Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 121: Phiên ngoại 17

Cầm Gian Đích Luật Động

09/10/2020

Buổi tối hôm trước tôi nôn nao không ngủ được nên tìm Mạn Văn tám chuyện, ban đầu nàng còn qua quít miễn cưỡng nói đôi ba câu, sau đó thì dứt khoát quay lưng đi rồi khò khò ngủ mất đất, tôi rất cố gắng nhắm mắt đi ngủ nhưng gương mặt Yen cứ không ngừng hiện lên trong đầu, nghĩ tới ngày mai là có thể gặp được nàng, tôi hạnh phúc âm thầm toét miệng cười.

"Tớ xin cậu đó, đừng có nhoi tới nhoi lui như con giun có được không? Mau ngủ đi, đừng để mắt sưng húp ngày mai đi gặp lão công của cậu, coi chừng cậu ấy thoáng cái không còn hứng thú với cậu nữa đó." Mạn Văn bị tôi đánh thức, liền xoay người kẹp chặt đùi của nàng quanh người tôi nói.

"Đồ ác mồm!" Tôi nhìn nàng cười nói, nàng không thèm trả lời tôi tiếp tục ngủ, tôi lăn qua lăn lại rất lâu mới bất tri bất giác mà thϊế͙p͙ đi.

Vừa sáng sớm mẹ đẹp đã đến, bà mang qua mấy món dimsum mà chúng tôi thích ăn rồi bảo khi nào Yen về thì hâm nóng lại ăn, mẹ và ba không đi đón nàng được vì có chuyện quan trọng phải làm, dặn chúng tôi tối mai về nhà ăn cơm. Tôi và Mạn Văn ăn chút dimsum rồi đưa mẹ đẹp về, xong thì mang xe đi rửa, đến trưa thì Tiểu Đằng gọi điện thoại đến.

"Nè cưng, cậu đi đón tiểu Bảo chưa?" Tiểu Đằng hỏi

"Rửa xe xong là tớ đi ngay, cậu đang làm gì thế hở? Nhớ cậu muốn chết." Cả tháng nay không gặp nàng do gần đây nàng rất bận, mấy chị em chúng tôi thường cứ mỗi hai tuần là gặp nhau một lần, Mạn Văn và Tư Khiết thì hầu như ngày nào cũng gặp, nếu một thời gian dài mà không gặp nhau trong lòng sẽ thấy rất nhớ.

"Tớ đang trêи đường tới chỗ các cậu, chắc khoảng nửa tiếng nữa là tới, tớ gọi cho Tư Khiết, Hi Hi với DK rồi, bọn tớ tính tối nay tới nhà cậu mở tiệc tẩy trần chiêu đãi Tiểu Bảo, cậu với Mạn Văn thì đi đón cậu ấy, bọn tớ nấu cơm chờ mấy cậu về, thế nào?" Tiểu Đằng quả nhiên là người có khả năng tổ chức mà.

"Được đó, tớ cầu còn không được, lâu rồi mình không tụ tập, cậu có chìa khóa nhà tớ, tự tiếp đãi đi ha" Tôi vui vẻ nói.

Sau khi làm đẹp cho xe xong, tôi và Mạn Văn ăn đại chút gì đó rồi chạy ra sân bay, trêи đường đi hai đứa bật mấy bài hát vui tươi nhẹ nhàng để nghe, thời tiết rất đẹp, hai tay tôi gác lên sau gáy, nhắm mắt mỉm cười.

"Hehe, có phải tâm tình rất tốt không?" Mạn Văn đột nhiên hỏi.

"Ừm!" Tôi không nhìn nàng, chỉ mỉm cười tiếp tục nhắm mắt.

"Có phải cảm thấy có rất nhiều bươm bướm đang bay xung quanh cậu không?" Mạn Văn lại hỏi.



"Ừm, haha!" Bị nàng nói như thế, tôi kɧօáϊ chí hớn hở cười lớn.

"Có phải có chút cảm giác lâng lâng? Giống như đang bay không?" Mạn Văn càng hỏi càng hăng hái.

"Ừm ừm!" Tôi mở to mắt, hăm hở gật đầu với nàng.

"Rồi! Với những triệu chứng này thì rõ ràng là cậu đang trong thời kỳ đầu của bệnh thần kinh, giám định hoàn tất." Mạn Văn bật cười ha hả, chỉ một phút sơ sẩy mà tôi bị troll rồi, vì nàng đang lái xe, để bảo toàn tính mạng của mình tôi không thèm chấp với nàng, chỉ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng.

Phần 2

22:46:33 17-12-2012

Lúc đến sân bay vẫn còn sớm, tôi và Mạn Văn ngồi trêи xe chờ một lát rồi tôi tới cổng đến của ga hành khách quốc tế chờ nàng. Nhìn lên màn hình thấy chuyến bay vẫn chưa đến, tôi kiên nhẫn chờ đợi, khi sắp đến giờ, trêи màn hình thông báo chuyến bay bị hoãn, tôi có chút sốt ruột. Tôi đứng ở vị trí gần cổng nhất, để nàng vừa đi ra là có thể nhìn thấy tôi, hôm nay tôi cũng chọn mặc trang phục sáng màu.

Chờ khoảng một tiếng thì trêи màn hình hiện thông báo chuyến bay đã hạ cánh, trái tim tôi mới có thể thả lỏng, nhưng đồng thời cũng có phần khẩn trương, một tháng không gặp không biết nàng có gầy đi chút nào không? Mỗi lần đi đón nàng tôi đều vừa mong ngóng vừa nôn nao, tim cứ đập loạn xạ trong lồng ngực.

Chờ được khoảng mười phút thì hành khách Canada lục tục đi ra, tôi rướn cổ nhìn chằm chằm vào cổng, chỉ sợ không nhìn thấy nàng, chừng hơn năm phút thì bóng dáng xinh đẹp của nàng xuất hiện trước mắt tôi, nàng mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi bằng nhung, màu lam nhạt, làn tóc xoăn dài thả xuống, tóc mái thì được chải lên, mang đến cảm giác hơi rối, lộ ra vầng trán cao sáng, kính mát được cài lên tóc, trông nàng đặc biệt bắt mắt, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.

Nàng vừa bước ra liền nhìn thấy tôi, nở nụ cười rạng rỡ làm lộ ra lúm đồng tiền hớp hồn của nàng, khoảng cách giữa chúng tôi rất gần nhau nhưng còn có rào chắn ở giữa, tôi ra hiệu để nàng đi đến khu vực ít người hơn, hai đứa bước nhanh đến điểm hội hợp, nàng bỏ tay ra khỏi xe đẩy, xúc động bước đến dùng sức ôm chặt rồi nhấc tôi lên, hôn lên tai tôi, tôi chỉ thẹn thùng mỉm cười.

"Bảo bảo, tớ nhớ cậu chết mất." Sau khi Yen thả tôi xuống thì nàng ôm tôi dịu dàng nói.



"Tớ cũng nhớ cậu muốn chết, cuối cùng cậu cũng về rồi" Tôi xúc động xoa đầu nàng.

"Đi thôi! Mình về nhà thôi." Yen rời khỏi vòng tay tôi, hạnh phúc nhìn tôi, sự thân mật của chúng tôi khiến người qua lại chú ý, nhưng chúng tôi đã quen với ánh mắt này rồi nên cũng không để ý.

"Ừm, tớ gọi Mạn Văn chạy xe qua đây, tối nay mấy chị em đều đến nhà mình, chờ mình về ăn cơm đó." Tôi giúp nàng đẩy hành lý.

"Haha, tốt quá, vẫn là về nhà tốt nhất, có các cậu!" Yen vui tươi hớn hở cười, nàng ôm eo tôi đi ra cửa.

Sau khi gặp Mạn Văn thì hai nàng xúc động ôm nhau, nói vài câu rồi lập tức lên xe rời đi, tôi và Yen ngồi ở băng sau, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nàng không chờ được mà hôn lên môi tôi một chút, quanh năm sống ở nước ngoài, nên nàng cũng không thấy ngại, huống hồ Mạn Văn lại là chị em, lâu lắm rồi không hôn nhau, có một cảm giác giống như điện giật vậy, tôi cũng chủ động hôn nàng, Mạn Văn không nhìn tiếp được nữa, kì thị ngăn cản hai đứa, chúng tôi chỉ biết đỏ mặt cười.

Trở về nhà của chúng tôi, bên trong cực kỳ náo nhiệt, trong bếp vang tiếng cười nói rộn rã, mùi đồ ăn bốc lên thơm phưng phức, cảm giác này thật quá hạnh phúc, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, các nàng vây quanh Yen ân cần hỏi han đủ điều, mà tinh thần của nàng cũng rất tốt, không thấy chút mỏi mệt nào trêи mặt nàng, chỉ vui vẻ trò chuyện với mấy chị em, lúc ăn cơm chúng tôi khui chai champagne DK mang đến, cả đám vui vẻ nâng ly uống mừng.

"Chào mừng Yen lần này đã chính thức trở về, bảy chị em chúng ta cuối cùng cũng tập hợp đầy đủ rồi, sau này mỗi tuần có thể ăn bữa nhỏ, mỗi tháng ăn bữa to, vì tình bạn hiếm có đáng quý của chúng ta, cạn ly nào!!!" Tiểu Đằng vui sướиɠ nói

"Cạn ly!" Cả đám vui vẻ cụng ly.

"Cảm ơn các cậu vẫn luôn quan tâm và yêu thương bọn tớ, càng phải cảm ơn các cậu đã chăm sóc Mạt nhi trong thời gian tớ không có ở đây, có mấy cậu, bọn tớ rất hạnh phúc." Yen cảm kϊƈɦ nói, mắt nàng rơm rớm, tôi cũng sụt sùi theo nàng.

"Chị em tốt, cái gì cũng không cần nói, hiểu hết mà, nào! Tối nay mọi người ăn no uống say, đừng có lãng phí công sức của chúng tớ chứ." Tư Khiết nói.

"Tớ đói muốn chết, chắc chắn ăn sạch mà" Nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, thật là thèm thuồng.

"Hê hê, Tiểu Bảo về rồi là cậu ấy ăn ngon ngay." Thiên Hi vừa nói tới tôi, các nàng liền thay nhau lôi hết chuyện xấu của tôi ra tố cáo với Yen, nàng vừa ăn vừa cười híp mắt nhìn tôi, thỉnh thoảng lại gắp món tôi thích vào chén tôi, tôi thật hưởng thụ sự cưng chiều của nàng, không có gì hạnh phúc hơn khoảnh khắc đầm ấm thế này…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook