Ra Tường Ký

Chương 12: Mưa gió sắp đến

Mạc Mạc Vô Vũ

18/11/2015

Cận Liễu Liễu ủy ủy khuất khuất đáp ứng, ban đêm khi ngủ tiếp tục ôn tập những gì mà Vân Thượng Phi cùng nhị thiếu phu nhân dạy nàng.Đến sáng sớm, Tiểu Liên chạy tới gọi nàng rời giường, kêu bao nhiêu lần cũng không tỉnh. Cận Liễu Liễu ở trên giường lăn qua lăn lại, miệng còn lầu bầu : “Thiếp thân, thiếp thân… Hầu hạ…”

Tiểu liên thấy gọi như thế nào nàng cũng không tỉnh, đành phải xuất ra đòn sát thủ, tới gần lỗ tai nàng quát to một tiếng: “Thiếu phu nhân tới rồi!”

Cận Liễu Liễu phút chốc nhảy ngay xuống giường: “Thỉnh an thiếu phu nhân.”

Tiểu Liên cười hì hì lay tỉnh nàng, tiếp theo mặc xiêm y vào cho nàng, thấy bên giường để một bộ quần áo xanh nhạt, liền hỏi: “Tam thiếu phu nhân hôm nay muốn mặc cái này sao?”

Cận Liễu Liễu hàm hàm hồ hồ đáp ứng , mới nhớ tới tối hôm qua Vân Thượng Phi dạy cho nàng phương pháp gì.

Vì thế ngây ngốc mặc xiêm y vào, trên mặt thản nhiên quét một chút son, trên môi điểm một chút đỏ bừng, trên đầu sạch sẽ , chỉ cài một cây trâm ngọc bích phía sau.

Tiểu Liên giúp nàng thay y phục, trang điểm xong, tả nhìn hữu xem một cái, có chút nghi hoặc nói: “Tam thiếu phu nhân, hôm nay, có phải hay không có chút rất trong trắng thuần khiết ?”

Cận Liễu Liễu khẩn trương vội vàng soi vào gương đồng: “Khó coi sao?”

“Đẹp lắm, đẹp lắm. Bất quá, trắng trong thuần khiết như vậy, ta sợ thiếu gia sẽ không thích.”

Cận Liễu Liễu ngậm miệng không nói chuyện, Tiểu Liên cũng không tiếp tục nói tiếp, hai người ra sân, đi đến chỗ Lý Thị.

Lý Thị thấy Cận Liễu Liễu mặc trắng trong thuần khiết, nghĩ đến nàng là không còn xiêm y trang sức có thể dùng , vì thế nói: “Tam thiếu phu nhân xiêm y tháng này còn chưa may, sáng mai kêu đại nương đến đo cho ngươi, may vài bộ xiêm y mới. Ăn mặc thành cái dạng này, bảo thiếu gia nhìn, còn ra thể thống gì!”

Cận Liễu Liễu khúm núm đáp ứng, rồi lui ra, đi đến chỗ Cổ Vưu Chấn, Ngọc Trúc ở ngoài phòng thấy nàng, hai mắt cũng là sáng ngời lên.

“Tam thiếu phu nhân sớm, hôm nay thoạt nhìn tinh thần thực tốt.” Với thân phận của Ngọc Trúc, nhất định không thể khen ngợi tam thiếu phu nhân xinh đẹp linh tinh, nói nàng tinh thần tốt, đã là khen ngợi rất lớn rồi.

Cận Liễu Liễu nghe Ngọc Trúc nói nàng tinh thần tốt, làm tinh thần rất hứng khởi, mở to đôi mắt ngập nước nói: “Tiên sinh sớm, ta như vậy, đẹp mắt không?”

Ngọc Trúc ngẩn ra, hiển nhiên là không dự đoán được Cận Liễu Liễu sẽ hỏi như vậy, do dự một hồi không nói gì, đã thấy Cận Liễu Liễu buồn bã ỉu xìu cúi đầu, nhanh chóng nói: “Ngọc Trúc không hiểu việc trang điểm của nữ nhi, chỉ cảm thấy tam thiếu phu nhân hôm nay thoạt nhìn có một phong vị khác.”

Nàng nghĩ rằng, nói như vậy, hẳn là chính là đang khen nàng đẹp, vì thế hứng khởi một chút mỉm cười ngọt ngào: “Đa tạ tiên sinh.”

cũng mỉm cười nói: “Tam thiếu phu nhân không cần nói lời cảm tạ, Ngọc Trúc chính là ăn ngay nói thật. Thỉnh tam thiếu phu nhân mau vào đi thôi, thiếu gia vừa thức dậy, còn chưa chải đầu đâu.”

Cận Liễu Liễu nhanh nhẹn đáp ứng , Ngọc Trúc vén rèm lên, thỉnh nàng đi vào, chợt thấy trên đôi tay Cận Liễu Liễu, vết thương mới cũ đan xen nhau, nhìn thật kĩ lại có chút kinh người.

Hắn muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ một chút, vẫn là hỏi: “Hai tay của tam thiếu phu nhân, như thế nào lại thành như vậy?”

Cận Liễu Liễu nghe hắn hỏi như vậy, lại nhớ tới tình hình lúc ban đêm cầm đèn cho Lý Thị, không khỏi toàn thân run lên, nháy mắt ánh mắt ảm đạm cúi xuống nói: “Ta buổi tối, phải hầu hạ thiếu phu nhân.”

Ngọc Trúc vốn không phải người nói nhiều, chính là vết thương trên hai tay từ lần đầu nhìn thấy đến giờ, sẽ thấy có điều khác lạ.

Bởi vì thiếu gia từ nhỏ giả bệnh nhiều năm, hắn cũng học quá một ít y thuật, đã gặp rất nhiều tình huống khác nhau, cho nên có thể nhìn ra được tay nàng đã dùng qua kim sang dược tốt nhất, nhưng dù là như thế này, vẫn đang mỗi ngày không ngừng tăng thêm tân thương.

Hắn cũng nhìn ra, miệng vết thương này nếu là nếu không ngăn chặn, chỉ sợ da thịt thối rữa, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

“Đi đến chỗ thiếu phu nhân hầu hạ , làm sao có thể làm ra miệng vết thương đến như vậy?” Hắn vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Cận Liễu Liễu vừa muốn trả lời, lại nghe bên trong truyền ra thanh âm lười biếng của Cổ Vưu Chấn: “Hai người các ngươi, đều tiến vào cho ta.”

Hai người theo lời đi vào, Cận Liễu Liễu vẫn là kia phó trong lòng run sợ tiểu bộ dáng, Ngọc Trúc lại có vẻ mặt nghiêm túc.



Cổ Vưu Chấn còn chưa rửa mặt chải đầu, vẫn đang mặc một bộ trung y màu trắng, mái tóc đen tỏa sáng tùy ý thả ở sau người, che khuất một phần vẻ mặt lười biếng của hắn, càng làm ra vẻ mặt mày như họa, phong thần tuấn tú.

Hắn híp hai mắt lại, đang định nói chuyện, lại thoáng nhìn Cận Liễu Liễu một thân trắng trong thuần khiết đứng ở nơi đó, sạch sẽ như nụ hoa sen mới chớm nở, so với ngày xưa hắn chứng kiến, càng muốn đẹp hơn vài phần, không khỏi nhìn đến ngây người không chớp mắt.

Ngọc Trúc thấy hắn ngây người, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu gia.”

Cổ Vưu Chấn phục hồi lại tinh thần, thần sắc khôi phục gắt: “Các ngươi hai người, mới vừa rồi ở bên ngoài nói cái gì đó?”

Ngọc trúc nói: “Ta thấy tam thiếu phu nhân mỗi ngày trên tay đều có tân thương, vì thế cố ý hỏi một chút.”

“Tân thương?” Cổ Vưu Chấn nghi hoặc nhìn về phía Cận Liễu Liễu, đã thấy nàng giấu hai tay ở trong tay áo, vì thế lạnh mặt: “Ngươi lại đây.”

Nàng thật cẩn thận chậm rãi đi qua, Cổ Vưu Chấn không chờ được động tác quá chậm của nàng, khi nàng còn cách hắn vài bước, đã sớm thân thủ đem nàng lôi kéo, ngồi vào trong lòng mình, túm ra tay phải nàng nhìn lên.

Không hề thiếu những miệng vết thương sâu cạn không đồng nhất, có vài chỗ đã muốn biến thành màu đen, có chỗ lại có sắc phấn hồng.

Hắn thoáng có chút giật mình: “Đây là có chuyện gì?”

“Ta cầm ngọn đèn lớn.” Thanh âm của nàng giống như tiếng muỗi kêu.

“Cầm đèn làm cái gì?”

“Thiếu phu nhân nói đèn để cách xa nhìn không thấy, bảo ta dùng tay cầm, chiếu sáng cho nàng.”

“Chỉ là cầm một ngọn đèn thôi, làm sao có thể biến thành như vậy!” Cổ Vưu Chấn sắc mặt đã muốn có chút biến thành màu đen.

“Ta, ta…” Cận Liễu Liễu lui ở trong lòng hắn, có thể cảm thấy cơ bắp toàn thân hắn đều căng thẳng , nghĩ đến hắn ở sinh khí với mình, sợ tới mức cơ hồ nói không ra lời.

“Thành thật, nói rõ ràng cho ta!”

“Ta cầm đèn lâu, sẽ bị run tay, tay run lên một cái, dầu thắp sẽ bị hắt ra, dầu thắp kia lại rất nóng, cho nên, cho nên liền…”

Cổ Vưu Chấn “Hừ” một tiếng thật mạnh, Ngọc Trúc tiếp lời nói: “Nguyên lai là như vậy, hai tay này của tam thiếu phu nhân, nếu là nếu không tĩnh dưỡng một chút và trị liệu tốt, chỉ sợ ngày sau da thịt sẽ thối rữa.”

Cận Liễu Liễu cả kinh, ngay cả Ngọc Trúc cũng nói như vậy , chỉ sợ là sự thật. Hai mắt nàng đỏ lên, nước mắt ở trong hốc mắt đã nhanh chóng đảo quanh: “Vậy, ta đây nên làm cái gì bây giờ?”

Ngọc Trúc nhìn thoáng qua Cổ Vưu Chấn, hắn gật gật đầu, thanh âm nặng nề: “Ngươi biết nên làm gì”

Ngọc trúc đáp ứng, Cận Liễu Liễu lại không hiểu ra sao.

Thấy nàng bộ dáng lo lắng hãi hùng, Ngọc Trúc nhịn không được an ủi nàng: “Tam thiếu phu nhân yên tâm đi, về sau, thiếu phu nhân sẽ không còn khó xử cho ngươi như vậynữa.”

Cổ Vưu Chấn thấy Ngọc Trúc nói chuyện với nàng bằng vẻ mặt ôn hoà, trong lòng nhưng lại cảm thấy có chút ăn vị, cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ nói: “Còn không nhanh hầu hạ gia thay quần áo rửa mặt chải đầu!”

Cận Liễu Liễu nhanh nhẹn chui ra khỏi lòng hắn, tiếp nhận một bộ áo dài màu đỏ từ tay Ngọc Trúc, hầu hạ Cổ Vưu Chấn mặc vào.

Đang chuẩn bị lấy nước cho hắn rửa mặt chải đầu, Cận Liễu Liễu đang muốn động thủ làm ướt khăn cho hắn, đã thấy Ngọc Trúc đưa tay qua: “Để ta, tam thiếu phu nhân đang bị thương, vẫn là đừng dính nước là tốt nhất.”

Cận Liễu Liễu trong lòng nóng lên, còn chưa kịp mở miệng nói lời cảm tạ, lại nghe Cổ Vưu Chấn lạnh lùng nói: “Chải đầu.”

“Vâng, phu quân.” Nàng nhanh nhẹn trả lời, cẩn thận vấn chặt mái tóc đen sau đầu hắn, dùng dây cột tóc buộc chặt.



Trong khi Cổ Vưu Chấn bắt đầu dùng bữa, Ngọc Trúc lại bảo Cận Liễu Liễu đến gian ngoài, lấy ra một hộp thuốc mỡ, rửa sạch miệng vết thương cho nàng.

Trước dùng rượu nóng rửa qua, tiếp theo bôi lên một lớp thuốc mỡ thật dày, dùng một mảnh vải trong hòm thuốc buộc lại cho nàng.

“Về sau mỗi ngày đến đây, ta thay dược cho ngươi, mười ngày sau, đảm bảo khỏi hẳn.”

“Đa tạ tiên sinh.” Trong viện này từ trên xuống dưới đều gọi Ngọc Trúc là tiên sinh, hắn có thân phận đặc thù, chính là ngay cả Lý Thị thấy hắn, cũng phải nhịn ba phần.

Ngọc Trúc mỉm cười, vốn muốn hỏi nàng thật ra kim sang dược là ai cho nàng, lại sợ thiếu gia ở phòng trong nghe thấy, vì thế chỉ có thể từ bỏ.

Bởi vì trên tay Cận Liễu Liễu có vết thương, Cổ Vưu Chấn ngoài dự đoán của mọi người lại không làm khó dễ cho nàng, chỉ bảo nàng đứng ở sau người bưng trà rót nước mà thôi.

Một ngày trôi qua, mặt trời chiều đã ngả về phía tây, Cận Liễu Liễu hầu hạ Cổ Vưu Chấn ăn cơm chiều xong, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật khẩn trương. Nếu Ngọc Trúc đã nói nàng yên tâm, vậy nàng rốt cuộc còn phải lưu lại hầu hạ Cổ Vưu Chấn ngủ hay không đây?

Nàng nghĩ trái nghĩ phải, vẫn là hạ quyết định quyết tâm lưu lại, dù sao cũng là chuyện sớm muộn gì cũng phải đến mà thôi, lại nói nàng vì điều này, đều luyện tập lâu như vậy, cũng nên thực hiện thử một chút.

Vì thế thấy Cổ Vưu Chấn sắp thả nàng rời đi, nàng đi đến trước mặt hắn, dựa theo bộ dáng Vân Thượng Phi dạy, làm ra một bộ dáng yên lặng xấu hổ.

Cổ Vưu Chấn đang ngồi một mình nghiên cứu sách dạy đánh cờ, thấy Cận Liễu Liễu lại gần, nghĩ đến nàng là muốn cáo lui, vì thế phất phất tay nói: “Có thể đi xuống .”

Cận Liễu Liễu lại làm ra vẻ xấu hổ, không muốn rời đi, hắn mạc danh kỳ diệu ngẩng đầu, nhìn nàng một cái: “Nếu là sợ nàng lại bắt ngươi cầm đèn, vậy không cần lo lắng nữa, ta đã kêu Ngọc Trúc đi cảnh cáo nàng.”

Cận Liễu Liễu vừa nghe thấy vậy, nhất thời vui vẻ nhướng lông mày lên: “Thật vậy chăng?”

“Gia lừa ngươi làm chi.”

“Cám tạ thiếu gia!” Nàng nhất thời vui mừng quá, cư nhiên theo bản năng liền đem lời nói ban đêm ôn tập nhiều lần dễ dàng nói ra: “Thiếp thân hầu hạ phu quân đi ngủ.”

Nói vừa xong, nàng ngây ngẩn cả người, Cổ Vưu Chấn cũng ngây ngẩn cả người.

Cận Liễu Liễu sửng sốt là vì nàng hoàn toàn quên cái gì là xấu hổ đưa tình, cúi đầu mặt đỏ, trong lòng cảm thấy bất an.

Cổ Vưu Chấn sửng sốt là vì hắn không dự đoán được Cận Liễu Liễu lại chủ động đưa ra yêu cầu này, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ cho rằng nàng là vì cảm kích mình cứu nàng từ chỗ Lý Thị.

Hai người nhìn nhau không chớp mắt, qua một hồi lâu, lại nghe Cổ Vưu Chấn nói: “Nếu ngươi đã nghĩ như vậy, vậy gia sẽ thanh toàn ngươi.”

Thân thủ đem nàng túm lại, lại vừa vặn cầm vào tay nàng đang băng vải, một mùi thuốc từ tay nàng bốc lên, Cổ Vưu Chấn nhướng mày, cơn tức chợt dâng lên, hung hăng đem hất tay nàng ra.

“Ngươi xem ngươi hiện thành tại cái dạng này, gia thấy tay ngươi như thế này, còn có thể có khẩu vị sao? Thật sự là không có mắt mà!”

Cận Liễu Liễu lại bị nhục, lại hoàn toàn không rõ ràng tâm tư Cổ Vưu Chấn, chẳng lẽ trên tay mình có thương tích cũng là sai lầm sao?

Cổ Vưu Chấn đẩy nàng đi ra ngoài, Ngọc Trúc thấy vậy an ủi nàng: “Trên tay tam thiếu phu nhân có thương tích, sớm đi trở về nghỉ ngơi đi. Về phía thiếu phu nhân không cần lo lắng, về sau, nàng sẽ không sẽ gọi người đi hầu hạ .”

Cận Liễu Liễu nhanh chóng ngàn ân vạn tạ, mang theo Tiểu Liên trở lại viện của mình, vốn định sớm một chút tắm rửa rồi đi ngủ, đi đến cửa sân, đã thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng.

Tiểu liên ngạc nhiên nói: “tại sao lại thắp nhiều đèn trong viện vậy đâu?”

Cận Liễu Liễu cũng thấy rất kỳ quái, hai người chạy vội đến trước phòng ngủ, đã thấy trong phòng sáng trưng, Lý Thị mang theo một đám vú già, ngồi nghiêm chỉnh.

Vừa thấy đến Cận Liễu Liễu xuất hiện, trong mắt Lý Thị kia bắn ra tia lửa, cơ hồ có thể đốt cháy nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ra Tường Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook