Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 47: Chương 47

Trần Lưu Vương

04/12/2017

=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

Trong quán trà yên tĩnh, An Lan và Cố Thần ngồi ở một gian nhỏ được ngăn cách bằng những tấm ván gỗ. Hương trà lượn lờ bay lên từ tách trà hồng tím. Quán đang phát một bài hát khá thô tục nhưng lại đang được yêu thích. Xa xa, những người trẻ tuổi đang cười cười nói nói chẳng chút kiêng dè.

An Lan đặt tay lên bàn bưng tách lên rồi lại thả xuống, hắn bị Cố Thần ép ra đây nhưng gặp được nhau rồi mà hai người lại chẳng có gì để nói.

Cố Thần đi thẳng vào vấn đề, anh hỏi: “Trong hai năm ở Trung Quốc, tôi có hẹn hò với cô gái nào không?”

An Lan khó hiểu liếc nhìn anh, thản nhiên lắc đầu: “Không có.”

Cố Thần không tin: “Thật không?”

“Sao lại hỏi chuyện này?”

Cố Thần không muốn nói hắn nghe tình trạng hôn nhân của mình, anh chỉ nói ngắn gọn: “Tôi nghe được từ nơi khác, tôi không thể lẻ loi một mình suốt khoảng thời gian ở Trung Quốc được.” Cố Thần không đoán bừa, anh là một người đàn ông có sức hấp dẫn, rất khó xuất hiện tình trạng phòng đơn gối chiếc.

An Lan dựa người vào ghế suy nghĩ một lát mới ngập ngừng nói: “Có… Có một người, hai người từng rất yêu thương nhau.”

“Cô ấy là ai? Tại sao lại không đến tìm tôi?” Cố Thần mở to hai mắt.

An Lan bất đắc dĩ cười khổ nói: “Anh đã quên người ta thì người ta tìm anh làm gì? Để nhìn anh đoàn tụ với vợ con à?”

Cố Thần nghẹn họng. Anh cho rằng An Lan đang nói nhảm nhưng bản thân lại không tìm được lý do để phản bác.

An Lan cầm tách trà lơ đãng uống một ngụm, hắn chỉ thấy lòng chua xót. Một lúc sau, hắn chuyển đề tài: “Anh định ở lại Trung Quốc bao lâu? Em đi dạo xung quanh với anh.”

An Lan chỉ khách sáo vậy thôi nhưng Cố Thần lại chẳng khách sáo gì: “Được, đúng lúc tôi đang thiếu một người dẫn đường.”

Anh lấy điện thoại di động ra hỏi: “Địa chỉ hộp thư của cậu là gì? Tôi gửi lịch trình tháng này cho cậu.”

An Lan ngạc nhiên nhìn anh, hắn hối hận muốn cắn lưỡi. Lịch trình cả tháng, anh định đi dạo hết cả Trung Quốc đấy à?

“Gần đầy công việc trong tiệm rất bận.” An Lan dè dặt nói, hắn muốn rút lại câu lúc nãy: “Có lẽ em không thể trích ra quá nhiều thời gian, nếu anh muốn đi chơi ở những thành phố lân cận thì em có thể đi với anh.”

Cố Thần hơi thất vọng nhưng dù sao anh cũng không thân với An Lan mấy nên không thể làm phiền hắn.

Uống hết một bình trà, hai người đứng dậy ra ngoài. Đã hai ba giờ chiều nên rất ít người đi ngoài đường, cả thành phố chìm trong không khí của giấc ngủ trưa. An Lan khẽ ngáp, trà cũng không cứu vớt nổi thói quen ham ngủ của hắn, bây giờ hắn chỉ thầm muốn nằm lên sô pha ngủ một giấc.



Cố Thần đứng ở ven đường cực kì hào hứng nói: “Chúng ta đến sở thú đi.”

An Lan ngồi xổm xuống đất chôn mặt vào đầu gối, qua quýt: “Hai tên đàn ông chui vào sở thú làm gì.”

Cố Thần rất chuyên quyền và độc đoán, anh bắt một chiếc xe nhét An Lan vào. Mười lăm phút sau hai người đã đến trước cổng sở thú. Cố Thần chạy tới quầy mua vé, An Lan dựa vào lan can trắng gật gù như con lật đật nhìn bóng lưng anh thở dài: Không chịu nói lý, mất trí nhớ là thế, lấy lại trí nhớ rồi vẫn vậy.

Sở thú chẳng có gì để xem, chỉ có mấy bạn nhỏ mới la hét chói tai đối với các loài động vật đến từ khắp nơi trên thế giới. Cố Thần dẫn hắn đến đây chủ yếu là để gặp con dê kia. Dựa theo những lời An Lan nói, nếu con dê là thú nuôi của Cố Thần vậy thì anh sẽ có chút ấn tượng với nó.

Bọn họ vào khu của động vật ăn cỏ, xung quanh vẫn là mùi phân và cỏ khô, tuy không đến nỗi gay mũi nhưng nó vẫn khó ngửi. Bên trong hàng rào nhỏ bé là những chú dê vàng, dê trắng đứng rải rác lẻ tẻ.

Khi trông thấy chúng, anh giật mình đứng lại nghĩ lúc mình mất trí nhớ chắc chắn đầu óc bị động kinh nên mới nuôi con vật quái gở và bẩn thỉu này. An Lan thì đã leo rào chạy tới chỗ Thần Thần từ lâu.

Con dê kia quen được bạn mới và người yêu trong sở thú nên đã quên luôn người từng nuôi nấng mình. Thấy An Lan nhìn nó, bạn dê lễ phép cọ đầu vào ngực hắn.

An Lan vuốt lông nó, lông của nó rất dài, trên đầu có một nhúm lông thật dài che mất hai mắt. An Lan ngồi xổm dưới đất thấy phần lông đó rất chướng mắt, hắn nhìn quanh, sau khi tìm được một cây kéo trong phòng dụng cụ, hắn lưu loát tỉa cho con dê một cái mái ngang.

Tuy chú dê không biết mình đang bị An Lan hủy kiểu tóc nhưng nó chẳng đủ kiên nhẫn để mặc cho hắn sắp xếp, nó lắc đầu muốn chạy trốn. An Lan thả kéo xuống nhìn, hắn rất hài lòng nên con dê đã được giải thoát. Hắn cất kéo về chỗ cũ rồi đi lấy một ít cỏ khô bỏ vào lòng bàn tay đút cho con dê.

Cố Thần vịn lấy hàng rào đứng xa nhìn. Con dê không đẹp nhưng An Lan lại rất đáng xem. Anh không thể nói được đó là cảm giác gì nhưng anh cảm thấy những hình ảnh này rất ấm áp.

An Lan vẫy tay: “Cố Thần, anh vào đi, chúng nó không cắn đâu.”

Cố Thần dở khóc dở cười, anh chỉ ngại trong đó bẩn thôi.

Anh bước vào, cẩn thận tránh đi mấy thứ bẩn thỉu. An Lan vừa đút cỏ cho con dê vừa nói: “Em gọi anh là Cố Thần được chứ, dù sao bây giờ anh không phải là sếp của em.”

“Không sao.” Cuối cùng Cố Thần cũng tìm thấy một nơi sạch sẽ để dừng chân, bớt chút thời giờ nói chuyện: “Vật nhỏ này chính là thú cưng tôi từng nuôi à?” Anh bật cười: “Lúc đó ánh mắt của tôi không bị gì chứ?”

An Lan bực bội liếc anh, mặt hắn nhăn nhó, một lát sau mới nói với vẻ không tình nguyện: “Thật ra lúc đó anh không thích nuôi thú cưng, chủ yếu là để người anh thương vui thôi.”

Cố Thần thích thú nhìn hắn, cười nói: “Thì ra tôi từng làm một chuyện nhàm chán như thế.”

An Lan ném cỏ xuống, phủi tay xoay người đi mất. Cố Thần theo sau hắn hỏi: “Cô ấy trông thế nào? Sao tôi lại thích cô ấy?”

Không ai có thể trả lời câu hỏi của Cố Thần, An Lan bịt tai căm tức liếc anh, nén giận nói: “Sao em biết! Anh đừng nhắc tới người đó nữa!”

Cố Thần tốt bụng nói: “Vậy thì không nhắc nữa.”



Lúc về hai người không bắt được taxi, họ đợi ở ven đường hơn nửa tiếng, An Lan lại bắt đầu ngáp. Hôm kia hắn đã uống hết thuốc ngủ rồi nên tối qua đã mất ngủ cả đêm, trời vừa sáng là hắn lại không kiềm chế được bắt đầu ngáp đến chảy nước mắt, nhưng hết lần này đến lần khác đầu óc hắn cứ nặng trĩu không thể ngủ nổi.

Hắn không mở mắt ra được, lông mi thấm nước mắt ướt đẫm. Cố Thần dè dặt hỏi: “Bình thường cậu hay dùng mấy loại thuốc có tính ỷ lại hả?”

“Không.” An Lan quả quyết.

Đúng lúc này, một chiếc xe buýt dừng ở ven đường. Thấy không bắt được xe nên hai người đành phải leo lên, may mắn trong xe cũng không chật lắm. Cố Thần ngồi chỗ gần cửa sổ, có thể thấy anh đã xem xe buýt thành xe ngắm cảnh rồi. An Lan ngồi cạnh anh che miệng ngáp, cơ thể mềm nhũn gục dần xuống, gục tới một lúc nào đó hắn sẽ bừng tỉnh, xoa mắt chỉnh lại tư thế ngồi.

Hắn cứ gục tới gục lui như thế, lúc sau Cố Thần không nhìn nổi nữa nên mới đá hắn: “Muốn ngủ thì về nhà ngủ.”

An Lan duỗi chân, hắn buồn ngủ mắt mở không lên, thì thào: “Cho em dựa một lát.” Dứt lời, hắn cẩn thận dựa đầu vào vai anh. Cố Thần đẩy hắn mấy cái, không phản ứng, nhìn hắn buồn ngủ quá đáng thương, anh đành phải mặc kệ.

Xe buýt chạy trên đường lắc lư lắc lư, đầu An Lan cũng lăn tới lăn lui theo nó. 20 phút sau, nửa người An Lan đã nằm dài trên đùi Cố Thần. Hắn ngủ ngon như sắp tắt thở tới nơi, hô hấp lúc nhanh lúc chậm nhưng vẫn không tỉnh.

Không còn thuốc nào có thể chữa được chứng mất ngủ của An Lan, ban đêm không ngủ được, ban ngày thì chỉ ngủ bù được mấy tiếng. Lâu rồi hắn không được ngủ một giấc ngủ bình yên và ngọt ngào như vậy.

Khi chiếc xe đến trạm, cuối cùng Cố Thần cũng không nhịn nổi nữa đẩy hắn ra, nắm áo lôi hắn xuống xe. Quần áo anh dính chút nước miếng, anh ghét bỏ cởi áo khoác ra ném cho An Lan.

Nửa mặt An Lan đỏ bừng, tóc thì nửa ngay ngắn nửa rối tung hệt như mấy học sinh tiểu học lười biếng nằm ngủ trên lớp. Hắn nhìn quanh, mơ màng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Cái cậu này, sao nói ngủ là ngủ vậy?” Cố Thần cáu kỉnh nói.

“Ưm.” Bây giờ An Lan mới phát hiện ra mình đang cầm áo của Cố Thần.

“Tôi không cần áo nữa.” Cố Thần lạnh lùng nói.

An Lan ôm áo anh, trong cơn gió đêm lạnh lẽo, đầu óc hắn dần tỉnh táo lại. Hắn giơ tay cản một chiếc taxi, mở cửa xe cho Cố Thần. Chờ anh ngồi vào xong An Lan mới cúi người nhỏ giọng nói: “Em sẽ đưa áo đến tiệm giặt giúp anh.”

“Đã bảo là không cần nữa.” Cố Thần định kéo kính xe xuống.

An Lan đưa tay chặn lại, hắn có thể lờ mờ đoán được mình đã làm chuyện gì trên xe làm Cố Thần khó chịu. Cố Thần không phải người đồng tính, chắc anh rất bài xích việc tiếp xúc với người cùng giới.

“Ban đêm tôi mất ngủ rất nghiêm trọng, ban ngày thường không khống chế được sự mệt mỏi.” An Lan áy náy giải thích: “Em không hay vậy đâu, anh đừng để bụng.”

Cố Thần nghe hắn nói, giọng anh dịu đi đôi chút: “Không sao.” Anh đẩy tay An Lan ra: “Về nghỉ ngơi sớm đi.”

~Chương 47~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook