Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 4: Đơn đặt hàng 1

Hà Mễ Sao Phấn Ti

17/05/2017

Ngay sau hôm mở cửa tiệm, ngoài cửa đột nhiên bị chất một đống đồ kỳ quái. Từng bó bó trúc, còn có vài thùng đồ linh tinh. Không biết là ai thiếu đạo đức như vậy, chất đồ ven đường, làm tắc nghẽn giao thông.

Tôi không để tâm đến, mà đi thẳng vào trong tiệm

Khi nhìn đến chồng đơn đặt hàng trên quầy, tôi liền hoảng sợ. Ngày hôm qua rõ ràng đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, trên cùng là đơn đặt hàng mà họ Lý sẽ đến lấy hôm nay. Hiện tại tờ phía trên thế nhưng đã biến thành chữ như gà bới

Hôm qua rõ ràng đã khóa cửa kỹ, chẳng lẽ bị cạy cửa? Thằng trộm này cũng điên quá, cạy cửa thì thôi, còn vẽ bậy lên đơn đặt hàng

May mà trong tiệm chẳng có gì, tiền cũng không để qua đêm, cửa hàng nhang đèn xét ra cũng không có gì để trộm.

Đang nghĩ có nên báo án hay không, đột nhiên phát hiện tờ giấy chữ gà bới kia thế nhưng thật sự là một tờ đơn đặt hàng. Đường xx khu xx căn hộ số ba mươi, đặt không nhiều đồ lắm, chữ viết lại cực kỳ khó coi, giống chữ của con nít, còn có lỗi chính tả, mặt sau đơn giản chỉ là vẽ.

“Bây giờ dạng người gì cũng có” Ăn trộm văn hóa thấp thật đáng thương

Lật đến tờ thứ hai thì vẫn không phải là đơn đặt hàng của họ Lý. Đơn đặt hàng này chữ viết vô cùng nắn nót, rất đẹp rất mảnh, nhưng nội dung hơi đặc biệt

“Ba hòm giấy, giờ tý (từ 11h đêm đến 1h sáng) mười lăm tháng sáu âm lịch đến lấy, ký tên ‘Địa phủ đệ nhất điện Tưởng’”

Phương thức trút giận của ăn trộm thời nay quả thật càng ngày càng cao tay. Tôi vo đơn đặt hàng cùng mớ chữ như gà bới kia thành một cục rồi ném vào thùng rác. Việc này cũng không để ở trong lòng

Cứ như thế qua hai ngày, ngày thứ ba mở cửa tiệm, tôi đang tính toán thu nhập trong hai ngày này. Chợt cảm thấy có gió lạnh quét qua cổ, ngẩng đầu lên đã thấy có một chiếc BMW màu đen chắn ngang cửa

Hẻm chỗ này rất chật, còn có rất nhiều người bán rong đang bày hàng, xe căn bản không thể chạy vào. Chiếc xe này rốt cục làm thế nào chen vào được? Hơn nữa tôi còn không nghe thấy tiếng động cơ

Tôi đang tính đi ra ngoài kiểm tra, đột nhiên trước mắt xuất hiện hai người đàn ông mặc quần áo một đen một trắng, làm tôi giật mình. Hai người này là ninja hay sao, thình lình vọt đến trước mặt người ta.

Vẻ mặt của bọn họ rất nghiêm túc, có chút kỳ lạ, rõ ràng là ngày nắng nóng, hai người này lại mặc âu phục dày nghiêm trang, caravat thắt kỹ. Nhìn thôi đã thấy nóng rồi

“Xin hỏi hai vị…”

“Hàng đâu?”

“A?”

“Khỏi giả bộ, đưa đồ ra đây!” Người đàn ông áo trắng túm lấy áo của tôi. Tôi muốn gỡ ra, nhưng phát hiện cánh tay của hắn vừa lạnh lại vừa cứng, quả thực giống như thép

Hai người này chẳng lẽ là ‘Đà mà’ trong truyền thuyết (ghi chú: thu phí bảo vệ), thì ra chúng còn chưa bị sở quản lý thành phố dẹp bỏ, vẫn đang âm thầm hoạt động

X nó, giờ không phải là lúc kích động hoảng hốt

“Này… hai vị đại ca, em kiếm cơm ở đây không dễ nha. Các anh giơ cao đánh khẽ, cho em một đường sống đi” Tôi vừa nói vừa học theo người bán hàng rong trong phim truyền hình, nhét một cuộn chủ tịch mao vào trong tay đối phương

Ai ngờ sắc mặt người nọ thế nhưng càng đen, chủ tịch Mao trong tay lập tức bốc cháy, nhanh tay đến mức căn bản nhìn không thấy hắn lấy bật lửa ra từ lúc nào. Tôi đang muốn kêu, liền bị nhấc người ấn mạnh lên cạnh cửa, sau lưng đau nhói

“Đại ca, đừng nóng. Chê ít thì ngài có thể ra giá mà…” Từ trong mắt của đối hương có thể nhìn thấy ảnh ngược của bản thân. Tôi hiện tại, vẻ mặt thảm hại, dáng vẻ kém cỏi muốn chết



Đôi mắt của người nọ có chút kỳ dị, màu sắc so với của người bình thường nhạt như thủy tinh màu xám nhạt, còn có hai tầng con ngươi. Chẳng lẽ xã hội đen cũng thích đeo lens?

Đối phương như thể biết ảo thuật, lửa bập bùng trên tay nhưng hắn lại không hề thấy nóng, còn đưa ngọn lửa lại gần mặt tôi, tôi hoảng đến mức phải thét to. Giơ tay muốn bấm di động trong túi quần, ít nhất có thể báo cảnh sát

Mới vừa đụng đến di động, cổ tay đã bị gã âu phục đen ghìm lại, vặn ngược ra khỏi túi

“Đau… đau nha… Xin ngài nhẹ tay, đại ca!”

Ngay cả bản thân cũng cảm thấy lời này có phần mờ ám, nhưng hiện tại đâu quản được nhiều như vậy, cái mạng quan trọng hơn

“Nokia, mẫu này đã ngừng sản xuất từ lâu, ngay cả pin cũng không còn bán” Gã âu phục đen dùng giọng điệu giễu cợt, đung đưa điện thoại trước mặt tôi, cảnh cáo tôi đừng giở mánh nữa

“Đại ca, anh muốn bao nhiêu tiền em sẽ đưa, đừng đánh em”

“Bọn tôi không cần tiền, chỉ cần hàng” Gã đồ trắng lạnh lùng nói

Khi xã hội đen nhắc đến cái gọi là ‘hàng’ này, thứ nghĩ đến đầu tiên chính là bột, thứ hai là súng. Chẳng lẽ tiệm nhang đèn này của ông nội chỉ là để che mắt, trên thực tế đang làm chuyện gì phi pháp?

Không đúng không đúng, ông nội không phải là loại người như vậy. Nhưng nếu như bị uy hiếp…

Nhớ đến bác cả cứ úp úp mở mở, cha thì nói cái gì mà ‘xui xẻo’ linh tinh, khó trách không ai dám nhận cửa tiệm này

“Đại ca, tha cho em đi. Em vừa mới tiếp nhận, cái gì cũng không biết!” Nếu tôi còn giữ được mạng, nhất định sẽ báo án, sau đó dọn tiệm đi chỗ khác

“Đưa đồ ra đây, nếu không đúng thì…”Trong đôi mắt màu nhạt của người áo trắng kia tràn ngập sát khí, tôi sợ đến mức toàn thân phát run. Trong đầu hiện lên tít báo ngày mai: phát hiện một xác chết vô danh trong sông, nhặt được từng khúc thi thể trong thùng rác…

“Tiểu bạch, đừng hung dữ như vậy. Cậu xem anh bạn này bị dọa đến…” Gã âu phục đen vỗ vỗ vai cộng sự của mình, “Hiện tại đang thi hành phong cách phục vụ Trái táo đỏ, phải mỉm cười, hiểu không?”

Xã hội đen cũng du nhập khái niệm ‘phong cách phục vụ Trái táo đỏ’? Nghĩ đến cảnh đối phương mỉm cười giết người, tôi không khỏi càng lun lẩy bẩy

“Đừng… đại ca, cầu xin các anh tha cho em một con đường sống đi … 555…”

Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện đối phương thật sự đang cười. Nhưng không phải là mỉm cười, cái miệng của hắn cong lên phía trên, khóe miệng kéo ra tận lỗ tai, sau đó môi từ từ mở rộng, hàm răng nhọn hoắt kia liền lộ ra khỏi hai má. Ánh mắt nhạt màu trở nên dài hẹp, phần tròng trắng thì ứ máu.

Khoảnh khắc đó tôi như bị xối nước đá lên đỉnh đầu, lạnh từ đầu đến chân, trước mắt tối đen, ngất đi

Khi còn bé mỗi lần đến thăm ông nội, ông đều sẽ kể rất nhiều chuyện cổ li kỳ cổ quái cho tôi nghe. Có vài câu chuyện cổ ly kỳ nhưng lại có điểm tiếp nối với hiện thực. Tôi từng không chỉ một lần tò mò hỏi ông nội, “Chuyện ông kể có thật không?”

Ông nội luôn sẽ xoa xoa đầu của tôi, cười nói: “Nếu cháu tin, thì chúng là sự thật”

Sau khi lớn lên, những chuyện cổ đó cơ bản đều đã quên sạch. Sinh ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ, học đủ bốn loại hiện đại hóa, đối với những câu chuyện xưa nay của ông nội, tôi cũng chỉ còn khịt mũi ngó lơ mà thôi

Nhưng hiện tại, thứ bên trong những câu chuyện cổ kia lại ‘chân thật’ xuất hiện trước mặt tôi

Tỉnh lại, chuyện đầu tiên tôi làm chính là lén lút hé mắt một tí, xác định trước mắt không có quái vật, trên người cũng không thiếu đoạn chân tay nào. Lúc này mới yên tâm mở to mắt

“Rốt cục cậu cũng tỉnh”



Tiếng nói dịu dàng trầm thấp đầy nam tính truyền đến, có một người áo trắng ngồi ở bên cạnh tôi. Lúc đó tôi suýt nữa đã hét lên, nhưng khi phát hiện người áo trắng này không phải là người áo trắng kia, mới vất vả nuốt tiếng hét trở về

Người thanh niên mặc âu phục màu trắng này không phải là quái vật vừa rồi. Bộ dáng của anh ta rất đẹp. Đàn ông mà dùng chữ đẹp để hình dùng thì có hơi quái, nhưng ngoài từ này thì không thể nghĩ ra từ khác để hình dung

Tóc dài màu trắng tản trên vai, mày liễu cong cong, con người màu nhạt mang theo ý cười ẩm ướt, long lánh rực rỡ. Tràn ngập khí chất cổ vận thanh lịch, nếu là nữ, tôi nhất định sẽ theo đuổi cổ

“Anh là…” Tôi ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên sô pha trong tiệm. Nếu không phải sau lưng còn hơi nhói đau, chuyện vừa rồi tôi khẳng định cho là mộng thôi

“Mới nãy lỗ mãng, là sơ suất của chúng tôi, mong đại nhân tha thứ” Người nọ làm một cái lễ, tuy rằng đang mặc âu phục, nhưng tôi dường như có thể nhìn thấy cảnh anh ta mặc hán phục có ông tay rộng làm động tác tao nhã này

“Tiên sinh khách khí” Tôi nhanh chóng đáp lễ, ngẫm một chút, không đúng nha, anh ta vừa mới nói ‘mới nãy’, vậy chẳng phải nói anh ta kỳ thật là quái vật kia …

Thấy mặt tôi lộ vẻ sợ hãi, người nọ lại mỉm cười, “Đại nhân xin chớ sợ hãi, chúng tôi không có ác ý”

Có thể là do nụ cười của anh ta quả thực quá mức xinh đẹp, tôi lại nhất thời quên sợ hãi. Nhìn anh ta đến ngẩn người

“Ai yêu, không ngờ chế sư đại nhân mới nhậm chức lại là một tiểu sắc quỷ” Một giọng nói sang sảng xen vào, một người đàn ông mặc âu phục đen đi đến. Người này cũng không phải là tên âu phục đen mới nãy

Mặt so với ngôi sao Hàn quốc còn anh tuấn hơn, nhưng không phải cùng một loại với người âu phục trắng. Ngũ quan khôi ngô, cười rộ lên lộ ra răng khểnh, giống loại nam sinh ưa vận động trong trường học, cởi mở sáng sủa. Âu phục trên người không cài khuy áo, cà vạt cũng không thắt kỹ, nụ cười dắt trên khóe môi làm người khác cảm thấy hắn có chút xấu xa, có điều cảm giác lại rất hòa hợp, là loại bạn hữu tốt có nghĩa khí

Tôi phát hiện xe ngoài cửa cư nhiên đã từ BMW đổi thành Lexus. Được rồi, tôi đã không còn muốn truy cứu mấy cái xe này rốt cục chạy vào đây bằng cách nào, chỉ muốn biết những ‘người’ này muốn làm gì

“Các vị đại tiên quang lâm bản điếm, có gì chỉ giáo?” Tôi học người xưa trong phim truyền hình chắp tay hỏi

Người áo trăng hình như bị lời của tôi chọc cười, bật cười thành tiếng, “Đại nhân, chúng tôi nào dám. Hôm nay đến là vì đơn đặt hàng hôm trước”

Không ngờ đàn ông cười mà cũng đẹp như thế, so với hoa tươi nở rộ còn đẹp hơn. Tại thời điểm tôi ngẩn người, có cánh tay khoát lên vai tôi, “Tiểu sắc quỷ này cư nhiên nhìn đến chảy nước miếng nè. Tiểu bạch, tớ nói đúng chứ, chỉ cần mặt đẹp một chút, tiểu quỷ này sẽ trở nên dễ nói chuyện”

Gã âu phục đen dán sát vào lỗ tai tôi mà nói, hơi thở mang theo hơi lạnh đó thổi đến vành tai, có điểm ngứa ngứa. Tôi muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện cánh tay này cũng giống như quái vật lúc nãy, rắn như thép, rất có lực

“Cậu đừng dọa cậu ta” Gã áo trắng trừng mắt với cộng sự một cái, rồi cười nói với tôi: “Tại hạ Tạ Tất An, hắn là Phạm Vô Cứu, chúng tôi phụng lệnh Tương đại nhân của đệ nhất điện, đến lấy hàng đã đặt”

Tôi nhớ đến đơn đặt hàng kỳ quái đã thấy hôm qua, quả thật kí tên là ‘Địa phủ đệ nhất điện Tưởng’. Lại đánh giá hai người trước mặt, trong lòng rốt cục có kết luận

X nó, hiện tại tiết mục ghẹo người quả thật là càng ngày càng cao tay

Tôi nhìn bốn phía, muốn phát hiện camera đang bị che dấu, nhưng căn bản không thể tìm ra. Nhưng mà không sao, cứ để cho các người ghẹo đi, dù sao tôi coi như lên TV làm quảng cáo miễn phí cũng tốt

“Cái đó nha… rất xin lỗi, đơn đặt hàng kia tôi đã làm mất rồi…” Tôi quyết định diễn cùng bọn họ

Gã âu phục đen khẽ huýt sáo, “Nhóc con cậu bảnh nha, ngay cả đơn đặt hàng của diêm vương đại nhân mà cũng dám làm mất”

“Sẽ không… bị báo ứng chứ?” Tôi quả thực có thể giành được tượng vàng tại Oscar rồi, ha ha

“Nếu đại nhân có thể lập tức giao hàng, hẳn sẽ không bị đâu”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook