Sáp Huyết

Quyển 3 - Chương 464: Thoát vây (3)

Mặc Vũ

20/04/2013

Địch Thanh rất khó nuốt nước bọt, chậm rãi nói:

Phi Tuyết trầm tư một lát, nói:

- Ta cũng hiểu rồi.

Lần này đến lượt Địch Thanh, Quách Tuân dị khẩu đồng thanh hỏi:

- Cô hiểu cái gì?

Phi Tuyết nói:

- Phi Ưng, đang gạt nữ thần, do vậy đã gặp báo ứng.

Khóe miệng nở nụ cười châm chọc:

- Nhưng nữ thần cũng gạt y, thì ra... thần cũng có thể gạt người.

Biết Địch Thanh rất là khó hiểu, Phi Tuyết nói:

- Năm đó ta và Phi Ưng thật sự vào Hương Ba Lạp, nhưng Phi Ưng nói với nữ thần, y biết một chút chuyện về bạn đời của nữ thần, như Ngũ Long, Giọt Lệ. Nhưng muốn tiến một bước tìm kiếm người đó, còn phải cần thời gian và năng lực. Dựa theo các ngài nói, Phi Ưng thật sự đã biết trước sự rơi xuống của bạn đời nữ thần, nhưng y không muốn để bọn họ gặp nhau. Phi Ưng giống như Nguyên Hạo, đều là muốn mượn cớ áp chế nữ thần, thu lấy thần lực.

Địch Thanh á khẩu không nói, khó mà tưởng tượng Phi Ưng cũng dã tâm bừng bừng như vậy.

Quách Tuân nhẹ giọng nói:

- Thì ra là vậy, nhưng kỳ thực cũng là báo ứng bình thường của con người. Dục vọng quyền lực dính vào người, có những người có thể không màng đến, nhưng càng nhiều người chỉ biết si mê với cái này. Phi Ưng từ một cấm quân bình thường trở thành năng lực phi phàm, khó tránh khỏi lòng tin bành trướng. Có lẽ y cảm thấy, đây là cơ hội y lưu danh sách sử, nhưng y bị ta đánh bại, lại cảm thấy năng lực vẫn không đủ, hận năng lực mà nam thần tiên kia cho y không đủ, lại muốn đi tìm chỗ nữ thần kia để thu được năng lực.

Địch Thanh nghe đến đó, đối với loại hành động kỳ quái của Phi Ưng đã rõ tám phần. Nhớ tới lúc ở sa mạc, nhìn thấy Phi Ưng ngạo mạn không chịu nổi, ngược lại cảm thấy Quách Tuân phân tích lòng người rất là sắc bén.

- Sau đó thế nào.

Địch Thanh liền hỏi.

Phi Tuyết bình tĩnh nói:

- Nữ thần nghe Phi Ưng nói, liền nói năng lực của mình đã có hạn, nhất định đạt được Thiên Huyền Thông mới có thể để Phi Ưng đạt được thêm một bước thần thông. Do đó Phi Ưng mới thương nghị với ta, đi tìm Cốc Tư La lấy cái Thiên Huyền Thông đó, chuyện sau đó, ngài cũng biết rồi.

Địch Thanh nghĩ trước nghĩ sau, nói:

- Phi Ưng tin lời của nữ thần, vốn lập kế hoạch đạt được một phần của Thiên Huyền Thông mà đàm phán với Cốc Tư La, nhưng bị ta phá hoại, y đến tương cứu, không phải cứu ta, là đang cứu cô.

Nhìn Phi Tuyết chậm rãi gật đầu, Địch Thanh lại nói:

- Y không có được Thiên Huyền Thông, nhưng vẫn muốn có được thần lực, có lẽ muốn đổi loại phương thức sinh tồn, lúc này mới lẫn vào Khiết Đan tham gia vào mưu phản. Có lẽ y dã tâm bừng bừng, một lòng chỉ muốn dựa vào bản lĩnh bản thân dành được công danh. Nhưng chuyện mưu phản thất bại, y có thể vô ý biết được Da Luật Hỉ Tôn đó cũng có hứng thú với Hương Ba Lạp, lúc này mới đầu nhập vào Da Luật Hỉ Tôn. Da Luật Hỉ Tôn từ lâu đã bất mãn với Nguyên Hạo, mưu đồ Hương Ba Lạp, là như vậy mới liên hệ Thiện Vô Úy, thừa dịp Nguyên Hạo cường lực trấn áp phản loạn trong nước, các tộc vô cùng bất mãn, bố cục ám sát Nguyên Hạo. Thiện Vô Úy mang Thiên Huyền Thông, Da Luật Hỉ Tôn mang Phi Ưng vào Hương Ba Lạp. Thiện Vô Úy muốn làm Tán Phổ, Da Luật Hỉ Tôn không chừng muốn làm hoàng đế...

Nghĩ tới lúc ban đầu gặp Da Luật Hỉ Tôn, Địch Thanh suy đoán:

- Cái suy luận này không chắc chính xác, nhưng Da Luật Hỉ Tôn rõ ràng cũng có nguyên do muốn vào Hương Ba Lạp. Và chỉ có Phi Ưng cho rằng thông minh nhất, gạt được tất cả mọi người, hy vọng mượn Thiên Huyền Thông đạt được thần lực càng mạnh?

Địch Thanh hỏi nhiều, kỳ thực nghĩ được cũng nhiều, rất nhiều chuyện hắn đã gắn kết nhau, tự thuật một lần, kỳ thực cũng đoán trúng tâm tư của đám người Da Luật Hỉ Tôn đó.



Phi Tuyết suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Ngài nói đều đúng, ngài là người thông minh... Nhưng...

Muốn nói cái gì, cuối cùng kìm chế mạnh mẽ, nói:

- Nhưng Phi Ưng chưa từng nghĩ qua, nữ thần cũng đang gạt y. Ta bây giờ mới hiểu, nữ thần sớm biết Phi Ưng đã tìm được bạn đời của bà ấy, lấy về Thiên Huyền Thông, chẳng qua làm chuẩn bị để rời đi! Bà ấy quá nhiều lần thất vọng người đời, chắc chắn cũng có thể sử dụng tâm cơ. Ta thật không ngờ, nữ thần cũng gạt người! Lúc ta thấy Phi Ưng tiếp cận vầng sáng, thì cảm thấy không ổn, mới bảo ngài kéo y ra, nhưng không có năng lực gì có thể cứu vãn. Phi Ưng xương cốt hóa thành tro, không cần hỏi, đó là trừng phạt của nữ thần dành cho y.

Địch Thanh chấn động, hai nắm tay nắm chặt:

- Nữ thần sớm biết? Vậy bạn đời của bà ấy ở đâu? Bọn họ rời khỏi, là đi đâu?

Phi Tuyết buồn bã nói:

- Bạn đời của bà ấy, nói không chừng đang ở trong quả cầu trong tay Phi Ưng... Phi Ưng lại cho rằng đó chỉ là một tín vật, do đó vẫn cho rằng có thể áp chế nữ thần. Bọn họ rời khỏi, đương nhiên là về trời rồi.

Địch Thanh rất là kinh ngạc, nhớ tới Phi Ưng lúc đó quả thật cầm một quả cầu, nhưng quả cầu đó làm sao có thể hóa thành một người chứ?

Phi Tuyết biết Địch Thanh khó hiểu, nói:

- Trong truyền thuyết, thần tiên có thể biến thân vô số, có thể ẩn trong quả cầu, cũng không có gì là lạ. Ây... Ta cũng không ngờ tới điều này.

Trong lời nói, có ý buồn chán nói không ra lời.

Cuối cùng Địch Thanh nghe hết tất cả, hiểu được nội tình, cũng buồn bã.

Nhớ tới năm đó Phi Tuyết nhắc tới một câu chuyện rất là xa xưa, từng nói:

- Biết có lợi ích gì chứ?

Mãi tới bây giờ, Địch Thanh mới hiểu ý của Phi Tuyết.

Biết có lợi ích gì?

Biết rồi không thể cứu vãn!

Hương Ba Lạp không còn nữa, thần tiên đi rồi, thậm chí ngay cả cơ hội hắn nói một câu với thần tiên cũng không có. Không có Hương Ba Lạp, hắn còn làm thế nào để cứu Vũ Thường? Không có Hương Ba Lạp, chờ đợi của hắn mấy năm nay, thì ra chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh...

Nghĩ đến đây, lòng đau như đao cắt, lòng đang rơi lệ, cũng đang chảy máu...

Địch Thanh đứng ở đó, cũng không động đậy nữa, trên mặt đờ đẫn thương tâm đó tuy chưa rơi lệ, nhưng so với rơi lệ còn đau khổ hơn gấp trăm lần.

Phi Tuyết nhìn Địch Thanh, trong mắt đột nhiên có nước mắt, người con gái có linh tính này, rõ ràng đã cảm nhận được ưu thương của Địch Thanh, nhưng tại sao cô thoạt nhìn còn bi thương hơn Địch Thanh?

Cô vì Hương Ba Lạp bôn ba khắp nơi, rốt cuộc là vì cái gì?

Cô nói ra quá nhiều quá nhiều chân tướng, nhưng tại sao duy chỉ có chuyện của mình không có nói ra?

Cô quay đầu đi, không muốn để bất cứ ai nhìn thấy lệ trong mắt của cô, trầm lặng không biết bao lâu, nhẹ nhàng nói một câu:

- Thần tiên đi rồi, nhưng ngài vẫn có thể cứu lại Dương Vũ Thường!

Ngài còn có thể cứu lại Dương Vũ Thường!



Câu nói này giống như tiếng sấm vang bên tai Địch Thanh, Địch Thanh thân hình dao động, một tay nắm lấy tay Phi Tuyết, khàn giọng nói:

- Cô nói cái gì?

Cho dù Quách Tuân cũng khó mà tin lời nói nghe được, rung giọng nói:

- Là thật?

Y vẫn đang bôn ba vì Địch Thanh, sau khi biết thần tiên đi rồi, nhìn thấy Địch Thanh buồn bã, kỳ thực trong lòng y buồn bã không kém gì Địch Thanh. Nghe thấy Phi Tuyết lại nói còn có thể cứu Dương Vũ Thường, làm sao có thể không làm Quách Tuân vui mừng như điên?

Phi Tuyết cúi đầu nhìn tay của Địch Thanh, im lặng không nói. Lúc này Địch Thanh mới phát hiện thất lễ, chỉ sợ nắm đau tay Phi Tuyết, vội buông lỏng ngón tay, xin lỗi nói:

- Phi Tuyết, ta không phải là có ý, cô.. đừng trách, làm sao cứu Vũ Thường chứ?

Phi Tuyết tiếp tục đi về phía trước, tiếng bước chân nhẹ nhàng dưới lòng đất tĩnh mịch, ít nhiều có chút cô đơn.

- Ngài còn nhớ ta bảo ngài giữ cái hộp đó chứ?

- Nhớ, đương nhiên là nhớ, đó là cái gì?

Địch Thanh vội từ trong ngực lấy ra cái hộp dẹp dẹp. Lúc đó Hương Ba Lạp hỗn loạn một trận, chỉ có Phi Tuyết quỳ giống như cầu khẩu cái gì, sao đó bay tới cái hộp này.

Cái hộp này cuối cùng có huyền cơ gì, cái hộp này có thể cứu Vũ Thường? Giữa lúc Địch Thanh hoang mang, nghe Phi Tuyết nói:

- Đây là món đồ cuối cùng nữ thần để lại, cái hộp này có sức mạnh thần kỳ, có thể cứu một người, chỉ cần người đó không chết.

Địch Thanh nắm chặt cái hộp đó, lại sợ nắm hư, kinh hỉ nói:

- Thật sao?

Giây khắc đó hắn vừa mừng vừa lo, không có để ý tới Quách Tuân biến sắc, cũng không để ý tới ưu thương trên mặt Phi Tuyết càng sâu thêm.

- Làm sao cứu?

Quách Tuân mở miệng nói.

Phi Tuyết nói:

- Vấn đề này không phải lúc, bây giờ không nên nghĩ làm sao cứu, mà nên nghĩ làm thế nào ra ngoài mới đúng!

Quách Tuân bị bí mật của Hương Ba Lạp thu hút, lúc này mới ý thược được vẫn còn dưới lòng đất, trong lòng cười khổ. Biết Phi Tuyết nói không sai, ba người có thể sống sót ra ngoài hay không cũng là vấn đề, bây giờ bàn luận làm sao cứu Dương Vũ Thường hơi quá sớm.

Địch Thanh tinh thần chấn động, nghe Vũ Thường còn có thể cứu, lập tức nghĩ tới tình cảnh trước mắt, hắn cũng biết ra ngoài rất khó. Hắn tuy có thể không cần mạng, nhưng vì ba người Quách đại ca, Phi Tuyết và Dương Vũ Thường, hắn đánh vỡ đầu cũng nghĩ ra cách.

Tâm tư hỗn loạn, ba người vẫn bước chân không ngừng, con đường này giống như vô cùng vô tận, không có chỗ tận cùng.

Quách Tuân hoảng sợ dưới Hương Ba Lạp, còn có loại con đường thâm thúy này, thực tại không biết cái này thông tới đâu, nhưng cảm giác địa thế đi bằng phẳng, không có dấu hiệu đi lên.

Cuối cùng Phi Tuyết ngưng bước, lẩm bẩm:

- Có chút kỳ quái...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sáp Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook