Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 139

Tiếu Giai Nhân

19/02/2021

Tống Gia Ninh vừa sinh xong hài tử, tuy rằng mồ hôi trên mặt cũng được lau qua rồi, nhưng tóc xõa trên trán vẫn còn ẩm ướt, dán trên cái trán trắng nõn trơn bóng, như cánh hoa sau cơn mưa, mềm mại mỏng manh. Nàng khẽ mỉm cười nằm ở đó, mắt hạnh nhìn theo hắn, an tĩnh nhu thuận như vậy, Triệu Hằng hoàn toàn không có cách nào liên hệ nàng với người cả đêm liên tục kêu đau tối qua.

Nhưng chính là nữ nhân nhu thuận này, đã sinh nữ nhi cho hắn.

Triệu Hằng ngồi cạnh giường, tay vươn vào trong chăn, tìm kiếm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, bàn tay được đặt ở trong chăn, mà còn không ấm áp bằng hắn, đây là do thân thể hư nhược mà. Năm ngón tay chặt chẽ nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo này, Triệu Hằng nhìn nàng hỏi: "Còn đau không?"

Tống Gia Ninh cười lắc đầu, phía dưới có chút không khỏe, nhưng so với trước khi sinh nữ nhi ra, chút đau đớn ấy không đáng kể chút nào. Nàng chỉ là có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc không thể sinh nhi tử cho Vương Gia." Tống Gia Ninh rất thích nữ nhi này, nếu như nói trước đó nàng nhìn thấy nữ nhi còn có một chút tiếc nuối, bởi vì Vương gia, nên Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không thích, nhưng sau khi nhìn thấy nữ nhi, Tống Gia Ninh không chút nào cảm thấy đáng tiếc, lúc này bất quá chỉ là thăm dò thái độ Vương Gia một chút mà thôi.

Tiểu tâm tư ấy của nàng, Triệu Hằng vừa nhìn liền biết, nở nụ cười, sau đó trong ánh mắt bất ngờ của nàng thấp giọng nói: "Nữ nhi giống nàng, rất tốt."

Tống Gia Ninh gả vào Vương Phủ một năm, nhớ lại một năm nay, Vương Gia cười cũng không nhiều, chỉ có vài lần hiếm hoi, do nàng làm việc gì ngốc nghếch, nói gì đó bậy bạ, chọc hắn cười, hoặc chính là Vương Gia tâm tình tốt, thí dụ như lúc hắn cài trâm cho nàng, thí dụ như hắn vừa mới thỏa mãn. Hiện tại hắn cười khen nữ nhi, cười đến mức mây mù trong mắt dường như cũng tiêu tan chút ít, Tống Gia Ninh liền nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Vương Gia thích nữ nhi, cho dù Hoàng Thượng trong cung không thích, Tống Gia Ninh cũng không chút nào để ở trong lòng.

"Vương Gia nhất định là người cha tốt." Tống Gia Ninh thật lòng nói.

Nàng thường xuyên khen hắn tốt, hôm nay là ngày đầu tiên hắn làm phụ thân, mà nàng đã khen như vậy, Triệu Hằng cười: "Cớ gì nói ra lời ấy?"

"Vương Gia không thiên vị nhi tử." Tống Gia Ninh có chút dí dỏm nói.

Hóa ra là lý do này, nhìn mắt hạnh trong trẻo của nàng, Triệu Hằng cúi người, ở bên tai nàng nói: "Nhanh dưỡng cho tốt, lại sinh một đứa."

Hai má Tống Gia Ninh hơi nóng lên, giọng điệu này của Vương Gia, sao nàng cảm giác hắn mong đợi nhất không phải hài tử, mà là chuyện sinh hài tử vậy? Tống Gia Ninh quay đầu nhìn hắn, Triệu Hằng vẻ mặt như thường đối mặt với nàng, Tống Gia Ninh nhìn lần đầu không nhìn ra hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhìn lần thứ hai. . . chưa kịp nhìn ra đã khẩn trương rũ mắt xuống, trong lòng hoang mang rối loạn, sợ nhìn nữa, hắn lập tức ăn nàng luôn.

Hai vợ chồng bỗng nhiên an tĩnh lại, bầu không khí lại ấm áp yên tĩnh, nhưng vào lúc này, phòng bếp đưa cơm tới.

Triệu Hằng suốt cả một ngày chưa có ăn gì vào bụng, Tống Gia Ninh sinh hài tử hết một ngày, bụng đã sớm đói bụng đến mức kêu òng ọc. Điểm tâm của nàng chỉ có một chén cháo thịt nạc, Triệu Hằng ngoại trừ cháo còn có một đĩa bánh bao. Sầm ma ma, Song nhi dọn cơm xong, Sầm ma ma muốn hầu hạ Vương Phi, ai ngờ bà vừa đỡ Vương Phi dựa vào đầu giường, quay người lại, đã thấy Vương gia cầm chén cháo trên bàn Vương Phi lên.

Vương Gia sủng ái Vương Phi, Sầm ma ma mừng còn không kịp, đương nhiên sẽ không vì muốn giữ quy củ mà khuyên can, dẫn Song nhi đi ra ngoài trước.

Tống Gia Ninh được sủng ái mà lo sợ, nhưng nhìn Vương Gia hiếm khi dịu dàng như vậy, ngẫm lại mình sinh con chịu khổ, Tống Gia Ninh liền không có khách khí. Bình tĩnh nhìn Vương Gia múc cháo, nhìn hắn đưa qua, thân thể Tống Gia Ninh cả người từng chút từng chút cảm thấy ấm áp, đợi thìa tới gần, nàng nhẹ nhàng thổi, kết quả mới dùng sức, bụng dưới bỗng nhiên truyền đến một chút khó chịu rất nhỏ.

Triệu Hằng thấy nàng nhíu mày, lập tức nói: "Nàng đừng cử động."

Tống Gia Ninh ngẩng đầu.

Triệu Hằng liếc nhìn nàng một cái, sau đó rũ mắt xuống, bờ môi hướng về muôi sứ, tuy rằng không giống lúc Tống Gia Ninh thổi cháo phải bĩu môi cao như vậy, nhưng đúng là đang thổi cháo đó. Rõ ràng là chuyện rất nhỏ, nhưng lại do hắn làm ra, liền biến thành đại sự hiếm lạ, Tống Gia Ninh không chớp mắt nhìn qua, cháo còn chưa ăn vào trong miệng, trong miệng đã ngọt ơi là ngọt.

"Trước nếm thử, cẩn thận bị phỏng." Triệu Hằng lần đầu tiên thổi cháo, sợ vẫn còn nóng, lại không thể tự nếm xem có còn nóng không, chỉ có thể nhắc nhở nàng.

Tống Gia Ninh gật đầu, duỗi đầu lưỡi liếm một cái, xác định không bị phỏng, mới ngậm chặt thìa, húp cháo. Nuốt xuống, Tống Gia Ninh lần nữa ngẩng đầu, Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào cái miệng hồng hồng của nàng, sau một lát mới thu tầm mắt lại, tiếp tục đút nàng. Tống Gia Ninh thật sự rất đói bụng, một hơi ăn hết một chén, còn giống như không ăn đủ.

"Ăn ít thôi nhưng ăn nhiều bữa, đừng ăn no quá." Triệu Hằng giải thích nói, cũng không phải cố ý muốn bỏ đói nàng.

Tống Gia Ninh thật ra đã no rồi, chính là nhìn hắn ăn, nàng nhịn không được thèm.

Triệu Hằng bất đắc dĩ, dùng thìa của mình đút nàng mấy lần, ăn thêm ba muỗng, thì không cho ăn nữa.

Vương Gia, Vương Phi dùng cơm xong, nhũ mẫu đưa Tiểu Quận Chúa đã ngủ tới, Triệu Hằng nhận nữ nhi ôm một lát, lại giao cho nàng. Tống Gia Ninh và Vương Gia sống chung hơn một năm rồi, hôm nay nhìn nữ nhi càng thêm mới mẻ, ôm nữ nhi nhìn không chuyển mắt, bất tri bất giác quên mất nam nhân bên cạnh. Triệu Hằng cũng ở đây nhìn nữ nhi, nhìn một chút, hắn nghĩ đến cái gì, ánh mắt dời về phía lỗ tai Vương Phi.



Tống Gia Ninh như có cảm giác, ánh mắt liếc xéo qua thấy hắn giống như đang nhìn trên mặt nàng, Tống Gia Ninh vô thức sờ lên, nghi ngờ nói: "Có cái gì à?"

Triệu Hằng lắc đầu.

Tống Gia Ninh cũng không có tới sờ thấy gì, nên lại càng kỳ quái: "Vậy Vương Gia đang nhìn cái gì?"

Nàng hỏi nghiêm túc, Triệu Hằng liền nghiêm túc trả lời nàng: "Xinh đẹp."

Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, một lúc mới hiểu Vương Gia lại có thể nghiêm trang đùa giỡn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Gia Ninh đỏ lên, ngượng ngùng cúi thấp đầu, giả vờ cẩn thận tỉ mỉ xem xét nữ nhi. Triệu Hằng lại nhìn lỗ tai nàng mấy lần, lại so sánh với nữ nhi, trải qua so sánh, phát hiện lỗ tai của hai mẹ con này quả nhiên không giống nhau.

Không giống mẫu thân, tự nhiên giống phụ thân.

"Tên mụ Chiêu Chiêu, như thế nào?" Nữ nhi đang ngủ, Triệu Hằng nhỏ giọng thương lượng với Vương Phi, nghĩ ra tên này là do trước lúc nữ nhi sinh ra, hắn đi đến bên cửa sổ, có một luồng ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người hắn. Đối với Triệu Hằng mà nói, nữ nhi của hắn và nàng tựa như chùm sáng này, sáng tỏ rực rỡ, xua tán đi một đêm hắc ám quanh quẩn trong lòng.

"Chữ Chiêu nào?" Tống Gia Ninh tò mò hỏi, thật ra nàng đã sớm nghĩ ra nhiều cái tên, con trai con gái đều có, nhưng nếu như Vương Gia có tên chữ tốt hơn, nàng liền nghe Vương Gia.

"Nhật Nguyệt sáng tỏ." Triệu Hằng nhìn nàng giải thích nói, "đại danh gọi là, Chiêu Hoa." Nữ nhi của hắn, Chiêu Hoa Quận chúa.

Tống Gia Ninh nhẹ nhàng đọc mấy lần, yêu thích nói: "Sáng tỏ êm tai, ngụ ý cũng tốt, đa tạ Vương gia ban tên cho."

~

Hai mẹ con bình an, đây là tin vui, mặt trời đỏ ngã về tây, Quách Bá Ngôn cố ý sớm trở về, thay quần áo xong trực tiếp đi qua bên tiểu nhi tử Mậu Ca Nhi, quả nhiên ở chỗ này thấy được thê tử. Mậu Ca Nhi mang bệnh dễ dàng buồn ngủ, vừa mới ngủ xong. Quách Bá Ngôn ngồi ở bên giường, tỉ mỉ quan sát kỹ khuôn mặt nhỏ đầy hột đậu của nhi tử, đáng tiếc mới một ngày, không nhìn ra cái gì khác nhau.

"Nghe nói Hoàng Thượng ban thưởng An An rồi hả?" Quan tâm nhi tử xong, Quách Bá Ngôn bắt đầu hỏi thăm tin tức nữ nhi đã xuất giá bên kia.

Lâm thị vui mừng cười: "Đúng vậy ạ, thưởng mấy thứ Văn Phòng Tứ Bảo." Sau khi được ban thưởng, Lâm thị còn lưu lại Thọ vương phủ, bà tâm tư thông thấu, đoán được Hoàng Thượng ban thưởng lần này chủ yếu là vì đền bù tình cảm phụ tử cùng với Thọ vương, thực sự không phải là thưởng nữ nhi. Nhưng con rể tốt thì nữ nhi mới tốt, dù sao nữ nhi mặt mũi đã có, so với Duệ Vương phi mạnh hơn không biết bao nhiêu, Lâm thị liền thỏa mãn.

"Tiểu nha đầu và An An lúc vừa sinh ra giống nhau như đúc, xinh đẹp." Lâm thị có chút kiêu ngạo khen ngợi.

Quách Bá Ngôn sâu kín nhìn bà chằm chằm, lúc An An vừa sinh ra, bà còn ở Giang Nam, nam nhân họ Tống bồi bên cạnh.

Lâm thị vừa nhìn ánh mắt chua chua này của ông liền biết trượng phu đang suy nghĩ gì, không khỏi có chút ảo não, từ lúc bà gả vào Quốc Công Phủ, liền liên tục cẩn thận từng li từng tí tránh nhắc tới bất cứ chuyện gì về Tống gia, chẳng ngờ hôm nay vui quá nói lỡ miệng. Cũng may hai vợ chồng sớm không phải quan hệ xa lạ như bốn năm năm trước, Quách Bá Ngôn ăn dấm chua bậy bạ, Lâm thị chẳng những không có ý đồ bổ cứu, ngược lại còn giận liếc ông: "Mậu Ca Nhi càng ngày càng giống Thế tử, có phải là do ông nói hay không?"

Dựa vào cái gì chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?

Nhắc đến con trưởng, Quách Bá Ngôn vẻ mặt hơi ảm dạm, nhất thời không còn lòng dạ ghen tuông, bóp tay thê tử nói: "Bình Chương có thương tích, ta đi xem hắn một chút."

Lâm thị dạ một tiếng, đưa ông ra ngoài. Con riêng thương thế quá nặng, hôm qua vậy mà lo lắng Mậu Ca Nhi sợ hãi, đến bên này bồi một ngày, phần tình cảm chân tình này, chính là ca ca ruột cũng làm không được. Lâm thị từ đáy lòng thưởng thức người con riêng này, mới sẽ không để ý trượng phu đi quan tâm lo lắng.

Quách Bá Ngôn một mình đến Di Hòa Hiên, bước vào viện, chợt nghe phòng chính truyền đến một hồi ho khan đè nén, Quách Bá Ngôn bước chân dừng lại, do dự một chút, lúc này mới tiếp tục đi lên phía trước. Trong phòng, Quách Kiêu biết tình huống thân thể mình, hắn thành thành thật thật nằm ở trên giường, để sớm ngày hồi phục như cũ. Phụ thân đến, Quách Kiêu cũng không có khách khí, chỉ ngồi dựa vào đầu giường, cung kính nói: "Phụ thân."

"Hôm nay khỏe hơn chút nào không?" Quách Bá Ngôn đi tới gần, nhìn chằm chằm vào ngực phải của trưởng tử hỏi.

Quách Kiêu gật đầu.

Quách Bá Ngôn nhìn khuôn mặt trắng bệch của trưởng tử, đúng là vẫn không đành lòng bức bách hắn đưa ra lựa chọn trước khi hoàn toàn khỏi hẳn, ông hỏi han bệnh tình liền đi. Quách Kiêu đưa mắt nhìn phụ thân rời khỏi, mơ hồ đoán được phụ thân có thể là có lời gì muốn nói với hắn, thậm chí cũng đoán được có lẽ có quan hệ với kế muội vừa mới sinh nữ nhi.

Quách Kiêu nhắm mắt lại.



Phụ thân khó xử, hắn hiểu, hắn cũng muốn mọi chuyện đều nghe theo phụ thân, không khiến phụ thân quan tâm, nhưng duy chỉ có nàng, hắn sẽ không buông tay.

~

Tống Gia Ninh mười lăm tháng mười sinh nữ nhi, Sở vương phủ hai mươi bảy tháng mười làm đầy tháng cho Hoàng thứ tôn Thành ca nhi, Tống Gia Ninh không đi được, Triệu Hằng tự mình đi, ăn xong tiệc rượu liền trở về.

Tống Gia Ninh đang xem nhũ mẫu cho nữ nhi bú sữa, nghe nói Vương Gia đã trở về, nàng trước hết nhìn nhũ mẫu. Nhũ mẫu cũng không dám để Vương Gia nhìn thấy đồ vật không lọt mắt như mình đây, sau khi xin chỉ thị, ôm Tiểu Quận Chúa đi ra phía sau tấm bình phong cho ăn. Triệu Hằng vào cửa, thoáng nhìn sau tấm bình phong có bóng dáng, liền không nhìn tới lần thứ hai, trực tiếp đi đến bên giường.

Tống Gia Ninh trước quan sát vẻ mặt Vương Gia nhà mình, nhìn không ra cái gì, ngạc nhiên nói: "Vương Gia tại sao trở về sớm như vậy?" Loại náo nhiệt này, chí thân không phải đều phải đi sớm nhất về trễ nhất sao? Đổi thành Đình Phương tỷ tỷ mà ở gần, cháu ngoại gái đầy tháng, Tống Gia Ninh nhất định sẽ lưu lại một hồi, hảo hảo chơi đùa với cháu ngoại gái.

Triệu Hằng ngồi trên giường, tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng hỏi nàng buổi trưa ăn cái gì.

Tống Gia Ninh ngoan ngoãn trả lời, đáp xong rồi nhìn ra Vương Gia dường như không có tâm tư nói chuyện, nàng lo lắng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì ở Sở vương phủ hay không. Nhũ mẫu cho nữ nhi ăn xong, liền đưa tiểu nha đầu tới. Tống Gia Ninh lập tức thoáng nhìn khóe môi Vương Gia nhà mình, dường như vểnh lên một cái, nhưng thoáng qua đã mất. Tống Gia Ninh khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào Vương Gia, phát hiện lúc Vương Gia nhìn nữ nhi bên mặt cực kỳ ôn nhu, Tống Gia Ninh bỗng nhiên liền hiểu.

Hoá ra Vương Gia nhanh trở về như vậy, là sốt ruột muốn ôm nữ nhi?

Tống Gia Ninh thật sự là dở khóc dở cười.

Sở vương phủ, Sở Vương cũng đang phàn nàn với Vương Phi của mình: "Lão Tam ăn tiệc xong liền đi, Thăng ca nhi đầy tháng đệ ấy cũng không như vậy, có phải không thích Thành ca nhi chúng ta hay không?" Nói chuyện, còn cúi đầu ngó ngó nhi tử béo trong ngực, càng xem càng không thoải mái, lão nhị không phải là giống hắn hơi đen một chút thôi sao, đệ đệ làm thúc thúc, lại có thể bởi vì chất tử đen liền không thích ôm?

Thấy hắn ăn nói bừa bãi, Phùng Tranh cười nói: "Đây có thể trách Tam điện hạ sao? Đệ ấy muốn ôm Thành ca nhi nhưng chàng không cho, Tam điện hạ trước kia không có nữ nhi, đệ ấy thích tiểu hài tử, chỉ có thể đến chỗ chúng ta nhìn sắc mặt chàng, hiện tại Gia Ninh sinh cho đệ ấy một nữ nhi xinh xắn, Tam điện hạ đương nhiên gấp gáp muốn về nhà ôm hôn nữ nhi rồi."

Sở Vương nghe vậy, đôi mắt lại trừng lên, tức giận nói: "Nàng không cần nói đỡ cho hắn, ta tốt xấu gì cũng cho đệ ấy ôm Thăng ca nhi, Thành ca nhi. Mà đệ ấy thì sao, càng keo kiệt hơn, hôm kia ta đi thăm Chiêu Chiêu, hắn ngay cả sờ cũng không cho ta sờ, ánh mắt kia, rõ ràng là chê tay ta thô." Tiểu chất nữ xinh đẹp như vậy, thèm chết hắn rồi.

Phùng Tranh cười hắn: "Tay chàng vốn là thô mà, ta còn sợ chàng làm đau khuôn mặt Thành ca nhi đó."

Sở Vương không thích nghe, buông Thành ca nhi ngủ say liền bổ nhào vào Phùng Tranh, vừa ôm hôn vừa nói bậy: "Giờ chê tay ta thô, khi gia làm nàng thoải mái, sao nàng không chê?" Hắn là võ tướng, lại ăn nói nhanh nhẹn, thường thường cố ý nói mấy lời nói thô tục xấu hổ muốn chết này, Phùng Tranh vừa giận vừa thẹn, cuối cùng mỗi lần đều ở dưới người hắn hóa thành xuân thủy.

Hài tử qua đầy tháng, nên mang vào cung cho Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu nhìn một chút. Cuối tháng tuần giả ngày hôm đó, Sở Vương ôm Thành ca nhi, Phùng Tranh dắt Thăng ca nhi, một nhà bốn người cùng nhau đi vào cung. Tuyên Đức Đế và Lý Hoàng Hậu cùng chờ ở trung cung, Thăng ca nhi hoạt bát, đi vào liền buông tay mẫu thân ra, vui vẻ chạy tới Tuyên Đức Đế, hưng phấn nói: "Hoàng tổ phụ!"

Tuyên Đức Đế cao hứng ôm lấy trưởng tôn, tôn bối còn là tôn tử đầu tiên, Tuyên Đức Đế tự nhiên không phải sủng bình thường.

"Hoàng tổ mẫu." Tựa ở trong ngực Tuyên Đức Đế, Thăng ca nhi cũng chưa quên một vị trưởng bối khác.

Lý Hoàng Hậu ôn nhu cười.

Ôm đứa lớn xong, Tuyên Đức Đế giao Thăng ca nhi cho Lý Hoàng Hậu, ông ta nhận thứ tôn Thành ca nhi vừa đầy tháng ôm một lát, rốt cuộc quá nhỏ, không trêu chọc được gì, nên Tuyên Đức Đế liền đưa Thành ca nhi cho Lý Hoàng Hậu, đổi ôm Thăng ca nhi. Sau đó ông ta dẫn trưởng tử, trưởng tôn đi Sùng Chính điện, bảo con dâu cùng Lý Hoàng Hậu tám chuyện nhà.

Phùng Tranh trở thành Sở Vương phi mấy năm, ngày lễ ngày tết đều phải tiến cung, đã quen thuộc tính nết Lý Hoàng Hậu, biết rõ Lý Hoàng Hậu là một người hiền thục rõ ràng, sau khi mất con đối xử mọi người càng thêm hiền lành. Cho nên hai người tuy rằng không phải mẹ chồng nàng dâu ruột, nhưng Phùng Tranh và Lý Hoàng Hậu ở chung một chỗ, cũng rất thoải mái, cái gì cũng có thể hàn huyên với nhau.

"Hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy Tiểu Ngũ." Trò chuyện một chút, Lý hoàng hậu ngó ngó Thành ca nhi ngủ trong ngực, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên, cũng không có ngẩng đầu lên, cứ như vậy cúi đầu lầm bầm lầu bầu giống như nói, "Ta mơ thấy Tiểu Ngũ ngồi trên hà đăng, khóc nói với ta nó lạnh, bảo ta ôm nó, ta xuống nước đi tìm nó, nhưng hà đăng lại mang theo nó càng trôi càng xa. . ."

Nàng không có khóc, thật yên lặng, nhưng tưởng niệm của mẫu thân đối với vong nhi trong lời nói lại làm người ta đau lòng. Phùng Tranh là mẫu thân hai hài tử, càng có thể cảm nhận được đau khổ của Lý Hoàng Hậu, loại chuyện này nếu như đặt ở trên người nàng, nhi tử ngoan nói không còn liền không còn, Phùng Tranh cảm giác mình có lẽ cũng không kiên trì được, ước gì có thể xuống dưới cùng nhi tử, cũng không muốn thằng bé lẻ loi hiu quạnh.

"Mẫu hậu nén bi thương, Ngũ đệ báo mộng cho người, xác nhận muốn chuyển thế đầu thai, Ngũ đệ hiểu chuyện như vậy, kiếp sau nhất định sẽ bình an vui sướng." Chùi chùi khóe mắt, Phùng Tranh nhẹ nhàng an ủi.

Lý Hoàng Hậu cười khổ, ngẩng đầu, ánh mắt đối với Phùng Tranh, hai dòng nước mắt chợt trượt xuống dọc theo khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ của nàng: "Ta muốn thằng bé trở về, muốn thằng bạn làm bạn với ta, trong cung này quá lạnh, ta sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. . ." Nói đến đây, Hoàng hậu trẻ tuổi nước mắt rốt cuộc vỡ đê, một tay che miệng, nghẹn ngào nói với Thành ca nhi: "Ta suy nghĩ muốn sinh thêm, nhưng thân thể của ta vỡ vụn rồi, cũng không mang thai được. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook