Sáp Huyết

Quyển 1 - Chương 78: Yêu nhau (2)

Mặc Vũ

13/03/2013

Diệp Tri Thu lanh lảnh đọc thuộc bài ca dao, từng câu từng câu một cực kỳ thong thả, dường như muốn nhai nuốt dụng ý trong bài ca dao. Đọc xong, ánh mắt Diệp Tri Thu đã trở nên sắc bén.

Bốn câu ca dao này rốt cuộc có chỗ thần kỳ gì mà khiến Diệp Tri Thu coi trọng như vậy?

Triệu Trinh ra khỏi chuồng heo, không hề hoảng sợ mà dọc theo tường thành đi một lúc, không ngờ đến chỗ trực của Địch Thanh. Địch Thanh theo sau Triệu Trinh, không biết Triệu Trinh đang suy nghĩ cái gì. Tuy nhiên Địch Thanh biết mình nên làm gì. Triệu Trinh là Hoàng đế, hắn giúp Triệu Trinh, nếu không đưa ra vài yêu cầu thì thật là lãng phí.

Địch Thanh vừa nghĩ đến nụ cười của Dương Vũ Thường, trong lòng liền ấm áp. Nhẹ nhàng thở dài, nhưng đó cái thở dài mãn nguyện.

Triệu Trinh ngồi ở trên ghế đá, cũng thở dài, nhưng vô cùng nặng nề.

Địch Thanh đành phải làm bộ bi phẫn, hỏi:

- Thánh…Thượng, ngài có tâm sự phải không?

Trong lòng nghĩ, vị Hoàng đế này, nhìn thế nào cũng không ra dáng a.

Triệu Trinh mờ mịt ngẩng đầu lên, sau một lúc lâu nói:

- Địch Thanh, ngươi có người yêu không?

Địch Thanh nằm mơ cũng không nghĩ đến Triệu Trinh đột nhiên hỏi tới vấn đề này, cẩn thận nói:

- Có…

Triệu Trinh nói:

- Ta cũng có.

Nhìn về phía rừng trúc cách đó không xa, nhưng dường như lại không nhìn thấy gì.

Địch Thanh theo đề tài nói:

- Người mà Thánh Thượng thích, là Trương Diệu Ca - Trương cô nương sao ạ?

Hắn biết người phụ nữ mà Triệu Trinh ngưỡng mộ trong lòng, khẳng định không phải là Quách Hoàng hậu. Tuy nhiên chỉ là sự gặp gỡ ngắn ngủi, Địch Thanh đã cảm giác được giữa Hoàng hậu và Triệu Trinh, có một mâu thuẫn khó có thể dung hòa.

Triệu Trinh lắc đầu, lại gật gật đầu, Địch Thanh không hiểu ra sao, nhẫn nại nói:

- Thánh Thượng, thứ cho thần ngu dốt, không hiểu được tâm ý của Thánh Thượng.

Nếu vị này vẫn là Thánh công tử, Địch Thanh đã sớm bỏ gánh chạy lấy người rồi, nhưng đây là Hoàng thượng, Địch Thanh có điều cần nhờ vả, đương nhiên phải ra lễ trước rồi.

Triệu Trinh thầm nghĩ, người con gái ta thích không phải là Trương Diệu Ca. Trương Diệu Ca mặc dù không tồi, nhưng sao có thể so sánh với ý trung nhân của ta? Ta gặp Trương Diệu Ca, bất quá là cảm thấy Trương Diệu Ca giống nữ nhân ta thích thôi. Nhưng những cái này, nói với Địch Thanh thì có tác dụng gì?

Triệu Trinh là Hoàng đế, cũng là người bình thường, đương nhiên cũng có người con gái mình thích. Lúc tuổi nhỏ, thích nhất là một nữ tử họ Vương. Nàng kia vốn là con gái của thương nhân Vương Mông. Tuy không phải là con gái quan lại, nhưng lại khéo hiểu lòng người, tư sắc tuyệt đại. Triệu Trinh nằm mơ cũng muốn cưới nàng kia làm vợ.

Nhưng Lưu Thái Hậu lại không cho phép!

Lúc này, tại triều đình đều là do Lưu Thái Hậu quản lý toàn bộ. Từ quan lại cho đến cung nữ, thái giám. Nếu Thái Hậu không đồng ý, Triệu Trinh cũng không dám cưới. Lưu Thái Hậu lấy cớ con gái của Vương Mông quá xinh đẹp nhưng không có xuất thân, đem con gái Vương Mông trục xuất khỏi cung. Bắt Triệu Trinh cưới cháu gái của Đại Tướng Quân Quách Sùng, nói đây mới là môn đăng hộ đối.

Triệu Trinh bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng người trong lòng ly biệt, cưới một Quách Hoàng hậu điêu ngoa, xảo trá.

Quách Hoàng hậu ỷ vào được Thái Hậu tin tưởng, cả ngày giống như người đàn bà đanh đá. Cấm Triệu Trinh và nữ nhân khác quan hệ. Hôm nay Triệu Trinh chạy trối chết, cũng là bởi vì ở tẩm cung của phi tử khác một lát mà bị Quách Hoàng hậu đuổi giết đến đây.

Triệu Trinh đối với Quách Hoàng hậu đã ghét cay ghét đắng. Thà rằng chui vào chuồng heo, cũng không muốn thấy mặt Quách Hoàng hậu. Triệu Trinh bởi vì Thái Hậu nên chỉ có thể nhẫn nại với Quách Hoàng hậu. Nhưng điều khiến anh ta khó chịu chính là, không lâu sau khi cưới Quách Hoàng hậu, Lưu Thái Hậu đã đem người anh ta yêu gả cho cháu của bà ta là Lưu Tòng Đức.



Mỗi lần Triệu Trinh nghĩ đến đây, trong ngực giống như bị kim đâm. Bởi vậy khi Địch Thanh đánh thương nặng Mã Trung Lập, Triệu Trinh mới cảm thấy vui sướng. Anh ta là Hoàng đế, nhưng chẳng qua chỉ là một Hoàng đế bù nhìn. Thậm chí người con gái anh ta yêu cũng không thể bảo vệ được. Lúc trước Triệu Trinh nghe Trương Diệu Ca hát thấy Trương Diệu Ca hát đến câu: “Nơi kinh thành xa xôi, có người con gái như tiên nữ duyên dáng yêu kiều. Từ ngày chia tay tới nay, không có tin tức của nàng, khiến ta nhớ nhưng vô cùng. Ta nhìn những con nhạn bat về nam, cũng không đợi được bất kỳ dấu vết gì, mà chỉ làm cho nỗi sầu khổ trong lòng ta nhiều thêm.”

Anh ta liền lặng yên rơi lệ.

Anh ta thích nghe Trương Diệu Ca đánh đàn, bởi vì chỉ có chìm đắm trong tiếng đàn, anh ta mới có thể sống lại những hồi ức đẹp đẽ kia. Chuyện cũ như mây như khói…Người con gái anh ta yêu tha thiết, gọi là Vương Như Yên.

Triệu Trinh đang thẫn thờ nhớ lại, trong đầu bỗng dưng hiện lên một đôi mắt yêu dị. Một thanh âm từ phía trên truyền đến: “Vị công tử này ấn đường biến thành màu đen, chỉ sợ sắp gặp tai ương đổ máu. Nếu không phá giải….Thậm chí có họa sát thân”

Thân hình Triệu Trinh chấn động, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Một tay tóm lấy tay Địch Thanh, thấp giọng nói:

- Địch Thanh, trẫm có thể lại cầu ngươi một việc sao? Chuyện này ngươi nhất định phải giúp trẫm.

"Tây bắc Nguyên Hạo Đế Thích Thiên? Ngũ quân bát bộ vọng phong yên..."

Quách Tuân thì thào nhớ kỹ mấy câu đó, tinh quang trong mắt chớp động.

Diệp Tri Thu đì giọng nói:

- Ta nghĩ, với cơ trí của Quách huynh, cho dù chưa từng nghe qua câu ca dao này, hơn phân nửa cũng đoán ra hàm nghĩa trong đó.

Quách Tuân chậm rãi nói:

- Bài ca dao này là nói về Tây Bình Vương Nguyên Hạo sao? Không nghĩ tới Nguyên Hạo lại tự xưng là Đế Thích Thiên.

Quách Tuân bỗng dưng nhớ tới cuộc chiến của Cốc Tư La và Nguyên Hạo, lại nghĩ tới Bất Không và Lưu Thái Hậu, mơ hồ có một ý niệm trong đầu. Trong nhất thời không thể nói ra.

Quách Tuân văn võ song toàn, biết điển cổ của Phật giáo. Đế Thích Thiên vốn là Thiên Chủ của ba mươi tầng trời trong Phật giáo. Nguyên Hạo tin Phật, tự xưng Đế Thích Thiên, không cần nói cũng biết, ngụ ý của y là muốn đứng đầu thiên hạ, duy ngã độc tôn.

Diệp Tri Thu nói:

- Đúng vậy, Tây Bình Vương Nguyên Hạo dã tâm bừng bừng, đã không cam lòng chịu cúi đầu dưới trướng Tống Đình Chi, mà muốn tự lập làm vương. Bài ca dao này không những nói lên dã tâm của Nguyên Hạo, mà còn nói đến thế lực quân đội của Tây Bình Vương.

Quách Tuân gật đầu nói:

- Đúng vậy. Ta tuy ít đi Tây Bắc, nhưng cũng biết Nguyên Hạo đã xây dựng ngũ quân, bát bộ. Sửa quan chế, lấy đông giết tây, làm chuẩn bị vì việc xưng đế. Bài ca dao này nói đến ngũ quân, bát bộ cùng Dạ Xoa, Tu La, Cửu vương của Nguyên Hạo…Ôi!

Thần sắc y ảm đạm xuống, đột nhiên thở dài.

Nếu người khác nghe thấy bài ca dao kia, hơn phân nửa không hiểu gì. Quách Tuân rành kinh Phật, lại biết thuật ngữ bát bộ của Phật giáo. Chính là tám loại quái vật thần đạo. Lấy Thiên, Long hai bộ đứng đầu, còn lại sáu bộ bao gồm quỷ thần Dạ Xoa, Tu La.

Nguyên Hạo chế ra bát bộ, chính là đem thủ hạ phân thành tám bộ phận để quản lý. Nghe nói Thiên bộ chỉ có một mình Nguyên Hạo. Còn lại bảy bộ đều là những kỳ nhân dị sĩ. Quách Tuân chỉ biết đại khái, tình hình cụ thể như thế nào, lại không thể biết hết.

Diệp Tri Thu thầm nghĩ Quách Tuân học thức thật uyên bác, đã rõ ý nghĩa bài ca dao, lập tức hỏi:

- Quách huynh, huynh thở dài cái gì?

Quách Tuân cười khổ nói:

- Cũng không có gì. Chỉ là nhớ năm đó Tào tướng quân từng nói: “Nguyên Hạo là kẻ kiêu hùng vậy, tương lai sẽ là họa lớn của Đại Tống”. Không nghĩ đã thành sự thật. Năm đó triều đình do dự, không thừa cơ bất ngờ đánh chiếm các châu Linh, Hạ, quả thật thất sách.

Đề cập đến Tào tướng quân, trên mặt Quách Tuân lộ vẻ tôn kính, Diệp Tri Thu cũng như vậy. Võ công của hai người này rất giỏi, tâm cao khí ngạo, cuộc đời này rất ít phục một ai. Nhưng chỉ riêng đối với Tào tướng quân, thì thực khâm phục từ đáy lòng.

Tào tướng quân chính là Tào Vĩ, con trai của võ tướng khai quốc Tào Bân, danh tướng hiếm có của Đại Tống sau khi lập quốc. Năm đó phụng mệnh trấn thủ Tây Bắc, dụng binh như thần. Lý Kế Thiên, ông nội của Lý Nguyên Hạo, làm loạn Tây Bắc, chư tướng quân Tống không thể ngăn cản. Tào Vĩ tuổi còn trẻ, ở Tây Môn dùng khinh kỵ binh phục kích, khiến Lý Kế Thiên nhận được đòn cảnh cáo. Từ đó về sau danh chấn thiên hạ. Sau Lý Kế Thiên chết, Tào Vĩ đề nghị triều đình nhà Tống nhân cơ hội này thu phục Tây Bắc Hạ, Linh Châu. Nhưng Lý Đức Minh giảo hoạt, giả ý quy thuận, phụng bề ngoài xưng thần. Triều đình nhà Tống không quả quyết, lại dĩ hòa vi quý, ngồi xem Lý Đức Minh ở Tây Bắc phát triển lớn mạnh, đánh mất một cơ hội. Nhưng mặc dù Lý Đức Minh giả dối, nhưng cuối cùng cả đời cũng không dám xâm phạm biên cương nhà Tống. Đơn giản bởi vì Tây Bắc có một Tào Vĩ!



Tào Vĩ chẳng những uy hiếp Đảng Hạng ở Tây Bắc, thậm chí người Thổ Phiên ở Tây Nam mỗi khi nhắc tới tên người này đều trên mặt biến sắc. Đơn giản là do trận chiến ở Tam Đô Cốc năm đó, Tào Vĩ dùng mấy nghìn khinh kỵ binh đã đánh bại trọng thần Lý Lập cùng mấy vạn thiết kỵ của Thổ Phiên. Khiến Thổ Phiên không dám kinh phạm Đại Tống.

Biên thùy có Tào Vĩ, bình tĩnh như nước! Một người như vậy, đang giá để Quách Tuân, Diệp Tri Thu khâm phục, ngưỡng mộ. Nhờ có một người như vậy, nên lúc đó Nguyên Hạo cũng chỉ có ý lập quốc chứ không dám làm. Một danh tướng thiên hạ vô song như thế, vậy mà khi đánh giá Nguyên Hạo lại nói: “Con người này thực sự rất kiệt xuất”. Anh hùng nhận thức anh hùng, anh hùng càng coi trọng anh hùng.

Mỹ nữ tuổi xế chiều, anh hùng mạt lộ.

Con đường cuối cùng của Tào Vĩ vẫn là cái chết, người ai mà lại không chết? Bất cứ kẻ nào cũng không chạy khỏi sinh lão bệnh tử. Cho dù là danh tướng thiên cổ. Tào Vĩ chết rồi, nhưng Nguyên Hạo còn sống, vả lại Nguyên Hạo đang lúc tráng niên.

Những năm gần đây, Nguyên Hạo thừa dịp triều đình nhà Tống do Lưu Thái Hậu lộng quyền, liền mang thiết kỵ Đảng Hạng xâm chiến dân tộc Hồi Hột, đánh Cao Xương, đối kháng Thổ Phiên. Trước lấy Cam Châu, sau phá Tây Lương, chiếm cứ hành lang Hà Tây. Đưa biên giới Đảng Hạng phát triển, đông tận Hoàng Hà, tây gần Ngọc Môn, nam tiếp Tiêu Quan, bắc khống chế Đại Mạc. Hùng tài vĩ lược, có thể nhìn thấy manh mối. Chí lớn của Nguyên Hạo đã thể hiện sắc bén, triều đình nhà Tống ai có thể mài cạnh được?

Quách Tuân chính bởi vì thế mà thở dài. Nhìn về Tây Bắc phương xa, tưởng thấy khói lửa chiến tranh. Y cau mày, thần sắc sầu khổ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thất thanh nói:

- Tri Thu, ngươi đang truy tìm thân phận của Đa Văn Thiên Vương, tự nhiên lại đề cập Nguyên Hạo. Chẳng lẽ là…

Y không nói thêm gì nữa, nhưng trong mắt đã lộ vẻ lo lắng.

Diệp Tri Thu hít sâu một hơi, từng chữ nói:

- Đúng vậy, ta chính là hoài nghi. Đa Văn Thiên Vương vốn là một trong bát bộ dưới trướng Nguyên Hạo.

Quách Tuân chấn động, nghi ngờ nói:

- Hoài nghi? Ngươi chưa thấy qua bộ mặt thật của Đa Văn Thiên Vương, làm sao có thể phỏng đoán như vậy?

Diệp Tri Thu nói:

- Mặc dù ta chưa từng thấy qua mặt Đa Văn Thiên Vương, nhưng lúc ở thung lũng Phi Long, ta đã nhìn qua mặt của ba người đã chết. Ta liền sớm vẽ lại hình dạng của bọn họ.

Quách Tuân chợt nói:

- Ta hiểu rồi. Ngươi ở Tây Bắc đã tìm được người biết mặt ba người chết kia. Lại từ thân phận của ba người đó mà đoán ra lai lịch của Đa Văn Thiên Vương?

Diệp Tri Thu gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra bức vẽ rồi mở ra. Trên trái bức tranh vẽ ba người, bên phải ba người, tổng cộng là sáu người. Diệp Tri Thu nói:

- Ba người bên trái là ba người chết ở thung lũng Phi Long. Ba người bên phải là ảnh vẽ của ba người trong bát bộ mà ta tìm được. Ngươi xem có giống không?

Ba người trái phải, ngoại trừ ăn mặc không giống, khuôn mặt lại cực kỳ giống. Quách Tuân nhìn hồi lâu mới nói:

- Nếu những người này thực sự là người trong bát bộ. Vậy những việc mà họ làm ở thung lũng Phi Long, nên được suy nghĩ cẩn thận.

Diệp Tri Thu tâm sự nặng nề:

- Bởi vậy ta muốn báo cáo cho Thái Hậu hết mọi việc.

Quách Tuân chần chờ nói:

- Chỉ bằng vài bức họa này, chỉ sợ không giải quyết được gì.

Diệp Tri Thu thở dài một tiếng, nói:

- Ngươi nói không sai.

Y đươnng nhiên biết ý tứ của Quách Tuân. Lúc này, Thái Hậu đang nghĩ chuyện đăng cơ, tự nhiên đối với nguy hiểm bên ngoài không quan tâm. Cho dù chuyện ở thung lũng Phi Long thật là do Nguyên Hạo làm chủ, nhưng trọng thần của Lưỡng Phủ, Tam Nha, làm sao có thể vì chuyện này mà gây chiến tranh với Tây Bắc đây?

Đôi mắt vốn sắc bén của y liền trở nên ảm đạm, chỉ biết uống rượu giải sầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sáp Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook