Quỹ Đạo Hỗn Loạn

Chương 4: Công Viên Trò Chơi Kinh Hồn.

Mông Diện Đại Hiệp

18/06/2017

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 4: CÔNG VIÊN TRÒ CHƠI KINH HỒN.

HARRY không đi cùng bọn họ, tại thời không kia thường xuyên mang con gái đi chơi công viên anh đã không còn hứng thú nữa, huống chi anh hứa với họ làm một bữa tiệc lớn. Cho nên cuối cùng ra khỏi cửa đi chơi chỉ có Harry, Hermione, Ron cùng với Sirius, Lupin năm người.

Trong nhóm khách này, hai vị phù thủy trưởng thành kỳ thật không có tác dụng gì, hơn 10 năm ở tù làm Sirius đối với mọi thứ đều thực xa lạ, người sói Lupin, vẫn luôn ru rú trong nhà, chưa từng đi tới công viên trò chơi. Cho nên người duy nhất có thể trông cậy vào chính là Hermione xuất thân Muggle.

Luôn tràn ngập tò mò đối với thế giới Muggle đại khái là đặc điểm di truyền của nhà Weasley, dưới yêu cầu mãnh liệt của Ron, mọi người bỏ qua xe bus Knight, mà chọn tàu điện ngầm, đi xe bus, xe taxi… Bọn họ thử tất cả các phương tiện giao thông có thể thử, toát mồ hôi đầy đầu rốt cuộc cũng đến nơi.

Cả đám người líu ríu chạy loạn chung quanh, xe lửa qua núi, thuyền hải tặc, xe lửa trên không, nhà ma… cái gì kích thích đều chơi cái đó. Hermione cũng không hay hoạt động bị dọa trái tim đập lúc nhanh lúc chậm, sắc mặt tái nhợt, bản tính nữ vương của cô bé lại không muốn yếu thế trước mặt hai người bạn đang vô cùng hứng thú, cuối cùng vẫn là Lupin săn sóc đề nghị nghỉ ngơi một chút.

“Quá tuyệt! Tiếc là Evans không tới.” Đây là lần đầu tiên Harry đến công viên trò chơi, cậu uống nước ừng ực, thích thú lau miệng.

“Harry, cậu không biết bộ dạng hai người quá giống sao?” Lúc trước viết thư qua lại còn không có cảm giác gì nhiều, hôm nay vừa gặp mặt, Hermione suýt chút nữa cho rằng Harry uống Dược tăng tuổi, lại bắt đầu hoang mang.

“Tốt nhất đừng nên nói về chuyện này.” Harry phất phất tay, dù sao cũng không có đáp án.

“Mình nghĩ có thể lúc trước mẹ cậu sinh đôi, sau đó giấu một người đi, bây giờ có phải người ta uống Dược tăng tuổi trở về không?” Đôi khi Ron còn nhiều chuyện hơn so với con gái.

“Ha, ha… làm sao có thể? Chú có thể làm chứng, Lily lúc ấy chỉ sinh Harry!” Sirius vừa mua kem trở về cười xen mồm, đưa ba thiếu niên mỗi người một cái, “Hơn nữa các con không thể so sánh được với thực lực của cậu ta đâu, cậu ta đã đánh bại… á…” Lupin cho chú một đấm, “Tóm lại, sau khi lớn lên Harry nhất định cũng có thể mạnh như vậy!” Sirius vô cùng đắc ý, dường như thật sự nhìn thấy ngày nào đó.

Các thiếu niên nhìn nhau. Đã đánh bại? Đã đánh bại ai? Hermione sắc bén tóm được câu nói lộ ra, nhưng Sirius xoay người tỏ vẻ xin lỗi với Lupin, hiển nhiên tạm thời không hỏi được gì. Chẳng qua có thể khẳng định, hai người họ biết thân phận của Evans. Evans này, hoàn toàn đột nhiên xuất hiện… một số lượng ước số Ravenclaw không nhỏ trong Hermione bắt đầu rục rịch.

Harry nhanh chóng giải quyết ly kem trong tay, đề nghị, “Lát nữa chúng ta đi mê cung gương đi!” Hôm nay cậu đặc biệt muốn thử nghiệm toàn bộ các trò chơi trong công viên. Mọi người tự nhiên sẽ không phản đối, lần thứ hai vội vàng xông tới mục tiêu.

Mê cung gương ở bên cạnh, bên ngoài không khí mùa hè nóng bức đi vào trong, chợt giảm xuống vài độ làm Harry không tự giác rùng mình một cái.

“Chúng ta đi thử xem ai có thể ra ngoài trước?” Thật vất vả có một trò chơi không kích thích tim đập nhanh, Hermione quyết định cứu vớt hình tượng của mình, dựa vào trí nhớ của cô bé, nhất định có thể ra khỏi mê cung đầu tiên!



Nhóm sư tử nhỏ không chịu thua lập tức tiếp nhận khiêu chiến. “Ai?” Lupin nhíu mày vừa mới giơ tay lên, Sirius đã kéo chú vào một cửa, nhìn ảnh ngược trong gương, chú chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bỏ qua một tia bất an khó hiểu kia.

Xung quanh nơi này dựng một mặt gương lạnh như băng, Harry dùng tay vuốt đi lên, cậu phải tránh cho đầu óc mình choáng váng va vào gương, dù sao cậu không thể trông cậy vào Hermione đã đi trước được.

Càng vào sâu, càng ít khách, cậu tính thời gian, phát hiện đã vài phút rồi mà không đụng phải ai khác, chẳng lẽ cậu đi lầm đường? Xung quanh yên lặng đến đáng sợ, Harry thử thăm dò hô một câu, “Này, có ai không?” Trừ chút tiếng vang nhỏ, không có ai đáp lại cậu.

Có điều, cái trán vừa đau vừa rát, theo bản năng cậu đưa tay xoa xoa vết sẹo, bỗng nhiên tay cứng lại, là vết sẹo! Vết sẹo lại đau?! Thấy lạnh cả người, chỉ khi đối mặt Voldemort vết sẹo cậu mới đau, chẳng lẽ Voldemort ở đây?! Không, sao có thể! Bốn phương tám hướng đều là gương, trong gương chính là bộ dạng chật vật của bản thân, không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, cảm giác đau đớn của cậu ngày càng mãnh liệt.

Đèn trên trần lóe lên hai cái, đột nhiên “phụt” một tiếng rồi tắt ngấm, bốn phía đều là bóng tối, Harry phản xạ rút đũa phép mang theo, trực tiếp dùng một cái Lumos, cậu đã sớm quên phù thủy vị thành niên bị quy định khi ở ngoài trường không được sử dụng pháp thuật.

Cậu ngừng thở, cầm đũa phép thắp sáng đi một vòng, trong gương vô số hình ảnh cậu làm động tác giống hệt nhau, đầu đũa phép lốm đốm ánh sáng xanh mờ, giống như ánh mắt quỷ dị trong đêm đen, lớn lớn nhỏ nhỏ, xa xa gần gần, lần đến mỗi góc quanh thân, giống như trong mỗi khoảng tối ánh sáng không chiếu tới, có vô số kẻ thù đang nhìn trộm mình.

Hít sâu một hơi, Harry hít thở dồn dập, cậu cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng đứng, vết sẹo đau đớn làm phiền cậu, thân thể vì quá căng thẳng theo bản năng phát run, cậu cắn chặt răng tránh cho răng trên răng dưới đập vào nhau quá nhanh, cố gắng mở to mắt, lại thấy từng điểm ánh sáng mờ phản xạ qua gương.

Voldemort không thể nào ở trong này! Nhưng cùng với tiếng xé gió chói tai, cậu nhìn thấy mấy tia sáng đỏ chợt lóe xoẹt qua! Cậu phản xạ gục xuống, “Ầm!” Tấm gương phía sau bị vỡ vụn, mảnh thủy tinh sắc bén xé rách áo cậu. Cánh tay trơn xuất hiện một vết máu thật dài.

“Ai ở đó?” Giống như cho mình thêm can đảm, Harry hắng giọng gào lên, đũa phép máy móc chỉ vào bóng tối, “Expelliarmus!” “Ầm!” Đáp lại cậu là một tấm gương bị đánh nát!

“Harry… Potter… Harry… Potter…” Tiếng nói lành lạnh phảng phất như một cánh tay khô gầy dữ tợn, sờ soạng trái tim cậu, bóp nát lý trí của cậu từng giây…

“Aaaa —!”

“Bang bang phang!” Pháp thuật tạo thành một lốc xoáy khủng bố, nháy mắt đập nát các tấm gương chung quanh!

Cùng lúc đó, số 12 quảng trường Grimmauld, HARRY POTTER chống hai tay lên bồn rửa mặt, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, một miệng vết thương rõ ràng đang chảy máu. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh nhíu mày, bất an nhìn ngoài cửa sổ, “Harry…”

“Potter?!” SNAPE cẩn thận sớm đã ếm thần chú lên đũa phép của Kẻ Được Chọn thiếu niên, khi y phát hiên đối phương sử dụng pháp thuật, lập tức nhanh chóng chạy tới hiện trường.

Ngoài mê cung, đám người Sirius sốt ruột chờ đợi, tất cả mọi người đều ra hết, chỉ còn lại Harry… Bỗng nhiên bọn họ nghe thấy người quản lý thét lên, khu vực này đã bị cúp điện! Bên trong mê cung gương tối sầm, liên tục có khách thét chói tai lao ra khỏi mê cung, nhưng vẫn không thấy Harry.



“Không được, chú phải đi tìm thằng bé!” Sirius gấp gáp xoay vòng, muốn đi vào mê cung, nhưng bị vài người bảo vệ ngăn lại, “Buông ra! Con đỡ đầu của tôi còn ở bên trong!” Lupin đè chặt tay Sirius muốn lấy đũa phép ra, lại không chú ý Ron Hermione thừa dịp hỗn loạn lén chạy vào mê cung.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Harry ở đâu?” Hermione lấy đèn pin ra, hai người nắm tay lướt qua nhiều khách hoảng hốt chạy ra, bọn họ có thể cảm nhận được dao động pháp thuật quen thuộc của Harry, hơn nữa ngày càng mãnh liệt.

“Răng rắc” Pháp thuật tăng dần, trên mặt gương đầy vết nứt, mà ngày càng dày, cho đến khi mảnh thủy tinh rầm một cái tan nát rơi xuống. “Đều là lỗi của mình, nếu mình không đề nghị thi đấu, căn bản Harry sẽ không gặp chuyện không may!” Hermione gấp đến nỗi khóc lên.

“Chuyện này không thể trách cậu được!” Lòng bàn tay Ron đều là mồ hôi lạnh, lại càng căng thẳng nắm chặt tay Hermione, Harry mất tích, hai người không thể lạc nhau nữa.

“Ai?” Bỗng dưng, phía trước truyền đến một tiếng cảnh cáo trầm thấp.

Hai thiếu niên toàn thân run lên, theo bản năng mở miệng, “Harry?” Bọn họ đi qua một bức tường gần như sụp hoàn toàn, chỉ thấy người đàn ông áo đen nửa quỳ trên mặt đất trên áo choàng bị xé rách mấy lỗ, ôm một thiếu niên hôn mê bất tỉnh trong ngực, đũa phép ẩn chứa sức mạnh khủng bố nhắm thẳng vào bọn họ, chỉ cần họ bước lên một bước, sẽ bị đánh bay ra ngoài.

“Harry!” “S… nape?”

Người đàn ông nhíu mi lại, chậm rãi hạ đũa phép xuống, tùy tay đẩy Kẻ Được Chọn lên người Ron. “Dẫn nó đi đi.”

“Giáo sư Snape?” Hermione khó hiểu ngẩng đầu, Ron luống cuống đỡ lấy Harry.

Ngón cái vuốt ve đũa phép, SNAPE suy xét một lúc lâu quyết định không dùng Obliviate, để chúng tự hiểu lầm đi, “Không được nói cho ai biết ta đã tới đây.” Áo đen vung lên, y trực tiếp độn thổ biến mất, để lại hai phù thủy nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, ngay sau đó, Sirius xông vào, đi cùng còn có người của Bộ Pháp thuật.

“Nơi này xảy ra chuyện gì? Chúng bay không biết trẻ vị thành niên bị cấm sử dụng pháp thuật bên ngoài trường học sao?” Một người mặc quần áo trang sức màu hồng phấn lên tiếng trách cứ, “Chúng bay biết chuyện lần này ảnh hưởng đến bao nhiêu Muggle không? Xử lý hết sẽ rắc rối thế nào không? Chúng bay sẽ bị đuổi khỏi trường học Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts! Bộ Pháp thuật sẽ hủy đũa phép của chúng bay!”

Ngay lúc bắt đầu hỗn loạn này, trong không khí vang lên tiếng vang rõ ràng, Albus Dumbledore xuất hiện, cụ nhìn gương mặt vặn vẹo của người phụ nữ, nhanh chóng hiểu ra, “Từ từ, bà Umbridge, tôi nghĩ đây chỉ là một lần pháp thuật bạo động của phù thủy nhỏ thôi, tôi tin chúng không phải cố ý vi phạm pháp luật, hơn nữa, hiện tại Harry cần được chữa trị.” Hiệu trưởng ra hiệu cho giáo sư độc dược bên người tiến lên kiểm tra Harry.

Ron trợn mắt há mồm chỉ vào vị giáo sư ăn mặc kín mít, “Sao có thể…” Người này vừa rồi rách tung tóe biến mất ở chỗ kia mà!

“Giáo sư… Snape?” Hermione cũng khó hiểu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quỹ Đạo Hỗn Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook