Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Chương 15: “I WANT YOU TO SMILE”

Trà Meo

10/03/2014

Phương Nhi ngã ra giường, Mạnh Bảo tiến lại khiến cô hoảng sợ, không hiểu anh định làm gì. Ánh mắt Mạnh Bảo nhìn cô rất lạ khiến cái đầu cô tự dưng nảy sinh “nhiều ý nghĩ đen tối”. Anh đi tới giường, cúi người xuống. Cô hoảng thực sự, định hét lên thì…

BỤP! Mạnh Bảo nắm lấy tay cô, kéo cô đứng lên. Cô ngỡ ngàng, chỉ thế thôi sao? Hắn không “làm gì” mình à? Nhưng ánh mắt của Mạnh Bảo vẫn lạ lùng như thế khiến cô rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao.

“Ở đây mất điện rồi, về nhanh đi không nóng.” - Anh nói, lạnh lùng và thờ ơ.

“Ừ…” – Cô hú hồn hú vía, khập khà khập khiễng ra cửa.

“Cái kéo đó…”

“Hả?”

“À không, cô về đi!”

Phương Nhi nhăn mặt, thật là khó hiểu! Cô nhanh chóng ra về, không để ý đến Mạnh Bảo nữa. Còn anh vẫn cứ ngồi đó trong căn phòng tối, gương mặt anh đầy trầm uất. Không khí nóng nực vì mất điện. Bỗng có một luồng gió mạnh thổi mát đằng sau anh. Anh quay lại, Vân Trang đang cầm trên tay chiếc quạt giấy quạt cho anh. Bất cứ trong lúc nào, chỉ cần có thể giúp được là cô lại ở bên cạnh anh. Tự dưng anh thấy hối hận vì ban nãy nói có vẻ nặng lời với cô.

“Anh à, có chuyện gì không?”

“Không sao…Em đi đi, không cần quạt cho anh.”

“Anh đừng giấu em! Có chuyện gì vậy, nói em nghe?”

Một khi Vân Trang đã hỏi, Mạnh Bảo không tài nào tránh né được, đành nói:

“Anh vừa đi vào xem em bôi thuốc cho Phương Nhi thế nào, tự dưng mất điện và cô ta không nhìn thấy anh, ném cái kéo đó…”

“Thì sao chứ? Em chỉ thấy hơi nguy hiểm, chứ có thấy làm sao đâu?”

“Có nhớ lần đầu tiên gặp Phương Nhi, anh đã nói với Minh Phú cô ta có điều gì đáng chú ý không?”

Vân Trang há hốc:

“Không lẽ là…tài ném của chị ấy…?” – Cô chợt nhớ ra Phương Nhi đã từng ném đá trúng cái mũ bảo hiểm của Mạnh Bảo – “Chắc là chị ấy có cái tài đó từ lâu thôi, trùng hợp thôi mà. Có phải anh lại nghĩ tới chị Linh không?”

Mạnh Bảo buồn rầu, nhìn lọ thuốc “Only you” trên tay mình.

“Biết là trùng hợp, nhưng sao anh không muốn Phương Nhi có bất cứ điểm nào để anh nhớ về Thanh Linh.”

“Anh, rồi chúng ta sẽ tìm thấy chị ấy mà!”

“Anh cảm thấy mệt mỏi…” – Mạnh Bảo thở dài gục xuống – “Có những lúc anh lại không muốn tìm cô ấy, anh không muốn nhớ về cô ấy nữa, anh bất lực.”

“Anh à…”

“Chỉ vì anh yêu cô ấy quá nhiều.” – Giọng Mạnh Bảo nghẹn lại, và Vân Trang nhìn thấy những giọt nước mắt định trào ra trên khoé mắt anh.

Vân Trang không biết nói gì hơn nữa, cô hiểu anh nghĩ gì, nhưng lại không biết xoa dịu anh thế nào. Là em gái anh, điều gì anh cũng kể cho cô, và cô hiểu tình yêu đối với Thanh Linh của Mạnh Bảo là rất lớn. Hai chữ “Only you” đã nói lên tất cả, anh luôn muốn cô là duy nhất, nhưng cô gái Phương Nhi kia lại có những điểm giống với Thanh Linh khiến anh cảm thấy khó xử. Vân Trang vẫn nhớ, những tháng ngày mà Mạnh Bảo, Thanh Linh yêu nhau sâu đậm, cô đã chứng kiến cảnh anh dạy Thanh Linh cái tài ném chuẩn xác của anh (nhờ nó mà anh đã cứu Thanh Chi khỏi tay kẻ xấu). Thanh Linh học rất nhanh, và ném còn tài hơn cả anh vì cô khá nhanh nhẹn. Và giờ đây, Phương Nhi cũng có cái tài ném đó, với chiếc kéo mà cô cũng suýt thì cắt cho Mạnh Bảo một phát nếu anh không kịp tránh…

Phương Nhi, cô gái ấy rốt cuộc là ai?

Nhờ lọ thuốc Vân Trang bôi, sau một đêm Phương Nhi đã gần như khỏi và có thể đi được. Hôm nay cuối cùng cũng có một ngày Chủ nhật, cô phải đi bộ cho khoẻ người mới được, cả tuần cứ đánh đấm võ vẽ mệt rồi. Cô mặc quần áo, đội mũ lưỡi trai, xỏ giày thể thao, trông nhìn cô lúc nào cũng rất ra dáng vận động viên chứ ít khi điệu đà như ba cô bạn Kim-Lan-Phượng, mặc dù cô xinh đẹp hơn cả ba cộng lại.

Cô vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy cô gái trẻ ấy đứng ở gốc cây trước nhà. Là Vân Trang, em gái của Mạnh Bảo.

“Dò mãi mới được nhà chị, chị đi tập thể dục à?”

“À ừ, chị đi bộ tí. Em cũng đi à?”

“Vâng, chị đi cùng em nhé! Chủ nhật ai cũng ngủ nướng, em đi một mình chán lắm.”

Phương Nhi đồng ý đi cùng Vân Trang ngay, cô em gái của Mạnh Bảo dịu dàng, thân thiện khác hẳn ông anh trai, ai mà không quý mến cho được. Cả hai đi bộ ở một công viên, không khí buổi sớm thật trong lành, đi bộ lúc nào cũng rất tốt. Đi mãi thì cũng mệt, Phương Nhi kêu ngồi nghỉ ở một cái ghế đá. Vân Trang nhanh chóng đi đến hàng nước gần đó mua một chai nước khoáng đưa cho Phương Nhi:

“Chị uống đi!”

“Ừ cám ơn em.” – Phương Nhi vừa cầm chai nước uống thì…

“Cái kéo hôm qua…”

“Hả?” – Phương Nhi bỏ chai nước xuống – “Có gây tổn hại gì không? Cú ném đó chị ném hơi bị nguy hiểm.”

“Không sao, chỉ là chị ném rất giỏi. Chị học được tài ném ở đâu vậy?”

“È nào có học ở đâu, chị tự có đấy chứ. Ném cũng là một trò thú vị mà.”

“Thế thì không sao rồi, dẫu sao chị và chị ấy cũng không thể nào giống nhau được đâu.”

“Ai cơ? Thanh Linh á? Ôi giời cô ta là ai mà sao chị cứ phải dính líu vào thế?” – Phương Nhi nguýt.

“Chị không biết Thanh Linh hả?”

“Chỉ biết đó là người yêu Mạnh Bảo, hết! Không biết mặt mũi cô ta thế nào, chắc tên Bùn Đất đó chọn gái không tệ đâu nhỉ?”



Vân Trang lẳng lặng lấy ví, cầm ra một tấm ảnh nhỏ đưa cho Phương Nhi.

“Ôi, đẹp thật đấy!”

Tấm ảnh đó chụp chân dung gần của đôi trẻ ấy. Phương Nhi để ý ngay tới cô gái tóc dài đang đeo chiếc nơ màu xanh kia, cô đứng tựa vào vai chàng trai, gương mặt vô cùng xinh đẹp với đôi mắt lạnh mà buồn khiến Phương Nhi phải công nhận Mạnh Bảo có người yêu không tệ tí nào. Trong ảnh, Thanh Linh đang cười rất hạnh phúc và vui vẻ nhưng tự dưng Phương Nhi có cảm giác bất an về cô gái này, bởi nụ cười đó vẫn gượng gạo và có gì đó buồn quá…. Cô liền chuyển qua nhìn Mạnh Bảo. Cô ngạc nhiên vô cùng khi thấy nụ cười của Mạnh Bảo – nụ cười mà cô chưa bao giờ được thấy. Mạnh Bảo cười tươi rạng rỡ, quàng tay ôm Thanh Linh đầy âu yếm, nụ cười tươi đầy ngọt ngào như ánh mặt trời kia khác hẳn với bây giờ: lạnh lùng, khó tính, có cười thì cười rất gian xảo. Lần đầu tay, Phương Nhi thấy Mạnh Bảo thực sự rất đẹp, ấm áp, dịu dàng đến lạ. Hai người đang hạnh phúc như thế này mà lại có chuyện gì xảy ra vậy? Giá như Mạnh Bảo bây giờ được như trong ảnh thế này có phải tốt hơn không?

“Tên Bùn mà có lúc cười thế này hả?” – Cô khẽ cười.

“Tất nhiên rồi, anh là một người rất hay cười, lúc nào cũng vui vẻ, đáng yêu và tốt bụng. Nụ cười của anh rất đẹp phải không chị?”

“Ừ…Này Trang, em có thể…cho chị cái ảnh này không?”

“Hả? Cho chị á? Cái ảnh này em gạ gẫm lắm hai anh chị đó mới chụp đấy…”

“Ừm thế thôi vậy.”

“Thôi em đùa đó, hai ông bà này em chụp được đầy ảnh, cái này đẹp nhất nên em mới mang theo người thôi. Chị cứ giữ lại đi ạ, em tặng chị luôn!”

“Em tốt ghê!”

Phương Nhi cầm tấm ảnh, không hiểu sao cô gái xinh đẹp bên cạnh Mạnh Bảo thì cô không để ý, mà nụ cười của tên Bùn Đất trời đánh thánh vật này mới khiến cô muốn xin bức ảnh về. Cô chẳng bao giờ có cảm xúc gì trước trai xinh gái đẹp, nhưng nụ cười đẹp thì có lẽ là có…

“Chị Vân Trang, chị ở đâu vậy?” – Có tiếng gọi.

Cả hai quay ra. Một cậu thiếu niên trông nhìn khá dễ thương đang chạy về phía Phương Nhi và Vân Trang. Cậu ta nhìn thấy Phương Nhi thì ngỡ ngàng reo lên:

“A là chị, chị ném đá vào mũ bảo hiểm anh Bảo!”

“Em là…”

“Minh Phú, em trai Minh Thiên chị ạ.” – Vân Trang đáp rồi quay ra Minh Phú – “Có chuyện gì mà chạy hộc tốc ra đây tìm chị vậy?”

“Mới sáng ra chẳng thấy anh Bảo đâu, em đi tìm chị chứ biết tìm ai. Chị mà thấy anh ý thì nhắn cho anh ấy hoạt động của đội thi võ nhá, à cả chị này nữa (chỉ Phương Nhi), chị cũng thi với anh Bảo thì cũng biết hoạt động đó đi.”

“Hoạt động gì em?”

“Kỷ niệm ngày mất của vận động viên võ thuật Võ Phúc Nguyên.”

Võ Phúc Nguyên? Cái tên này…

Tại phòng họp của đội thi võ.

“Cuộc thi năm nào cũng thường tổ chức vào khoảng tháng này.” – Một vị huấn luyện viên dõng dạc – “Bởi vì tất cả các đội thi võ khắp cả nước đều phải đến thắp hương vận động viên võ thuật Võ Phúc Nguyên.”

“Nè!” – Phương Nhi quay sang Mạnh Bảo ngồi cạnh – “Võ Phúc Nguyên là ai?”

“…” – Anh im lặng không đáp.

“Võ Phúc Nguyên là một “huyền thoại” của võ thuật, nhất là trong Taekwondo. Những ai yêu thích Taekwondo lại càng phải đến thắp hương ông ấy. Ông ấy sống không lâu nhưng tên tuổi ông vẫn sống mãi trong lòng tất cả những thế hệ sau. Khi đi thắp hương cho ông cũng là đã cầu cho chúng ta được may mắn rồi.” – Vị huấn luyện viên vẫn nói tiếp.

“Mình thi Vovinam mà, đâu có cần Taekwondo đâu?” – Phương Nhi lại nói với Mạnh Bảo.

“Cứ đi đi!” – Mạnh Bảo đáp lại với giọng buồn rầu khiến Phương Nhi ngạc nhiên.

“Những năm về trước, con gái cả của ông, Võ Thanh Linh cũng là một nữ võ sĩ vô cùng xuất sắc, cô gái đó tuổi còn rất trẻ nhưng tài năng không đợi tuổi. Không biết trong số chúng ta có ai biết cô gái đó ở đâu không nhỉ? Nghe nói giờ không ai thấy cô ấy đâu nữa cả.”

Lời của huấn luyện viên làm cho Phương Nhi hết sức ngỡ ngàng. Võ Thanh Linh? Vậy có nghĩa, “huyền thoại” Võ Phúc Nguyên ấy chính là cha của Thanh Linh. Thảo nào mà Mạnh Bảo buồn như vậy, lại liên quan đến người yêu mà. Càng lúc Phương Nhi càng thấy phục, Thanh Linh chắc hẳn không dễ chơi đâu vì người cha của cô ấy được coi là “huyền thoại” cơ đấy. Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì xảy ra mà rắc rối thế, cha cô ta mất, cô ta cũng biệt tăm biệt tích đi đâu rồi để lại Bùn Đất thế này? Phương Nhi khó chịu không tả nổi khi thấy cái mặt buồn rười rượi của Mạnh Bảo, cô thích nụ cười trong tấm ảnh mà sáng nay Vân Trang đưa cho cô hơn…

Sáng sớm hôm sau, đội thi võ lên đường thực hiện hoạt động cuộc thi. Dẫu sao đây cũng là một chuyến đi nghỉ ngơi luôn vì nơi họ đến là một hòn đảo nhỏ rất đẹp, tắm biển hẳn là thích lắm. Cả đoàn náo nức bao nhiêu thì chỉ có Mạnh Bảo là ngồi một góc, Phương Nhi thì ngồi buôn dưa lê với Mạnh Duy vì Vân Trang, Minh Thiên và Minh Phú đang ở lại Đà Lạt tiếp tục cuộc tìm kiếm Thanh Linh. Mạnh Duy hoàn toàn hiểu sao Mạnh Bảo lại buồn, anh đã đi khắp nơi để tìm Thanh Linh vậy mà chỉ vì cái hoạt động này mà anh phải quay lại nơi xuất phát…

Đảo C. là một đảo ngoài Bắc, cả đoàn phải đi máy bay cho nhanh. Từ trên cửa sổ máy bay, qua những đám mây trắng bồng bềnh, hòn đảo nhỏ hiện ra giữa biển trời xanh bát ngát mênh mông. Dù nhỏ nhưng từ xa cũng thấy vẻ đẹp thần tiên, yên bình của nó. Đặt chân xuống đảo, các vận động viên không thể tin được trước hòn đảo nhỏ bé mà có phong cảnh tuyệt đẹp này. Hiện ngay ra trước mắt họ là bãi biển đầy nắng gió, có hàng dừa đung đưa lá xanh, sóng biển vỗ nhẹ vào bờ cát trắng,…Tất cả đều thật đẹp, và thật quen thuộc biết bao!

Mạnh Duy dẫn cả đoàn đi ra thắp hương Võ Phúc Nguyên. Đoàn của Đà Lạt là đến sớm cho nên cũng không đông người lắm. Mộ của Phúc Nguyên lúc nào cũng được xây ở vị trí trang trọng nhất trên một bãi cỏ rộng rãi nhiều cỏ hoa. Từng người đến thắp hương, quỳ xuống trước mộ ông – mộ của một huyền thoại, một người đã làm rạng danh võ thuật, vậy mà ông lại phải chết trong bi kịch. Cái chết của ông, có lẽ trong số người ở đây chỉ có Mạnh Bảo hiểu rõ nhất…Anh cắn môi suýt thì bật máu:

“Con xin lỗi chú, con đã không ở bên con gái chú…”

Anh nói rất nhỏ, nhưng cô gái đằng sau anh đã nghe thấy. Anh còn định nói gì nữa nhưng lại không muốn nói, chỉ buồn bã đứng dậy đi ra bãi biển vắng. Bãi biển vẫn còn đó, vẫn đẹp thế nhưng sao trống vắng đến vậy? Nơi đây đã in dấu tất cả kỷ niệm của anh và cô, từ những nụ hôn ngọt ngào bỏng cháy cho đến những lúc chạy đuổi nhau trên bờ cát,…Mọi thứ cứ thế ùa về, mà khi đưa tay ra cứ chỉ là bóng hình. Tình yêu có đẹp đến bao nhiêu thì càng dễ mỏng manh, một khi đã mất đi thì chỉ lại biết bao nỗi đau vô bờ. Anh nhớ cô. Anh đã từng phát điên lên khi cô rời xa anh chỉ có mấy tiếng, vậy mà giờ cô không ở bên anh tới tận 2 năm, anh đã chịu đựng nỗi nhớ này quá sức rồi. Anh muốn quên cô, muốn coi như cô không xuất hiện trong cuộc đời anh, vậy mà sao cứ phải để anh trở lại nơi này, khiến anh chỉ càng thêm nhớ cô da diết.

“Còn nơi đây, còn nơi đây những tháng ngày mình đã nồng say

Còn nơi đây, còn nơi đây những phút giây đùa vui

Thời gian trôi, chầm chậm trôi, chỉ còn lại nỗi nhớ mà thôi

Còn nơi đây, còn nơi đây dáng ai hao gầy…

Người ra đi, người ra đi có thương người giờ khóc tràn mi


Người ra đi, người ra đi có tiếc chi người ơi?

Một lần thôi, một lần thôi ở nơi nào hãy mím chặt môi

Là nụ hôn của nơi đây gửi em xa rồi…”



Tõm! Tiếng cái gì ném xuống mặt nước khiến Mạnh Bảo giật mình. Anh quay lại, Phương Nhi đã đứng đó, tay cầm mấy viên sỏi ném ra biển với cú ném rất xa và mạnh của cô. Có vẻ như cô rất thích ném một thứ gì đó. Cô quay lại, xoè tay đưa mấy viên sỏi cho Mạnh Bảo:

“Ném đi!”

“Tôi không rảnh.”

“Hãy coi như là anh ném nỗi buồn của anh đi!”

Mạnh Bảo ngạc nhiên nhìn cô, cô đáp luôn:

“Tôi không thích nhìn người khác buồn bã.”

Nghe cô nói vậy, không hiểu sao Mạnh Bảo cũng xuôi lòng và cầm lấy một viên sỏi ném ra xa. Viên sỏi bay thẳng xuống biển với tốc độ nhanh như chớp, nhưng Phương Nhi lắc đầu:

“Tôi còn ném xa hơn anh, coi nè!” – Cô ném một viên khác, chỉ trong một giây mà viên sỏi đã mất tăm tít xa kia.

“Đừng có trêu tôi nhé!” – Anh bốc cả nắm sỏi và lần lượt ném, chẳng cần biết sỏi có rơi phải cái thuyền đánh cá nào ngoài kia không.

Cái việc ném đá này đúng là “rảnh hơi”, nhưng không hiểu sao Mạnh Bảo vẫn cứ ném. Đúng như Phương Nhi nói, thà làm một việc “rảnh hơi” để ném đi những nỗi buồn còn hơn là cứ để nó trong lòng mình. Giữ buồn bã trong lòng mình để làm gì để rồi nhìn mọi thứ càng u uất tối tăm hơn, thà cứ trải rộng ra, nhìn cuộc đời dưới một ánh sáng khác, một con đường khác, thì mọi thứ cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Những viên sỏi lao đi , biến mất trong luồng nước biển lấp lánh dưới ánh mặt trời toả sáng.

Chiều hôm đó, cả đoàn lục cục nướng cá. Bên bãi biển, những vận động viên quây tròn nhau, cùng nhau nhóm lửa nướng những con cá tươi ngon vừa mới sắm được ở hòn đảo này. Không khí thật đầm ấm và vui vẻ, người nào cũng tranh nhau nướng rất náo nhiệt. Ăn đồ nhà hàng không ăn, tự mình làm mới ngon chứ!

Bỗng anh chàng lớp phó Hùng kêu lên:

“Thiếu mấy cái que nữa để xiên cá rồi, ai đi kiếm thêm đi!”

“Để tôi đi cho.” – Mạnh Bảo đứng lên.

“Tôi cũng đi!” – Phương Nhi đi theo.

Mạnh Bảo không phản đối gì, chỉ lẳng lặng đi. Lần đầu tiên hai người chẳng cãi cọ gì, cứ lặng lẽ đi cạnh nhau, không nói, không ai nhìn ai. Cuối cùng Mạnh Bảo đã phá tan sự im lặng ấy:

“Cám ơn!”

“Cám ơn cái gì?”

“Cái trò ném sỏi của cô, cũng vui đấy.”

“Xời giờ mới biết à? Gà mờ quá đi, trò đó là vui nhất trần đời luôn! Còn hơn là tự kỷ bên bãi biển nhớ người yêu như anh.”

“…”

“Thôi tôi đùa đấy!” – Phương Nhi vỗ vai Mạnh Bảo một cái – “Dẫu sao thì tôi ghét cái mặt buồn thiu của anh kinh khủng, nên tôi muốn anh vui lên tí thôi, như trong tấm ảnh này này!” – Phương Nhi giơ tấm ảnh mà Vân Trang đưa cho mình ra.

“Hả? Sao nó lại ở trong tay cô?”

“Hè hè, Trang cho tôi đấy, đừng có mà giở trò định đòi lại nhá!”– Cô lè lưỡi.

Phương Nhi không hề hay biết việc giơ tấm ảnh đó ra là cô đã mắc sai lầm. Hoàng hôn lặn xuống kéo theo đêm tối bắt đầu chiếm lấy bầu trời, xung quanh bắt đầu khó nhìn hơn. Trong bóng tối đằng xa kia, dưới những rặng cây, một bóng đen đang nhìn hai người.

“Cô ta có tấm ảnh sao?”

Chẳng để ý đến bóng đen đằng xa đó, Mạnh Bảo vẫn đang mải lấy lại cái ảnh:

“Đưa đây, đâu phải ảnh của cô!”

“Em ấy cho tôi thì phải là của tôi chứ?” – Phương Nhi giãy nảy.

“Đừng có lằng nhằng, đưa đây!”

“Nếu đưa cho anh thì tôi lại phải nhìn thấy cái mặt buồn đáng ghét của anh, tôi không thích!”

Cô hét to lên khiến Mạnh Bảo im bặt.

“Tôi không phải người may mắn nhìn thấy anh cười như trong tấm ảnh này, nhưng anh biết đấy, tôi không thích nhìn người buồn bã chán nản như anh của hiện tại!”

“Cô…”

“Tôi-muốn-anh-cười, hiểu chứ đồ não làm bằng bùn!!??”

Mạnh Bảo sững sờ khi nghe giọng nói dõng dạc của cô. Cô gái này, anh đã không thích khi cô có những điểm giống Thanh Linh, nhưng giờ thì cái “không thích” đó chẳng còn nữa rồi. Bởi vì Phương Nhi cũng có một tâm hồn trong sáng, lạc quan, và luôn mong người khác được mỉm cười.

Mạnh Bảo thực sự muốn được cảm ơn và cảm phục cô gái này thêm một lần nữa:

“Phương Nhi, cảm ơ…Hả??”

Một bóng đen từ đâu lao vút đến và BỐP! Cú đạp thần tốc chọi thẳng ngực anh khiến anh không hiểu gì cả, ngã nhào ra đất. Mạnh Bảo mất bình tĩnh, ngẩng lên thì thấy một kẻ đang chụp đầu Phương Nhi bằng một tấm vải, cô giãy giụa cũng không được khi kẻ chụp đầu cô quá khoẻ, hắn vừa chụp vừa bóp cổ cô khiến cô không thở nổi nói gì là chống cự. Anh vội đứng dậy lao đến thì kẻ kia đạp anh thêm phát nữa rồi bỏ chạy lên chiếc xe ô tô đợi ở đó, phóng thẳng đi trong sự bàng hoàng của Mạnh Bảo!

Chuyện chuyện gì đang xảy ra vậy!? Kẻ nào đã bắt Phương Nhi đi!!?? Và tại sao lại như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook