Sáp Huyết

Quyển 3 - Chương 369: Cáo lão (2)

Mặc Vũ

20/04/2013

Địch Thanh nói:

- Tuy nhiên mặc dù Bát vương gia luôn ẩn cư ở trong phủ nhưng đối với chuyện triều chính có lẽ ngài còn biết nhiều hơn nhiều người khác. Chuyện này quả là rất khó hiểu.

Thần sắc Bát vương gia thay đổi, ông nhấp một ngụm trà rồi nói:

- Bản vương đương nhiên là vì ngươi nên mới đi nghe ngóng những tin tức này.

- Có đúng vậy không?

Ánh mắt Địch Thanh sáng quắc rồi đột nhiên hắn căm phẫn nghiến từng câu chữ:

- Vậy ông giết Dương Niệm Ân cũng là vì ta sao?

“Xoàng” một tiếng, tay Bát vương gia run rẩy, chiếc chén trên tay rơi xuống đất vỡ vụn.

Nước trong chén trà chảy xuống, chảy cả lên quần áo Bát vương gia. Nhưng Bát vương gia không hề để ý tới, ông chỉ ngạc nhiên nhìn Địch Thanh nói:

- Ngươi nói cái gì?

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Ta biết ông đã nghe thấy rất rõ ràng rồi. Ông phái người giết Dương Niệm Ân, sau đó còn dụ Quách Quỳ tới Hạ Quốc sử quán. Ông cũng biết tính ta rồi đó, cũng biết rằng ta nhất định sẽ biết được chuyện này, chắc chắn sẽ đi cứu Quách Quỳ, như vậy buổi nghị hòa Tống-Hạ nhất định sẽ thất bại. Tới bây giờ ông vẫn còn giả nhân giả nghĩa giúp đỡ ta, nhưng ta thực sự rất sợ, không biết ông định giúp đỡ ta thế nào đây?

Bát vương gia lẳng lặng ngồi nghe, rồi ông đột nhiên nói:

- Ngươi nói xong chưa vậy? Ngươi không thấy những gì ngươi nói rất buồn cười sao?

Vẻ mặt Địch Thanh lạnh lẽo, hắn chậm rãi nói:

- Ta chẳng thấy có chút gì đáng buồn cười cả. Ta vẫn luôn cảm thấy kỳ lại là tại sao Phi Ưng lại biết chuyện của Vũ Thường, tại sao ban đầu khi ta quay về kinh thành Vương Tắc lại biết trên người ta có Ngũ long? Lại muốn lục soát hành lý của ta? Tất cả chuyện này đều do ông sai người nói cho bọn họ có đúng không?

Bát vương gia nói:

- Người biết ngươi có Ngũ long không phải chỉ có mình ta.

Địch Thanh hỏi lại:



- Biết ta có Ngũ long có mấy người, nhưng khi ta nói tới Vương Tắc, Phi Ưng ông lại không hề kinh ngạc chút nào. Từ trước tới giờ ta chưa nói về hai người này với ông bao giờ, ông lại từ đâu mà biết được những chuyện này vậy? Có phải là do trước giờ ông vẫn thường xuyên liên lạc với họ không?

Sắc mặt Bát vương gia đột nhiên thay đổi, ánh mắt thâm trầm. Ông không có lời nào để nói.

Địch Thanh nở nụ cười, trong nụ cười tràn đầy nỗi khổ. Hắn lẩm bẩm:

- Lúc ta biết được ông chính là hung thủ ta thực sự rất khó tin vào chuyện này. Nhưng ta đã nghĩ cả một đêm cuối cũng cũng đã nghĩ thông ra rất nhiều việc. Ông thực ra vẫn luôn muốn tìm Hương Ba Lạp, trước khi Vũ Thường bị trọng thương ông đã bắt đầu đi tìm Hương Ba Lạp rồi. Ông không muốn nói cho ta biết về người họ Tào kia là vì ông sợ ta sẽ biết được những chuyện liên quan tới ông từ người họ Tào kia.

Bát vương gia định nhấc chung trà lên thì mới phát hiện chung trà đã bị vỡ. Ông khàn giọng nói:

- Ta thì có chuyện gì sợ ngươi biết chứ?

- Ông sợ ta biết dụng ý thực của ông không phải là muốn cứu Vũ Thường mà là hy vọng Hương Ba Lạp giúp ông soán vị. Ông sợ người khác biết trước nay ông vẫn thường xuyên liên lạc với đạo phỉ. Năm đó, thương nhân họ Lịch cùng đi tìm Hương Ba Lạp với người họ Tào cũng chính là Lịch Nam Thiên, đạo tặc ở Lĩnh Nam chẳng phải cũng chính là do ông phái đi sao?

Sắc mặt Bát vương gia biến đổi, cả người ông run rẩy. Những thứ Địch Thanh biết được nhiều hơn so với ông tưởng.

Địch Thanh nói:

- Năm đó Triệu Duẫn Thăng vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện đoạt vị Đông cung thái tử, vì vậy mà câu kết với người Hạ để làm loạn nhưng đã bị Thánh thượng dẹp loạn. Thực ra ông cũng giống ông ta, vẫn luôn ghi hận trong lòng việc không được kế thừa hoàng vị. Tuy nhiên rõ ràng ông hiểm độc hơn ông ta, hành sự cũng bí mật hơn. Ông sợ Thái hậu phát hiện ra dã tâm của mình nên mới ẩn mình trong phủ, đợi khi Thái hậu qua đời ông sẽ nhảy ra chỉ trích Thái hậu, hy vọng tạo được ấn tượng tốt với Thánh thượng, từ đó nắm được quyền hành. Nhưng theo ta được biết, Thánh thượng lại không hề trọng dụng ông, ngược lại người còn xa lánh ông. Ông ôm mối hận trong lòng, bắt đầu câu kết với đám loạn đảng, đi tìm Hương Ba Lạp, hy vọng Hương Ba Lạp sẽ giúp ông đạt được dã tâm xưng đế.

Nói xong, hai tròng mắt Địch Thanh đột nhiên căm phẫn:

- Ông làm những việc này ta không hề trách ông nhưng tại sao ông lại nhất định phải giết Dương Niệm Ân?

Bát vương gia mặt mày tái mét:

- Địch Thanh, ngươi nói xằng nói cuội. Những thứ ngươi nói đều không đúng. Ta không hề giết Dương Niệm Ân. Chuyện ta liên lạc với Phi Ưng là có thật nhưng ta chỉ muốn lợi dụng bọn họ để tìm Hương Ba Lạp tới cứu Vũ Thường mà thôi.

Nói đến đây, nước mắt Bát vương gia rơi xuống, ông đau đớn nói:

- Nhưng ta thực sự không ngờ rằng ngươi lại nghi ngờ ta. Vũ Thường đã tin nhầm ngươi rồi…

Bỗng nhiên Địch Thanh đứng lên, hắn tức giận đập bàn nói:

- Ông nói bậy! Tới bây giờ mà ông vẫn muốn lừa ta sao? Ông giết Dương Niệm Ân, Tiểu Nguyệt vì ông nhận thấy họ đã biết bí mật của ông. Ban đầu Tiểu Nguyệt tới tìm ta, nói cái gì mà “không xong rồi, ta nhất định phải nói với Địch Thanh, ba….!” Ta vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy muốn ta làm chuyện gì đó nhưng thứ cô ấy muốn nói không phải là ba, mà là bát, chính là bát trong Bát vương gia ông. Những gì cô ấy muốn nói có liên quan tới ông, có liên quan tới bí mật của ông.



Bát vương gia chấn động:

- Ta có bí mật gì?

Hai tròng mắt Địch Thanh như phát hỏa, hắn nắm chặt tay nắm tay nói:

- Bởi vì Dương Niệm Ân biết ông không phải là phụ thân của Vũ Thường.

Lời vừa nói ra, không khí trong phong khách như đóng băng lại. Địch Thanh trong cơn phẫn nộ xen lẫn với nỗi xót xa khi bị người khác lừa dối…Thì ra…trước giờ hắn vẫn chưa giúp được Vũ Thường tìm cha ruột của mình. Lúc đọc thư biết được tin này, hắn chỉ cảm thấy thật có lỗi với Vũ Thường.

Sắc mặt Bát vương gia xám lại, mồ hôi trên trán túa ra, chảy xuống qua mũi, chảy tới khóe miệng, chua chua mặn mặn.

Lát sau, Bát vương gia mới nói:

- Ngươi….Ngươi nói cái gì?

Cổ họng ông ứ lại, tiếng nói như tiếng khóc:

- Không thể nào, không thể nào!

Ông cũng không biết đang nói những điều Địch Thanh nói là không thể hay nói không thể nào có người biết được bí mật này.

Bỗng nhiên ông đứng lên, vội vàng nói:

- Địch Thanh, nếu ta không phải phụ thân của Vũ Thường, sao ta dám vì chuyện này mà trở mặt với Thái hậu trước Hoàng Nghi môn. Nếu ta không phải là phụ thân của Vũ Thường, tại sao ta phải bôn ba như vậy chứ?

Địch Thanh cười lạnh nói:

- Ông vốn cùng Triệu Duẫn Thăng cùng nhau âm mưu phản loạn. Thực ra từ trước tới giờ ông vẫn cùng lúc lấy lòng cả hai bên. Biến sự ở Hoàng Nghi môn, nếu như Triệu Duẫn Thăng mưu sự thành công thì ông sẽ có công đầu. Nhưng lúc đó ông thấy Triệu Duẫn Thăng khởi sự thất bại, vì nóng lòng thoát tội nên mới dùng thân phận của Vũ Thường ra để che giấu tội tình của mình, giả bộ tình thế ép buộc. Triệu Nguyên Nghiễm, tới giờ ông còn gì để nói nữa?

Bat vương gia ngã lui về sau một bước, ông lắc lắc đầu:

- Không thể nào, không thê nào…ngươi không thể nào biết được chuyện này.

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Tiểu Nguyệt yêu ai thì yêu hết lòng, sau khi biết được ông không phải là cha ruột của Vũ Thường, sợ ông làm khó cho ta nên mới tới tìm ta để nói cho ta chân tướng sự việc. Không ngờ lại bị ông phát hiện, ông liền phái người giết Tiểu Nguyệt và ba mươi mạng người nhà họ Dương. Sau đó chĩa mũi nhọn về Hạ sứ giả. Triệu Nguyên Nghiễm, ông lừa ta ta còn có thể tha thứ nhưng ông phái người giết Tiểu Nguyệt và bao nhiêu người nhà họ Dương như vậy, sao ta có thể tha thứ cho ông đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sáp Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook