Sáp Huyết

Quyển 2 - Chương 293: Nguy cơ (2)

Mặc Vũ

20/04/2013

Cảnh Phó có phần áy náy hiện lên khuôn mặt, một lúc lâu sau mới nói:

- Mới vừa rồi Hàn đại nhân làm việc không ổn, ta không ngăn cản đúng lúc, đã phụ danh tiếng tổ tiên để lại.

Trong lòng mọi người đều bùi ngùi, đồng thời khâm phục Cảnh Phó đã tự trách mình.

Đã là người thì có ai là không hèn nhát? Mới vừa rồi Hàn Kỳ nổi giận một trận lôi đình, chỉ cần còn muốn bảo vệ chức quan đấy, cho dù là không nịnh nọt, ít nhất cũng phải giữ nguyên được sự trầm mặc. Cảnh Phó duy trì trầm mặc, người khác cũng không trách được y, nhưng y lúc này, thà rằng đắc tội với Hàn Kỳ, cũng phải nói ra cái nhìn, chỉ vì không muốn phụ sự hiệp nghĩa của tổ tiên. Loại dũng khí này, đã làm cho mọi người phải nắm lấy cổ tay.

Hàn Kỳ vẫn là im lặng không nói, nhưng sắc mặt đã xanh mét. Y vẫy vùng trong triều đình, lại tung hoành ngang dọc nơi biên thùy, trong bụng nghĩ thầm, bình định loạn lạc ở vùng tây bắc, lập nên chiến công chói lọi, thành tích vẻ vang hồi kinh. Thậm chí, những kiến ghị của Phạm Trọng Yêm cũng chẳng coi ra gì , thì cớ sao lại chịu sự chỉ trích này?

Hàn Tiếu mặc dù vẫn đang còn cười, nhưng trong mắt cũng có ý ngưỡng mộ, nói:

- Cảnh đại nhân làm việc, thật sự không thẹn với lương tâm. Tuy nhiên, không phải là tất cả mọi người đều giống như Cảnh đại nhân, nói thí dụ như Phú Nghĩa.

Cảnh Phó nhịn không được nói:

- Phú Nghĩa như thế nào?

Hàn Tiếu nói:

- Triệu Minh đây, vốn là người Phiên. Theo tiểu nhân được biết, lúc trước sau khi sự việc gãy chân ngoài ý muốn xảy ra, lúc về tới nhà thì vợ đã bỏ đi cùng người khác rồi.

Triệu Minh run rẩy như lá rụng trong gió, cắn chặt khớp hàm, trước mắt đều là những suy nghĩ bi thương.

Sau một lúc lâu, Cảnh Phó mới nói:

- Chẳng lẽ mới vừa rồi, việc doanh trại rối loạn, và chuyện của Triệu Minh trước kia lại có liên quan sao?

Hàn Tiếu gật đầu nói:

- Cảnh đại nhân phán đoán sáng suốt. Nữ nhân của Triệu Minh chạy theo Phú Nghĩa, sau đó, người khác lại chỉ sợ Triệu Minh trả thù, còn cố ý xếp đặt mọi chuyện cho Triệu Minh. Hại bỏ tù anh ta. Vết đao trên mặt Triệu Minh đây, chính là bị chém trong sự kiện đó. Một con mắt của anh ta, cũng chính là do anh ấy tự mình khoét đi.

Mọi người có vẻ sợ hãi, Cảnh Phó thất thanh nói:

- Vì sao?

Hàn Tiếu tuy chỉ nói người nào đó, nhưng tất cả mọi người đã hoài nghi đến Phú Nghĩa. Nhìn thấy Triệu Minh thảm như vậy, trong lòng cũng ưu tư.

Hàn Tiếu nói:

- Triệu Minh hận chính mình có mắt không tròng, kết nhầm bạn. Người mà cả đời này, bạn bè tuyệt đối không thể thay thế được, bằng không thì hại người hại mình thôi.

Địch Thanh nói rõ ràng từng chữ chữ một:

- Bạn bè mà nói cho đúng nghĩa bạn bè thì chỉ có thể có vài người, còn lại là không xứng với hai chữ “bằng hữu”!

Khóe miệng Triệu Minh giật giật. Y nhìn Địch Thanh vẫn đang nắm tay y, lệ nóng lưng tròng. Lúc này đây, y biết... Sẽ không bao giờ kết nhầm bạn bè nữa.

Hàn Tiếu liếc nhìn Địch Thanh một cái, lại nói:

- Chuyện này đã trải qua sự điều tra của Phạm đại nhân, biết là Triệu Minh oan uổng, thế mà lại lưu đày Triệu Minh. Tuy nhiên, việc này đã quá lâu rồi, kiểm chứng rất khó khăn. Bởi vậy, phía sau phải có kẻ điều khiển mọi chuyện. Lúc nãy, Triệu Minh đi theo Địch Thanh đại nhân tới đây, đúng lúc đụng phải Phú Nghĩa, kết quả thì sao... Triệu Minh mặc dù thành thật, Phú Nghĩa lại chủ động khiêu khích, tùy tiện làm nhục Triệu Minh. Triệu Minh không thể nhịn được nữa, mới ra tay như thế này, kết quả là bị Phú Nghĩa cắn một miếng, kích động người trong quân động thủ. Nhâm đại nhân chạy tới. Chuyện còn lại, chắc hẳn không cần tiểu nhân nói thêm nữa.

Doãn Thù nhịn không được nói:



- Chuyện oan khuất này, cớ sao vừa rồi ngươi không nói?

Trong sự tươi cười của Hàn Tiếu đầy sự mỉa mai:

- Chuyện này chẳng có gì là vẻ vang, nếu như đã bị kẻ tiểu nhân đụng vào, đương nhiên sẽ không nói tới. Nếu như vụ việc này động chạm tới Doãn đại nhân, thì không biết có nên hay không đây?

Doãn Thù hơi buồn, nhưng biết những điều mà Hàn Tiếu nói quả đúng là chuyện thường tình của con người.

Tào quốc cữu nắm cổ tay thở dài nói:

- Không ngờ trên đời còn có những người gian trá như thế, xem ra chuyện này... khó trách được Triệu Minh.

Quốc cữu gia lên tiếng, Hàn Kỳ trầm mặc không nói gì. Địch Thanh cúi xuống hành lễ nói:

- Tạ ơn quốc cữu gia phán đoán sáng suốt. Hạ quan phụ trách truyền tin, hiện giờ trách nhiệm đã hết, oan tình đã minh, hạ quan đã không còn lời nào để nói, nếu không có ai phản đối, hạ quan xin cáo lui.

Sau khi nói xong, y liền kéo tay Triệu Minh, và cùng với Hàn Tiếu sóng vai bước ra khỏi quân trướng.

Chẳng có ai cản trở, chẳng có ai giữ lại, cũng không có ai có lý do gì để giữ lại.

Mọi người nhìn theo bóng những nước chân khập khiễng kia, trong lòng không khỏi bùi ngùi. Hàn Kỳ sau khi nhìn ba người kia rời khỏi đây, sắc mặt lạnh vẫn xanh lét. Không ai biết gã đang suy nghĩ gì.

Doãn Thù đột nhiên cả giận nói:

- Truyền Phú Nghĩa tới.

Thường Côn lao ra doanh trướng, nhưng một lát sau đã trở về, kêu lên:

- Phú Nghĩa bỏ trốn rồi.

Mọi người ngạc nhiên, Cảnh Phó thở dài:

- Nếu không phải y có tật giật mình, thì cớ sao phải chạy trốn?

Hàn Kỳ chậm rãi ngồi xuống, rốt cục trong mắt gã cũng hiện lên sự áy náy, nhưng nó lướt qua một cái rồi biến mất ngay, giơ chén rượu lên nói:

- Uống rượu.

Rượu đã lạnh, lạnh như tuyết. Mọi người nhìn mấy cái bàn rượu, trong lòng cảm thấy cũng chẳng thấy vui vẻ gì khi thưởng thức ca hát...

Địch Thanh ra khỏi trại Cao Bình, suốt dọc đường không nói một câu nào, chờ đi qua chân núi, rốt cục cũng ghìm cương ngựa cho dừng lại. Triệu Minh vẫn nhìn bóng lưng bi thươg kia. Thấy thế, Triệu Minh xuống ngựa quỳ xuống đất, giọng vang lên, nói:

Địch tướng quân, là ty chức liên lụy tới ngài, kính xin trách cứ!

Địch Thanh xuống ngựa nâng Triệu Minh đứng dậy, áy náy nói:

- Nếu ta không mang ngươi ra, thì đâu tới nỗi này?

Rồi lại nói tiếp:

- Là ta phải xin lỗi ngươi.

Triệu Minh không ngừng vâng vâng dạ dạ. Địch Thanh quay đầu nhìn về phía Hàn Tiếu nói:



- Thật ra, chúng ta phải cảm ơn ngươi. Nếu hôm nay không có ngươi thì không biết kết cục của bọn ta sẽ như thế nào.

Hàn Tiếu vẫn đang cười, nhưng trong nụ cười có sự tôn kính khó nói thành lời,

- Địch tướng quân, hôm nay nếu không có tướng quân, căn bản cũng không có kết cục. Chỉ là ty chức đợi cơ hội tới, nhưng mà cơ hội đó là do Địch tướng quân tạo ra.

Địch Thanh khe khẽ thở dài, thầm nghĩ, "Chính mình lại khó nhịn được sự kích động, đã đắc tội với Hàn Kỳ, chưa truyền đạt được dụng ý của Phạm đại nhân. Tuy nhiên, thư của Phạm đại nhân đã đưa cho Hàn Kỳ, chỉ trông mong Hàn Kỳ có thể lấy đại cục làm trọng, xem kỹ thư Phạm đại nhân một chút." Có thể nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt kiêu căng của Hàn Kỳ, Địch Thanh lại có chút lo lắng.

Đang lúc ảo não, Địch Thanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, hô:

- Hàn Tiếu, ngươi lập tức đi thăm dò một việc.

Y ghé sát vào bên tai Hàn Tiếu nói nhỏ vài câu, Hàn Tiếu nghe xong tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là phóng ngựa rời đi.

Địch Thanh nói với Triệu Minh:

- Chúng ta trước...

Lời còn chưa dứt, từ hướng trại Cao Bình, có tiếng vó ngựa vang lên. Chỉ thấy mấy đầu người cưỡi ngựa chạy tới, cầm đầu là Tào quốc cữu.

Địch Thanh thấy khó hiểu, ghìm ngựa không tiến. Đợi tới khi Tào quốc cữu đi tới, ôm quyền nói:

- Quốc cữu phải ra ngoài sao? Vì sao không mang nhiều người mà chỉ có vài người hộ tống?

Hắn đã nhìn ra, hộ vệ bên cạnh Tào quốc cữu đều là thị vệ của Tiền điện.

Tào quốc cữu cười nói:

- Ta không ra ngoài. Là ta cố ý đuổi theo ngươi.

Địch Thanh khó hiểu nói:

- Quốc cữu tìm tại hạ có chuyện gì?

Tào quốc cữu khoát tay chặn lại, mấy thị vệ đều tản ra, hiển nhiên lời Tào quốc cữu nói không muốn cho thị vệ nghe được lời nói của mình. Triệu Minh thấy thế, liền đứng sang một bên, ngơ ngác nhìn bầu trời xa xăm.

Tào quốc cữu mắt nhìn Triệu Minh, đột nhiên nói:

- Địch Thanh, ta sớm đã từng nghe nói qua đại danh của ngươi, hôm nay vừa thấy, quả thực danh bất hư truyền.

Địch Thanh khó hiểu ý đồ của Tào quốc cữu, liền nói một cách ứng phó:

- Quốc cữu gia... Là nâng đỡ rồi. Tại hạ...

Tào quốc cữu chặn lại nói:

- Ngươi trước tiên đoán ta bao nhiêu tuổi rồi hả?

Địch Thanh nhìn khuôn mặt già nua của ông ta, nếp nhăn nơi khóe mắt, một lúc lâu sau mới nói:

- Quốc cữu gia, chắc la ngài không đến bốn mươi đâu?

Hắn rất nghiêm túc quan sát Tào quốc cữu, mới phát hiện sự già nua một cách tệ hại, cho dù là mũi thở hai bên, đều đã có chút nếp nhăn. Nói là không đến bốn mươi, chẳng qua là khách khí. Y cảm thấy người này, hẳn ông ta là huynh trưởng của Tào hoàng hậu, bởi vì Tào hoàng hậu tuổi không lớn lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sáp Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook