Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 130: Đào vong

Diệp Trần Niên

27/11/2020

Đông đảo ánh mắt mang theo chờ mong cùng khẩn trương mà theo sát Tiếu Thừa, nhìn hắn bước vào lỗ thủng trong sông băng kia, tay phải lấy một lọ dung băng dịch từ trong hòm ra, mở nắp bình, ngón cái nhẹ nhàng bắn ra, cái bình nhỏ kia liền bay ra một đường cong ưu nhã, rơi xuống sông băng ngăn trước mặt Tiếu Thừa, dung băng dịch chảy ra.

Trong nháy mắt cái chai bay đi, Tiếu Thừa căng chặt toàn thân, cơ bắp vận sức chờ vận động, đôi tay đeo bao tay nano vươn nhanh tới, trong một khắc dung băng dịch rơi xuống sông băng, hai tay của hắn cũng chỉ cách khối băng này cự li gang tấc.

Dung băng dịch phát huy hiệu quả cực nhanh, sông băng trước mặt Tiếu Thừa lập tức biến thành nước sụp xuống, mà đôi tay Tiếu Thừa theo sát đó, tốc độ thế nhưng không phân cao thấp với nước đang bị trọng lực ảnh hưởng mà đổ xuống, vào một giây trước khi đám nước kia bị nhiệt độ thấp đông lại thành băng, tay Tiếu Thừa đã rốt cuộc đuổi kịp.

Giờ khắc này, sự tình phát sinh cực nhanh lại cực chậm, Tiếu Thừa giống như biến thành một người chồng ôn nhu, tay hắn mềm nhẹ mà vuốt qua đoàn nước kia, phảng phất như vuốt ve làn da tinh tế của vợ mình. Người phía sau hắn còn không rõ hắn rốt cuộc có đụng tới đoàn nước kia hay không, nhưng kết quả cuối cùng bày ra khiến mọi người kinh ngạc cảm thán.

Khối băng lại lần nữa đông lại, thành một khối hộp nghiêng, nằm song song trước chân Tiếu Thừa, tư thái nằm ngang thực đông cứng, nhưng lại khiến mọi người muốn hô lên kinh diễm.

Tiếu Thừa nhấc chân đứng lên trên, tựa như bước lên bậc thang đầu tiên, vững vàng đứng trên đó, hắn quay lại dùng đôi tay sáng tạo nên bậc thang này giơ một ngón cái với mọi người.

Tiếp theo, hắn lại từ trong hòm lấy ra một bình nhỏ.

Mọi người còn không kịp hoan hô chúc mừng bước đầu tiên thành công, đã lại ngưng hô hấp.

Bước thứ hai, nhìn qua còn nước chảy mây trôi hơn bước đầu, lại một bậc thang khối hộp hoàn mỹ. Tiếu Thừa cảm thấy đôi tay tựa hồ nóng cháy lên, tràn ngập lực lượng, hắn tiến lên trước nhìn thoáng qua sông băng sâu không lường được, đèn chiếu sáng trên đầu gian nan mà truyền ánh sáng tới khối băng, Tiếu Thừa nhợt nhạt cười, thần sắc tự tin cùng nắm chắc tỏa sáng trên mặt hắn.

Bước thứ ba, bước thứ tư...

Lúc sau, mọi người đều phải ngẩng đầu mới có thể thấy Tiếu Thừa, một con đường nghiêng về phía trước càng lúc càng dài.

Sau khi tạo mười mấy bậc thang, Tiếu Thừa "trên cao nhìn xuống" phất tay về hướng Diệp Tố bọn họ, ý bảo bọn họ không cần nhìn chằm chằm, hắn có thể xử lý. Chỉ cần đừng để khi hắn kiến tạo cầu thang bị Benedict phát hiện dấu vết là tốt rồi.

Còn cách thời gian ba giờ kiểm tra một lần cũng gần, Diệp Tố cùng Lý Hoằng Hậu bọn họ đều rời khỏi phòng đông lạnh, tiếp tục ở trong phòng thí nghiệm làm thực nghiệm. Để lại vài người ở trong xem xét tình huống Tiếu Thừa, trên eo Tiếu Thừa còn buộc dây thừng thật dài, một đầu khác dây thừng để trong phòng đông lạnh, mỗi khi dây thừng động một chút, bọn họ liền biết Tiếu Thừa vẫn an toàn không có việc gì. Nếu dây thừng bất động thời gian dài, bọn họ phải suy xét đi vào cứu Tiếu Thừa đã biến thành khối băng về.

Cũng may loại sự tình đáng sợ này vẫn không phát sinh, dây thừng tựa như con đường chạy trốn của bọn họ, siêng năng mà kéo dài về phía trước.

Trong phòng thí nghiệm, mọi người tuy rằng trông bận rộn vô cùng, nhưng không ai thực sự để tâm vào thực nghiệm, vẫn luôn chú ý tình huống trong phòng đông lạnh.

Thực mau, người tuần tra tới, là Benedict, hắn theo thường lệ đi mấy vòng quanh phòng thí nghiệm. Hắn nhạy bén cảm thấy không khí có chút không bình thường, loại cảm giác này gần như là trực giác, khiến Benedict nhất thời không rõ ngọn nguồn.

Diệp Tố thu hồi ánh mắt đang nhìn Benedict, tim không tự chủ được mà đập nhanh vài lần. Cùng lúc đó, Lý Hoằng Hậu, Yoshimoto đám người hoặc nhiều hoặc ít rời đi ánh mắt nhìn về phía Benedict, có lẽ chính loại mạch nước ngầm này bắt đầu khiến Benedict cảm thấy không thích hợp, chậm chạp không rời khỏi.

Thời điểm lúc trước hắn tới, mọi người đều là xa cách, tuy ánh mắt bọn họ lần này thập phần mịt mờ, nhưng vẫn khiến Benedict đã trải qua huấn luyện còn có kinh nghiệm phong phú nổi lên lòng nghi ngờ bản năng.

Benedict lại một lần nữa đi xuyên qua mọi người, đi qua địa phương lúc trước Tiếu Thừa thường đợi, tầm mắt lập tức quét qua. Không thể không nói, Tiếu Thừa ngày thường tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại thực sự có tác dụng, Benedict cũng không lập tức phát hiện Tiếu Thừa không ở trong phòng thí nghiệm. Bất quá, lúc này Benedict đang trong trạng thái nghi thần nghi quỷ, trải qua huấn luyện khiến hắn cảnh giác cao độ, tầm mắt hắn sau khi đảo qua địa phương kia, sửng sốt một giây, giống như phát hiện điều gì đó, tầm mắt lại chậm rãi quay lại.



Diệp Tố khẩn trương đến siết chặt cốc chịu nhiệt.

Benedict nhìn chằm chằm một góc kia, thực mau liền ý thức được, hắn tới phòng thí nghiệm lâu như vậy mà chưa nhìn thấy Tiếu Thừa. Hắn liền đương nhiên mà đem cảm giác không khỏe do ánh nhìn yên lặng chăm chú của mọi người quy kết lên việc không thấy Tiếu Thừa. Hắn một lần nữa xem kĩ mọi góc cạnh của phòng thí nghiệm này, xác nhận không thấy tung tích Tiếu Thừa, đôi mắt chim ưng chuyển hướng Diệp Tố: "Tiếu Thừa đâu?"

Diệp Tố trong lòng chột dạ một cái, lúc hắn đang luống cuống tay chân mà sắp xếp ngôn ngữ, Lý Hoằng Hậu tựa như tùy ý mà mở miệng: "Hắn ở trong phòng đông lạnh, hắn nhàm chán sờ hết mấy góc phòng thí nghiệm rồi, hiện tại đang sờ phòng đông lạnh."

Gừng càng già càng cay, Diệp Tố vội hùa theo thầy cười nói: "Tiếu Thừa đều sắp mốc meo, vừa lúc nhiệt độ thấp giữ tươi."

"Ồ?" Benedict nửa tin nửa ngờ, hắn đương nhiên không hoài nghi Tiếu Thừa không ở trong phòng đông lạnh — phòng thí nghiệm này ngay cả chim cũng bay không thoát, ngoại trừ phòng đông lạnh cũng không có nơi nào khác để đi, nhưng hắn vẫn hoài nghi mục đích Tiếu Thừa ở phòng đông lạnh.

Benedict ý vị không rõ mà nhìn chằm chằm biểu tình Diệp Tố, Diệp Tố theo bản năng mà dời đi tầm mắt, Benedict trong nháy mắt tinh quang chợt lóe.

Moka cùng Hàn Nghiệp đều đã dạy Diệp Tố chế phục người khác bằng vũ lực thế nào, lại không dạy hắn vững núi Thái Sơn trong giao phong tâm cơ.

"Nhàm chán à, vậy tôi đi bồi hắn giải sầu." Benedict cười một cái, xoay người đi.

Mọi người nhất trí ngẩng đầu nhìn hắn, đều ngầm nghĩ một tiếng không tốt.

Diệp Tố nắm cốc chịu nhiệt không biết làm gì, trong đầu kịch liệt mà quay cuồng những ý tưởng vụn vặt, thời điểm Benedict đi qua hắn để tới phòng đông lạnh, Diệp Tố nhanh chóng quyết định mà đánh nghiêng cốc chịu nhiệt, phần lớn dung dịch đều đổ lên cánh tay mình.

Nhìn qua như do Benedict chạm đổ.

Diệp Tố phát ra tiếng hô đau đớn, Lý Hoằng Hậu cách hắn gần nhất lập tức phản ứng lại, lập tức la lớn: "Mau rửa sạch, chúng ta cần bác sĩ!"

Người trong phòng thí nghiệm lập tức ăn ý mà loạn lên, những người đang làm thí nghiệm buông đồ vật trong tay, vội vàng kinh hoảng chạy hướng Diệp Tố, vừa lúc chặn đường Benedict.

"Dung dịch này có độc tính!" Diệp Tố kinh hoảng kêu lên.

Lúc này, Benedict cũng không rảnh lo Tiếu Thừa, vội vàng xoay người xem xét tình huống Diệp Tố, quần áo trên cánh tay hắn bị ăn mòn ra một lỗ lớn. Diệp Tố chính là quân chủ lực tróc nguyên tố kí sinh, sao có thể để hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Benedict lập tức lấy ra máy nhắn tin gọi bác sĩ lại đây, Lý Hoằng Hậu mang Diệp Tố ra bồn nước rửa sạch, những người khác mồm năm miệng mười mà nói phương pháp cấp cứu.

Phòng thí nghiệm trở thành một mảnh hỗn loạn, trong lúc hỗn loạn, Benedict không chú ý có một người dùng sức ấn ấn vài cái trên chuông cửa cạnh phòng đông lạnh, đây là ám hiệu bọn họ đã thiết trí từ trước.

Người trong phòng đông lạnh nghe thấy tiếng chuông lập tức đổi sắc mặt, vội vàng lắc dây thừng Tiếu Thừa lưu lại.

Sau khi cảm giác được dây thừng dao động, Tiếu Thừa cũng lập tức biết được tình huống bên ngoài, lập tức nhanh chóng theo bậc thang chạy về, vào phòng đông lạnh xong, đem hòm dung băng dịch cùng dây thừng đều giấu ở bậc thang, lại cùng vài người khác chuyển dời một máy làm lạnh thật lớn, chặn lỗ hổng trên tường, xác nhận không còn dấu vết gì xong, Tiếu Thừa mới làm bộ dù bận nhưng vẫn ung dung mà đi ra ngoài.

Vừa mở ra cửa phòng đông lạnh, nhìn thấy nhiều người như vậy loạn thành một đoàn, Tiếu Thừa kinh ngạc hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"



Benedict vội vàng quay đầu lại thấy được Tiếu Thừa.

Lúc này bác sĩ cũng tới nơi, vội vàng xem xét vết thương trên cánh tay Diệp Tố, "Cũng may xử lý đúng lúc, không thương nặng, chỉ có tổ chức da bị tổn hại, bôi chút thuốc là có thể rất nhanh liền khỏi."

Diệp Tố hít khí lạnh, để bác sĩ bôi nước thuốc. Leopold nghe tin còn cố ý tới an ủi Diệp Tố một phen, có một cái nhạc đệm như vậy, Benedict cũng không tiếp tục nắm Tiếu Thừa không bỏ.

Đám người đều lục tục mà rời đi, mọi người mới thở phào một hơi dài.

Tiếu Thừa có chút không đành lòng, hỏi Diệp Tố: "Vẫn ổn chứ?"

"Tôi có chừng mực." Diệp Tố cười cười, "Còn anh? Tình huống thế nào?"

"Có 56 bậc thang." Tiếu Thừa nói, "Dựa theo tôi ước tính, khoảng một trăm tám mươi chín mươi bậc là có thể đột phá lớp băng."

"Vậy thì tốt, nắm chặt thời cơ mau chóng rời khỏi đây."

Kéo dài tới buổi tối càng không tiện hành động, Diệp Tố bọn họ có thời gian giấc ngủ cố định, nhưng đám người Benedict kia chính là theo ca mà tới, cho dù thời điểm bọn họ ngủ cũng sẽ dành ra thời gian mà tới kiểm tra tình huống một lát, nếu nhìn thấy Tiếu Thừa còn không ngủ mà ở phòng đông lạnh, điểm đáng ngờ kia đã quá nhiều, chỉ có thể nhân hiện tại nắm chặt thời gian.

Tiếp đó mọi người càng thêm cẩn thận, liên tiếp giấu diếm được hai nhóm người tuần tra, bọn họ không phải Benedict, tâm cảnh giác rõ ràng không bằng. Cuối cùng, bọn họ cũng chờ được tin tốt của Tiếu Thừa. Đến thời điểm đám người tuần tra thứ ba rời khỏi, bọn họ sôi nổi mặc trang phục phòng lạnh tiến vào phòng đông lạnh. Dung băng hóa lỏng thành cầu thang liền kéo dài từ một lỗ hổng tới sâu trong sông băng, dài tối dài tối, mặc dù một đầu khác là mặt đất rộng lớn, vẫn cứ một mảnh đen nhánh.

Mọi người kinh hỉ mà nhìn nhau, sau đó có trật tự mà xếp thành hàng, Tiếu Thừa đương nhiên dẫn đầu, còn người trẻ tuổi thứ hai Diệp Tố thì bọc hậu.

Con đường này đi vào mới cảm giác được giá lạnh, cho dù có trang phục phòng lạnh cũng chịu không nổi, không biết Tiếu Thừa làm sao có thể nhanh nhẹn mà kiến tạo cầu thang trong điều kiện nhiệt độ lạnh như vậy. Bất quá, bọn họ nhanh chóng nhẹ nhàng mà leo lên cầu thang, thân thể thực mau liền nóng lên, cùng lúc đó, tim cũng đập càng lúc càng nhanh, không ai còn cảm thấy rét lạnh.

Đi chừng mười phút, Tiếu Thừa dừng lại, bởi vì phía trước còn có một đoạn đường hắn chưa hòa tan, chỗ này đã cách mặt băng rất gần, một khi hòa tan sẽ bị bên ngoài chú ý, hắn chỉ có thể để tới bây giờ mới mở nốt đường.

Trải qua luyện tập hơn một trăm bậc thang, thủ pháp tạo bậc thang của Tiếu Thừa quả thực là xuất thần nhập hóa, người phía sau đều sửng sốt nhìn hắn, mấy bậc cầu thang còn lại bất quá chỉ là công phu nháy mắt.

Thời điểm chui ra khỏi mặt băng, đèn chiếu sáng trên đầu bọn họ nổi bật giữa ban đêm Nam cực đen nhánh như mực.

Bọn họ cũng không định che giấu, không có đèn, đối với nhóm giáo sư tuổi già, quả thực là một bước khó đi.

Tiếu Thừa nhanh nhẹn lấy ra đèn pha, soi rọi một khoảng không trung rộng lớn trống trải trên bầu trời, bật tắt bật tắt nhiều lần, thời gian khoảng cách không đồng nhất, đây là tín hiệu mật mã hắn gửi cho đồng bạn. Mà căn cứ phát hiện ánh đèn quỷ dị này đầu tiên, bọn họ tuy rằng không hiểu nội dung trong đó, nhưng tần suất bí ẩn này khiến bọn họ biết đây tuyệt đối không phải nhân viên khoa học bình thường, nhân viên khoa học bị lạc ở Nam cực chỉ biết sử dụng tính hiệu cầu cứu quốc tế mọi người đều biết.

Trên dưới căn cứ lập tức vang lên cảnh báo.

"Chúng ta đi mau!" Tiếu Thừa chờ Diệp Tố bò khỏi lớp băng cuối cùng rồi la lớn, bọn họ chỉ cần chống đỡ tới khi phái chủ hòa chú ý tới tình huống bọn họ mà tạo áp lực cho phái chủ chiến là có thể được giải cứu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook