Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 47

Cầm Gian Đích Luật Động

09/10/2020

Chỉ còn mấy ngày thì Yen phải đi thi đấu, khoảng thời gian này nàng tăng cường thời gian luyện tập nhiều lần, hai chúng tôi hầu như như hình với bóng, cùng nàng đi học, cùng nàng lên sân thượng lúc hoàng hôn mặt trời lặn, tôi ngồi lẳng lặng ở bên cạnh nghe nàng kéo đàn, có lúc sẽ cho chút ý kiến, khi gặp phải trở ngại kỹ thuật cao không luyện được quá như ý, nàng sẽ cau mày cúi đầu trầm tư, tôi luôn đứng phía sau âm thầm ủng hộ nàng. Nhìn chiếc cổ cực nhọc và tay trái luyện tập trong thời gian dài mà xuất hiện vết chai của nàng, lòng tôi thương yêu không ngớt. Chậm rãi đi tới phía sau nàng, ôm nàng nhè nhẹ, muốn cho nàng nghỉ một lát.

"Mạt Mạt, tối thứ bảy này cùng tớ về nhà được không? Chiều chủ nhật tớ phải đi rồi." Yen nghiêng đầu lại đây.

"Ừm! Tớ theo cậu." Người tôi dính sát vào sau lưng nàng.

"Quá tốt rồi! Cậu từ chối nhiều lần như vậy, bây giờ rốt cuộc chịu đi tới nhà tớ một mình rồi." Yen phấn khởi xoay người lại, cẩn thận cầm vĩ cầm trong tay, nhẹ nhàng ôm tôi.

"Tính cách ngại ngùng của tớ không phải cậu không biết, tớ sợ tự đi một mình gặp ba mẹ cậu không biết nói gì cho phải." Tôi hơi thẹn thùng nói.

"Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ là chính cậu là tốt rồi. Bây giờ tớ liền gọi điện thoại cho người nhà, dặn họ tối mai làm món ăn ngon cho chúng ta." Yen cười vui như đứa con nít, cầm điện thoại lên bắt đầu gọi.

Buổi chiều thứ bảy, ký túc xá chỉ còn lại Tiểu Đằng và Tư Khiết, sau khi tôi nói với các nàng tôi đi nhà cô cô chơi, liền cùng Yen về nhà của nàng. Dọc đường, tâm tình tôi rối bời, vừa chờ mong vừa khẩn trương, Yen nói nhiều hơn bình thường, vui vẻ nói với tôi chuyện lý thú khi còn bé cùng anh chị, tôi mỉm cười lẳng lặng nghe.

Khi về đến cửa nhà của Yen, nhấn chuông cửa. Trái tim tôi vẫn nhảy rầm rầm giống lần trước, lần này là chú mở cửa, ngay sau đó dì đi ra, tôi ngại ngùng chào hỏi với bọn họ.

"Người bạn nhỏ, lúc này rất ngóng trông cháu tới đây, Tiểu Bảo vừa trở về luôn kể về cháu, ha ha." Dì nói.

"Mẹ, chúng con đã thành niên rồi, còn gọi người bạn nhỏ." Yen nói.

"Haha, trước khi các con chưa lập gia đình chúng ta đều gọi các con là người bạn nhỏ, nhanh đi rửa tay đi, có thể ăn cơm rồi." Chú nói tiếp.

Sau khi đến phòng Yen đặt gọn đồ, nàng kéo tôi cùng đi rửa tay. Lúc ấn dung dịch rửa tay, Yen lén lút hôn lên mặt tôi, tôi sợ đến mức lập tức nhìn ra phía ngoài, sau đó nhỏ giọng nói: "Cậu thật là lớn mật, sẽ không sợ bị ba mẹ cậu nhìn thấy à?" Yen giúp tôi rửa tay, dí dỏm nói: "Cậu không cảm thấy như vậy rất kϊƈɦ thích sao?" Trời ạ! Ngày thường nàng dịu dàng như vậy lại sẽ nói những lời này, tôi kinh ngạc nhìn nàng, nói không ra lời.

Lúc ăn cơm, ba mẹ Yen hỏi sao chị em ký túc xá không tới, chúng tôi nói bọn họ đang yêu đương, cuối tuần không rảnh để ý chúng tôi, sau khi dì nghe xong thì bảo Yen mỗi cuối tuần dẫn tôi trở về đây, Yen vui vẻ đáp ứng, tôi xấu hổ cúi đầu ăn cơm.

"Mạt Mạt, lúc nào dạy dì và ba ba Tiểu Bảo hát nhé? Bọn dì đều rất yêu ca hát đó." Dì dịu dàng nói.

"Lúc nào cũng có thể, là vinh hạnh của cháu, haha!" Tôi giống như bị điểm huyệt, lập tức ưỡn thẳng sống lưng. Có lẽ động tác này của tôi quá mức buồn cười, bọn họ bật cười ha ha.

Sau khi cơm nước xong, dì kiên quyết không cho chúng tôi rửa bát, muốn Yen dẫn tôi xuống lầu đi dạo. Khi đi tới cửa chuẩn bị đổi giày, Yen kiến nghị đeo dép lê đi ra ngoài, cảm thấy buộc dây giày thật là phiền phức. Hai chúng tôi xỏ tông dễ thương dắt tay nhau loanh quanh ở trong tiểu khu, cảm giác này thực tốt, lúc ấy nghĩ nếu như về sau có thể bình thản cùng nàng như vậy hẳn là một chuyện quá mức hạnh phúc!

"Nghĩ gì thế? Còn đang cười trộm." Yen kéo tay tôi, quay mặt về phía tôi, đi thụt lùi.

"Haha, nghĩ một ít chuyện tình khó mà tin nổi nhưng lại rất chờ mong." Tôi nhìn nàng, cười khúc khích.

"Nói nghe một chút, xem tớ có thể giúp cậu hoàn thành tâm nguyện của cậu hay không?" Yen nói.

"Ừm, vẫn đúng là phải có cậu phối hợp mới được, không có cậu sẽ không vui rồi. Nhưng mà tạm thời không nói cho cậu, haha!" Tôi thừa nước đục thả câu nói.



"A! Doãn Hạ Mạt, cậu bại hoại!" Yen bị tôi chọc giận, muốn tiến lên bắt lấy tôi, tôi chạy đi mất.

Khi nàng đuổi theo tôi, tôi càng chạy càng nhanh, nàng rượt theo, tôi rất sợ cái loại cảm giác gấp gáp bị người đuổi theo đã sắp bắt được, hơn nữa hai chúng tôi đeo dép lê, tôi sợ nàng sẽ té, lúc chạy đến đình nghỉ mát tôi dừng lại, nàng thoáng cái bắt được tôi, ôm eo tôi thật chặt.

"Haha! Bắt được cậu rồi, cậu trốn không thoát lòng bàn tay của tớ." Yen thở hổn hển ôm tôi, nói.

"Ối ối ối! Không xong rồi, tớ sợ bị người đuổi theo tớ, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát trước." Tôi kéo nàng đi đến ngồi trêи ghế đình nghỉ mát.

"Vậy tiết thể ɖu͙ƈ thi chạy bộ cậu làm thế nào?" Yen vén lên tóc mái của tôi.

"Vì thế mỗi lần thi chạy bộ đều rất kém đó, giáo viên thể ɖu͙ƈ đều là vì thành tích chơi cầu của tớ tốt, miễn cưỡng cho tớ đạt yêu cầu." Tôi quay mặt về phía nàng, tay chống trêи hai đùi của nàng.

"Đừng nhúc nhích!" Bỗng nhiên Yen ngơ ngác nhìn tôi, mặt từ từ lại gần, nàng sẽ không gan lớn đến mức hôn trước công chúng chứ, tôi sợ rụt cổ về phía sau, tôi còn chưa kịp hiểu ra, một cái tay liền đánh vào mặt trái của tôi, bộp!

"Nơi này thật nhiều muỗi, chúng ta nên về nhà thôi." Nói xong Yen dắt tay tôi về nhà, ặc…hiểu sai ý rồi.

Trở lại nhà Yen, chú và dì tản bộ còn chưa về, chúng tôi trở về phòng. Mặc dù đã tới nhà Yen một lần, nhưng phòng của nàng còn chưa cẩn thận nhìn, đến tối nay tôi mới phát hiện trêи giá sách phủ kín tường ngoại trừ sách âm nhạc ra, hầu như đặt đầy truyện tranh, tôi hơi kinh ngạc thốt lên, tiện tay cầm lên một quyển truyện lật xem, Yen lấy ra một chồng lớn giấy vẽ từ trong một ngăn tủ.

"Wow! Đây là cậu vẽ? Thật khó tưởng tượng." Tôi kinh ngạc nhìn nàng.

"Ừm! Đều vẽ vào những năm này, tốn không ít thời gian đấy, cậu xem tấm này, là tác phẩm tớ đắc ý nhất."

Yen cầm một bức họa màu sắc phong phú, đường nét phác họa vô cùng phức tạp đưa cho tôi xem.

"Ừm! Thật là đẹp đẽ, đặc biệt là ánh mắt, bức họa này vẽ rất là kỳ công." Tôi biết vì sao nàng lưu ý vẽ mắt nhân vật truyện tranh như vậy, ánh mắt chính là linh hồn của cả bức tranh, không thể không khâm phục tinh tế và kiên trì của nàng.

"Tấm này tặng cho cậu nhé." Yen nói.

"Hả? Đây chính là một tấm tốt nhất của cậu, tớ không thể đòi hỏi, nếu không cậu vẽ một tấm hoạt hình của tớ tặng cho tớ đi?" Tôi nói.

"Haha, ý kiến hay! Nhưng mà tớ luôn luôn muốn tặng tấm này cho người quan trọng nhất của tớ, mà người đó xuất hiện rồi." Yen đưa bức tranh cho tôi.

"Cảm ơn!" Tôi rất cảm động, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

"Haha, chúng mình cùng đi tắm đi, tắm xong lại có vài thứ thú vị cho cậu xem." Yen ôm eo tôi, dịu dàng nói.

"Ây…hay là tắm riêng đi, tớ sợ đến lúc đó ba mẹ cậu trở về nhìn thấy sẽ không tốt." Tôi nói.

"Không được! Tớ chỉ muốn tắm cùng cậu, nghe tớ." Yen bá đạo nói, tiếp đó đi tới tủ quần áo cầm lấy hai cái váy ngủ liền kéo tôi đi tắm rửa.

Tắm xong, không lâu sau, chú dì cũng quay về, chúng tôi ngồi hàn huyên ở phòng khách rất lâu mới trở về phòng. Về phòng, Yen lấy ra rất nhiều vật ly kỳ cổ quái cho tôi xem, những thứ này đều là đồ chơi nhỏ lúc cha nàng đi công tác du lịch mua về cho nàng, nàng còn thích sưu tầm bưu thϊế͙p͙, tôi nằm bò ở trêи sàn nhà luôn tay nghịch những thứ mới mẻ này, Yen cũng nằm nhoài bên cạnh tôi kể cho tôi từng chuyện xưa vui vẻ, tôi nghe say sưa ngon lành, thấm thoát thời gian trôi qua rất nhanh, chúng tôi tán gẫu đến lúc đi ngủ, mẹ Yen gõ cửa đi vào, bảo chúng tôi đi ngủ sớm một chút, chiều ngày mai còn phải đi máy bay.



"Ngủ ngon! Thân ái." Lúc tắt đèn nằm ở trêи giường, tôi hôn trán nàng nói, Yen bất chợt lật mình nằm ở trêи người tôi.

"Cứ như vậy mà đi ngủ rồi?" Yen mỉm cười nhìn tôi.

"Ngày mai còn phải đi máy bay, cậu…" Tôi ung dung nói, tim bắt đầu gia tăng tốc độ.

"Dường như không có ảnh hưởng gì nhỉ? Hiếm thấy chỉ có hai chúng mình ở một căn phòng, với lại…tớ khóa trái rồi." Yen cười xấu xa nói.

"Hả? Thì ra cậu đã sớm nghĩ kỹ rồi? Cậu…" Khi còn muốn tiếp tục nói thì nàng hôn lên môi tôi.

Cách lần đầu tiên của lần trước, chúng tôi đã rất lâu không âu yếm giống như đêm đó, cơ thể hai người mau chóng nóng hầm hập, lúc tôi muốn lật nàng lại, nàng bỗng chốc đè tôi xuống.

"Tớ trước." Tôi năn nỉ.

"Không được! Tớ trước!" Yen cười, nhìn dáng vẻ dễ thương của nàng, được rồi! Tôi thỏa hiệp rồi.

Tôi hưởng thụ nụ hôn dịu dàng cùng vuốt ve mềm nhẹ của nàng, khi tay nàng đặt vào giữa hai chân tôi, Yen ngẩng đầu lên.

"Tớ có thể vào không? Lúc trước nghe Mạn Văn nói có thể dùng…ngón tay." Yen ngượng ngùng nói rất nhỏ.

"Ừm!" Tôi cũng thẹn thùng nhỏ giọng đáp, Yen từ từ luồn vào thăm dò, tôi căng thẳng không dám thở.

"A! Đau!" Khi nàng thâm nhập hơn nữa, tôi đau đến mức cau mày đè xuống tay nàng, không nhịn được kêu lên.

"Xin lỗi!" Yen lập tức buông tay ra, chống lên cánh tay, căng thẳng nhìn tôi nói. Sau khi tôi lắc đầu tỏ ý không sao, muốn thử lại lần nữa, nàng đình chỉ động tác.

"Làm sao vậy?" Tôi nhìn nàng.

"Tớ sợ! Tớ sợ cậu bị thương, sợ cậu đau." Yen đau lòng nhìn tôi. Tôi ôm nàng, hơi dùng sức lật người đè lên người nàng, nhiệt liệt hôn nàng, khi tay của tôi bồi hồi ở bụng nàng, Yen nắm lấy tay tôi đặt vào giữa hai chân nàng, tôi thử động tác lúc trước của nàng, cẩn thận dò vào, chỉ nghe tiếng rêи rỉ thở gấp của nàng, nhíu chặt mày, tôi lo lắng hỏi nàng có muốn tiếp tục không, nàng gật đầu, tay của tôi tiến thêm một bước đi sâu vào…

Thực ra tôi biết là nàng rất đau, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn. Khi tôi mồ hôi đầm đìa, nàng đột nhiên ôm chặt người tôi, ngón tay mạnh mẽ bấm vào lưng tôi, cả người run rẩy kiềm nén không dám phát ra tiếng, tôi ôm nàng thật chặt, mặc cho nàng ở trong lòng tôi thở hổn hển, tôi kϊƈɦ động đến mức chảy nước mắt, không ngừng hôn nàng, đến khi nàng dần dần bình phục lại, tôi lau mồ hôi trêи trán nàng.

"Yen, cảm ơn cậu!" Tôi cảm động nhìn nàng nói.

"Tớ là của cậu rồi." Nàng mỉm cười hôn lấy môi tôi.

"Tớ đã chuẩn bị xong, tớ muốn cậu muốn tớ." Tôi nói…..

Tối nay không ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook