Quân Môn Sủng Hôn

Chương 67: MẬP MỜ (Phần 1)

Tử Tang Phỉ Phỉ

10/12/2014

"Nó không giống lần đầu tiên, là Úc Tử Ân nghĩ ly hôn, Đường Tam không đồng ý! Phong thủy luân chuyển, hai vợ chồng này thật đúng là chẳng suy nghĩ!" Khẽ cười một tiếng, Hạ Ninh Huân xoay người đi vòng qua bên quầy bar, cầm lấy cái ly rót hai ly rượu đỏ.

"Ly hôn, không phải đơn giản như trong tưởng tượng sao, giống như buôn bán kết hôn vậy, nó liên quan đến nhiều lợi ích." Nhận lấy ly rượu Hạ Ninh Huân đưa tới, Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đối diện tòa cao ốc là một quán ăn nhỏ, ánh sáng mập mờ khiến cho anh không khỏi cô đơn.

"Cậu lo lắng cho cô ấy sao?" Nghiêng người sang, Hạ Ninh Huân miễn cưỡng tựa ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào anh, giống như là muốn tìm thứ gì đó trong đôi mắt trầm tĩnh kia.

Làm như nghe được ý trong lời nói của Hạ Ninh Huân, Dịch Khiêm đột nhiên chậm rãi thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn anh một cái, tay cầm ly rượu ưu nhã lắc lắc, "Lời của cậu là có ý gì?"

"Cậu không hiểu ý tôi." Liều mạng uống một ngụm rượu, Hạ Ninh Huân quay đầu nhìn về phía đối diện "Tôi nghe nói, mấy ngày trước cậu với cô ấy ra khỏi cục cảnh sát, thậm chí còn vận dụng quan hệ để làm thế."

Thấy bộ dáng của Dịch Khiêm vẫn ưu nhã như cũ, Hạ Ninh Nuân không nhịn được mở miệng nhắc nhở: "Lão Ngũ, đó là người phụ nữ của Đường Tam, cậu đừng nên động tâm chứ?"

"Cậu nghĩ quá nhiều rồi." Nhàn nhạt nói một câu, không mang theo chút tâm tình nào, anh ngước mắt nhìn về phía đối diện, thoáng nắm chặt ly rượu trong tay.

"Chỉ mong là tôi suy nghĩ nhiều!" Hạ Ninh Huân thức thời không hề hỏi tới vấn đề này nữa, thuận miệng ngăn đề tài: "Tôi nghe nói gần đây cậu đang bắt đầu học làm một số hạng mục lớn? Hơn nữa đối tượng hợp tác còn là tập đoàn Lâm Thị mà trước nay cậu không hề để mắt đến?"

"Không sai." Gật đầu một cái, Dịch Khiêm cũng không phủ nhận, nhíu mày nhìn Hạ Ninh Huân, "Thế nào, cậu có hứng thú với hạng mục này sao?"

"Coi như tôi cảm thấy hứng thú cũng sẽ không thò một chân vào, tập đoàn Lâm thị có thể được cái ‘ưu đãi’ mà không có lý do gì sao, trong lòng cậu đang tính toán gì có ai biết đâu, tôi không dám nhúng tay vào. Lão già Lâm Toàn Minh rất giảo hoạt, cậu nên cận thẩn một chút."

"Cậu nên biết, tôi cũng không đánh khi không nắm chắc bàn thắng."

"È hèm, tôi sợ đến lúc đó Lâm Toàn Minh vì bảo toàn cho bản thân, sẽ đưa con gái bảo bối của ông ta lên giường cậu! Đến lúc đó cậu sẽ nhận lấy phiền toái!"

"Cậu cảm thấy tôi sẽ để mình sa vào tình cảnh đó sao?"



"Vậy chưa chắc, nếu như đưa đến trên giường cậu là Lâm Tiểu Uyển thì sao đây?" Thời điểm anh nói ra tên đó, anh thấy rõ vẻ mặt của Dịch Khiêm đột nhiên biến sắc, con ngươi tối tăm xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh lùng, Hạ Ninh Huân không thể nín cười được, trong lòng của Dịch Khiên vẫn chưa quên được cô gái kia.

"Lão Ngũ, không qua được ải này, đó sẽ trở thành vết thương chí mạng của cậu, cậu đừng quên."

"Tôi hiểu rõ. . . . . ." Anh quay đầu đi, nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt âm trầm hòa vào bóng đêm.

"Biết là tốt rồi!" Hạ Ninh Huân khẽ thở dài một cái, vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của Dịch Khiêm, "Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, tôi không chiếm dụng thời gian của cậu nữa, tôi có việc phải đi trước!"

"Tôi muốn an tĩnh một lát, cậu bận thì cứ đi đi!" Đưa lưng về phía anh, Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng.

Hạ Ninh Huân gật đầu một cái, cũng không nói thêm cái gì, "Vậy thì tốt, tôi đi trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi!"

Cửa phòng làm việc đóng lại, căn phòng to như vậy lại trở nên tĩnh lặng và trống trải, bên cửa sổ có một dáng người đứng lặng yên, càng khiến không gian thêm mấy phần lạnh lẽo.

Lấy điện thoại di động ra, anh gọi điện thoại cho một người trong quán đồ ngọt, nghe được điện thoại của anh người kia vô cùng kinh ngạc, mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo mấy phần run rẩy: "boss?"

"Bảo phòng bếp làm mấy phần bánh mì Thổ Nhĩ Kỳ, làm nhiều khẩu vị hơn một chút, đưa đến nhà một người giúp tôi, địa chỉ cụ thể tôi sẽ nhắn tin qua."

"Dạ, tôi sẽ phân phó ngay!"

Cúp điện thoại, anh ngước mắt nhìn về phía ban công đối diện, khóe môi không tự chủ nâng lên một tia cười yếu ớt, dịu dàng lưu luyến.

Xoay người, anh cầm theo chìa khóa cửa, tiện tay cho gọi một cú điện thoại cho Lam Mộ Duy "Mộ Duy, tới giờ nhớ đến họp."



*

Không giải thích được phần bánh người ta đưa đến, Úc Tử Ân nhìn logo bên trong, rất nhanh nhớ ra đây là một tiệm bánh ngọt cao cấp, vội hỏi ai là người tặng, "Đây là Dịch tiên sinh để cho cậu đưa tới?"

"Đúng vậy thưa cô Úc!" Người mang đồ đến cho cô là một cô gái trẻ, trên mặt là nụ cười sáng lạn

"Vậy anh ấy đâu? Sao không tới?" Đây là phòng làm việc bí mật của cô, anh biết được chỗ này, thật ngoài suy đoán của cô.

"Là như vậy, đồ là Dịch tiên sinh gọi điện thoại tới bảo chúng tôi đưa đến đây, chúng ta cũng không biết anh ấy ở đâu."

"A, như vậy sao! Vậy cám ơn cô đã đưa đến đây!"

"Không khách khí!"

Ôm hộp quà trở lại phòng công tác, Úc Tử Ân nhìn những chiếc bánh Thổ Nhĩ Kỳ tràn đầy màu sắc, không thể nín cười, lòng tràn đầy vui mừng khi nhận được món quà bất ngờ

Gắp mấy khối mềm đường đặt tại trong dĩa, cô bưng lên cái dĩa lên, tự chụp một tấm hình, kiểm tra số điện thoại của Dịch Khiêm xong gửi anh một lời cảm ơn.

Ngồi ở quán Kim Cung Hồng, Dịch Khiêm đột nhiên nhận được một tấm ảnh, trong ảnh là nụ cười sáng lạn của một cô gái thì không thể nín cười được, ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Lam Mộ Duy, không chút để ý thu hồi điện thoại di động.

"Gần đây công việc như thế nào? Còn thích ứng được không?" anh bổ nhiệm cậu làm Phó tổng giám đốc ở Thủy Nhĩ, tức đặt thêm một gánh nặng lên vai người không hiểu gì về buôn bán, bây giờ anh suy nghĩ một chút cũng còn cảm thấy mình có chút nặng tay rồi.

Nhưng mặc kệ như thế nào, anh cũng tin tưởng, theo tính tình của Lam Mộ Duy, dù gánh nặng thế nào, cậu cũng sẽ làm được.

"Tạm được! Cậu nhỏ, tại sao cậu không nói với cháu, Ân Ân cũng làm ở Thụy Nhĩ?" Chắc hẳn Dịch Khiêm biết, nếu không sẽ không phái anh đến Thụy Nhĩ làm, anh làm như thế là có dụng ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Môn Sủng Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook