Rực Rỡ Màu Phong

Chương 1: Chapter 1

Ony

06/02/2015

Màu kí ức..

Những hạnh phúc bất chợt đến.

Nhưng rồi chợt tan biến như chưa từng bắt đầu.


"Thứ nào chàng muốn, em nhất định sẽ thực hiện được"

Những lời hứa, vang lên.

"Ta chỉ muốn, nàng không được phép phản bội ta.."

Đôi mắt xanh dương, khẽ nhắc nhở.


"Em tuyệt đối sẽ không phản bội chàng.. "

"Giữa ta và nàng, tuyệt đối sẽ không có tình yêu..."


Chapter 1

Ran cầm chiếc lược bằng tay phải, từng chút một chải lại mái tóc của mình, suối tóc thả xuống lưng, đọng lại những dư âm đã cũ. Ran im lặng, nhìn chiếc lược trong tay mình khẽ rơi xuống nền nhà. Tiếng cách vang lên, chúng làm cho cô giật mình, cúi xuống nhặt lên một cách vội vã. Ran nhìn thấy bàn tay mình khẽ run, cô nhíu mày, lập tức một nét buồn hiện lên trên khuôn mặt.

Ran trầm lại, việc cô sắp làm, không phải lần đầu. Thế mà vẫn không thể làm mình bình thản lại, trái lại, cứ sau mỗi lần làm việc ấy, cô lại có thêm những suy nghĩ không phải ở ai cũng có. Ran để chiếc lược lên bàn trang điểm, không chút mảy may rung động. Cô cố gắng lướt ra ngoài, bàn chân trĩu nặng.

Rừng phong hoang sơ, những cánh phong bay là đà ngay trước tầm mắt. Ran trầm lắng, cố gắng tìm một lại một bóng hình giữa những nền trời hiếm hoi còn sót lại. Đôi mắt màu trời, long lanh một vùng kí ức. Ran nhìn chúng, trong suy nghĩ miên man còn chút gì đó sót lại. Tất cả chỉ là hàng vạn câu hỏi. Mà câu trả lời không ở nơi cô.

"Thật sự phải như thế sao?"

Vô tình, môi cô khẽ mấp máy. Kí ức trở về, ngày hôm ấy. Nhưng trả lời cô chỉ có những chiếc lá vẫn nghiêng mình trong gió, đong đưa, xào xạc, rồi chầm chậm rơi xuống nền đất. Đôi mắt màu xanh trời, vẫn thế, vẫn nhìn cô bằng một đôi mắt nồng nàn, nhưng bên trong đó. Liệu có chút nào là dành cho cô?

Căn phòng dìu dịu tỏa ra một mùi hương đinh lăng. Người cô yêu đang ở đó, đôi mắt màu xanh trời nhìn thẳng vào cô, không mảy may rung động. Ran im lặng, cố gắng tìm lại chút bình tĩnh trước anh. Nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Câu hỏi của cô, dường như không làm anh suy nghĩ. Anh tiến lại gần cô, để bàn tay mình khẽ chạm vào gương mặt cô, nâng nhẹ cằm của cô. Đôi mắt anh không hề có chút gì gọi là tiếc nuối. Nó làm trái tim cô khẽ nhói đau.



"Không phải nàng sẽ làm tất cả những gì ta bảo sao?"

Câu hỏi ấy, anh luôn hỏi cô, mỗi lần giao cho cô một việc gì đó. Thường là những nhiệm vụ mà cô không thể chối từ. Từ miệng, một tràn nặng nề buông ra. Ánh mắt cô từ từ trở nên hoang dại. Giữa anh và cô, liệu có thể có được điều gì? Ngoài chút mảnh kí ức còn sót lại. Chúng từ từ vụn vỡ, những thứ cô trân trọng, những điều cô nâng niu.

"Mạng của em, thuộc về chàng.. em sẽ làm tất cả những gì anh bảo"

Đôi mắt ấy khẽ cười, người ấy đặt lên môi cô một nụ hôn, ấm áp, đầy dư vị. Nhưng rồi chính bàn tay ấy cũng dừng lại trên gò má cô, gạt đi giọt lệ trong đôi mắt màu xanh tím.

"Ta không nghĩ, nàng cũng biết khóc.. "

Thật nhẹ nhàng, thật khẽ. Nhưng cũng đủ làm trái tim cô xót xa. Cô lặng yên, nhìn người đàn ông trước mặt mình. Cô đã từng một dựa vào nơi ấy, chạm vào bờ vai, hôn lên má, một mình chiếm hữu hết tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng hiện tại, cô nhận ra.. cô chưa từng thành công. Cô chỉ là một công cụ của anh, chỉ là một người thuộc hạ của anh..

Giọng nói của anh, vẫn vang bên tai. Nó là một mệnh lệnh, Ran bình thản cúi đầu.

"Ran... Đi đi "

Ran quay đi, để mình hòa với làn gió hây hẩy phả vào tâm trí. Giọng anh vẫn còn nhỏ dần, đi ư? Anh chưa từng muốn níu kéo cô, vậy mà sao cô vẫn còn hi vọng?

Ran cố gắng vẫy vùng ra những dòng suy nghĩ. Cô vẫn còn nhớ, những kí ức chắp vá trong cuộc sống của cô. Kí ức mặn mà, thấm đẫm giấc mơ hằng đêm. Nơi đây, là nơi hoang vu, anh dành tặng riêng cho cô. Cho những điều anh đang cố xây dựng.

Ran im lặng, mặc dù tất cả những chuyện đã xảy ra, cô chưa từng biết nên hối hận hay cám ơn anh.

Lá phong khẽ nghiêng, để kí ức của cô cũng chao đảo theo.

Cơn mưa dai dẳng thấm dần xuống lớp đất dưới chân, nước mưa màu xanh nhàn nhạt đọng lại thành vũng, phản chiếu rõ hình ảnh của một cô bé, mái tóc ngăn ngắn dính đầy bùn đất, đôi mắt hoang dại nhìn vào chính gương mặt của cô trong chiếc gương nước.

Bộ váy đã ướt sũng, đôi chỗ chắp vá. Hai bàn tay bé nhỏ bám víu vào đầu gối, hoang mang lạ thường. Những người xung quanh đi qua, chẳng ai bố thí cho cô dù chỉ là một hào. Cứ thế, rồi từng người bước nhanh hơn, như tránh xa một cái gì đó thật xấu xa.

Lớp màn mỏng tanh của mưa táp vào da thịt cô, hơi ấm rời bỏ cô. Nhưng cô ấy không hề có ý định tránh né cơn mưa kia. Cô vẫn im lặng, đón nhận từng trận mưa rơi xuống lòng đường. Nắng sẽ lên, khi cơn mưa vùi dập mọi thứ.

Cô bé cúi đầu ôm lấy đầu gối bé nhỏ của mình, cơn gió lạnh khẽ tràn qua, gió mang theo hơi thở của mưa. Cô ấy ngồi yên, cố không nghĩ ngợi. Nhưng hiện tại, cả thân thể run lên vì phản đối. Những đòn roi dưới làn da vẫn còn để lại vệt đỏ. Cả những nỗi đau, tất cả chúng thấm sâu vào kí ức của cô bé ấy.



Từ đằng xa, có tiếng bước chân. Cô bé ngước lên, để đôi mắt xanh tím tràn ngập trong vùng trời màu xanh dương. Cậu bé ấy, tiến về phía cô, không ngại sự dơ bẩn của cô. Đưa cho cô một chiếc bánh nướng. Ran nhận lấy nó, như thể nó sắp biến mất. Ngấu nghiến ăn.

Người bên cạnh vội nói với cậu ấy.

"Xin chủ nhân cẩn thận"

Đôi mắt tím vô thần, khẽ ngước nhìn, nhưng cậu ấy không quan tâm đến lời nói của người ấy. Một chiếc khăn rút ra từ bên hông, khẽ lau khuôn mặt cô một cách chậm rãi. Ran kinh ngạc, không nói nên lời. Thế nhưng, cảm xúc chẳng thể biểu hiện trên gương mặt ấy. Cậu ấy dừng lại, nụ cười tỏa nắng.

"Cậu giữ lấy mà dùng nhé"

Cậu ấy dúi vào tay cô một chiếc khăn. Chúng vẫn còn mùi hương của cậu, mùi mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Rồi người ấy đứng dậy, họ cùng nhau bước đi. Ran nhìn về hướng đó, phủ Kudo. Cậu ấy là người của vương gia sao?

Ran không suy nghĩ, vội vã đứng dậy. Đôi mắt nhìn vào khoảng không. Cô sẽ không quên, tuyệt đối không bao giờ quên cái tên ấy.

Mưa vẫn còn tiếp diễn, Ran chạy vù đi trong cơn mưa, những giọt nước thấm vào lớp áo mỏng tanh. Căn nhà của cô ở khu bần cùng nhất, đầy những phân chuột và mùi hôi. Ran đã quen với nó từ lâu rồi, cô chạy vào nhà, nhận ra nền đất nước cũng đang dâng lên.

Những đứa trẻ sợ hãi nép vào nhau. Người đàn ông nhìn cô, gương mặt đanh lại.

"Tiền đâu?"

Ran không trả lời, chỉ biết lắc đầu. Người đàn ông nổi giận, đôi mắt đục ngầu màu đỏ máu. Chiếc roi cứ thế vung lên, như đánh một bao cát. Ran co rúm người, nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào. Cứ thế, thân thể chảy máu, chiếc áo cũng rách nát.

Hơi thở cô gấp gáp, nhịp thở cũng dần trở nên khó khăn hơn. Chỉ có chiếc khăn tay kia, và vẫn ở yên sâu trong lớp áo mỏng manh. Cuối cùng thì tiếng vút của roi trong không khí cũng dừng lại. Hắn vứt cho cô một cái nhìn lạnh lẽo. Rồi bỏ đi.

Ran nằm trên sàn đất.

"Nhất định mình sẽ không chết"

Ran thở nặng nhọc, ru mình vào giấc ngủ chập chờn đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rực Rỡ Màu Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook