Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 157

Cầm Gian Đích Luật Động

10/10/2020

Ăn cơm xong, trêи đường về nhà Yen, hai đứa không có cơ hội nói chuyện, Mạn Văn để Yen ngồi ở chỗ kế bên tài xế trò chuyện với Chu Hạo Vũ, cảm thấy ông anh này cố ý lái chậm, vốn dĩ lộ trình có hơi xa, tốc độ như vậy không biết lúc nào mới về tới nơi.

"Mạt nhi, cậu luôn nhìn đồng hồ làm gì?" Mạn Văn phát hiện tôi không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay.

"Ha ha! Không có gì." Tôi mất tập trung trả lời, lúc này Yen quay đầu lại nhìn tôi, hơi mỉm cười, tôi vô cảm nhìn nàng, đột nhiên trong đầu dấy lên "ý nghĩ xấu", định tý nữa xuống xe không để ý tới nàng, xem nàng sẽ phản ứng ra sao.

"Sư huynh, dừng ở đây thôi! Cảm ơn anh bữa tối, còn đưa chúng em trở về. Em không mời anh vào nhà được rồi, bởi vì chúng em còn muốn đi siêu thị mua sắm." Xe rốt cuộc đến cửa tiểu khu, Yen cởi đai an toàn, lễ phép cười nói với Chu Hạo Vũ.

"Đừng khách sáo với anh nha! Được rồi. Nhớ thường liên hệ." Chu Hạo Vũ xin số điện thoại của Yen.

"Dạ! Sẽ cố gắng! Tạm biệt!" Yen nói rồi mở cửa xuống xe.

"Cảm ơn anh Hạo Vũ." Hội chị em vui vẻ tạm biệt với anh.

"Ha ha! Thế giới này thật nhỏ mà, may mà có anh ấy đưa chúng mình về, nếu không ngồi xe buýt rất chậm." Khi chúng tôi đi về tiểu khu, Mạn Văn vui vẻ nói.

"Xe buýt lái còn nhanh hơn anh ta!" Tôi lạnh lùng thốt ra một câu, đi ở phía trước, bình thường đều sẽ nắm tay Yen cùng đi, lúc này tâm tư muốn trêu đùa nàng càng ngày càng mạnh, nhẫn tâm bỏ lại nàng.

"Trứng Muối cậu nói thế nào vậy? Chưa từng thấy cậu không lễ phép như thế!" Mạn Văn ở sau lưng tôi la hét, tôi phớt lờ nàng.

"Ha ha! Tớ cũng cảm thấy lái quá chậm, ngồi ê hết cả ʍôиɠ." Thiên Hi nói rồi tiến lên ôm lấy vai của tôi cùng đi sóng đôi.

"Hai đứa cậu thích ăn đòn ha! Về trừng trị các cậu." Mạn Văn nói xong đi ở đằng sau với mấy nàng.

"Này! Giận à? Ghen à?" Thiên Hi bẹo má của tôi, hỏi.

"Mới không có đâu!" Tôi mỉm cười, đối với Thiên Hi thì không cần giả bộ.

"Không tin! Cậu xem cậu từ lúc ăn cơm đến bây giờ cũng không nói chuyện mấy." Thiên Hi nghiêng đầu nhìn tôi.

"Có tin hay không là tùy cậu! Dù sao tớ thật sự không tức giận, chỉ là… hơi ghen tý mà thôi." Tôi thẳng thắn với nàng.

"Hiểu mà! Soái ca đẹp trai như vậy, đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ mất bình tĩnh." Thiên Hi cười cợt nói.

"Ai mất bình tĩnh? Tớ mới không mê trai như cậu đâu, tớ không cảm thấy tớ kém anh ta, không phải chỉ cao chút thôi sao." Tôi hơi kϊƈɦ động nói.

"Ôi! Hiếm thấy cậu tự tin như vậy ha! Tớ mới không mê trai đâu, ai cũng không sánh được với cục cưng nhà tớ, ha ha!" Thiên Hi lại đang khen anh nhà nàng.

"Chà chà! Không chịu nổi cậu." Tôi hất bỏ tay Thiên Hi đang khoác lên vai tôi.

"Ha ha! Đừng ghét bỏ tỷ mà, tỷ rất là thương em đó." Thiên Hi cợt nhả muốn tiến lên ôm tôi, tôi bỏ chạy, nàng đuổi theo, hai đứa vui vẻ đuổi bắt trêи đường ở tiểu khu.



"Hạ Mạt, cậu đừng chạy quá nhanh, cẩn thận ngã." Nghe thấy Yen đang hô ở đằng sau, khóe miệng tôi cong lên.

Siêu thị ở tiểu khu lớn vô cùng, chúng tôi lấy hai chiếc xe đẩy, mọi người trao đổi muốn mua cái gì về ăn, tôi đi tới trước tủ lạnh xem thực phẩm đông lạnh nhanh, Yen đứng bên cạnh tôi muốn nắm tay của tôi, tôi mượn cớ cầm đồ vật không cho nàng nắm.

"Mạt nhi." Yen dịu dàng gọi.

"Hả?" Tôi không nhìn nàng, cầm lấy một túi sủi cảo bến đò Loan Tể, biết là nàng đang nhìn tôi.

"Cậu muốn ăn sủi cảo à?" Yen nhìn bộ dáng muốn ăn của tôi.

"Ừm!" Tôi tiếp tục tìm hương vị muốn ăn.

"Vậy thì mua nhân bánh nấm hương đi, cậu thích ăn cái này." Yen cầm lấy một túi đưa tới trước mặt tôi.

"Được!" Tôi vẫn nhẫn nhịn không nhìn nàng, nhận lấy sủi cảo đặt vào trong xe đẩy, một mình đi về phía trước, nàng chỉ đi theo sau tôi, trái tim tôi như bị nhéo một cái, mắng chính mình tự hành hạ mình, cũng đau lòng khi đối với nàng như vậy, rất muốn từ bỏ quay người đi nắm tay nàng, nhưng ý thức và hành vi kiên trì không muốn mềm lòng, loại mùi vị xót ruột này thật khó để biểu đạt.

Cứ thế ở siêu thị tôi vẫn lạnh nhạt nàng, cùng hội chị em vừa nói vừa cười, các nàng hình như cũng không phát hiện hai đứa có cái gì lạ, vui vẻ dạo chơi lung tung nơi nơi. Vừa lòng thỏa ý mua sắm xong, mọi người phân công xách theo túi lớn túi nhỏ về biệt thự của Yen, trêи đường tôi vẫn đi chung trò chuyện với Thiên Hi, các nàng theo sau.

"Ha ha! Chúng mình lại tới rồi, thật yêu thích nơi này." Đi tới sân nhà Yen, Tiểu Đằng bước nhanh đi lên trước, cầm chìa khóa mở cửa, tôi lén liếc nhìn Yen, nàng đang cùng Tư Khiết ngồi xổm trêи mặt đất chuẩn bị đồ trong túi, lúc muốn tiến lên giúp một tay thì các nàng làm xong đứng lên, tôi mau chóng xoay người.

"Á! Mẹ ơi! Con gián." Mở ra cửa phòng khách, Tiểu Đằng bị vài con gián to lẻn ra từ khe cửa dọa sợ, ném đồ trêи đất, nhanh nhẹn nhảy vọt lên người tôi, ôm tôi thật chặt, hai chân cách mặt đất, tôi suýt chút nữa trọng tâm bất ổn ngã ra sau, ném đồ trong tay theo bản năng, hai tay đỡ cái ʍôиɠ của nàng.

"Con gián có gì đáng sợ chứ? Ha ha!" Tôi bị nàng chọc cười chết.

"Hu hu! Mới nãy có hai con bò qua mu bàn chân của tớ, buồn nôn chết rồi." Tiểu Đằng cứ như Koala bám vào trêи người tôi không chịu xuống, các nàng nhìn bộ dạng hài hước của nàng cũng cười theo.

"Tớ nói nè chị hai (Tiểu Đằng xếp hàng lão nhị), cậu có thể đi xuống được không? Tay tớ sắp gãy mất rồi." May là nàng rất gầy, bằng không bế nàng không nổi, nàng lập tức đi xuống.

"Thời gian dài không ai trọ, những tiểu tử này liền đến an cư, mọi người cùng làm vệ sinh chứ?!" Tư Khiết vào nhà đổi giày nói, chúng tôi đặt đồ ăn ở nhà bếp, cởi áo khoác xuống vén tay áo lên phân công làm việc, Yen cầm khăn lau lên lầu hai, thoáng nhìn tôi, tôi cúi đầu tránh né ánh mắt của nàng, nghe thấy tiếng nàng lên thang lầu, trong lòng rất muốn đi cùng, nhưng chân lại như không nghe sai khiến, đứng không nhúc nhích.

"Mạt nhi, cậu cùng Tiểu Bảo lên lầu hai dọn phòng đi, nhớ mở cửa sổ ra thông gió." Tiểu Đằng dặn dò.

"OK!" Tiểu Đằng như là giải huyệt cho tôi, tôi vui vẻ làm cái động tác tay, nhanh nhẹn lên lầu.

Đi tới gian phòng mà chúng tôi ngủ, nhìn thấy Yen đang trải ga giường, nàng thoáng nhìn tôi rồi xoay người đi lấy chăn, tôi đi vào kéo rèm cửa sổ, mở cửa sổ ra, giờ đây ở chung một không gian hai người đều không nói lời nào, phớt lờ nhau, tôi bắt đầu hối hận chính mình cố tình gây sự, đang ấp ủ nên làm thế nào chủ động mở miệng nói chuyện cùng nàng.

Nàng đang bận rộn thu dọn giường đệm cho mấy phòng, tôi đi theo cầm khăn lau đồ vật, trì trệ không nói ra được một câu, lúc này nàng làm xong hết, quay người đi về phía thang lầu, xuống lầu. Nhìn bóng lưng của nàng, tôi buồn rầu tựa vào cửa, dùng sức cọ cạnh cửa, Doãn Hạ Mạt! Mày đây là vô cớ sinh sự mà, thật nên đánh! Trong lòng mắng chính mình vô số lần.

Quyết định dọn sạch nhà vệ sinh xong liền ngoan ngoãn đi xuống nhận sai xin lỗi, trong bồn tắm lại nhìn thấy một con gián, nó bị tôi quấy rầy, nhanh chóng bay ra ngoài cửa sổ, tôi cầm nước khử trùng rắc vào trong bồn tắm, mở ra vòi hoa sen bắt đầu đại thanh tẩy.

Dọn sạch xong tắt vòi hoa sen, đỡ eo đứng thẳng chậm rãi xoay người, nhìn thấy Yen ở cửa, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi hơi bị dọa còn chưa kịp nói chuyện, nàng tiến lên một bước dài đè tôi vào tường.



"Doãn Hạ Mạt! Cậu đến cùng muốn lúc nào mới để ý đến tớ?" Viền mắt Yen đã ửng hồng, tức giận kϊƈɦ động nhìn tôi hỏi.

"Tớ không chịu được bị cậu đối xử lạnh lùng, không chịu được!" Nước mắt của nàng rơi xuống, con mắt vẫn nhìn chòng chọc vào tôi, tôi không hề nói gì, nâng lên mặt nàng hôn lên môi nàng, nàng muốn tránh ra không cho tôi hôn, tay đánh vào ngực tôi, tôi bá đạo hút vào miệng của nàng, hai tay giữ chặt khuôn mặt của nàng, nàng dần dần mềm nhũn ra, tay bám vào vai tôi, bắt đầu đáp lại tôi. Tôi biết hành vi của tôi thật sự là hơi quá đáng, rất muốn đánh mình.

"Xin lỗi! Tớ quá ấu trĩ rồi, muốn thử đùa cợt phớt lờ cậu, xem cậu sẽ phản ứng ra sao, phát hiện cái này không vui gì hết, còn chọc cho cậu khóc, cậu đánh tớ đi, tớ là kẻ đáng ghét." Hôn nàng xong, xin lỗi nàng, cầm tay nàng đập vào mặt tôi.

"Cậu là đồ tồi, tớ hận cậu chết đi được!" Yen nhanh chóng rụt tay về, nắm lấy cánh tay của tôi, tiếp tục khóc lóc nói.

"Đừng khóc, tớ là đồ tồi, cũng đừng hận tớ được không? Bây giờ tớ hối hận chết mất." Tôi hôn nước mắt của nàng, đau lòng nói.

"Tớ biết ngay là cậu khẳng định lại đang ghen, tiểu giấm tinh!" Yen nức nở cũng không quên chọc tôi.

"Phải! Tớ thừa nhận tớ là giấm tinh, tớ không ghen mới bất thường đấy, ai bảo cậu khiến người thích như thế." Tôi thẳng thắn nói.

"Đáng ghét!" Yen nín khóc mỉm cười, vùi mặt vào trước ngực tôi, lau mặt khóc ướt.

"Tối nay cậu nói với Chu Hạo Vũ rằng cậu đang yêu nồng cháy, cậu có biết tớ cao hứng biết bao nhiêu không? Tớ biết là cậu rất yêu tớ." Tôi nói.

"Vậy cậu còn đối với tớ như vậy?" Yen ngẩng đầu lên oán giận hỏi.

"Tớ đột nhiên não bị chuột rút mới làm chuyện xấu, tớ xin lỗi cậu." Tôi thật lòng nhìn nàng nói.

"Không thể tha thứ cho cậu, tối nay tự mình trải chăn ra sàn mà ngủ." Yen quay người đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước rửa mặt.

"A! Đừng mà! Cục cưng, trời lạnh như thế cậu cứ nhẫn tâm đối với tớ như vậy?" Tôi nghe xong cuống cuồng tiến lên ôm eo của nàng.

"So với cậu tối nay, tớ đây không coi vào đâu." Yen rửa mặt xong muốn đi ra ngoài.

"Cậu không tha thứ cho tớ, tớ sẽ không cho cậu đi." Tôi gắt gao ôm nàng không cho nàng đi.

"A! Cậu thật vô lại." Yen giãy dụa kêu, không nhịn được mà bật cười.

"Tớ chính là vô lại, ỷ lại cậu cả đời." Tôi lớn tiếng nói.

"Này! Tớ nói hai cậu đừng luôn trình diễn kịch buồn nôn chứ! Chúng tớ không sống nổi." Tiếng kêu la của chúng tôi khiến hội chị em dưới lầu "bất mãn".

"Cậu xem cậu đáng ghét lắm, lại bị họ chê cười." Yen bình tĩnh lại, chạm vào mũi tôi, nhỏ giọng nói.

"Mặc kệ! Cậu mau nói tha thứ cho tớ." Tôi ôm nàng không tha.

"Tha thứ cho cậu!" Yen hết cách với tôi, thỏa hiệp! Ha ha…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook