Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 98: Đôi cẩu nam nữ vô sỉ

Chá Mễ Thố

05/10/2013

So với Hạ Vân Tích không biết xấu hổ, Minh Nguyệt Thịnh chỉ là sai người mang đến cho Mộ Dung Thất Thất một ít đặc sản của Nam Phượng quốc. Mặc dù Minh Nguyệt Thịnh cũng muốn gặp Mộ Dung Thất Thất, nhưng biết rõ nam nữ hữu biệt, nếu như thầm gặp mặt sẽ gây bất lợi tới cho danh dự của Mộ Dung Thất Thất, cho nên vẫn một mực chịu đựng, chờ đến ngày cung yến.

Sau khi Hạ Vân Tích ở Trường Thu cung bị Hoàn Nhan Khang nhục nhã, nàng liền dập tắt ý nghĩ đi đường tắt thông qua Mộ Dung Thất Thất này. Theo như Hạ Vân Tích thấy, Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang có quan hệ tốt như vậy, nhất định là cá mè một lứa. Hạnh phúc của nàng vẫn là phải dựa vào chính mình đi tranh thủ thôi.

Cho nên, mỗi buổi sáng, Hạ Vân Tích đều dậy sớm, đợi đến khi Phượng Thương hạ triều trở về, tính tạo ra sự gặp mặt tình cờ thật ngọt ngào với hắn. Chẳng qua, liên tiếp đợi bốn năm ngày, vẫn chỉ đợi được khuôn mặt tươi cười châm chọc của đôi tỷ đệ Cát Tường Như Ý này.

Trong kinh thành hiện giờ đồn rằng, Đông Lỗ quốc công chúa theo đuổi đến cùng không chịu buông, Nam Lân vương bị ép tới không còn đường để trốn, khiến cho Nam Lân Vương có Vương phủ cũng không thể về, chỉ có thể tá túc ở phủ đệ của ngũ hoàng tử.

Càng có người hiểu chuyện liền lôi thân phận mẫu phi của Hạ Vân Tích ra kể, nói mẫu phi nàng vốn là cô nhi được hoàng hậu Đông Lỗ quốc vô tình cứu về, sau lại thừa dịp hoàng hậu mang thai, bò lên trên long sàng, bởi vì am hiểu mị thuật, liền nhanh chóng biến thành sủng phi của Hạ Tiến, từ đó liền không đem hoàng hậu để vào mắt nữa…

Đủ loại lời đồn, cùng với việc Phượng Thương tránh ở chỗ Hoàn Nhan Khang, sự thật bày ở trước mắt, khiến dân chúng kinh thành hầu như đều biết đến Đông Lỗ quốc công chúa. Một lần nữa liên tưởng đến việc lúc trước, tại Bạch Vân cư nhiều người như vậy được chứng kiến bộ mặt dày của Hạ Vân Tích, khiến mọi người không khỏi cảm thán, thật là hạt giống gì thì cho ra hoa ấy! Nương không phải đồ tốt gì, thì con gái làm sao có thể là hàng tốt đây!

“Khốn khiếp! Khốn khiếp!” Hạ Vân Tích đem đồ đạc trong phòng đập phá nát bét, “Để cho ta bắt được kẻ truyền những lời đồn đãi kia, ta nhất định phải giết hắn, giết cửu tộc! Giết cửu tộc!”

“Công chúa, ngài đừng tức giận không tốt cho bản thân đâu!” Hồng Diệp thấy Hạ Vân Tích như vậy, vội vàng nhắc nhở nàng, nơi này là Nam Lân Vương phủ, đồ đập bể đều là của Phượng Thương đó nha.

Hồng Diệp nhắc tới Phượng Thương, Hạ Vân Tích cũng tức giận. Khó trách nàng không thấy hắn ở trong vương phủ, thì ra là hắn đã chạy tới chỗ Hoàn Nhan Khang rồi. Nhất định là Hoàn Nhan Khang ở trước mặt Phượng Thương nói gì đó, cho nên hắn mới tránh chính mình như tránh né ôn dịch vậy. Khó trách nàng ngày gác đêm thủ, ngay cả một bóng người cũng không thấy, thì ra là trốn đến chỗ của Hoàn Nhan Khang! Chẳng lẽ nàng là hồng thủy mãnh thú sao?

Nghĩ đến đây, Hạ Vân Tích nhịn không được nước mắt “lã chã” rơi xuống.

Trước khi đến, Hạ Tiến đã từng khuyên Hạ Vân Tích đừng đi, hắn tự mình gởi quốc thư, thông qua Hoàn Nhan Liệt trực tiếp định ước hôn sự của nàng cùng Phượng Thương, Hạ Vân Tích chỉ cần chờ xuất giá là được. Nhưng mà đề nghị này của Hạ Tiến đã bị Hạ Vân Tích chối bỏ ngay tại chỗ.

Một là đã mười năm không gặp Phượng Thương, thật không dễ dàng gì mới có thể chờ đến lúc trưởng thành, Hạ Vân Tích tưởng niệm lần đầu tiên gặp Phượng Thương; Hai là trong lòng Hạ Vân Tích còn có một chút tự cao, nàng không muốn nhờ vào mối quan hệ của Hạ Tiến, tạo áp lực khiến Phượng Thương phải lấy nàng, nàng rất tự tin vào bản thân, Hạ Vân Tích muốn thông qua nổ lực của chính mình, làm cho Phượng Thương yêu nàng, cam tâm tình nguyện lấy nàng.

Nhưng mà Hạ Vân Tích tuyệt đối không nghĩ tới, ước mơ và hiện thực lại khác biệt lớn như vậy.

Vô luận nàng say mê hắn thế nào, đắm chìm trong những ảo tưởng tốt đẹp thế nào, thì hiện thực tựa như một bạt tai, hung hăng đánh đến nàng phun cả máu mũi. Đừng nói tới việc quyến rũ Phượng Thương, đến lâu như vậy rồi, ngay cả mặt mũi Phượng Thương còn không có thấy được, nàng làm sao mà quyến rũ chứ? Cho dù nàng muốn thất thân, nhưng cũng không có đối tượng a!

Tuy đã cầu Hoàn Nhan Liệt, đã được như ý nguyện vào ở trong Vương phủ, nhưng Phượng Thương lại trốn nàng như trốn ôn dịch vậy, nàng đến thì hắn đi, nàng truy thì hắn trốn, vốn dĩ không thể cùng xuất hiện, chứ đừng nói là có thời gian để nắm bắt trái tim của Phượng Thương.

Hạ Vân Tích bắt đầu ý thức được một chút là Phượng Thương không thích nàng. Tuy nàng cũng từng suy đoán nhất định là do Hoàn Nhan Khang ở trước mặt Phượng Thương nói xấu nàng, khiến cho hắn đối với nàng xa cách. Nàng rất muốn lấy cái cớ này để tự an ủi mình, nhưng sự thật đã bày ở trước mắt, nàng lại không phải là đồ ngốc.

“Hồng Diệp, làm sao bây giờ, Phượng Thương không thích ta!” Hạ Vân Tích nước mắt như trân châu, ngưng tụ ở khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng không biết mình làm sai chỗ nào, nàng chỉ là yêu Phượng Thương và muốn làm tân nương của hắn thôi mà. (TNN: thế là quá sai rồi =]] còn đòi sai ở đâu nữa hắc hắc)

Hắn chưa lập gia đình, nàng cũng chưa có gả, đây không phải là chuyện rất tốt sao! Tại sao Phượng Thương lại dùng phương thức như vậy để cự tuyệt nàng, chẳng lẽ nàng vẫn chưa đủ tốt sao!

Hạ Vân Tích rơi lệ, Hồng Diệp cũng sốt ruột, suy nghĩ một hồi lâu, Hồng Diệp tiến đến trước mặt Hạ Vân Tích, “Công chúa, nô tỳ ngược lại có một biện pháp, cũng không biết công chúa người có chịu làm như vậy hay không…”

“Biện pháp gì?” Vừa nghe Hồng Diệp nói có biện pháp, Hạ Vân Tích vội vàng nhìn về phía nàng, “Chỉ cần có thể để ta đạt được mong muốn, ta đều nguyện ý đi làm!”

“Công chúa, hay là người giả bộ bệnh đi! Đến lúc đó thái y đến, người liền ồn ào nói là đau đầu, sau đó nói người sắp không được rồi, muốn gặp Nam Lân Vương một lần ——” lúc nói lời này, Hồng Diệp mình cũng cảm thấy biện pháp này thật sự là quá cứt chó rồi, (nguyên văn lời tác giả nghen!^^!) vội vàng ở phía sau bổ sung thêm một câu, “Nô tỳ không có ý nguyền rủa người!”

Hạ Vân Tích bây giờ như là ngựa chết được chữa thành ngựa sống, bất kể làm việc gì, chỉ cần có thể khiến Phượng Thương đến gặp nàng, nàng đều nguyện ý làm thử. Hồng Diệp nói ra chiêu này, nàng suy nghĩ không bao lâu, liền lập tức gật đầu ngay.

“Hồng Diệp, vậy ngươi vào trong cung đi, gặp Hoàng đế bệ hạ, nói là ta sắp chết rồi…” Hạ Vân Tích ở bên tai Hồng Diệp nói thầm vài câu, Hồng Diệp vội vàng gật đầu. Đến khi Hạ Vân Tích chuẩn bị xong mọi thứ, Hồng Diệp liền vội vã đi vào hoàng cung.

Vừa nghe nói Đông Lỗ quốc công chúa ở Nam Lân vương phủ sắp chết, Hoàn Nhan Liệt cả kinh, “Chuyện gì xảy ra? Công chúa như thế nào rồi?”

Hoàn Nhan Liệt lo lắng, lúc này Hồng Diệp ở phía dưới, ra sức bấm véo trên đùi mình hai cái, cố nặn ra nước mắt, lúc này vừa vặn phát huy công dụng, “Nô tỳ cũng không biết, buổi sáng hôm nay công chúa vẫn còn tốt lắm, không biết vì sao, sau giờ ngọ đã cảm thấy ngực đau, hiện tại thì hôn mê bất tỉnh!” Hoàn Nhan Liệt tất nhiên không hy vọng Hạ Vân Tích chết ở Bắc Chu quốc, lập tức phái thái y đi Nam Lân Vương phủ, bản thân cũng vội vàng đi theo.

Ở Thính Vũ Lâu, nằm trên giường, Hạ Vân Tích vẻ mặt trắng bệch, song cái miệng nhỏ nhắn lại hồng đến dọa người, “Bệ hạ, ta, có phải là sắp chết không?”

Lúc Hạ Vân Tích nói chuyện, nước mắt thoáng cái chảy xuống, Hồng Diệp tiến lên lau nước mắt cho nàng, trong miệng lại khóc hô “Công chúa, người sẽ không có việc gì đâu! Bệ hạ nhất định sẽ tìm người chữa lành bệnh cho người mà!”

Vốn cho rằng Hạ Vân Tích có vấn đề gì, lúc này vừa thấy bộ dạng của nàng, Hoàn Nhan Liệt liền biết là nàng là giả bộ bệnh. Cảm giác bị người ta lừa gạt thật là chẳng sễ chịu gì, nhưng mà Hoàn Nhan Liệt không có nói ra, vẫn một bên vừa an ủi, một bên bảo thái y nhanh nhanh khám và chữa bệnh cho Hạ Vân Tích.

Lão thái y liền bắt mạch cho Hạ Vân Tích thông qua sợi chỉ vàng buộc trên tay trái nàng, hắn híp mắt, dừng một hồi lâu, lại thay đổi tay, cuối cùng mới đứng dậy.

“Hồi hoàng thượng, công chúa là không hợp phong thuỷ nên ngã bệnh!” (ý nói đến ở nơi lạ nên bị ngã nước đó)

Lời của lão thái y, khiến Hoàn Nhan Liệt thiếu chút nữa cười ra tiếng. Cái lão già này, ở thái y viện đã lâu không ngờ lại rất biết xem xét thời thế như vậy, xem chừng hắn cũng nhìn ra Hạ Vân Tích là không có vấn đề rồi, chỉ là không thể vạch trần việc nàng giả bộ bệnh nên đành phải thêu dệt ra cái “Chứng bệnh” như thế.

“Không hợp phong thuỷ?” Hạ Vân Tích lại không hài lòng đáp án này chút nào, vội vàng kêu lên “Ai ya, Đầu của ta đau quá, ngực cũng đau đến không chịu nổi rồi! Ta chắc là chịu không được bao lâu nữa rổi.”

Hạ Vân Tích thật sự là xảo quyệt mà, Hoàn Nhan Liệt cũng không có biện pháp. Mấy tin đồn gần đây hắn cũng biết một chút, ngoại nhân đều đồn rằng Phượng Thương ở lại phủ của Hoàn Nhan Khang, chỉ có hắn biết rõ, Phượng Thương đêm đêm đều vào Trường Thu cung.

Lúc này Hạ Vân Tích giả bộ bệnh như vậy, đơn giản chính là muốn bức Phượng Thương lộ diện thôi, cô gái nhỏ này muốn lừa hắn, vẫn còn non lắm.

“Bên người Phượng Thương có Tấn Mặc y thuật cao minh, trẫm nghĩ, hãy để cho hắn tới đây kiểm tra cho công chúa một chút!”

Vừa nghe chỉ là gọi Tấn Mặc đến, Phượng Thương không đến, Hạ Vân Tích kêu gào lợi hại hơn, tay che lấy ngực, giả bộ như giống như không thở nổi. Nàng như vậy, khiến Hoàn Nhan liệt đối với nàng càng chán ghét thêm vài phần.

“Công chúa hẳn không phải là mắc bệnh tương tư chứ!”

Chỉ là một câu, liền vạch trần tâm tư Hạ Vân Tích, nghe Hoàn Nhan Liệt nói như vậy, mặt Hạ Vân Tích thoáng cái đỏ lên. Nàng lúc này không đau tim cũng không đau đầu, xốc chăn lên, trực tiếp quỳ gối trước mặt Hoàn Nhan Liệt.

“Bệ hạ nếu đã biết, thì ta cũng không gạt người nữa…” Nói chưa đầy hai câu, Hạ Vân Tích liền bắt đầu khóc. Hoàn Nhan Liệt nhìn thấy nước mắt của nàng, mày nhíu lại càng sâu hơn.

Hạ Vân Tích liên miên nói rất nhiều, đơn giản là chính mình đối với Phượng Thương cuồng dại như thế nào, ngoại trừ Phượng Thương, thì sẽ không yêu những kẻ khác, nếu như không thể trở thành tân nương của Phượng Thương, nàng tình nguyện xuống tóc làm ni cô!

Một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, những cách này Hạ Vân Tích đều đưa ra cả. Chỉ là nàng đã quên, những chiêu này của nữ nhân, chỉ có thể sử dụng trước mặt nam nhân yêu thương mình mới có hiệu quả, đặt ở trên thân người khác, thì chẳng có ai cho ngươi mặt mũi đâu.

“Ý của công chúa, trẫm dã rõ. Công chúa yêu mến Thương nhi, cái này là phúc khí của hắn. Hai ngày nữa chính là cung yến, công chúa có thể hảo hảo chuẩn bị một chút! Trẫm còn có tấu chương phải phê duyệt, trẫm đi trước.”

Bỏ lại những lời này, Hoàn Nhan Liệt trực tiếp rời khỏi Thính Vũ lâu. Nhìn bong lưng Hoàn Nhan Liệt dần biến mất, Hạ Vân Tích có chút choáng váng. Đây là cái tình huống gì đây? Dựa theo lẽ thường, nàng nháo một hồi như vậy, Hoàn Nhan Liệt hẳn phải lập tức hạ chỉ đem Phượng Thương mang đến trước mặt nàng chứ, Làm sao hắn lại liền phủi mông rồi rời đi như vậy?

“Công… công chúa, làm sao bây giờ?” Hồng Diệp cũng trợn tròn mắt. Vốn cho rằng biện pháp này có hiệu quả, không nghĩ tới Bắc Chu quốc Hoàng đế căn bản là không nhúng tay vào việc này, vậy phải làm thế nào đây.

“Ba ba ——” Hồng Diệp vừa mới dứt lời, Hạ Vân Tích liền cho nàng hai bạt tay, “Đều tại ngươi, ra cái chủ ý ngu ngốc ngày! Mặt mũi của ta đều mất hết rồi! Bây giờ còn có thể làm gì đây, chỉ có thể đợi đến cung yến thôi!”

Cũng không biết là ai, đem chuyện Hạ Vân Tích bị bệnh tương tư truyền ra ngoài, trong lúc nhất thời, Hạ Vân Tích trở chuyện cười cho dân chúng khắp kinh thành. Công chúa của một nước, lại ti tiện đến nhường này, thật là trước giờ chưa từng thấy qua nha.

Cũng may, Hạ Vân Tích ở trong vương phủ, không có nghe được những tin đồn này, Hồng Diệp cũng không dám cho Hạ Vân Tích biết, miễn cho mình biến thành nơi trút giận của Hạ Vân Tích.



Chớp mắt, đã đến cung yến rồi.

Mùa đông rét lạnh đã qua, cả vùng đất hồi xuân, vạn vật sống lại, khắp nơi một mảnh xanh mới, thành Yên kinh hoan hỉ vui mừng.

Hôm nay mới sáng sớm, Hạ Vân Tích liền thức dậy để Hồng Diệp hầu hạ mình trang điểm. Trải qua khoảng thời gian bình tĩnh mà suy xét lại, Hạ Vân Tích rốt cuộc hiểu rõ ý của Phượng Thương, hắn không chào đón nàng, cho dù nàng có khiến mình trở nên hèn mọn như thế nào trước hắn, hắn cũng sẽ không cho nàng bất cứ cơ hội nào.

Hạ Vân Tích không cam lòng, nàng cảm thấy bản thân không có gì là không tốt cả, tại sao Phượng Thương lại không chịu cho nàng một cơ hội chứ? Chẳng lẽ trong lòng Phượng Thương có người khác? Hay là hắn đã nghe lời đồn đãi gì rồi? Tóm lại, không gặp được Phượng Thương, tìm không ra nguyên nhân, Hạ Vân Tích tuyệt sẽ không bỏ qua. Yêu nam nhân này đã mười năm rồi, muốn nàng buông tay, nàng không thể!

“Hồng Diệp, đồ đạc chuẩn bị xong chưa?” Hạ Vân Tích nhìn vào gương, kiểm tra dung mạo của mình lần nữa, rồi vẽ thêm vài nét trên lông mày, mới vừa lòng.

“Công chúa, đã chuẩn bị xong!” Hồng Diệp đưa cho Hạ Vân Tích một cây trâm ngọc, lại đưa cho Hạ Vân Tích một gói giấy.

Cây trâm ngọc này, nhìn bề ngoài thì không có vấn đề gì. Hạ Vân Tích xoay viên ngọc trên đầu cây trâm, gỡ nó ra, thì thấy cây bên trong cây trâm quả nhiên là trống không. “Đem dược đổ vào đi , cẩn thận một chút cho ta!”

“Vâng!”

Hồng Diệp cẩn thận mở gói giấy ra, bên trong là một lớp bột trắng mỏng, nàng cầm chổi lông nhỏ, đem lớp bột trắng quét một ít vào trong trâm cài, cuối cùng lấy viên ngọc gắn vào như cũ, đem cây trâm cài vào trong tóc Hạ Vân Tích.

“Công chúa, thật sự muốn làm như vậy sao…”

Hồng Diệp có loại dự cảm xấu, cảm thấy cách bỏ thuốc Phượng Thương này của Hạ Vân Tích, là một việc cực kỳ nguy hiểm. Vạn nhất bị phát hiện, vậy phải làm thế nào đây? Đến lúc đó chuyện Đông Lỗ quốc công chúa vì muốn gả cho Phượng Thương mà bỏ thuốc hắn , lỡ như bị truyền đi, Hạ Vân Tích còn làm người nổi nữa không!

Nỗi lo của Hồng Diệp, Hạ Vân Tích hoàn toàn không để ý. Nàng đã bị dự lạnh lùng cùng xa cách của Phượng Thương mấy ngày liên tiếp bức cho điên rồi! Nàng một khắc cũng không chờ nổi nữa!

Lúc đến đây, Hạ Vân Tích đã ở hoàng cung Đông Lỗ quốc kiêu ngạo mà nói với mọi người, nàng tới là muốn làm Nam Lân vương phi, làm vương phi của Phượng Thương. Nếu như lần này nàng thật sự bị Phượng Thương cự tuyệt, cuối cùng mang mặt dày trở về, đến lúc đó còn không bị những kẻ bợ đỡ kia cười chết sao. Hạ Vân Tích mới không muốn như vậy! Mặc dù nàng biết rõ đây là một loại biện pháp bí quá hoá liều, nhưng mà Hạ Vân Tích vẫn muốn mạo hiểm thử một lần.

Trên cái thế giới này, làm cái gì mà không phải cá cược chứ? Nàng đây là đang đánh cuộc hạnh phúc của mình, đánh cuộc tương lai của mình, cái này có cái gì không đúng! Mẫu phi còn không phải dùng kế sách, mới trở thành sủng phi của phụ hoàng sao. Cho dù Phượng Thương không thương nàng, nàng thương hắn là được rồi. Đợi nàng trở thành Nam Lân vương phi, nàng nhất định sẽ làm cho Phượng Thương yêu mình.

Mang theo quyết tâm tất thắng, Hạ Vân Tích vào hoàng cung. Nàng đến sớm, mặc dù rất nhiều quan viên mang theo phu nhân đến cung yến, nhưng mà những nhân vật chủ yếu thì vẫn chưa đến. Có cung nữ dẫn Hạ Vân Tích đi Thái Cực điện, chỉ là nàng cảm thấy buồn bực đến phát cuống lên, không muốn ngây ngốc ngồi chờ ở đàng kia, liền đi dạo xung quanh.

Đi một vòng, Hạ Vân Tích phát hiện ánh mắt của những nhân quý tộc kia nhìn nàng có chút bất đồng, đám phu nhân quan lớn kia cũng tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, lúc nhìn thấy Hạ Vân Tích, ánh mắt mỗi người đều là lạ, phảng phất như đang nói…, nhìn kìa, thì ra là Đông Lỗ quốc công chúa, theo đuổi nam nhân đã đuổi tới thành Yên kinh của chúng ta đó.

Hạ Vân Tích không phải người ngu, ánh mắt của những nữ nhân kia, nàng lý nào lại không hiểu chứ. Chỉ là, chỗ này là Bắc Chu quốc, nàng chỉ có thể nhịn! Hừ! Hạ Vân Tích hung hăng quét mắt liếc những nữ nhân kia, chờ ta trở thành Nam Lân vương phi, ta sẽ cho các ngươi đẹp mắt!

Bởi vì là hoàng hậu Lí Băng bị cấm cung, nên yến hội như vậy, đều do Đức Phi Lâm Khả Tâm bên người Hoàn Nhan Liệt sắp xếp. Từ khi Thái tử bị phế, hoàng hậu bị cấm cung, Lâm Khả Tâm có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Hoàn Nhan Liệt cho nàng chưởng quản hậu cung, tuy trong tay không có Phượng ấn, nhưng quyền lợi Lâm Khả Tâm được hưởng so với hoàng hậu không kém bao nhiêu.

Hiện tại chuyện trọng yếu nhất trong lòng Lâm Khả Tâm chính là để Hoàn Nhan Nghị thuận lợi lên làm Thái tử, ngày Hoàn Nhan Nghị trở thành Thái tử, cũng là ngày Lí Băng bị phế, là lúc nàng được làm hoàng hậu. Vị trí hoàng hậu này, nàng mong ước đã lâu rồi, hôm nay thắng lợi ngay trước mắt, nàng sao có thể buông tha đây.

Mấy ngày nay Hoàn Nhan Nghị một mực nghe lời của nàng, thường đến Trường Thu cung, chỉ là mỗi lần không phải Phượng Thương đang ở đó, thì là Hoàn Nhan Khang ở đó, hắn và Mộ Dung Thất Thất hai người vốn không có thời gian riêng chung đụng.

Mặc dù, kết quả Lâm Khả Tâm mong muốn một chút cũng không đạt được, nhưng ít ra cũng tạo được một loại tình thế, cộng thêm nàng trong cung tản ra một ít lời đồn, hiện tại rất nhiều người đều để ý tới chuyện Hoàn Nhan Nghị cùng Mộ Dung Thất Thất, chút kết quả này cũng khiến Lâm Khả Tâm tương đối hài lòng rồi. Kế tiếp, liền xem hôm nay thôi——

Lâm Khả Tâm ngồi ở bên người Hoàn Nhan Liệt, tâm tình rất tốt. Không có hoàng hậu, nàng ở trong hoàng cung này khác nào nữ chủ nhân, ngồi ngay ngắn, giơ tay nhấc chân, đều biểu hiện ra sự ưu nhã nên có.

Theo thái giám từng tiếng “Yết kiến!” Những người tham gia cung yến lục tục trình diện.

Lúc Minh Nguyệt Thịnh trình diện, khiến cho không ít các nữ quyến tại cung yến trong lòng nhộn nhạo hẳn lên.

Chỉ thấy hắn một thân tử y cao quý, trên eo được thắt một cái kim đai (thắt lưng vàng đấy mờ!..^^), toàn thân cao thấp, ngoại trừ kim đai, không có bất kỳ trang sức dư thừa nào. Vị tân đế Nam Phượng quốc này, biểu tình nhàn nhã, dung nhan lộ ra vẻ thanh cao lười nhác, mái tóc đen nhánh chỉ vẻn vẹn dùng một cây trâm thạch anh tím cài cố định, trên chân lại là mang một đôi guốc gỗ.

“Cạch —— cạch ——” Bước chân Minh Nguyệt Thịnh không nhanh không chậm, guốc gỗ và mặt đá cẩm thạch va chạm nhau, phát ra tiếng vang, một tiếng rồi lại một tiếng, gõ vào lòng người.

Minh Nguyệt Thịnh đến vị trí của mình ngồi xuống, ánh mắt quét qua một vòng, không có phát hiện được Mộ Dung Thất Thất, xem ra nàng vẫn chưa đến.

Đang lúc Minh Nguyệt Thịnh nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất, một tiếng “Nam Lân vương đến! Trấn Quốc công chúa đến!” Truyền vào tai hắn. Mộ Dung Thất Thất đến! Nghe được lời này, Minh Nguyệt Thịnh khóe miệng lộ ra một nụ cười ưu nhã. Nàng rốt cuộc đã tới tồi——

Lúc này, trong ngực Hạ Vân Tích cứ như có một bàn tay to lớn nào đó đang sít sao nắm chặt lấy trái tim của nàng làm cho nàng ngừng thở, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào cửa đại điện, muốn biết Phượng Thương rốt cuộc là có bộ dáng gì.

Ánh mặt trời, từ cửa điện tràn vào, làm cho đại điện như được trải lên một tầng kim quang (vầng sáng màu vàng).

Giữa vầng sáng này , một đôi bích nhân tiến đến càng ngày càng gần. Nam tử một thân áo trắng phiêu dật, mi mục như vẽ, nữ tử là một thân áo đỏ bốc lửa, nét mặt tươi cười như hoa.

“Thịch thịch thịch ——” lần nữa nhìn thấy Phượng Thương, tim Hạ Vân Tích đập dị thường lợi hại. Là hắn! Thật là hắn! Hạ Vân Tích kích động tới mức nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống. Nhiều năm như vậy, hắn trưởng thành, từ một thiếu niên nhẹ nhàng biến thành nam tử yêu nghiệt, chỉ là ngũ quan hắn dù như trước nhưng thần sắc lạnh lùng rất nhiều, bất quá lại khiến cho hắn càng có thêm mùi vị nam nhân.

Mười năm a! Hạ Vân Tích cắn môi, mạnh mẽ đem nước mắt nuốt ngược vào trong. Nam nhân nàng yêu 10 năm, rốt cục cũng xuất hiện.

Minh Nguyệt Thịnh biểu lộ so với Hạ Vân Tích không cũng không kém hơn đâu, lúc nhìn thầy bộ dáng của Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh tay run lên, rượu trong chén đổ lên bàn một ít.

Nàng dĩ nhiên là hắn? Cho đến bây giờ, Minh Nguyệt Thịnh mới biết được, thì ra Mộ Dung Thất Thất chính là Quang Hoa công tử, là kẻ đã tìm hắn lúc trước, hơn nữa còn cùng hắn liên thủ áp đảo những người ở Nam Phượng quốc.

Sau khi ngồi lên được ngôi vị hoàng đế, Minh Nguyệt Thịnh nhiều lần liên lạc cùng người của Tuyệt Sắc phường, muốn lần nữa được gặp Quang Hoa công tử, tự mình biểu đạt lòng cảm tạ của mình với hắn. Nhưng chưởng quầy Tuyệt Sắc phường nói công tử không có ở Nam Phượng quốc, công tử bề bộn nhiều việc. Hiện tại Minh Nguyệt Thịnh rốt cục hiểu rõ, Quang Hoa công tử đang bận cái gì.

Minh Nguyệt Thịnh không cách nào hình dung nổi những ý nghĩ trong nội tâm hắn lúc này, tất cả cảm xúc phức tạp trong lòng của hắn đều tuôn ra . Nữ nhân này a, lừa hắn thật khổ! Hắn khắp nơi tìm kiếm Quang Hoa công tử, muốn biểu đạt lòng cảm tạ của mình, nữ nhân này lại đến Bắc Chu quốc, trải qua nhiều chuyện như vậy chuyện.

Lần này nếu như không phải hắn tự mình tới, chỉ sợ sẽ mãi không biết chân tướng sự tình rồi.

Khó trách hắn luôn cảm thấy đôi mắt của Mộ Dung Thất Thất rất đẹp, nghi hoặc vì sao có đôi mắt đẹp đến thế mà dung mạo lại bình thường như vậy. Hiện tại hắn rốt cuộc hiểu rõ, cô gái này dùng một gương mặt bình thường, lừa gạt tất cả mọi người. Chỉ là, dung mạo tầm thường của nàng, cũng đã khiến cho nhiều ánh mắt kinh hãi rồi, hôm nay trở lại như cũ biến thành bộ dáng như tiên nhân, sợ là sẽ có càng nhiều người quỳ gối ở dưới váy của nàng mất thôi! “Cữu cữu!” Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đồng thời hành lễ với Hoàn Nhan Liệt. Vừa rồi, hai người cùng nhau vào cửa, Hoàn Nhan Liệt trong lòng có chút kích động. Bọn họ, quả thật xứng đôi! Nếu hai người này thật có thể ở cùng một chỗ, thì thật là tốt a!

Hoàn Nhan Liệt sai Hắc y nhân một mực “giám thị” Trường Thu cung, biết rõ Phượng Thương hằng đêm đều nghỉ ở chỗ Mộ Dung Thất Thất, tâm Hoàn Nhan liệt rốt cục buông xuống. Trước đây hắn còn lo lắng là huynh muội họ sẽ vì quan hệ huyết thống, mà buông tha cho đoạn tình cảm này. Hiện tại xem ra, so với bọn họ, mình mới là kẻ nhu nhược, cho nên mới không có được hạnh phúc ——

“Các con đã tới rồi, vào chỗ ngồi đi!”

Yến hội bắt đầu, ca múa luân phiên đi lên, trên bàn các món ngon mỹ vị cũng được cung nữ đặt ở trước mặt mọi người.

Sau khi Minh Nguyệt Thịnh đánh giá Mộ Dung Thất Thất, nhịn không được nhìn sang nam nhân bên người nàng. Chẳng biết tại sao, Minh Nguyệt Thịnh có một loại trực giác, hắn phát hiện Mộ Dung Thất Thất ở bên cạnh Phượng Thương không giống như với người khác, ít nhất, tình cảm giữa hai người này từ đầu tới cuối cũng không phải là huynh muội đơn giản như vậy.

Xem xét Phượng Thương, Minh Nguyệt Thịnh chân mày cau lại. Người này có vấn đề!

Lúc trước ở giữa lông mày của Hoàn Nhan Liệt, Minh Nguyệt Thịnh nhìn ra trên người hắn có cổ, lúc này, ở trên mặt Phượng Thương, hắn lần nữa thấy được tình hình như vậy. Mi tâm của Phượng Thương, có một vòng màu đen, cái màu đen này, người bình thường không nhìn ra, nhưng Minh Nguyệt Thịnh từ nhỏ đã tiếp xúc, cho nên đối với cổ am hiểu rất tường tận.

Sắc mặt Hoàn Nhan Liệt là màu xanh đen, còn sắc mặt Phượng Thương tất cả đều là màu đen, xem ra Phượng Thương trúng cổ độc rất nhiều năm rồi.

Tuy Phượng Thương nhìn qua thì cũng không khác người bình thường. Nhưng vẫn không thay đổi được hiện thực trúng độc nhiều năm của hắn. Màu sắc của cổ độc đã là đen đặc, nếu còn không mau lấy cổ này ra, đợi đến khi người hạ cổ làm cho cổ độc bộc phát nữa thì Phượng Thương nhất định sẽ tắt thở mà chết.



Chỉ là, Phượng Thương tại sao lại trúng độc, rốt cuộc là ai hạ cổ trên người hắn? Vấn đề này một mực quanh quẩn trong đầu Minh Nguyệt Thịnh.

Miêu Sở Vân mẫu hậu của Minh Nguyệt Thịnh là cao thủ sử dụng cổ, cũng là người Tường tộc (là gia tộc chuyên dùng độc giết ngươi á), nhưng mà Miêu Sở Vân cũng từng nói cho hắn biết, nếu không có cừu oán, người Tường tộc sẽ không hạ độc với người bình thường, bởi vì cổ là một dạng sinh vật khống chế không hề dễ, nếu khống chế không tốt, người hạ cổ nói không chừng sẽ bị cắn trả. Hơn nữa, dùng cổ mưu hại tánh mạng người, là một việc cực tổn hại âm đức, cho nên người hạ cổ cũng nhất định sẽ không trường thọ.

Người Tường tộc một mực sống tại phía nam Nam Phượng quốc, lấy hình thức bộ lạc cư ngụ ở cùng một chỗ, trong tình huống bình thường, Tường tộc chắc chắn sẽ không rời quê hương của mình. Vậy cổ độc trên người Phượng Thương cùng Hoàn Nhan Liệt là do ai hạ đây? Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, dám hạ độc với Hoàng thượng cùng Nam Lân vương Bắc Chu quốc, mục đích của kẻ hạ độc là gì?

Minh Nguyệt Thịnh cau mày, ánh mắt một mực dừng lại trên người Phượng Thương, khiến Mộ Dung Thất Thất nhận ra một tia khác thường. Nhìn kỹ, Mộ Dung Thất Thất phát hiện Minh Nguyệt Thịnh xác thực thật là nhìn chằm chằm vào Phượng Thương, hơn nữa là nhìn chằm chằm vào mi tâm của hắn, chẳng lẽ mi tâm của Phượng Thương có cái gì? Mộ Dung Thất Thất xoay mặt, cũng nhìn xem mi tâm của Phượng Thương.

Có một vòng màu đen nhàn nhạt, Mộ Dung Thất Thất biết rõ cái này, đây là biểu hiện của cổ độc. Chỉ là, Minh Nguyệt Thịnh vì sao lại nhìn chằm chằm vào? Chẳng lẽ hắn biết được cái gì? Nói ra thì người có thể sử dụng cổ trên khắp đại lục này đều ở Nam Phượng quốc cả. Minh Nguyệt Thịnh hẳn là có biện pháp giải trừ cổ độc chăng?

Lực chú ý của Mộ Dung Thất Thất di động liên tục trên người của Minh Nguyệt Thịnh cùng Phượng Thương, nếu không phải đang ở trong cung yến, nàng nhất định sẽ tự mình đi gặp Minh Nguyệt Thịnh, lên tiếng hỏi cho rõ tình huống. Nếu như Minh Nguyệt Thịnh thật sự có biện pháp giải trừ cổ độc trên người Phượng Thương, thì thật là quá tốt rồi!

“Khanh Khanh không phải là đang so sánh ta với Minh Nguyệt Thịnh xem ai tốt hơn đó chứ?” Thấy Mộ Dung Thất Thất nhìn Minh Nguyệt Thịnh, Phượng Thương có chút khó chịu. Nếu không phải bởi vì đang ở trước mặt nhiều người, hơn nữa trong mắt người khác bọn họ là huynh muội, thì hắn nhất định sẽ ôm cả eo nàng, ép hỏi nàng vì cái gì nhìn Minh Nguyệt Thịnh.

“Xem chàng kìa ——” nghe ra trong lời nói của Phượng Thương nồng đậm vị chua, Mộ Dung Thất Thất cười khẽ, bàn tay nhỏ bé dưới bàn nhẹ nhàng kéo vạt áo Phượng Thương, “Rõ ràng là Minh Nguyệt Thịnh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chàng, khiến cho ta ghen tị, vậy mà chàng lại nói ngược lại ta! Khai ra mau, giữa chàng và Minh Nguyệt Thịnh có quan hệ gì mà người khác không biết hả, vì cái gì mà hắn cứ nhìn chằm chằm vào chàng, nhất là cứ là cứ chằm chằm nhìn vào mi tâm của chàng?”

Mộ Dung Thất Thất vừa nói như vậy, Phượng Thương lập tức hiểu rõ ý của nàng. Minh Nguyệt Thịnh có thể nhìn ra cổ độc trên người hắn, chẳng lẽ hắn có biện pháp có thể giải trừ? Chỉ là, vừa nghĩ tới Minh Nguyệt Thịnh lần này tới là hướng Mộ Dung Thất Thất cầu hôn, sắc mặt Phượng Thương liền trầm xuống.

Nếu như Minh Nguyệt Thịnh dùng việc giải cổ độc làm điều kiện trao đổi, muốn đoạt Mộ Dung Thất Thất, hắn nhất định không đáp ứng.

Điều mà Phượng Thương nghĩ, Mộ Dung Thất Thất như thế nào lại không biết, người nam nhân này a, thật sự là không lúc nào là không ghen! Chẳng lẽ nàng giống như sẽ hồng hạnh xuất tường vậy sao? “Minh Nguyệt Thịnh ta từng tiếp xúc qua, hắn không phải tiểu nhân.”

Mộ Dung Thất Thất nói giúp cho Minh Nguyệt Thịnh, Phượng Thương lại thêm một hồi khó chịu, “Khanh Khanh, nàng cùng Minh Nguyệt Thịnh có kết giao, ta như thế nào lại không biết vậy!”

Thấy Phượng Thương cứ như hài tử bĩu môi nói, Mộ Dung Thất Thất che miệng cười, “Thương, chẳng lẽ chàng không biết Quang Hoa công tử cùng Minh Nguyệt Thịnh từng liên thủ với nhau sao? Bằng không, ta làm sao có thể có được lệnh thông hành đặc biệt cùa Nam Tứ Châu đây!”

“Ra là vậy!” Phượng Thương gật gật đầu, Ma vực chiếm lĩnh Nam Tứ Châu, Mộ Dung Thất Thất lại là Quang Hoa công tử, giữa mấy chuyện này liên kết với nhau thành một chuỗi, hắn đã hiểu rõ. Nữ nhân này a! Lại trong lúc lơ đãng, mà phá vỡ chính quyền của Nam Phượng, hắn cũng không biết nên nói nàng như thế nào nữa!

“Khanh Khanh, ta đem lệnh thông hành đặc biệt của Bắc Tứ Châu cho nàng, nàng cùng Minh Nguyệt Thịnh đoạn tuyệt quan hệ có được hay không?” Phượng Thương lúc này bắt đầu lấy lui làm tiến, dưới bàn bắt được bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Thất Thất, đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay của nàng vẽ vài vòng “Nàng xem, địa bàn Bắc Tứ Châu cũng rất lớn, vô luận nàng muốn làm gì, ta đều gắng sức giúp nàng. Nàng đừng có liên hệ cùng hắn nữa nha!”

“Thương, chàng đang ghen tị à?”

“Hắn muốn lấy nàng về làm hoàng hậu Nam Phượng quốc, ta làm sao có thể không ghen đây! Khanh Khanh, hắn không có tốt bằng ta đâu, thật đó!”

Bộ dáng làm nũng của Phượng Thương thật khiến Mộ Dung Thất Thất muốn véo mặt hắn, chỉ là ở trước mặt những người bên dưới, nàng muốn giữ gìn hình tượng của mình.”Chàng a, bỏ những cái ý nghĩ lung tung kia đi! Ta cùng Minh Nguyệt Thịnh không có gì! Hơn nữa Minh Nguyệt Thịnh là quân tử, chờ ta cùng hắn nói rõ, hắn sẽ bỏ cuộc thôi!”

Những hành động của hai người Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, rơi vào mắt Hạ Vân Tích, trái lại biến thành một trò hề.

Chẳng trách Phượng Thương trốn nàng khắp nơi, thì ra là đôi huynh muội này nảy sinh tình cảm!

Mộ Dung Thất Thất vốn là công chúa tới hòa thân, hay là Phượng Thương tự mình đi cưới nàng, nói không chừng hai người này là do lâu ngày sinh tình rồi. Về sau vì thân phận huynh muội, hai người không thể không tách ra, nhưng mà tình cảm đã nảy sinh, cho nên hai người bọn họ rõ ràng không để ý đến luân lý, còn bảo trì quan hệ mập mờ! Thật sự là không biết xấu hổ!

Hạ Vân Tích mắng, dĩ nhiên là mắng Mộ Dung Thất Thất. Nàng tuyệt đối sẽ không mắng Phượng Thương. Ở trong nội tâm Hạ Vân Tích, Phượng Thương hết thảy đều tốt, nguyên nhân của vấn đề này, nhất định là từ Mộ Dung Thất Thất mà ra. Nhất định là do nữ nhân này, không để ý liêm sỉ, câu dẫn Phượng Thương, thật sự là rất đáng ghét!

Hạ Vân Tích rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân mình bị Phượng Thương lạnh nhạt rồi, biết được nguyên nhân, nội tâm nàng liền tính toán như thế nào đúng bệnh mà hốt thuốc, đem chú ý của Phượng Thương đối với Mộ Dung Thất Thất chuyển dời đến trên người mình. Nàng mới không muốn thua Mộ Dung Thất Thất đâu!

Hạ Vân Tích đang nghĩ cách làm thế nào đối phó Mộ Dung Thất Thất, thì người trong lòng Hoàn Nhan Nghị đang nghĩ tới, cũng là Mộ Dung Thất Thất. Ngày hôm qua cùng Lâm Khả Tâm thảo luận liên tục, hai người vẫn cảm thấy gạo nấu thành cơm là tốt nhất, như vậy bảo đảm nhất. Hắn không thể thua, cho nên cho dù có phải dùng phương pháp bỉ ổi, hắn cũng muốn làm người thắng cuộc! Ca múa, một người đến một người, bởi vì uống rượu, không khí cung yến liền sôi nổi hẳn lên. Hoàn Nhan Liệt trị quốc, tương đối phóng khoáng, cho nên văn võ bá quan cũng không câu nệ lắm, lúc này cũng bắt đầu há miệng to mà ăn, bát lớn uống rượu, còn có người múa quyền, có người bưng chén lên, đứng dậy mời rượu lẫn nhau.

Cung yến náo nhiệt hẳn, thấy tình hình này, Hạ Vân Tích ánh mắt sáng lên, đây là một cơ hội! Trong nội tâm Hạ Vân Tích nghĩ, tay lại sờ về phía trên trâm cài trên đầu. Thừa dịp không có người chú ý, Hạ Vân Tích tháo trâm gài tóc, vặn mở viên ngọc, đem thuốc bột bên trong rất nhanh rót vào trong bầu rượu của mình. Sau đó lại đem cây trâm cài lên đầu như cũ.

Không thể không nói, Hạ Vân Tích cùng Hoàn Nhan nghị quả là một đôi tuyệt phối, nàng tính toán lợi dụng cơ hội ngàn năm có một này, Hoàn Nhan nghị cũng nghĩ như vậy! Chỉ khác lả, hắn đem dược giấu ở trong móng tay của ngón út tay phải, ngón tay Hoàn Nhan Nghị chỉ là nhẹ nhàng gõ vào miệng bầu rượu, ít bột phấn này liền rơi vào bên trong, cùng rượu ngon bên trong dung hợp lại với nhau.

Hạ Vân Tích cùng Hoàn Nhan Nghị, cơ hồ là đồng thời đứng dậy, cùng đi đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương.

Thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện hai bóng tối, Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, liếc nhìn thì thấy hai cái kẻ mà nàng ghét nhất. Bọn họ lại đồng thời xuất hiện, cứ như là có hẹn từ trước vậy, thật là ăn ý mà.

“Biểu muội, không biết ta có cái vinh hạnh mời muội uống một chén rượu hay không!” Hoàn Nhan Nghị nâng lên bình rượu trong tay, làm tư thế mời rượu.

“Vương Gia, ta có thể mời chàng uống một chén rượu không?” Bên cạnh, Hạ Vân Tích cũng nói như vậy.

Thật là xứng đôi nha! Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương liếc nhìn nhau, hai kẻ này xuất hiện, hẳn không phải là chuyện tốt, chỉ là trước mặt mọi người, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất cũng không có cự tuyệt, mà là đứng lên.

“Vương Gia, ta rót rượu cho chàng.” Thấy Phượng Thương bằng lòng, mặt mày Hạ Vân Tích lập tức bán rẻ ý nghĩ trong nội tâm, nàng cầm lấy chén rượu của Phượng Thương, chậm rãi rót một chén rượu, lúc ngửi thấy được mùi rượu ngon bay tới, Mộ Dung Thất Thất sắc mặt lạnh lẽo.

Vô sỉ cực kỳ! Dưới gầm trời này thậm chí có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, ở trong rượu hạ dược để dụ dỗ nam nhân, thật sự là vô liêm sỉ! Mộ Dung Thất Thất đưa tay kéo tay áo Phượng Thương, nhắc nhở hắn.

Phượng Thương như thế nào không hiểu Mộ Dung Thất Thất, bọn họ ở chung lâu, một động tác một ánh mắt của nàng, hắn cũng biết là có ý gì. Hôm nay, Mộ Dung Thất Thất sau khi Hạ Vân Tích rót rượu liền kéo ống tay áo của hắn, rõ ràng là muốn nói cho hắn biết, rượu này có vấn đề!

Bên này, Hoàn Nhan nghị cũng rót một chén đầy cho Mộ Dung Thất Thất. Sau khi nhìn Hoàn Nhan Nghị đổ rượu ngon ra chén, Mộ Dung Thất Thất cười lạnh. Đôi nam nữ này thật sự là ti tiện như nhau! Một kẻ muốn bỏ thuốc Phượng Thương, một kẻ thì muốn bỏ thuốc mình. Bàn tính của họ thế mà lại không mưu mà hợp a!

“Biểu muội, mời!” Hoàn Nhan Nghị dùng nụ cười ưu nhã nhất của mình đối mặt với Mộ Dung Thất Thất. Chỉ cần chuyện này thành công, hắn chính là Thái tử Bắc Chu quốc, thiên hạ này đều là của hắn rồi!

“Ha ha ——” Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng cười, con mắt nhìn chằm chằm vào mắt Hoàn Nhan Nghị, “Biểu ca, đa tạ…”

Lời nói bay bổng, chậm rì rì, như có ma lực. Lúc cùng Mộ Dung Thất Thất nhìn nhau, Hoàn Nhan Nghị có một loại cảm giác hoảng hốt, chỉ trong nháy mắt, trong đầu hắn liền trống không, không suy nghĩ được gì nữa. Đợi đến khi Hoàn Nhan Nghị tỉnh táo lại, Mộ Dung Thất Thất đã uống xong rượu, dưa cho hắn cái chén trống không.

“Biểu ca, đến phiên ngươi!”

“Được được! Ta uống!” Hoàn Nhan Nghị ngửa đầu, một chén rượu rót vào bụng. Nhìn vệt rượu trên khóe miệng của hắn, Mộ Dung Thất Thất khóe môi cười đắc ý.

Mộ Dung Thất Thất uống rượu, Hạ Vân Tích cũng nóng bỏng nhìn Phượng Thương, “Vương Gia, ta trước nay đều rất ngưỡng mộ chàng, chén rượu này, là ta mời chàng!”

Ý tứ Hạ Vân Tích rất rõ ràng, Phượng Thương phải uống rượu này mới được.

“Công chúa, cái này thật là không được rồi, chỉ kính rượu ca ca của Bản cung mà lại không kính rượu Bản cung, không phải là ngươi xem thường bản cung chứ?” Mộ Dung Thất Thất đến gần, mặt mày mỉm cười, nhìn Hạ Vân Tích.

Chẳng biết tại sao, lúc cùng Mộ Dung Thất Thất đối mặt, Hạ Vân Tích cảm giác được trống ngực đập nhanh hai nhịp, đợi nàng lấy lại tinh thần, Mộ Dung Thất Thất cười lên, “Vân công chúa, Bản cung đùa với người thôi! Không quấy rầy các ngươi! Các ngươi uống đi!”

Nhìn lại, Phượng Thương đã đem rượu đổ vào trong miệng. Thấy Phượng Thương uống rượu mà mình rót, Hạ Vân Tích cảm thấy hạnh phúc đang vẫy tay với nàng, hết thảy mọi việc đều được tiến hành theo như nàng nghĩ, xem ra, cả ông trời cũng đang trợ giúp nàng.

Hoàn Nhan Nghị cùng Hạ Vân Tích đều mang tâm tư của riêng mình rồi trở lại chỗ ngồi. Hạ Vân Tích rất cao hứng, nàng tính toán đợi sau khi dược tính trên người Phượng Thương phát tác thì đỡ hắn đi ra ngoài, sau đó… Hắc hắc, đợi chuyện thành công, nàng sẽ chính là Nam Lân vương phi.

Không giống như Hạ Vân Tích, Hoàn Nhan Nghị mặc dù cũng cảm giác được mình cách thắng lợi lại tiến gần thêm một bước, nhưng mà vừa rồi nhìn đến lúc Hạ Vân Tích mời rượu Phượng Thương, hắn đã cảm nhận ra nữ nhân này có chút khác thường. Vừa nghĩ tới Hạ Vân Tích có thể cũng giống như mình, định dùng biện pháp như mình đối phó Phượng Thương, trong lòng của hắn liền nổi lên một vướng mắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook