Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Chương 24: NỤ CƯỜI CỦA PHƯƠNG NHI

Trà Meo

10/03/2014

“Phương Nhi!?” – Mạnh Bảo giật mình đứng lại khi nghe có tiếng hét.

Linh cảm có chuyện chẳng lành, anh vội vàng chạy ngược lại nơi vừa tạm biệt Phương Nhi. Anh thất kinh khi nhìn thấy cô ngã lăn ra đất, đôi chân cô máu chảy lênh láng vì va chạm mạnh xuống mặt đường. Cô vốn rất giỏi chịu đựng, nhưng vết thương này quá nặng khiến cô phải nghiến răng, nhăn nhó, không thể nào chịu nổi.

“Trời đất, cô làm sao thế này!?”

“Thằng tài xế khốn nạn! Tôi mà gặp lại tôi băm vằm xương nó!”

“Sao thế? Cô bị đâm xe à?”

“Đâm thì tôi chết lâu rồi! Cái xe ở đâu lao ra như cố tình đâm tôi chứ không phải vô tình. Tốc độ như sao xẹt làm tôi không thể tránh, nhưng cũng may tôi biết đường nhảy lên đầu xe đấy. Nhưng tôi không giữ thăng bằng được, mà cũng sợ nó cho tôi vào tường bẹp dí, nên nhảy xuống và kết quả thế này còn nó thì chạy mất.” – Cô gằn giọng đầy giận dữ.

“Trời đất, số cô đỏ chán, nếu không nhờ võ thì cô bẹp lép dưới bánh xe rồi. Nhảy lên đầu xe là chẳng khác diễn viên hành động đó. Đứng lên đi, tôi đưa cô đến bệnh viện.” – Mạnh Bảo kéo cô đứng dậy rồi cõng cô đi.

Tới bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng bảo anh dìu cô vào phòng bệnh, còn anh thì phải đợi ở ngoài. Khi xuống khỏi lưng anh, cô vẫn cố gắng tự vịn vào cửa để đi hẳn vào trong, vết thương trầy da đầy máu thế mà cô bình tĩnh ứng phó, không bao giờ nghĩ rằng mình đang đau, bởi vì càng nghĩ sẽ càng thấy đau thêm thôi cho nên quên đi là tốt nhất.

“Anh về trước đi, không phải đợi tôi đâu!” – Cô trấn an anh trước khi đóng cửa.

“Không, tôi sẽ đợi! Chân cẳng thế này cô về kiểu gì?”

“Nói là phải giữ lời đó!” – Cô mỉm cười thật tươi rồi đóng cửa lại.

Tự dưng Mạnh Bảo thấy có gì đó thật ấm áp khi nhìn thấy nụ cười của Phương Nhi…

Anh từng say đắm Thanh Linh vô cùng nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của cô. Thanh Linh đã xinh đẹp, khi cười thì còn đẹp hơn nữa. Phải nói là chẳng ai đẹp được hơn cô, nhưng, không hiểu sao anh thực sự cảm thấy khác hẳn khi nhìn thấy Phương Nhi cười hơn là Thanh Linh. Ở Thanh Linh lúc nào cũng có cái gì đó buồn, dù là cô hạnh phúc với hiện tại, nhưng những kỷ niệm dằn vặt của quá khứ đã vô tình làm nụ cười ngọt ngào đó vương vấn buồn đau. Còn ở Phương Nhi, anh không nhìn thấy nỗi buồn gì trong khi cô cười cả. Nụ cười tươi tắn, toả sáng rạng rỡ ngay cả khi cô đang rất đau, có lẽ đó là điểm mà Mạnh Bảo dần có thiện cảm và khâm phục cô gái mạnh mẽ chẳng bao giờ buồn này.

Là anh không nhìn thấy, hay là…do cô giấu quá kỹ…?

“Sao lâu thế nhỉ?”

Mạnh Bảo nhìn đồng hồ. Lúc vào bệnh viện là 10 giờ đêm mà giờ đã 0 giờ sáng, anh vừa ngủ gật được 2 tiếng rồi mà chưa thấy cô ra. Hay là cô ra trước và về trước? Chẳng có chuyện đó, quen nhau không lâu nhưng anh biết tính cô chứ, có thế nào thì cô cũng chẳng bỏ về mà không thông báo đâu. Chắc là cô vẫn ở trong kia, mà khám gì lâu thế?

KẸT! Đúng lúc đó cửa mở và cô bước ra với gương mặt bơ phờ, mệt mỏi.

“Nhi, làm gì mà lâu thế?”

“Hả? À ừ không có gì đâu! Chỉ là cái chân tôi thương nặng quá mà tôi còn cuộc thi võ nên bảo bác sĩ khám chữa cho kỹ để khỏi nhanh thôi. Tiền nong nhà tôi lo được, anh không phải lo giả tiền cho tôi đâu nên cứ về trước đi, đợi ở đây 2 tiếng làm gì.”

“Thế sao trông mặt cô buồn thế?”

“Tôi đang lo không biết tôi có đủ sức mà thi thố không nữa, haizz chán quá đi mất! Nghĩ muốn chém chết thằng nào đâm tôi.”



“Thi cái gì nữa, cô bị thương nặng lắm…”

“Anh im ngay cái miệng đầy mùn bùn của anh vào nhé! Tôi không có từ bỏ dễ dàng như anh.”

“Tôi biết rồi bà chằn ạ! Nào đi về thôi, chân cô băng bó chắc được rồi đấy, cố gắng đi đường cẩn thận nhé!”

Nói rồi anh lại cõng cô trở về. Đường khuya về đêm càng lúc càng vắng, bầu trời đêm sao lại sáng lấp lánh nhiều hơn. Mọi thứ im lặng đến mức Mạnh Bảo nghe rõ tiếng thở của Phương Nhi nữa là, tiếng thở có vẻ gấp gáp và mệt mỏi. Đôi mắt cô cũng

lờ đờ đi, cô gục đầu xuống:

“Tôi…lạnh…và buồn ngủ quá…”

“Chịu khó đi, sắp về đến nhà rồi!”

“Tôi về nhà…rồi anh lại đi hả…?”

“Cô bắt đầu nói mê rồi đó hả? Đừng ngủ trên lưng tôi đấy!”

“Anh…rồi sẽ lại đi tìm Thanh Linh…”

“Thôi nào Phương Nhi, im lặng đi không người ta tưởng cô làm sao đấy!”

“Cái chân tôi đau lắm…và cả trá…” – Cô đã gục ngay trước khi nói câu “và cả trái tim tôi nữa”.

Mạnh Bảo giật mình khi nhận ra cô đã ngủ, không thể cõng cô trên lưng được, gió đầu mùa thu buổi đêm lại khá mạnh, có thể khiến cô cảm lạnh mất. Anh đành quay lại, không cõng trên lưng nữa mà bế cô về luôn vậy, dẫu sao nằm trong vòng tay người khác cũng ấm hơn là trên lưng. Cô ngủ ngon sau một ngày mệt mỏi, và say giấc luôn dù chưa về đến nhà. Có vẻ vì mệt nên cô ngủ rất dễ.

Về đến nhà cô, Mạnh Bảo đích thân tự bế cô lên phòng chứ không cần gọi bà Ngân – mẹ cô hay mấy cô giúp việc. Cái chân của cô phải rất cẩn thận vì bị thương không hề nhẹ, phải băng bó và tránh va chạm. Loay hoay mấy phút, Mạnh Bảo cũng xong nhiệm vụ là đưa “bà chằn” về nhà ngủ. Lúc này, cô đâu có “bà chằn” đanh đá, gương mặt khi ngủ rất xinh đẹp và hiền dịu, chỉ là trông xanh xao và mồ hôi ra rất nhiều, bật quạt số to nhất vẫn thấy cô lấm tấm mồ hôi, khéo phải dùng điều hoà mất. Chết thật, vì một cuộc thi mà cô có vẻ giảm sút sức khoẻ rồi.

“Ngủ ngon, giữ gìn sức khoẻ, Phương Nhi!”

Rồi anh đi khỏi mà không để ý cô gái ấy vẫn đang say ngủ nhưng khoé mắt thì rơi ra giọt nước…

“Giá như anh chẳng thuộc về ai, thì tình cảm đôi ta đâu là sai?

Giá như mình gặp nhau khi trước, thì em đã đến trước một bước

Ghét con tim em đang thuộc về ai, mà sao chẳng thể nào nghe lời em!?

Cứ giả vờ dù có khi buồn, giả vờ không yêu anh nhưng lòng đau!”


(Giả vờ nhưng em yêu anh – Miu Lê)

Thời gian để cuộc thi võ diễn ra giờ chỉ còn tính bằng ngày. Mà cũng đã được một tuần Mạnh Bảo thay Phương Nhi dạy đội võ rất nhiều thứ để chuẩn bị cho cuộc thi thật tốt, dẫu sao cha anh – Mạnh Duy cũng quay về Hà Nội rồi, cô em Vân Trang vẫn ở lại cùng anh, và tất nhiên là anh em nhà Thiên – Phú lúc nào cũng quanh quẩn gần đó. Minh Thiên đúng là khó ưa nhưng với em trai thì dịu dàng hết mực, ngày nào cũng dạy em học, nói chuyện cũng rất vui vẻ.



“Mọi thứ vẫn rất ổn!” – Giọng nói thân quen vang lên.

“A lớp trưởng, đã đi lại được rồi à?” – Đội võ của cô reo lên.

“Đi lại lâu rồi, thậm chí tập tành cũng gần xong luôn. Cũng nhờ chú Hoàng Duy đó.”

“Chú Hoàng Duy ấy hả?” – Mạnh Bảo khá ngạc nhiên.

“Chắc nghe cha anh kể nên chú Hoàng Duy tới thăm tôi, tôi đã chớp cơ hội mong muốn chú giúp đỡ thi thố. Công nhận chú ấy siêu võ ghê, dạy được võ Vovinam luôn. Thế là tôi có vài chiêu để đấu tên Khánh Vinh rồi.”

“Chẹp chẹp, chân cẳng thế kia mà Vovinam cái gì?”

“Bùn à, anh học xong Vovinam chưa mà cứ nói tôi! Tôi dễ khỏi lắm, thậm chí chẳng quan tâm tới vết thương nữa, hoạ chăng chỉ có thay băng thôi. Tôi phải tập gấp rút chứ, dẫu sao tôi cũng không thiên về Vovinam, tôi chỉ muốn cho tên Khánh Vinh một trận.”

Nói rồi, để chứng minh, cô giơ chân đá thẳng luôn một anh chàng đang đứng lơ ngơ ở đó. Anh chàng chưa kịp hiểu gì đã bay ra xa, dập cả mông vì cú đá bất ngờ của Phương Nhi. Mạnh Bảo gật gù:

“Dùng “thí nghiệm” hơi nguy hiểm, nhưng mà đá nhẹ thế mà đối thủ đã bay ra rồi thì không tệ chút nào đâu. Cô sẽ có khả năng thắng.”

“Tất nhiên!” – Phương Nhi vui vẻ - “Có thể là sẽ không thắng, nhưng đừng bao giờ nghĩ chúng ta thua ai hết! Hãy tự tin chiến đấu nhá, các đồng chí đội võ trường Đ.L!”

Đội võ vỗ tay nhiệt liệt với tất cả mọi nhiệt huyết và sự quyết tâm. Mạnh Bảo cũng không thể không vui theo:

“Thôi, tập tành bao nhiêu ngày mệt rồi, chúng ta đi uống gì đó cho khuây khoả nhỉ?”

“Ố là la đi luôn! Trà đá trà chanh đi anh Bảo!”

“Giản dị thế, đi uống trà đá thôi à? Nào thì đi! Mỗi cậu tự phóng xe mà đi ra quán gần phố Q nhá!”

“Nè, thế tôi đi với anh!” – Phương Nhi túm lấy Mạnh Bảo luôn. – “Cả cái đội có mỗi tôi là con gái, mà tôi lại còn đau chân.”

“Kể với chẳng lể, vừa nói tôi không đau giờ lại đau.” – Mạnh Bảo cằn nhằn nhưng lại đột nhiên kéo tay cô đi ra phía xe mình.

“Cái xe này chắc anh mượn ở đâu hả, chứ anh mới đến đây cần gì mang theo quả xe tổ bố thế này?” – Phương Nhi châm chọc.

“Ừ tôi mượn đó, để đi tìm Thanh Linh cho nhanh, đỡ phải cuốc bộ hay xe ôm, taxi gì cho mệt. Nào lên xe!”

Phương Nhi và Mạnh Bảo vui vẻ chuẩn bị đi uống nước cùng bạn bè thì bỗng nhiên có tiếng gọi đằng sau:

“Anh gọi Thanh Linh…Là anh phải không, Mạnh Bảo?”

Mạnh Bảo chết sững người, quay lại phía sau…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook