Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 60

Tùy Hầu Châu

04/01/2017

Lục Già híp híp mắt, trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy người nào đó, vẫn còn nằm mơ sao? Cô sững sờ nhìn người trước mắt, hình dáng rõ ràng, mặt mày anh tuấn sạch sẽ, nhất thời nói không ra lời.

Từ Gia Tu cầm tay của cô lên, vuốt ve dịu dàng một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi cô: "Tại sao lại không ngủ nữa?”

Lục Già còn chưa có lấy lại tinh thần, sau đó Từ Gia Tu lại hôn lên mu bàn tay cô một cái, nhẹ nhàng, phảng phất là hành động dịu dàng nhất giữa người yêu. Cô cười, đưa tay chuyển qua cằm của anh, sờ qua sờ lại, cảm nhận được trên cằm đã lún phún những sợi râu, cảm thấy trong lòng ấm áp, hóa ra là cô không có nằm mơ.

Từ Gia Tu đã trở lại.

"Tại sao lại về sớm hơn dự tính?” Lục Già hỏi, giọng điệu khàn khàn, mấy ngày nay cô có chút tức giận, cho nên tiếng nói đặc biệt khàn.

Từ Gia Tu nhìn Lục Già, trả lời: "Công việc đã làm xong hai ngày trước rồi.” Sau đó thì lập tức bay trở lại, sau mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, cũng thuận lợi đến được sân bay Đông Châu thì đã rạng sáng. Anh biết được tin tức những ngày qua Lục Già đều trông coi “Thập quang”, anh cảm thấy đau lòng, tự trách mình, và xúc động, còn có khó có thể dùng lời diễn tả được tự hào và cảm động. Đi tới Ốc Á, anh nhìn thấy cô nằm sấp trên bàn mà ngủ, cảm thấy dáng vẻ của cô khi ngủ rất hồn nhiên, cho nên tất cả mọi người không có nỡ lòng đánh thức cô. Anh đi về phía cô, lập tức những âm thanh của mọi người trong đội “Thập quang” an tĩnh lại, sau đó anh ôm cô lên lầu. Đã mười mấy tiếng, gần như là anh cũng không có ngủ, anh vẫn nghĩ, có phải là anh sai lầm rồi hay không, anh nghĩ những gì mình cần có phải là quá nhiều hay không, rốt cuộc là anh yêu cô, hay là chỉ xem cô như Sony Ericsson. Anh đi quá nhanh, có suy nghĩ qua cảm thụ của cô hay không, rốt cuộc thì tình cảm như thế nào anh cũng phân không rõ ràng lắm. . . . . . Khi anh thấy hình ảnh cô nằm sấp trên mặt bàn nghỉ ngơi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, anh không thể để cho cô vất vả như thế được.

Là anh dùng mơ ước bắt cóc tình yêu, tác thành cho dã tâm của anh.

Lục Già mỉm cười, sau đó lại biến thành cười khúc khích, cuối cùng cô cũng không biết mình cười cái gì: "Thật tốt quá." Cô nói, sau đó vươn tay: "Đập tay cái nào."

"Được." Từ Gia Tu đồng ý với cô ăn mừng với đồng đội, sau một lát, anh mở miệng nói: "Hiện tại, anh muốn xuống lầu xem một chút “Thập quang” tiến triển thế nào rồi, em nằm ở đây ngủ thêm một lát nữa đi."

"Em ngủ ngon rồi, đi xuống dưới với anh.” Lục Già đứng lên rất nhanh.

Từ Gia Tu do dự mấy giây, sau đó đồng ý.

Mặc dù Lục Già đã không còn buồn ngủ nữa, nhưng cô vẫn ngáp liên tiếp làm cho vành mắt ửng hồng, nhưng cô cảm thấy mình rất có tinh thần. Ở dưới lầu mọi người đang ăn mỳ ăn liền, Ngang Dương đi ngang qua, không nhịn được nuốt nước miếng một cái: "Còn nữa không?"

Janice lắc đầu, thật đáng tiếc nói: "Hết rồi."

Lục Già cũng đói bụng, lập tức làm ảo thuật giống như lấy ra một chén mỳ ăn liền đi ra ngoài, nói với Ngang Dương: "Bảo bối, cho tôi đấy."

Ngang Dương rất tức giận: "Kiều Kiều, cô làm người không thể như vậy!"

"Một chén cuối cùng, tôi chính là muốn để lại cho Lục Già và lão đại ăn." Janice nhìn Ngang Dương, giọng rất hả hê: "Mỳ ăn liền là của tôi cho nên tôi làm chủ, không phục, thì đánh tôi đi!"

Ngang Dương khẽ cắn răng, anh chịu thua.

Bên kia, Từ Gia Tu và Thuộc Dật Phong tìm hiểu tình huống, gật đầu hoặc là nói ra suy nghĩ của anh ta. Lục Già đến phòng giải khát lấy nước nóng, sau đó bưng mỳ ăn liền ra ngoài, Từ Gia Tu nghiêng đầu nhìn phía cô liếc mắt một cái. Ban đêm như vậy, cô và anh đang cùng với nhau, an tâm kiên định, khó khăn trước mặt mà cũng không rối rắm, giống như bụi gai trên đường cũng có thể nở hoa xinh đẹp nhất.

Giống như trong đêm khuya ăn mỳ ăn liền, khi no bụng sẽ không biết nó cũng có thể trở thành món ăn ngon như vậy.

Từ Gia Tu cũng không vội vàng lắm, cũng tới ăn vài miếng mỳ ăn liền, cô và anh ăn chung một chén. Lục Già ăn một miếng, sau đó đưa mỳ ăn liền cho Từ Gia Tu, Từ Gia Tu tiếp tục ăn, không ngờ mùi vị ngon như vậy, anh cúi đầu liếc mắt nhìn nhãn hiệu trên mặt bàn, lầm bầm lầu bầu nói: "Hiệu gì mà ăn ngon như vậy."

Lục Già cũng khẳng định: "Em cũng cảm thấy mùi vị rất đặc biệt."

Ngang Dương cắn quả táo tới đây: "Các người đủ rồi nha, vừa trở về đã ân ái như vậy."

Tâm tình Từ Gia Tu rất tốt, mặc cho Ngang Dương chèn ép mấy câu. Tiểu Đạt tới gần chụp hình thuận tiện nịnh hót, khi cậu ta thấy Ngang Dương đang ăn táo, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Tiểu Diệp tổng, tại sao anh lại ăn táo?"

Cái này còn hỏi tại sao nữa hả, đương nhiên là không có đồ ăn rồi. Ngang Dương kiêu ngạo nói: "Giảm cân."



Thật liều mạng. . . . . . !

Nửa phút sau, Ngang Dương vứt bỏ quả táo trong tay, tức giận chất vấn lên: "Còn có nhiều hộp mì ăn liền như vậy, tại sao lại không nói!"

Khụ khụ, không phải có người nói muốn giảm cân sao?

"Thập quang" thuận lợi đưa ra thị trường, thành tích tốt hơn so với tưởng tượng, mặc dù còn kém xa với thành tích của khoa học kỹ thuật Long Dược, đó là điều rất bình thường, bởi vì Long Dược bọn họ dùng cách bỏ tiền marketing mua người tiêu dụng.

“Thập quang” có thể có triển vọng được người tiêu dùng xếp thứ nhất, Lục Già rất có lòng tin với "Thập quang", cô luôn tự tin như vậy. Từ Gia Tu biết cảm giác của cô, cho nên nói ví dụ: "Có phải giống như mình sinh ra đứa trẻ hay không?"

Ừ, đúng rồi! Chính là cái cảm giác này. Sau khi phát hiện vấn đề, Lục Già nháy nháy mắt, "Anh thật giống như đã sinh không ít ‘ đứa trẻ ’ rồi."

Cái gì? Dáng vẻ Từ Gia Tu đầy vui mừng, suy nghĩ một chút nói: "Chính xác là. . . . . ." Nhưng mà chỉ có “Thập quang”, là anh với cô cùng nhau cố gắng làm ra sản phẩm, cái ý nghĩa này lại không giống nhau.

Mọi người liên tục bận rộn ba ngày ba đêm, Từ Gia Tu cho toàn thể thành viên đội “ Thập quang” được nghỉ một ngày. "Cho dù phía sau “Thập quang” còn phải đối mặt với bao nhiêu vấn đề, hai mươi bốn tiếng đồng hồ tiếp theo, ai nên tắm thì tắm, ai nên ngủ thì ngủ, sau đó tiếp tục sát vai chiến đấu."

Rốt cuộc. . . . . . Ha! Ha! Ha!

Phần lớn đoàn đội “Thập Quang” là nghỉ ngơi, Từ Gia Tu cũng không có thoải mái như vậy, trong thời gian Lục Già bổ sung, giấc ngủ của Từ Gia Tu hoàn toàn bị ngắt quãng, mới vừa kết thúc điện thoại, lại tới video hội nghị, tiếp đó là đối thoại, sau nữa là trao đổi.

Rốt cuộc cũng an tĩnh, Lục Già tính toán đưa đoạn ghi âm cho Từ Gia Tu nghe, cô nói cho Từ Gia Tu nghe trước, trước tiên cô muốn anh bảo đảm: "Không cho phép tức giận, cũng không được mắng em, lại càng không cho phép đánh em."

Đánh cô? Từ Gia Tu cười bảo đảm nói: "Được."

Kết quả có người nói chuyện không giữ lời gì hết, Từ Gia Tu không có tức giận, cũng không có mắng cô hoặc là đánh cô. . . . . . Nhưng mà anh cắn cô! Lục Già che miệng uất ức bày tỏ: "Lừa gạt!"

Từ Gia Tu ôm cô vào trong ngực, sau đó nói cho cô biết: "Anh sẽ không kiện khoa học kỹ thuật Long Dược."

"Tại sao?" Lục Già ngẩng đầu lên hỏi, chuyện này cô đã không ngừng hỏi Thuộc Dật Phong, thậm chí cô còn tư vấn luật sư pháp luật, nếu có đoạn ghi âm này, Ốc Á có thể thắng kiện rất lớn.

"Bởi vì không cần kiện, “Thập quang” cũng có thể thắng." Từ Gia Tu nói, ánh mắt thoải mái đối diện với ánh mắt khó hiểu của Lục Già, nếu như lúc trước anh còn nghĩ Lục Già có động lòng với Tống Tuyển Hi hay không, hiện tại hoàn toàn có thể phủ nhận điều này, là anh quá nhỏ mọn rồi. Về phần anh không kiện khoa học kỹ thuật Long Dược, không phải kiện không thắng, mà anh chỉ không muốn để cho tên tuổi của Lục Già và Tống Tuyển Hi tiếp tục buộc chung một chỗ, Lục Già không thích, anh cũng không thích; huống chi truyền thông lợi hại biết bao nhiêu, anh biết rõ, chuyện này nên kết thúc như vậy thôi.

Tự tin như vậy, không kiện “Thập quang” cũng có thể thắng?

Lục Già mơ hồ đoán được suy nghĩ của Từ Gia Tu, lúc này cô đã không cần nói thêm cái gì, cô liếc mắt nhìn Từ Gia Tu, dừng một chút nói: "Để cho em cắn lại.”

"Được, cắn nhiều hơn mấy cái đi." Từ Gia Tu đưa mặt đến gần, chủ động lại gần để cho cô cắn.

Lục Già ha ha nghiến răng, một cái, hai cái, ba cái. . . . . . Sau đó cô bị Từ Gia Tu phản công, bên ngoài ánh mặt trời yên tĩnh, lén nhìn cảnh Phù Sinh cả buổi.

——

Chỉ số của người sử dụng "Thập quang" tăng lên rất nhanh, chỉ là thành tích cách dự tính còn chênh lệch rất lớn. Mở đầu thắng được là danh tiếng, tỉ lệ người tiêu dùng "Thập quang" rất thấp, điều này có thể phản ứng trực tiếp đến phương hướng sản xuất sản phẩm phát triển. Lúc đầu tình thế của "Thập quang" đã không tệ, dù sao khoa học kỹ thuật Long Dược công bố trước "Thập quang" cho nên chắc chắn tạo nên ảnh hưởng, lực đánh vào cũng không nhỏ.

Việc này, nhất định phải thừa nhận.



"Lúc nào thì toàn lực tuyên truyền “Thập quang”?" Ngang Dương hỏi Từ Gia Tu.

"Chờ lúc bọn bọ đầu tư tiền vào không sai biệt lắm." Tống Tuyển Hi đầu tư vào Long Dược có hạn, coi như anh ta có thể đầu tư tiền vào cái hố to Long Dược này, nhưng Tống Tuyển Hi chưa nhận được báo cáo kinh doanh thì anh ta sẽ không tiếp tục đầu tư, anh ta là một người đàn ông, cũng là một thương nhân. Long Dược có nhiều vấn đề như vậy, coi như Tống Tuyển Hi không có ý kiến, nhưng không chắc chắn là cổ đông Tư Tâm Đặc sẽ không có ý kiến. Từ Gia Tu suy nghĩ một chút, sau đó làm một dự đoán: "Nếu nhanh, nhiều nhất sẽ không vượt qua ba tháng."

Nhanh?

Sau khi "Thập quang" công bố thành công, Lục Già rất quan tâm chỉ số người tiêu dùng có tăng lên hay không, mặc khác cô cũng quan tâm đến tình hình Long Dược bên kia, thật đúng là hiểu biết đối thủ mới có thể chiến thắng, nhưng mỗi lần thấy tình hình Long Dược bên kia tốt, cô vẫn hơi đau lòng, từng phút đồng hồ muốn dùng cách thức hấp dẫn người tiêu dùng nữ nhiều hơn, ví như # Khuôn mặt tổng giám đốc Ốc Á trị giá bao nhiêu #

Cô nhớ có một trang mạng nói về một tổng giám đốc nhờ dựa vào khuôn mặt cho nên hấp dẫn rất nhiều fan nữ, Từ Gia Tu thuộc cấp bậc hot boy như vậy, mới có thể hấp dẫn nhiều fan nữ hơn.

"Lục Già, em chắc chắn sao?" Biết được ý tưởng của cô, Từ Gia Tu hỏi cô.

Thôi, không thể dùng bạn trai làm dáng, nhưng bây giờ là hoàng đế không gấp mà thái giám gấp sao! Vì hấp dẫn nhiều người tiêu dùng hơn, Lục Già trong "Phục chế sơ luyến" bắt đầu trao đổi nền tảng kể về mối tình đầu của mình, chuyện của cô với Từ Gia Tu và “Thập quang”.

Cách tuyên truyền này, Từ Gia Tu rất ủng hộ cô. Ngoài việc đồng ý, mỗi ngày anh cũng đuổi theo xem chuyện xưa của cô, đợi sau khi cô cập nhật, sau đó nhắn lại lời khen ngợi.

Không có ai biết, mỗi ngày sau khi nhắn lại phía dưới luôn luôn xuất hiện tên của bản thân vai nam chính, còn là người sáng lập Ốc Á "Thập quang". Tài khoản ID của Từ Gia Tu trên Internet đều là dùng một tổ con số, ID của một web forum này ở Đông Châu là một bộ số liệu, đương nhiên “Thập quang” cũng giống vậy.

Lục Già viết tên mình và bạn trai thời đại học hoàn toàn không có liên lạc, rất nhiều người xem “Thập quang” chuyện xưa xong đều nói đáng tiếc.

Đúng vậy, thật là đáng tiếc, thời gian trôi mau, cô và anh bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.

Về điểm này, Lục Già viết thế này: "Có lẽ tất cả chưa xong vì tình cảm vẫn chưa kết thúc, bọn họ đều tìm một lý do ở đây. Đáng tiếc những năm kia, chúng ta không có tìm được, cũng không có đi tìm."

Cô nghĩ, đây chính là nguyên nhân mà cô và Từ Gia Tu bỏ qua nhiều năm như vậy. Thật ra thì thật sự rất đơn giản, chính là lý do tốt đẹp không phải là cho yêu nhau một cái cớ, một cái cơ hội.

Từ từ, mối tình đầu trong "Thập quang" chuyện xưa càng ngày càng nhiều.

. . . . . .

Theo thói quen khi làm việc ở phòng tài vụ, Lục Già nghiên cứu hết số liệu của “Thập quang”, sau lại bắt đầu nghiên cứu số liệu của Long Dược, thì thấy chỉ số của mấy người bọn họ đã tuột xuống.

Từ Gia Tu lại gần, nói một câu: "Tăng thật chậm."

Lục Già quay đầu lại, thật chậm là có ý gì, Từ Gia Tu nói là “Thập quang” chậm, hay là Long Dược bên kia?

"Long Dược." Từ Gia Tu trả lời cô: "”Thập quang” của chúng ta chỉ là bình thường, thành tích tốt hơn rất nhiều so với chúng ta dự tính, rất tốt."

Lục Già không hiểu, Long Dược chậm không phải là chuyện tốt sao? Tại sao giọng điệu Từ Gia Tu vừa rồi lại ghét bỏ như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn giống như hi vọng người tiêu dùng của Long Dược tăng nhanh hơn, chẳng lẽ. . . . . .

Lục Già giận dữ, cố ý nói: "Em vẫn hoài nghi Ốc Á có nội gian, người này không phải là anh chứ!"

"Đúng vậy." Từ Gia TU hào phóng thừa nhận: "Anh chính là nội gian."

Bệnh thần kinh!

Kết quả thật sự, Lục Già hiểu Từ Gia Tu hi vọng chỉ số người tiêu dùng của Long Dược tăng nhanh một chút, người tiêu dùng của Long Dược bọn họ thuận lợi cho đến lúc đạt tới xx vạn, lại xảy ra chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook