S. A

Chương 13

D.K đẹp trai!

04/10/2013

Thật ko ngờ trường Chuyên toàn mọt là mọt mà cũng ko thể thiếu được những quầy bán dưa đắt khách.

Thông tin cậu ta làm loạn tại lớp học thêm tiếng Anh tối qua đã được lan truyền khắp nơi.

Điều đặc biệt ở đây khiến mọi người bận tâm đó là…

-Cậu ta lại đi học thêm sao?

-Chỉ vì muốn đánh bại Hà Vân My mà phá vỡ cả quy tắc của một người vốn là thủ lĩnh trường **?

-Có vẻ cậu ta rất là quyết tâm.

-Nhưng quyết tâm ko thôi thì được gì? Ai chẳng biết chủ tịch học sinh thì cần phải như thế nào chứ?

-Hà Vân My là ứng cử viên sáng giá nhất của chức chủ tịch học sinh, từ vụ lớp trưởng lần trước lần này cậu ta ko dễ gì để mình bị đánh bại đâu.

-Vả lại chiến thắng nổi những ứng viên khác ko mà đòi đánh bại Hà Vân My.

-Rõ là trứng chọi đá mà.

Dù ko có suy nghĩ xấu gì cậu ta lắm kể từ khi biết cậu ta là một thiên thần âm nhạc nhưng mọi người vẫn quyết liệt lên tiếng đề cao Hà Vân My khiến cậu ta tức điên lên.

Vừa bước vô lớp đã thấy cậu ta đang ngồi cắm cúi học hành rồi.

“Quả là về việc học hành mình ko thể sánh được với cậu ta, ít nhất mình cũng ko thể nào mà ngồi yên một chỗ suốt ngày như thế kia.”

Cậu ta ngồi xuống bàn và lần đầu tiên tự động bỏ tập ra mà ko cần ai nhắc nhở. Hầu như tất cả đều trợn tròn mắt nhìn.

-Náo loạn tại lớp học thêm, cậu cũng có cố gắng đấy chứ?

My My dừng việc của mình lại và quay sang phía cậu ta cười đểu.

-Cậu có biết là tôi rất ghét cái nụ cười của cậu ko hả?

-Vậy sao?

-Đúng thế.

-Vậy…nếu ghét thì cậu định làm gì?

Cô ấy vẫn giữ trên môi nụ cười mà cậu ta vừa nói là ghét.

-Làm gì sao?

“Tất nhiên là…ko nói chuyện với cậu nữa.”

Ôi trời! =_=

Và rồi cậu ta quay đi.

“Càng cố gắng nhiều thì thất bại càng ê chề mà thôi. Cậu nghĩ lần này tôi sẽ thua sao? Tôi cũng ghét cái khăn giẻ rách cậu đeo trên cổ quá chừng, chỉ muốn giựt lấy nó và dục vô thùng rác cho hả giận.”

Ko ngờ trong lòng cô nàng lại như núi lửa dâng trao như thế. Đúng là lòng người khó đoán. =_=



Dường như giờ của giáo viên chủ nhiệm bao giờ cũng là thoải mái nhất với mấy học sinh B1 này.

“Sao tụi nhóc lúc nào cũng khéo câu giờ của mình vậy nè? T________T”

Tất cả xôn xao khi giáo viên thông báo về đại hội sẽ được tổ chức sau ngày khai giảng sắp tới.

-Đây là đại hội thể thao được tổ chức thường niên của trường ta nhằm giúp các em được thư giản thoải mái trước năm học mới, tạo tinh thần lành mạnh trong sáng, đồng thời cũng nâng cao mối quan hệ giao lưu giữa các trường lân cận với trường ta.

Đúng là giáo viên Văn, sao có thể chắt lọc được những ngôn từ mỹ lệ như thế để nói chứ?

-Tuy nhiên lần này…trường ta sẽ giao lưu với một trường khác mà ko mấy ai thích thú…

Bỗng nhiên trở nên ngập ngừng.

-Ưhm…có thể nói là gì nhỉ? Nam Nam này, em sẽ có thể gặp lại…các bạn cũ của mình.



-Bạn cũ?

Tất cả ngạc nhiên với câu nói của giáo viên chủ nhiệm.

Cậu ta lại lạ lùng là ko có phản ứng gì.

-Ý cô là chúng ta sẽ giao lưu với trườg cũ của lớp trưởng Nam Nam, trường **?

-Đúng thế.

-OMG!!!

Có những tiếng chu chéo vang lên đầy thảm thiết.

-Liệu mấy kẻ đó có gây chuyện với chúng ta ko nhỉ?

-Chúng ta và bọn chúng đối lập nhau về mọi mặt, ắt hẳn bọn chúng chẳng có thiện chí gì khi gặp chúng ta đâu.

-Cái bọn trường ** thật nguy hiểm.

-Một lũ lưu manh ngu dốt.

Người phán câu cuối cùng là…Hà Vân My.

Cậu ta hơi nổi điên đứng bật dậy.

-Cậu nói cái gì? Cậu kêu ai là lưu manh ngu dốt?

-Tôi có nói cậu sao?

Biết cậu ta ghét nụ cười của mình nên cô ấy càng cố cười nhiều hơn.

Nụ cười cùng mái tóc buông xoã là một sự kết hợp tinh tuý đến tuyệt đẹp. Đúng là xứng tầm hoa khôi của trường.

Tuy nhiên với một người nào đó sự kết hợp đó lại trở nên vô hiệu và chẳng có sức cuốn hút nào cả. Đúng là xứng tầm kẻ có trái tim băng lạnh bậc nhất.

-Tôi là cựu học sinh trường đó, cậu đang nói những người ở đó chẳng khác nào đang nói tôi.

-Hiện tại cậu là học sinh trường này, sao phải suy diễn nhiều làm gì chứ? Ko phải tự mình đang nhận mình là lưu manh ngu dốt sao?

-Cậu…

-Thôi nào, sao lúc nào hai em cũng gây chuyện với nhau hết vậy? Cả hai ko thấy là mình rất xứng đôi sao?

-Sao?

-Cô nói gì?

Ko chỉ là cả hai mà cả lớp đều phản ứng ác liệt.

Thân là giáo viên mà lại nói ra những lời phàm tục…à ko phải, lại nói ra những lời trái với tiêu chí của những học sinh đến trường học tập, thật ko ra thể thống gì.

Nhận ra lỗi lầm của mình nên cô ta tỏ vẻ bối rối xám hối.

-À…ý cô là…

-Sao cô có thể nói ra những lời đó, em mà nói với ông nội thì cô chỉ còn nước…

-Cô xin lỗi, chỉ là lỡ lời thôi mà. ^_^

-Thiếu gì cái để cô lỡ lời mà lại nói ra như thế?

-Mà sao mọi người lại tỏ ra thái quá như thế nhỉ? Ko phải tụi nhóc như mấy em lúc nào chẳng muốn người lớn thông thoáng chuyện đó còn gì. Âyza, khéo làm bộ.

“Bà cô này vô duyên ko tưởng nổi.”

-Nhất là em đấy Nam Nam.

-Em sao?

-Người nên tỏ vẻ phản đối phải là Vân My mới đúng chứ? Sao em lại có thái độ ngược đời như thế?



-Ý cô là gì?

Cô ta ko nói nữa mà chỉ nhìn cậu ta dè chừng.

-Là ý gì chứ? >”<

Cậu ta nổi cáu với cách nhìn soi mói của giáo viên rắc rối.

-Ý của cô là cậu ko xứng với một người như tôi nên người có thái độ phản đối phải là tôi chứ ko phải một kẻ lưu manh ngu dốt như cậu. Hiểu chưa hả?

Giọng nói ôn tồn giảng giải mà như hắt nước vô mặt người ta. Gớm lạnh thật!

Cậu ta căng mắt ra sửng sốt.

-Ý…đó…hả?

Còn nói ko nên lời nữa. +_+

Cô ấy vẫn bình thản cười.

Cậu ta quay ngay sang cô giáo vô duyên và…

-SAO CÔ DÁM COI THƯỜNG TÔI NHƯ THẾ???!?

Đúng là vô lễ.

Nhưng mà có vẻ cậu ta bị shock quá rồi thì phải.

Bà cô thì hình như hết chịu nổi thái độ vô lễ của cậu ta nên cũng nổi cáu.

-Sao cậu dám ăn nói với giáo viên của mình như thế?

-Sao?

Cậu ta như ko tin là giáo viên đó lại đang nói như thế với cậu ta.

-Dù cậu có là cháu trai duy nhất của chủ tịch đi, dù cậu có là người quan trọng như thế nào thì cậu cũng ko thể có những hành động vô lễ đến như thế với giáo viên của mình. Nếu cậu thông minh học giỏi thì chẳng ai nói gì đằng này lại là cựu học sinh của trường **, bị đuổi học vì có những trò bạo lực phá phách, vậy mà ở đây cậu lại vẫn nghĩ mình là số một à? Sao cậu ko tự nhìn lại mình đi hả, thằng nhóc con này?

Mọi người bàng hoàng với câu nói của giáo viên chủ nhiệm. Nhưng…ko phải vì câu nói một hơi một hồi của cô ta mà bởi câu nỏi ngẳn con cỏn ở trên.

Thực chất mấy lời dài dài ngay trên là.. suy nghĩ muốn đột phá của cổ nhưng tất nhiên…làm sao mà cổ dám chứ?

Thiệt tình là…

-Cô vừa nói gì?

-À…à…cô chỉ là…muốn em ăn nói lễ phép hơn thôi. ^_^

Nụ cười như đang nhìn thấy xác chết của mình.

-Cô đừng có giở giọng coi thường người khác ra như thế. Một người như Hà Vân My thì dù có làm gì cũng ko bao giờ xứng với Hoàng Nam Nam này.

-Ồ…

Cả lớp ồ lên, còn My My chỉ cười đểu trước câu nói đầy tự tin của cậu ta.

-Ko bao giờ có chuyện tôi và cậu ta…

Vừa nói cậu ta vừa chỉ tay về phía My My.

-…Là một đôi. Never!

Chẳng mấy khi dùng đến tiếng Anh, chắc vì chắc chắn lắm mới phải dùng tới.

Trái ngược với sự tự tin đầy chắc nịch của cậu ta lại chỉ là sự gật gù.

-Thì đúng rồi, làm sao có thể chứ?

Lúc nào cũng cố tình hiểu sai ý của cậu ta sất.

Tức lắm nhưng ko thể nào nổi loạn với cả một lớp học này được, vả lại nổi loạn như thế thì chỉ khiến cho mọi người công nhận cậu ta là lớp trưởng bù nhìn mà thôi. Thế là đành nín nhịn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện S. A

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook