Say Mê Không Về

Chương 20: Hạnh phúc bình thản

Đông Tẫn Hoan

21/11/2014

Vườn trong hậu viện Tụ Vị Lâu không nhỏ, trồng rất nhiều hoa và cây cảnh, nhưng ít có người đến nên cực kì thanh tĩnh, ở đó còn có bốn năm phòng. Thi Hiểu Nhiên dời đến một gian sương phòng, tại đây có một nha hoàn giúp việc bếp núc, gọi là Mộc Hương, là một nữ hài tử khoảng chừng mười tám- mười chín tuổi, một bên vừa giúp nàng thu thập đồ đạc, một bên còn kể rõ những người trong Tụ Vị Lâu một lần, nào là Từ chưởng quầy khéo léo, mồm mép lợi hại bậc nhất, Đường đầu bếp làm nước giò ngào mật ăn ngon nhất; Bào Đường Triệu Lục coi trọng Minh Phương ở cẩm la phường bên cạnh, rảnh rỗi thường chạy sang bên đó…… Nàng ấy còn nói thời gian làm việc không thể tùy ý chạy ra khỏi tửu lâu, bằng không sẽ bị mắng; Có chuyện gì cứ trực tiếp tìm nàng ấy, bình thường cũng có thể đến phòng bếp tìm nàng ấy nói chuyện phiếm, về sau hai người còn có thể cùng nhau đi dạo phố.

Phòng thu chi tiên sinh họ Chu, tên Hoài Dân, Thi Hiểu Nhiên xưng là hắn Chu tiên sinh. Tuổi chừng hai mươi tám –hai chín, diện mạo nhã nhặn, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không làm ra vẻ người đọc sách trí thức, trừ bỏ phụ trách tửu lâu, ghi sổ sách hàng hóa mua vào mỗi ngày, kiểm kê tài sản, tiền lời, cũng kiêm luôn phụ trách quản lý Tụ Vị Lâu, cho nên công việc khá bận rộn. Thấy Thi Hiểu Nhiên y liền rất thích, thẳng thắng khen nàng bộ dạng xinh đẹp, so với mấy tú tài cổ hủ kia thú vị hơn nhiều.

Kỳ thật việc ghi chép sổ sách trong tửu lâu cũng không phức tạp, chẳng qua là mỗi ngày kiểm kê chọn mua các loại rau dưa, thịt… cập nhật giá cả, thẩm tra sổ nhập, ghi chép đồ gia vị, bàn ghế, chén dĩa tiêu hao, còn có tiền lời mỗi ngày cùng kết toán tiền lương cuối tháng, Thi Hiểu Nhiên cùng Chu tiên sinh học hai ngày, liền để ý rõ ràng, hướng y đề nghị chép vào bảng, chia cột sổ sách. Chu Hoài Dân nhìn đến cách kẻ bảng sổ sách của nàng có chút kinh ngạc, con mắt ở trên người nàng vòng vo vài vòng mới khen loại sổ sách này thật sự là vừa xem liền hiểu ngay mà trật tự cũng rất rõ ràng.

Thi Hiểu Nhiên làm việc ở hậu viện, trong một gian thư phòng, mới bắt đầu nên công việc mỗi ngày không nhiều lắm, Thi Hiểu Nhiên có cả một đống thời gian để không. Có thể ở thư phòng xem sách, luyện viết chữ, hoặc là ở trong sân dạo một chút, cũng có thể đi đến phòng bếp học này học nọ, thậm chí có thể trở về phòng ngủ một giấc. Chỉ là giờ ăn Từ chưởng quầy không cho nàng đến tiền thính, khách nhân rất phức tạp, nếu để một nữ tử tuổi thanh xuân như nàng bị đùa giỡn, y cũng không thể an tâm làm tốt công việc được.

Thương Thần Phi phòng ngay cách vách, nhưng hắn rất ít khi ở lại, nhưng từ khi đem Thi Hiểu Nhiên tới, sau mỗi ngày hắn đều đến xem nàng, còn thường xuyên cùng nàng dùng cơm. Lại tiếpvài ngày, những món tửu của Tụ Vị Lâu luân phiên được bày lên, Thi Hiểu Nhiên vừa thấy mỹ vị liền như mở cờ trong bụng, đối với mỗi món ăn đều khen không dứt miệng, lúc đem mỹ thực vào miệng hai mắt cứ híp lại, vẻ mặt hưởng thụ, Thương Thần Phi nhìn nàng, trên mặt luôn mang ý cười nồng đậm.

Đôi lúc hắn sẽ mang nàng dạo ngoài đường phố, mua cho nàng một ít đồ vặt. Mĩ nam ở bên, thường có những ánh mắt ghen tị hoặc khinh thường của chúng nữ tử nhằm vào nàng, lòng hư vinh của nữ nhân giờ phút này được thỏa mãn, Thi Hiểu Nhiên mặt hàm ẩn ý cười, trong lòng tràn ngập ngọt ý dạt dào.

Vô luận là Chu tiên sinh, Từ chưởng quầy, đến đầu bếp hay tiểu nhị, tất cả đối với Thi Hiểu Nhiên đều thật nhiệt tình và hòa nhã. Chu tiên sinh kiến thức sâu rộng, hiểu biết nhiều, thường giảng cho nàng một ít kiến thức kinh doanh trong tửu lâu, thỉnh thoảng còn có thể giảng thiên tượng bát quái, chuyện xưa tiền triều hay đạo trị quốc, khi nói đến triều đình Đại Mục hủ bại hắc ám y lộ vẻ vô cùng đau đớn…… Còn nói thành Ngô châu tốt xấu lẫn lộn, quyền quý hoành hành, lưu manh tán loạn, y thường dặn dò nàng không được đi trên đường một mình, nếu muốn đi chơi tốt nhất phải có người cùng đi.

Đi làm vài ngày, Tống Tử Ngộ cũng lại đây xem nàng, hỏi han ân cần, lại mang nàng đi thăm Cẩm la phường cách vách. Cẩm la phường lầu một trưng bày một loạt những sắp vải dệt, tôi tớ hay nha hoàn thường đến đặt hàng cho chủ nhân của họ; Lầu hai có thợ may lành nghề, nam bào nữ váy, bộ nào cũng được may thêu công phu, bất phàm.

Hai người ở trên lầu hai, Tống Tử Ngộ kêu chưởng quầy lấy đến một sắp hồng vải đỏ liêu, nắn vuốt trên tay, nói:“Đây là vân ti miên (nói chung là một loại tơ lụa) Vân châu sản xuất, mềm mại ấm áp, dùng để làm quần áo mùa đông là tốt nhất. Hiểu Nhiên, muội xem xem có thích hay không ?”

Vải dệt xúc cảm vô cùng tốt, màu sắc tươi sáng, Thi Hiểu Nhiên xác thực rất thích, lại xua tay nói:“Khi chuyển qua đây, Thương đại ca còn cho người tặng muội mấy bộ quần áo, đã đủ mặc rồi, huynh không cần tặng thêm nữa đâu.”

“Rất nhanh thời tiết sẽ chuyển lạnh, muội mặc quần áo đơn bạc hẳn khó chống đỡ qua mùa đông. Lại nói, y đưa quần áo, muội có thể nhận, huynh tặng, muội lại không cần, lẽ nào…?” Tống Tử Ngộ khóe miệng khẽ nhếch,“Chẳng lẽ muội ở đó giúp việc cho y vài ngày đã vội quên luôn vị đại ca này?”



Tuy biết là nói đùa, nhưng Thi Hiểu Nhiên vẫn biện giải:“Muội làm sao có thể không thừa nhận Tống đại ca. Muội ở nơi này lại không có thân nhân, toàn dựa vào các huynh chiếu cố. Chỉ là các huynh đối với muội thật sự quá tốt, khiến lòng muội không khỏi băn khoăn.”

“Chính muội nói là không có thân nhân, nên dĩ nhiên các huynh phải chiếu cố muội. Huynh cho muội ở biệt viện của huynh, đáng ra muội không cần phải làm việc kiếm tiền, nhưng muội cứ kiên trì, đại ca ta đây mới thấy băn khoăn.” Tống Tử Ngộ dẫn dắt từng bước,“Thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Huynh thấy màu sắc này không tồi, vào đông mặc cũng sáng sủa, chọn sắp vải này đi.”

Buông sắp vải dệt xuống, y lại kêu người lấy đến hai tấm họa bản, để nàng tự chọn kiểu dáng hoa văn mình thích.

Thi Hiểu Nhiên ngắm nghía họa bản, vừa nhìn tranh minh hoạ tinh mỹ trước mặt, một bên vừa nghe Tống Tử Ngộ ôn ngôn đề nghị, trong lòng cỗ lo lắng dần tiêu biến, chỉ cảm thấy có thân nhân ở bên, liền sinh ra một loại thế sự an ổn, cảm thấy cuộc sống thật yên ổn.

Tưởng rằng nàng đơn thân tiến vào nơi dị thế này, tứ cố vô thân, ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có. Một đường bị bán lại bị bắt, nhưng may thay gặp gỡ được Tống Tử Ngộ cùng Thương Thần Phi. Nay nàng có bằng hữu, có công việc, đồng sự hữu hảo, ở chung hòa hợp, còn có thể học được không ít điều, trong lòng thường thấy ấm áp bình tĩnh.

Cuộc sống ở Trích Tinh Phong tuy xa xỉ, nhàn nhã, nhưng cái loại hạnh phúc an nhàn này cũng như phù vân, mờ ảo bất định, ngay cả khi hai tay có thể chạm, có thể nắm chặt, cũng không biết nay sau sẽ biến hóa ra sao. Cố Bắc Viễn đối với nàng không tệ, nhưng hắn trầm tĩnh ít lời, ít có tình thú; Những người khác đều khá xa cách, người duy nhất có thể nói chuyện lại là một họa mi trong lồng-Trần Y Vân. Trong cung ba trượng một thủ, năm trượng một vệ, ai cũng đeo đao bội kiếm, vẻ mặt nghiêm túc; Thất Dương Cung rộng lớn, kiến trúc khí phái hào hùng, lại chẳng có chút phồn hoa sinh khí như ở thành Ngô Châu; Đôi lúc còn bị đại cung chủ kinh hách một phen, đem cổ nàng kề dưới đao mà trảm một nhát……

Mà nay sống ở thế giới nháo loạn, mỗi tháng tiền công không quá ba lượng bạc, nhưng so với lúc trước ôm cả một rương bạc thì mới là hạnh phúc chân thật; nữ đầu bếp mặc dù kém thị tì Thất Dương Cung thướt tha mỹ mạo, song lại hơn vài phần hòa ái dễ gần; Bào Đường tiểu nhị so ra kém thủ vệ thân thủ linh hoạt, nhưng thường hay kể truyện tiếu lâm khôi hài khiến mọi người cười vui vẻ……

Còn có Từ chưởng quầy lưỡi xán hoa sen, biết cách làm giàu; Chu tiên sinh thông kim bác cổ, làm tấm gương tốt; Mộc Hương xinh đẹp hoạt bát, thiện lương đáng yêu; Thương Thần Phi khí vũ bất phàm, thường mỉm ý cười; lại có Tống Tử Ngộ cởi mở săn sóc……

Tiếng hoan hô truyện cười, bình thản hạnh phúc đều là sự thật, bọn họ làm cho nàng có cảm giác gia đình thân thiết, hạnh phúc như vậy cứ sinh sôi không ngừng, có mỹ thực càng thêm hạnh phúc trọn vẹn, có tiền trao tay, trái tim nàng cũng yên ổn hơn.

Nếu muốn nàng chọn, nàng cũng sẽ lựa chọn cuộc sống trước mắt.

Nghĩ đến đây, còn phải cảm tạ Hàn Thiên Tuyết đã hao hết tâm lực đem nàng mang ra.



Lại một ngày, Thương Thần Phi cầm tấm ván gỗ dày cùng không ít dây thừng tới, ở dưới một gốc cây trong viện hì hục bận rộn. Thi Hiểu Nhiên nhìn thấy, buông giấy bút trong tay, đi ra hỏi:“Thương đại ca, huynh muốn làm cái gì vậy?”

Thương Thần Phi ngẩng đầu, phượng mâu ôn nhu chảy xuôi,“Ngày hôm trước ở Triệu phủ huynh thấy một cái bàn đu dây, rất có hứng thú, nghĩ muội chắc chắn sẽ thích. Liền cho người tìm mấy tấm ván gỗ thích hợp.” Nói xong chỉ chỉ tấm ván gỗ bên cạnh.

Tấm ván gỗ đã được mài nhẵn, hai mặt đều bào đến sáng bóng. Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn đang dùng ngón tay xinh đẹp bện dây thừng, trong lòng hơi hơi nhộn nhạo,“Thương đại ca, không cần phiền toái như vậy. Muội đã làm phiền huynh rất nhiều, cũng không phải không biết xấu hổ.”

Động tác trên tay không ngừng, dây thừng được thắt chặt, Thương Thần Phi cười cười,“Muội không phải là ở chỗ ta ăn không, phải trả tiền ăn uống, tại sao lại ngượng ngùng? Ta cũng nhàn đến vô sự, sao có thể nói là phiền toái?”

Cảm tạ nhiều ngược lại có vẻ khách khí, Thi Hiểu Nhiên mỉm cười, trầm mặc không nói, ngươi muốn giúp ta làm bàn đu dây cũng có thể cho người khác tới làm, một soái ca độc thân như ngươi tự mình động thủ sẽ khiến nhiều người mơ màng!

Thương Thần Phi đem dây thừng thắt lại, nhìn nàng nói “Hiểu Nhiên, nàng đứng xa ra một chút”.

Thi Hiểu Nhiên lui ra phía sau vài bước, nhìn hắn lấy ra cây chủy thủ, phi thân lên cây, ngồi xổm nửa người trên cành cây, cắt hai ba nhánh cây, vừa cẩn thận làm phẳng bề mặt, biểu tình thật sự chuyên chú, phảng phất như thợ kim hoàn đang chế tác trang sức

Đem dây thừng buộc chặt, từ trên xuống dưới vài lần bận rộn một trận, rốt cuộc làm xong bàn đu dây. Thương Thần Phi lắc lư vài cái, nghiêng đầu cười nói:“Hiểu nhiên, nàng lại đây thử một chút, nhìn xem thế nào.”

Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, cả không gian đang tràn ngập sắc trời thu, nàng có chút cảm động. Đi qua ngồi lên bàn đu, nàng nhẹ nhàng đu đưa, nói “Thương đại ca, cái này tốt lắm, ta cũng rất thích.”

“Thích là tốt rồi. Ta làm có chút đơn sơ, về sau ta gọi thợ làm cho nàng một cái thật tốt .” Thương Thần Phi mặt mày nồng đậm, ở bên cạnh đẩy nàng một cái, bàn đu dây đong đưa cao cao.

Mặc dù đã là cuối thu, nhưng Thi Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy trời sáng khí trong, gió hiu hiu êm dịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mê Không Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook