Quan Sách

Chương 108: Nói chuyện cùng Chủ tịch huyện

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

12/04/2013



Một điếu thuốc Mã Bộ Bình kiên trì hút hết, trong lúc đó, y ba bốn lần ho khan, có một lần rất nghiêm trọng, Trần Kinh cảm giác phổi của y như sắp rách ra.

Sắc mặt y đỏ lên thật sự không khỏe, đôi mắt cũng đỏ lên.

Không khí trong xe ngày càng nặng nề, Trần Kinh cũng châm điếu thuốc từ từ hút, bây giờ hắn đã hiểu, Mã Bộ Bình nhất định xảy ra chuyện gì, bằng không y quả quyết sẽ không như vậy.

Trong trí nhớ Trần Kinh, Mã Bộ Bình chưa bao giờ hút thuốc, hơn nữa làm việc rất có tiết chế, bây giờ y gần như tự ngược đãi mình hút thuốc, nhất định để giải phóng cảm xúc trong lòng, là cảm xúc gì?

Một điếu thuốc rốt cuộc hút xong, ánh mắt Mã Bộ Bình luôn nhìn sự băn khoăn trên khuôn mặt Trần Kinh, thật lâu sau, y nói:

- Tôi để cậu học bộ sách về phương diện kinh tế, cậu có học không?

Trần Kinh sửng sốt, hắn không đoán được Mã Bộ Bình trong hoàn cảnh này sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, hắn trầm ngâm một lát, nói:

- Tôi thường xuyên xem bộ sách đó, nhưng nghiên cứu chưa sâu, gần đây nhiều chuyện, nên không cố gắng được!

Mã Bộ Bình cười cười, gật đầu nói:

- Rất nhiều chuyện phải hạ quyết tâm, nếu không cậu sẽ phát hiện bản thân mãi mãi không có thời gian. Tiên sinh Lỗ Tấn đã nói : “Thời gian tựa như bọt nước trong biển, sinh ra rồi lại mất đi”, lời này rất chí lý.

- Tôi lấy kinh nghiệm của chính mình mà thấy, tôi sống hơn nửa đời người, không biết lãng phí biết bao nhiêu thời gian. Nhất là lúc tuổi trẻ, không hiểu thời gian quý giá, dần dần hiểu được điều đó, lại phát hiện thời gian không còn nhiều nữa!

Mã Bộ Bình nói mấy câu đó thấm thía, lúc này sắc hồng trên mặt y đã hết, thần sắc khôi phục lại bình thường. Mà vẻ mặt y lúc này, không giống như Chủ tịch huyện nói chuyện với cấp dưới, mà như bề trên nói chuyện với hậu bối.

Trần Kinh nói:

- Cảm ơn Chủ tịch huyện, tôi tất nhiên sẽ ghi nhớ ngài dạy bảo, lần sau tôi đi Sở Thành phải đi đến Đại học Sở Thành để ghi tên học nghiên cứu sinh.

Mã Bộ Bình gật đầu, dường như đối với câu trả lời của Trần Kinh rất vừa lòng, y từ bên trong túi lấy ra một quyển sách đưa cho Trần Kinh, Trần Kinh tiếp trong tay, vừa thấy là quyển “Tài chính quốc tế học”, vẻ mặt hắn nghi hoặc nhìn Mã Bộ Bình.

Mã Bộ Bình cười cười, nói :

- Quyển sách này tặng cho cậu! Quyển này tôi đọc xong rồi, cảm thấy có rất nhiều lợi ích, nhưng có hơi tiếc nuối vì tri thức trong quyển sách này cả đời tôi có thể đều không dùng được. Cả đời này của tôi, đi đến nấc thang hiện tại, cơ bản tính là chấm hết, cần gì đến tri thức tài chính quốc tế nữa?

Giọng điệu Mã Bộ Bình rất bình thản, nhưng trong bình thản lộ ra sự cô đơn và tiếc nuối, Trần Kinh tùy tiện lật vài trang quyển sách trên tay, quyển sách chi chít những dấu hỏi đỏ, chữ viết bút rất tinh tế.

- Cảm ơn Chủ tịch huyện, tôi tất nhiên sẽ nghiêm túc học tập, trong tương lai nhất định sử dụng những tri thức này!

Trần Kinh chân thành nói.

Mã Bộ Bình cười vui vẻ, nói:

- Sách rất ít khi dùng, cậu là người đọc sách đối với điều này nhất định hiểu hơn tôi. Thế hệ chúng tôi chịu thiệt ở chỗ chính là sách để đọc quá ít!

Y đổi chuyện hướng Trần Kinh cười, nói:

- Tôi còn là người dân tộc thiểu số! Tôi là dân tộc Thổ Gia, cậu xem bộ dáng tôi có đặc điểm người dân tộc không?

Trần Kinh lắc đầu, Mã Bộ Bình nói:



- Dân tộc Thổ Gia chúng tôi cùng dân tộc Hán các cậu đã sinh sống cùng nhau từ rất lâu, đã sớm dung hợp, làm sao có thể nhìn ra đặc điểm dân tộc nữa?

Mã Bộ Bình đang hứng thú nói chuyện, nói rất nhiều nhưng lời y nói cùng tình cảnh bây giờ không hề quan hệ, vốn không khí rất nặng nề, nhưng lời y nói không hề nặng nề, Trần Kinh cảm giác có chút lạc đề.

Lại tùy ý nói mấy câu, Mã Bộ Bình nói:

- Gần đây trên huyện quyết định điều chỉnh đối với bộ máy những đơn vị thuộc huyện, cùng với bộ máy xã phía dưới, cậu nghe tin này chưa?

Trần Kinh nói:

- Việc này tôi sớm đã biết, Trưởng ban đã tìm tôi nói chuyện qua, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý!

Mã Bộ Bình híp mắt xem xét Trần Kinh, thật lâu sau, y gật đầu, nói:

- Cậu là người làm được việc, cũng rất có năng lực, điều chỉnh lần này, mặc kệ ở cương vị công tác nào, tôi hy vọng cậu có thể thật sự cố gắng, có khi cậu nên tự tin nhiều thêm!

Nói tới đây, Mã Bộ Bình dừng một lát, nói:

- Tôi lúc đầu mà một đứa trẻ dân dã, cái gì đều không hiểu, cơ sở của cậu so với tôi tốt hơn, thành tựu càng phải nhiều hơn tôi! Người làm quan quan trọng là làm đến nơi đến chốn, thực sự cầu thị, tại đây, nền tảng làm người, cậu theo chính nghĩa thì sẽ được ủng hộ!

- Hiện tại con người chỉ vì cái trước mắt, quá mức ham thích một bước lên trời, mỗi ngày đều nghĩ cách đi đường tắt, như vậy không tốt, hy vọng cậu không có tư tưởng đó.

- Cậu phải nhớ kỹ, có một số người trời sinh ra là người có chìa khóa vàng, chúng ta thì không phải! Cho nên, chúng ta phải dựa vào chính mình, bất kỳ chuyện gì, chúng ta đều phải dựa vào chính mình, đây là tự mình cố gắng, có thể là bước đầu thành công!

Trần Kinh liên tục gật đầu, trong lòng được gợi ý, hắn nghĩ lại quá trình trưởng thành của mình, Mã Bộ Bình nói từng câu từng chữ đều là chân lý, đều nói lên điểm mấu chốt. Nhất thời, hắn cảm thấy meeng mang, không ngờ quên mất mình đang ở đâu, đột nhiên thẳng lưng đứng dậy, đầu đụng phải trần xe “cộp” một tiếng.

Hắn hơi ngượng ngùng cười cười, Mã Bộ Bình khoát tay, nói:

- Xuống xe đi, chúng ta đi bộ một lúc, buổi tối bên bờ sông gió thổi rất mát.

Nơi Trần Kinh ở có hơi heo hút, không có đèn đường, trên đê tối đen, Trần Kinh và Mã Bộ Bình thong thả bước trên đê, chỉ có thể thấy bóng dáng hai người.

Trần Kinh châm một điếu thuốc hút, ánh sáng tàn thuốc lóe lên, nhìn rất rõ.

Mã Bộ Bình dường như rất hưởng thụ tản bộ như vậy, trên đê y một từ không nói, mắt nhìn ra sông, hình như có tâm sự.

Một lúc sau, Mã Bộ Bình rốt cuộc bắt đầu nói chuyện, những lời y nói là về chuyện thay đổi của sông Lễ Hà, về rừng Lễ Hà. Y đêm nay có hơi nhiều chuyện, giống như thích nói đùa, nhưng điểm mấu chốt, y lại dường như lảng tránh, cảm giác như không nói đến điểm mấu chốt.

- Trần Kinh, cha cậu tên là Trần Chi Đống sao?

Mã Bộ Bình nói:

- Trong trí nhớ của tôi, họ Trần không có hàng thứ, Chi, có hàng thứ không?

Trần Kinh nói:

- Đúng vậy! Tên cha là do ông nội đặt, không có hàng thứ!

- Chuyện về cái tên này, cậu có biết hay không, hiện tại Phó chủ tịch mới nhậm chức của tỉnh Sở Giang chúng ta tên là Trần Chi Đức, cùng tên cha cậu, có chữ Chi!



Mã Bộ Bình nói.

Trần Kinh hơi sửng sốt, chuyện này đúng là hắn không chú ý, trong Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy hắn chỉ nhớ rõ tên Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch Tỉnh, mấy ủy viên phía dưới, hắn bình thường vốn không chú ý, chứ đừng nói đến Phó chủ tịch Tỉnh. Sao ủy ban nhân dân tỉnh lại có một vị Phó chủ tịch Tỉnh họ Trần?

- Chuyện này thật sự là trùng hợp! Xem ra họ Trần chúng tôi nhân tài xuất hiện lớp lớp nha!

Trần Kinh cười nói, phân nửa là nói đùa.

- Chuyện sẽ không đơn giản như vậy! Vừa nhậm chức Phó chủ tịch tỉnh Trần trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tuổi so với tôi còn kém hơn ba tuổi, nghe nói trong số cán bộ cấp Phó của cả nước, y được xem là cán bộ trẻ. Y nhậm chức, phát súng thứ nhất là nhằm vào cải cách doanh nghiệp nhà nước, cải cách doanh nghiệp nhà nước Trung Quốc gây tổn hại nghiêm trọng, vấn đề này đầu tiên là do Phó chủ tịch tỉnh Trần Chi Đức đề xuất.

- Mà cậu ngay lúc này, lại viết một bài báo liên quan đến những vấn đề còn tồn tại trong cải cách doanh nghiệp nhà nước, được báo tỉnh đăng lên, chuyện này chỉ là trùng hợp sao?

Mã Bộ Bình nói.

Trần Kinh cực kỳ hoảng sợ, hắn kinh ngạc không nói lên lời.

Khi nào thì Phó chủ tịch tỉnh Trần Chi Đức đưa ra vấn đề cải cách doanh nghiệp nhà nước gây ra tổn thất nghiêm trọng, Trần Kinh hoàn toàn không biết, hắn viết báo, hoàn toàn vì hắn trong quá trình cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha gặp khó khăn, đồng thời trong lòng hắn có cảm xúc liền viết bài báo ấy...

Bài báo ấy sao có thể liên quan đến Phó chủ tịch tỉnh Trần?

- Chủ tịch huyện, đây chỉ là trò đùa dai! Tôi và Phó chủ tịch tỉnh Trần không hề có quan hệ, làm sao...

Trần Kinh nói.

Hắn nói được nửa, Mã Bộ Bình cắt ngang nói:

- Làm sao vậy? Cùng phó chủ tịch tỉnh Trần có quan hệ lại ủy khuất cậu như vậy, tôi chưa nói cậu nhất định cùng Phó chủ tịch tỉnh Trần có quan hệ, sao cậu lại kích động như vậy?

Giọng điệu Mã Bộ Bình không tốt, dường như y đối với thái độ của Trần Kinh rất bất mãn.

Y dừng một lúc, chuyển đề tài, giọng mềm mỏng, nói:

- Trong thể chế, có một số người thích phao tin đồn, thích Bát Quái! Chuyện thật thật giả giả, có người tin, cũng không thể tin hoàn toàn! Mà hành văn giao tiếp, chúng ta không nhất định phải tích cực!

- Có người cho rằng cậu và Phó chủ tịch Trần có quan hệ thì sao? Do bọn họ nghĩ vậy thôi! Cậu việc gì phải đi sửa chữa suy nghĩ của bọn họ?

- Cậu và Phó chủ tịch tỉnh Trần có quan hệ, có lợi cho công tác của cậu, thuận lợi để cậu làm việc, vậy quan hệ đó sao không tốt? Cậu vĩnh viễn phải nhớ kỹ, quan trọng nhất đối với cậu là gì, còn lại những chi tiết vụn vặt không nên quá để ý.

Trần Kinh á khẩu không trả lời được, nói không ra lời, hắn mơ hồ có cảm giác vớ vẩn, hắn thật sự nghĩ không ra, sao lại có người nghĩ mình và Phó chủ tịch tỉnh Trần có quan hệ?

Cha mình tên Trần Chi Đống, Phó chủ tịch tỉnh tên Trần Chi Đức, nếu thực sự có quan hệ, vậy Phó chủ tịch tỉnh chẳng phải là chú của mình sao?

Nghĩ đến đây, Trần Kinh cảm thấy buồn cười chính mình, nhưng Mã Bộ Bình nói như vậy, hắn lại cảm thấy rất có đạo lý.

Đàn ông đại trượng phu, làm việc cần gì phải già mồm cãi láo? Chỉ là chuyện đùa, nhưng chuyện đó có lợi cho công tác, có lợi thay nhân dân giải quyết vấn đề, thì cần gì phải câu nệ ? Có đôi khi, vạn bất đắc dĩ, giải mạo làm họ hàng Phó chủ tịch tỉnh Trần, thì có sao?

Trần Kinh nghĩ thông suốt, tâm trạng bình thường trở lại, trong đầu hắn hiên lên Văn phòng Huyện ủy, chủ nhiệm Hoàng Tiểu Hoa với khuôn mặt tươi cười...

Trước kia Hoàng Tiểu Hoa giống như tượng, một Bồ Tát mặt lạnh, nhưng lần trước Trần Kinh gặp y, vẻ mặt Hoàng Tiểu Hoa tươi cười, trong tươi cười còn kéo theo hương vị kéo gần quan hệ, Trần Kinh lúc ấy đầu mơ hồ, bây giờ nghe Mã Bộ Bình nói vậy, trong lòng hắn đã hiểu được ngọn nguồn mọi chuyện.

Trần Kinh thở ra một hơi, trong lòng cảm giác cực kỳ phức tạp, hắn muốn cười, nhưng Mã Bộ Bình ở bên cạnh hắn lại cười không nổi, thật sự là hơi khó chịu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook