Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 71: Dứt Khoát Chấm Dứt (1).

Du Huyễn

16/07/2015

Hành lang yên tĩnh, ánh trăng chiếu ánh sáng nhàn nhạt qua lớp thủy tinh chiếu sáng không gian bên trong.

Tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên phá tan không gian yên tĩnh đó, Thừa Tuyết nhẹ nhàng cong môi đi theo phía sau Viên Hy.

Dừng ngay ngã rẽ, Viên Hy quay đầu lại nhìn Thừa Tuyết, tay cầm mảnh giấy lúc nãy cô đưa vò nát quăng vào người cô.

-Chị rốt cục muốn sao đây?

-Cô đọc không hiểu sao?

Thừa Tuyết cười nhạt nhẽo cúi xuống nhặt mảnh giấy lên mở ra đọc chậm rãi: "Cô hãy thú nhận với anh ấy đi."

Sau đó lật ngược tờ giấy cầm trước mặt Viên Hy.

-Cô không hiểu hay cố ý không hiểu đây?

Ý tứ trong lời nói của Thừa Tuyết rất rõ ràng, khẽ liếc mắt nhìn Viên Hy. Viên Hy cũng không phải kẻ ngu đần mà không biết ý vị của cô, nhất thời sắc mặt có chút tối sầm rồi tái nhợt.

Môi Viên Hy run rẩy nhưng vẫn cao giọng nói: "Anh ấy sẽ không tin lời chị."

-Chúng ta thử nhé.

Viên Hy nhìn nụ cười của Thừa Tuyết không hiểu, nhưng mà ánh mắt đầy sự phòng bị.

-Cô hãy nói với anh ấy, là cô giết chết mẹ tôi, cô gạt tôi làm tôi hiểu lầm anh ấy, chuyện chiếc vòng tay hay chuyện tôi bị kiện đều do cô làm còn cả việc cô cắt cổ tay ngăn anh ấy đến hôn lễ. Hãy nói đi.-gương mặt cô trước sau bình tĩnh như mặt nước không hề kích động như bao người khác

-Tất cả đều do tôi làm thì đã sao? Tôi ghét chị, hận chị khi chị có tình yêu của anh ấy, có cái gì mà tôi không xứng chứ? Chị có biết vì sao đến lúc chị đâm anh ấy một nhát, anh ấy qua Úc tôi mới đến tìm chị nói không?-Viên Hy nắm cổ tay Thừa Tuyết lên, ánh mắt đầy âm hiểm

Thừa Tuyết sau vẫn cong môi cười lạnh nhạt, không nói gì nhìn Viên Hy.

-Bởi vì tôi muốn chị đau đớn, tôi muốn nhìn thấy chị phải dằn vặt bị giày vò. Bây giờ thì chị cứ đi nói với anh ấy? Chị nghĩ lần trước chị hâm dọa tôi, tôi không tính trước ngày hôm nay sao? Chị thật ngu xuẩn.

Viên Hy buông tay ra ngay sau đó giơ tay cao lên tát Thừa Tuyết một cái.

Thừa Tuyết đưa tay ôm một má ửng hồng của mình, môi nhếch lên.

Ngay sau đó lại liên tiếp ba cái tát, mỗi cú tát đều như muốn đánh chết cô, hận chỉ có thể tát cô thôi không đủ.

-Cái này là trả hai cái tát mà chị đã đánh tôi. Nhậm Viên Hy tôi chính là trả gấp đôi.

Hai má bỏng rát. Đau, rất đau. Nhưng mà môi vẫn nhếch lên, tình cảm chị em từ trước đến nay, tình bạn bè cũng chẳng còn. Là cô ta không trân trọng cơ hội mà cô đã cho.

-Có biết gì không? Lấy cái chết để giữ chân một người đàn ông, chính là hành động ngu xuẩn nhất.

-Cô...

-Tử Phàm đang đến, tôi cho cô cơ hội cuối cùng hãy tự thú nhận với anh ấy. Bằng không... tôi sẽ cho cô biết, hôm nay cô ngu xuẩn đến chừng nào.

Viên Hy bị lời Thừa Tuyết dọa mặt mày tái mét, xoay đầu đã thấy Nhậm Tử Phàm đang đi tới. Môi mím lại, quay qua nhìn Thừa Tuyết: "Chị đừng mơ. Tôi nhất định không để anh ấy lại yêu chị."

Nhậm Tử Phàm từ xa đi lại chỗ bọn họ, thân hình cao to được ánh sáng nhè nhẹ chiếu lên người càng làm bộ vest xám thêm lấp lánh ma mị. Mà anh, lại anh tuấn phi phàm, cảnh tượng cứ như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.

Không nhu không cương, uy phong vẫn hơn người, khí chất lại càng không cần nói. Thật làm say mê bao người!

Nhậm Tử Phàm dừng chân, nhìn hai người con gái trước mặt mình. Thừa Tuyết kêu anh ra hành lang để biết được một chuyện, đó là gì chứ?

Ánh mắt nhìn thấy hai má Thừa Tuyết sưng đỏ mày anh nhíu chặt hỏi: "Má em làm sao vậy?"

Cô xua tay mỉm cười nói: "Không có gì." Sau đó nắm tay Viên Hy kéo lên nói tiếp.

-Viên Hy nói có chuyện muốn nói với anh.-Thừa Tuyết mỉm cười nhìn Viên Hy

-Có chuyện gì vậy?

-À, em sực nhớ anh chưa tặng quà cho em. Em nghĩ em nên đòi anh rồi.

Viên Hy trước sau vẫn không tự nhận tội với anh. Thừa Tuyết đúng là không thể cho cô ta cơ hội nữa.

Thừa Tuyết tiến lên, khóe môi cong lên một đường tuyệt diễm đủ làm Viên Hy nơm nớp hoảng sợ.

-Em hỏi anh, anh có thể bỏ đứa em gái này không?-cô trầm ổn, bình thản là vậy

Anh giật mình, không hiểu cô hỏi mình như vậy là có ý gì. Viên Hy là một tay anh nuôi lớn, con bé là em gái anh yêu thương, là người con gái anh quan tâm nhất trước lúc gặp cô. Kêu anh bỏ con bé, là điều rất khó.



Thấy anh im lặng, nụ cười của cô càng sâu hơn: "Em hỏi anh một câu nữa, nếu em và cô ấy cùng rớt xuống hố sâu, anh sẽ kéo ai lên trước?"

Đang thử trí anh hay là thử tình yêu của anh đây? Nhậm Tử Phàm đôi mày lại càng nhíu chặt, đến cuối cùng cô muốn cái gì chứ?

Anh vừa định lên tiếng hỏi cô như vậy là ý gì thì cô đã lên tiếng trước: "Không cần anh trả lời vội. Em có quà tặng cho."

Cô mở ví, lấy từ trong ra một chiếc máy ghi âm mini. Sắc mặt Viên Hy chính là không thể kém hơn được nữa.

Viên Hy không ngờ bản thân lại bị cô chơi một vố, thu toàn bộ cuộc nói chuyện lúc nãy.

-Cái này... anh từ từ mà nghe, từ từ mà tận hưởng.

Thừa Tuyết cầm lấy bàn tay to lớn của anh nhét chiếc máy ghi âm vào, nở nụ cười cực ngọt ngào, sau đó quay người bỏ đi. Khi đi ngang Viên Hy, cô dừng lại một chút, môi anh đào nhạt nhẽo nói ra mấy chữ: "Đồ ngu xuẩn."

Sau đó nâng gót rời đi bỏ lại một kẻ nhìn máy ghi âm hoài nghi không biết gì, một kẻ mặt tái xanh tái nhợt đến dọa người.

Có câu, núi này cao còn có núi cao hơn. Viên Hy ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến Thừa Tuyết lại dùng chiêu này.

Nhậm Tử Phàm nhìn bóng lưng Thừa Tuyết đi vào thang máy, nhìn máy ghi âm trong tay, rốt cục cũng nhấn nút tròn bên trên nghe.

Cả hành lang đều yên tĩnh, chỉ có tiếng nói phát ra từ chiếc máy ghi âm, chỉ là sắc mặt của Nhậm Tử Phàm cực u ám, là không thể nào u ám hơn.

Nhậm Tử Phàm bóp chặt chiếc máy ghi âm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Viên Hy, gằn giọng hỏi: "Vì sao phải làm như vậy?"

-Em... em...

Viên Hy sợ đến tái mặt, từ trước đến nay anh đều không dùng thái độ này để hỏi cô, bắt quá chuyện tự sát ngăn cản anh đến hôn lễ anh chẳng qua chỉ lạnh nhạt với cô, vậy mà lần này anh lại quát cô còn ánh mắt lại lãnh khốc không thể ngờ.

-Anh hỏi em vì cái gì phải làm như vậy?-anh nắm lấy hai vai Viên Hy lắc mạnh

-Em... em... anh, em biết sai rồi. Em chẳng qua nhất thời suy nghĩ không thông mới liều lĩnh làm như vậy, hại anh và chị ấy đều đau khổ. Anh, anh tha thứ cho em đi.-Viên Hy nức nở, hoảng loạn lắc đầu xin tha thứ

-Anh đã từng nói anh không thể yêu em. Cũng đừng ai mà làm hại cô ấy.

-Vì sao em không thể? Em so với chị ta có gì không bằng chứ?-Viên Hy căm phẫn lại vừa bi ai, nước mắt chảy dài trên gò má

-Ít nhất cô ấy sẽ không làm anh đau khổ như em.

Anh buông tay ra, không nói bất cứ cái gì, trong mắt chỉ còn sự thất vọng với Viên Hy, hóa ra trước nay kẻ luôn xoay anh mồng mồng là Viên Hy, kẻ luôn tìm cách làm anh và cô hiểu lầm nhau là Viên Hy. Cho anh trăm lần suy nghĩ, anh cũng không nghĩ đến mọi chuyện do Viên Hy làm.

Thừa Tuyết đã sớm biết, từ bốn năm trước cô đã biết hết sự thật, nỗi đau mà cô gánh chịu chắc chắn rất lớn. Là sự giày vò đến thương tâm!

Lúc cô đau khổ nhất mà anh lại không có ở bên cạnh cô, bản thân anh nói yêu cô cái gì chứ? Ngay cả việc làm cô vui vẻ anh cũng không thể làm.

Anh một câu một chữ cũng không nói bước ngang qua Viên Hy đi vào thang máy. Đối với Viên Hy, anh chỉ còn thất vọng.

Viên Hy bờ môi run rẩy dựa vào tường khóc nức nở, hai tay nắm chặt lấy lại. Chị ta dám làm như vậy sao? Xem ra lần này anh thật sự rất tức giận, chỉ chuyện lúc trước anh đã lạnh nhạt với cô rồi, bây giờ lại thêm chuyện này.

Tô Thừa Tuyết, tôi không dễ dàng chịu thua chị đâu, tuyệt đối không!

.

Thừa Tuyết mệt mỏi trở về nhà, thì ra làm kẻ ác lại thoải mái như vậy, thà là ta phụ người chứ không để người phụ ta.

Điện thoại reo lên một hồi chuông, Thừa Tuyết nhìn dãy số trước mặt thì cầm lên nghe máy: "Diệc Thuần đang đi nghỉ ở đảo San Hô. Anh tới đó mà tìm cô ấy."

[...Làm sao cô biết tôi hỏi về Diệc Thuần...]-đầu dây bên kia tiếng cười của Mặc Phong khá nhạt

-Anh tưởng tôi không biết chuyện các người hay sao? Anh cũng đừng dọa cô ấy quá.-Thừa Tuyết cười ra tiếng

[...Cảm ơn cô. Sau này tôi nhất định hậu tạ...]

-Anh đừng xa lạ như vậy. Tôi chẳng qua muốn giúp hai người sớm đến với nhau. Nhưng mà anh phải tôn trọng quyết định của Diệc Thuần.

[...Tôi biết rồi. Cảm ơn cô lần nữa...]

Nói vài câu Thừa Tuyết cúp máy, cô đặt điện thoại lên bàn, lại nằm lên ghế sô pha.

Cảm giác bây giờ rất trống rỗng! Giống như số 0 bên trong hoàn toàn rỗng tuếch.

Cô không biết mình muốn gì, có lẽ là quá mệt mỏi chỉ muốn được nghỉ ngơi.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thừa Tuyết đoán được là ai đến không quan tâm mà vẫn nằm dài trên sô pha.



Có đôi khi không cần nhất thiết phải gặp mặt.

-Thừa Tuyết, là anh.

Tiếng nói trầm ổn bên ngoài vang lên không ngớt mạnh mẽ đánh vào tâm can cô, Thừa Tuyết lúc này không muốn lại nói chuyện với anh về vấn đề của Viên Hy.

Lòng cô rất đau khi nhắc lại những chuyện lúc trước, nhất là nghĩ đến cái chết của mẹ mình, đều do thù oán của Viên Hy đối với cô mà trút hết lên mẹ cô, hại bà phải chết.

Nếu như giữa bọn họ đã khó gắn kết như vậy thì cứ để thời gian từ từ làm lưu mờ để cô có thể thích ứng với mọi thứ.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, giọng nói Nhậm Tử Phàm khàn đục pha lẫn sự cầu xin: "Thừa Tuyết, xin lỗi em. Em mở cửa cho anh được không? Anh muốn nói chuyện với em."

Thừa Tuyết xoa xoa thái dương, thực sự cô muốn mở cửa hỏi anh một câu: "Không sợ Viên Hy nghĩ quẩn mà đi tự tử hay sao?" Người con gái lòng dạ độc ác đó cái gì mà không làm được, giết người, lấy cái chết ra uy hiếp giữ chân người đàn ông thì còn cái gì cô ta không dám làm.

Cô thật tội nghiệp cô ta, suy cho cùng kẻ đáng thương nhất là cô ta.

Ngoài cửa không còn ồn ào nữa, Thừa Tuyết còn nghĩ là anh đã quay về, nào ngờ chưa được 3s điện thoại đã reo lên. Cô lấy lên xem, là của Nhậm Tử Phàm.

Được thôi, bọn họ từ lâu đã nên chấm dứt, trả thù Viên Hy cũng đã làm, cũng nên quay về thời điểm bọn họ chấm dứt bốn năm trước. Cái cô cần làm lúc này, chính là Trình Ngụy.

Thừa Tuyết hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh nghe máy: "Anh nên quay về đi."

[...Anh muốn nói chuyện với em, em mở cửa cho anh đi...]

-Anh quay về đi, lỡ Viên Hy nghĩ không thông lại dùng dao cắt cổ tay thì anh sẽ hối hận đó.-không thể nhận ra ngữ khí đùa giỡn trong câu nói của cô

[...Thừa Tuyết...]-anh bất đắc dĩ gọi tên cô

-Tử Phàm, chẳng lẽ anh còn không rõ chúng ta nên chấm dứt từ bốn năm trước hay sao? Chúng ta từ lâu đã không nên dây dưa với nhau. Viên Hy dù sao cũng là em gái anh, anh không nên nặng tay với con bé.

Giọng cô bình thản lại yên tĩnh như mặt hồ sóng sánh không chút gợn sóng, khóe môi khẽ cong lên.

[...Chúng ta cần nói chuyện, em mau mở cửa đi...]

Anh dường như không đủ kiên nhẫn nữa, lời nói trầm thấp gần như ra lệnh.

-Tử Phàm, đừng cố chấp nữa. Anh có thể bỏ em gái anh sao? Cho dù anh có thể thì em cũng không thể quay về bên anh, chúng ta đáng lẽ nên chấm dứt rồi, chuyện đêm hôm đó chẳng qua là nhất thời thôi.

[...Anh không muốn. Em mở cửa đi...]-anh dứt khoác kiên định, giọng nói lại run rẩy giống như sợ mất đi

Lòng cô như bị roi quất mạnh, ngay cả thở cũng cảm thấy đau đớn. Bọn họ, một đã buông, một cố chấp giữ, kết quả cũng chỉ là ly tan.

Cô đè nén không để bản thân rơi lệ, tim cứ mạnh mẽ đau nhói mà ngay cả cô cũng quên cả phải thở, thấp giọng nói: "Anh cố chấp như vậy làm gì? Tử Phàm, em muốn nói rõ với anh, người em cần nên là... Trình Ngụy."

Cổ họng Thừa Tuyết nghẹn ứ lại...

Cô nguyện bản thân mình bốn năm trước chết đi, không bao giờ quay trở về nữa như vậy thì tốt biết bao.

[...Vậy thì em mở cửa ra, anh muốn em trực tiếp nhìn thẳng anh mà nói...]-anh không tin, ở ngoài cửa liên tục dùng tay đập cửa, giọng nói đầy bất lực

Cô không dám đối mặt với anh, hẳn là trốn tránh.

Cô thở dồn dập, ở cổ như nghẹn lại, ép buộc bản thân cứng rắn lên tiếng: "Anh đừng quên, em đã có chồng."

Một câu nói, đánh tan nát cõi lòng của anh lẫn cô.

Nhậm Tử Phàm gần như nghẹt thở, ánh mắt chợt ảm đạm, anh nói: "Chúng ta..."

Anh dừng lại, giống như bị gì đó chặn lại khó khăn nói câu tiếp theo.

[...Em, muốn như vậy sao?...]

Giọng anh có khổ sở dường như không cam tâm.

Môi cô run rẩy, kiên định nói một từ: "Phải."

-Được, anh trả em cho Trình Ngụy. Nhưng mà anh có điều này muốn em biết, ở tại giây phút này, địa điểm này anh chỉ giữ một mình em trong tim. Anh vẫn sẽ đợi em.

Chỉ cần là cô, anh chờ 1 năm cũng được, 10 năm cũng được, cả đời cũng được, chỉ cần là cô là được.

Nói xong anh cúp máy, Thừa Tuyết có thể nghe được tiếng bước chân của anh ngày càng cách xa. Tim cô giống như bị giẫm nát, cả người không chỗ nào không đau nhức.

Quyết định hôm nay của cô chắc rằng sẽ tốt cho bọn họ, càng sớm dứt khoác càng bớt đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook