Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 1 - Chương 5

Phong Lộng

20/04/2013



Đối với Phượng Minh mà nói, cuộc sống cung đình lộn xộn giờ phút này chính thức bắt đầu.

Phải tuân thủ theo những lễ nghi rườm rà, thân là thái tử lại không được bất cứ ai tôn trọng hay tâng bốc. Ngược lại, mỗi cá nhân đều xem cậu ta như là tù phạm quan trọng.

Từ trong miệng mọi người, Phượng Minh biết vị thái tử này vô cùng tồi tệ, nếu không uống rượu thì lại chơi đùa, mà hễ nhìn thấy cái loại thế lực quyền quý như Dung vương thì xương khớp nhũn ra ngay lập tức.

Cho nên chuyện thái tử bị Dung vương xâm phạm tuy là bí mật được công khai trong cung đình, mà ánh mắt Phượng Minh cũng đồng tình với điều đó.

“Thật sự là hỗn trướng mà.” Nhàm chán ngồi trong thái tử điện, Phương Minh lại ngửa đầu thở dài.

Thu Lam đứng bên cạnh Phượng Minh, không biết thế nào lại nhìn Phượng Minh chằm chằm.

“Thu Lam, ngươi nói Dung vương hôm nay có đến không?”

“Chuyện này…. Hành tung của Dung vương, nô tì không dám đoán.”

“Hừ!”

Phượng Minh ấm ức quay đầu đi.

Tất cả cung nữ, nếu nói tới Dung vương đều mang theo sự kính nể và sợ hãi, đối với Phượng Minh thái độ hoàn toàn bất đồng.

Tên Tào Tháo đó có gì tốt cơ chứ? Lịch sử âm hiểm nhất chính là mấy tên mặt trắng này.

Cậu đột nhiên đứng bật dậy, đi nhanh ra cửa. Thu Lam vội vàng ngăn cản: “Thái tử! Thái tử muốn đi đâu?”

“Ta buồn muốn chết luôn!” Phượng Minh cất cao giọng hét, mang khí thế khẳng khái lao ra khỏi cửa điện.

Ba giây sau, bị thị vệ thủ vệ ngay tại cửa điện cung cung kính kính mời quay trở về. Thị vệ đứng trước vị thái tử muốn dùng trăm phương ngàn kế để bỏ chạy này, cúi đầu hành lễ: “Thỉnh thái tử thứ lỗi, Dung vương nói gần đây gián điệp của các quốc gia đều lẻn vào Tây Lôi, vì sự an toàn của thái tử, nếu không có sự cho phép của Dung vương ngài không thể rời khỏi thái tử điện.”

“Ta không phải tù phạm.” Cho dù Phượng Minh la to như sấm, thị vệ vẫn làm lễ rồi lui ra, hơn nữa còn đóng chặt đại môn của thái tử điện.

Ngày qua ngày, cái màn này đều không ngừng lập đi lập lại.

Phượng Minh quả thật nhàm chán, cung đình cổ đại, mặc dù trang sức hoa lệ, nhưng nếu cứ nhìn mỗi ngày, cũng chẳng phát ra được ý tứ gì. Đáng lẽ trong vương cung phải có rất nhiều thứ hay ho để chơi đùa, đằng này không kẻ nào dám can đảm cung cấp cho thái tử vài trò tiêu khiển. Kẻ không có thế lực, cho dù mang hư danh là thái tử, cũng chẳng ai muốn bước ra nịnh bợ.

Phượng Minh tức giận đá vào thành giường một cước: “Chán quá. Ai, cái tên Đồng thiếu gia kia như thế nào lại không tới đây chứ?”

Điều duy nhất thú vị, ngược lại chính là do tên Đồng thiếu gia hôm trước vô lễ, bị Phượng Minh ra dáng “thái tử” dạy cho một trận ấm ức.

Thái tử và Đồng thiếu gia ngang tàng đánh nhau dã man, mà cả hai tên không tên nào chính thức học qua võ nghệ. Người hầu hai mặt nhìn nhau không ai dám nhúng tay vào, ai cũng biết kẻ chống lưng cho Đồng thiếu gia là ai. Song ngoại trừ Dung vương và Đồng thiếu gia, không ai dám động thủ với người thừa kế vương vị Tây Lôi cả.

Chỉ còn cách trơ mắt ra ngó.

Đồng thiếu gia cũng không biết tên thái tử này cuối cùng đã uống lộn thuốc gì, lại có thể trong nháy mắt biến thành bộ dáng không sợ chết, trước mắt tối sầm, hùng hùng hổ hổ chạy ra khỏi thái tử điện.

Hắn chạy đến chổ Dung vương kể lể chuyện thái tử, không ngờ ngược lại còn bị Dung vương quở mắng, cảnh cáo không được bước vào thái tử điện.

“Chẳng lẽ phải ở trong thái tử điện này khốn đốn cả đời?” Phượng Minh nhìn Thu Lam mang thức ăn tối lên, mặt mày ủ dột.

Dù sao nhìn cái mặt tên Dung vương đáng ghét kia cũng tốt, tặng cho hắn hai quả đấm, so với việc buồn chán do bị giam ở chỗ này vẫn thích thú hơn.



Từ sau cái hôn nồng cháy đó, Dung vương đã chấp nhận thân phận Phượng Minh, vứt bỏ cậu vào trong thái tử điện cho tự sinh tự diệt. Đang thở dài than ngắn, đột nhiên nghe thấy âm thanh nội thị nịnh bợ ở bên ngoài: “Dung vương an khang.” Y như rằng nhắc Tào Tháo thì có Tào Tháo tới.

Phượng Minh lập tức vả miệng mình một cái, chấn hưng tinh thần tươi tỉnh hẳn lên.

Ngay khi Dung vương mở cửa bước vào, đã nhìn thấy Phượng Minh đang sục sôi ý chí chiến đấu.

Tinh thần rạng rỡ, thái tử đứng ngay tại cửa điện, so vóc người với Dung vương, trong mắt ánh lên sự khiêu chiến.

“Ồ, rất có tinh thần a.” Dung vương chậm rãi tới gần Phượng Minh, nhìn thấy trong mắt Phượng Minh sự cảnh giác, lập tức dừng cước bộ trước mặt Phượng Minh.

Nhìn tả hữu hai bên, Dung vương trầm giọng nói: “Tất cả lui ra ngoài.”

Mọi người, kể cả Thu Lam, đều vô thanh vô tức lui ra, đóng chặt cửa điện.

Bốn phía an tĩnh, lập tức nổi lên cảm giác quỷ dị. Phượng Minh bị bầu không khí ảnh hưởng, không khỏi có chút khiếp đảm.

Tên Dung vương này lại muốn làm gì ta? Lần trước nói tên ra đã qua được một cửa ải, lúc này nói cho hắn biết vài ba cái nhỏ nhỏ chắc cũng tốt rồi.

Con mắt Dung vương sâu sắc nhìn chằm chằm Phượng Minh, áp lực to lớn càng lúc càng gần, tiến sát bên cạnh Phượng Minh, cười đùa vờ vĩnh nói: “Thái tử điện hạ, vi thần đến thỉnh an người.”

Bị hơi thở Dung vương phả vào tai khiến cho không được tự nhiên, Phượng Minh di động hai chân, sau một khắc phát hiện chính mình đã bị Dung vương ôm chặt.

Dung vương từ nhỏ đã luyện qua võ nghệ, giờ theo thói quen, vương rộng cánh tay ra, không tốn nhiều sức lực đã ôm trọn Phượng Minh trói gô vào lòng.

“Này! Ngươi dám đối thái tử vô lễ!” Phượng Minh trừng mắt lên nhìn hắn, Dung vương lại cường tráng như thế, ý định muốn đánh hắn hai quyền để giải sầu, đành phải quẳng ra khỏi não thôi.

“Hắc hắc, thái tử…” Dung vương khều nhẹ cằm Phượng Minh, cẩn thận đánh giá.

Hắn đã ở bên cạnh thái tử nhiều năm, thậm chí còn ngay trên thân thể này phát tiết dục vọng. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ thật sự quan sát dung mạo thái tử. Lần đầu tiên không mang theo sự khinh bỉ, đánh giá người đang ở trong cánh tay mình, đột nhiên hiểu được gương mặt này không những anh tuấn, hơn nữa lại còn tràn ngập lực hấp dẫn đến kinh người, hấp dẫn đến nỗi chính mình cúi xuống hôn thật sâu.

Từ sau cái hôn khắc cốt ghi tâm nóng bỏng lần đó, Dung vương không cách nào quên được tên thái tử giả mạo đang ở thâm cung. Hắn đã đi tra xét tất cả những kẻ khả nghi, vẫn không cách nào xác định lai lịch, thân phận của Phượng Minh được.

Phượng Minh, một cái tên làm động lòng người.

“Phượng Minh,” giọng nói Dung vương nhẹ nhàng cất lên, truyền vào tai của Phượng Minh, ra lệnh: “Gọi tên của ta.”

Tên? Phượng Minh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dung vương. Cậu nhớ kỹ Dung vương có nói tên cho cậu nghe, nhưng lúc ấy bị đả kích liên tục, còn thêm bị cưỡng hôn cuồng bạo, cậu làm sao nhớ được cái tên chết tiệt đó là gì.

Dung vương nhìn Phượng Minh đợi thật lâu vẫn không thấy hé môi, vẻ mặt trở nên quái dị, nguy hiểm hỏi: “Như thế nào? Ngươi quên rồi à, hay là căn bản không có nhớ kỹ?”

Nghĩ đến việc tên của chính mình bị nam nhân này quên mất, trong lòng lửa giận lập tức bốc cao.

Cho đến bây giờ không ai cả gan dám đối với mình như thế. Dung Điềm hai chữ, khiến cho người của mười một quốc gia đều run lẩy bẩy cả lên, kể cả quân vương địch quốc còn không dám coi thường.

“Quên thì có gì ghê gớm cơ chứ?” Phượng Minh miệng không phục, hoàn toàn không biết trên lửa giận đang cố kiềm chế của Dung vương đã đổ thêm muỗng dầu.

Ngay lập tức, đôi môi đẹp đẽ bị thô bạo chiếm hữu.

Dung vương mang tất cả quyền lợi của mình ra để hưởng thụ, tận tình chà đạp lên môi của Phượng Minh, cơ hồ muốn hôn Phượng Minh đến nghẹt thở.

Thật là sung sướng.

Nụ hôn lần trước, có cảm giác không phải tầm thường, mấy ngày nay, Dung vương cố đè nén dục vọng của mình, tra tìm tư liệu về Phượng Minh. Giờ phút này, quang minh chính đại hồi tưởng lại.



Tê dại và khoái cảm lại từ trong khoang miệng tràn ra, khêu gợi thần kinh Dung vương. Dục vọng của nam nhân, lập tức lại dâng lên.

Đây cũng không phải lần đầu tiên xâm phạm thái tử, chỉ bất quá lần này lại tràn ngập kích tình.

Sau khi hôn cuồng nhiệt, Dung vương đặt Phượng Minh lên giường, con mắt ẩn chứa nguy hiểm nhìn thật kỹ để thừa nhận thân hình kiện mỹ.

“Ngươi biết chức trách của thái tử là gì không?” Dung vương không nhanh không chậm cởi y phục chính mình, “điều quang trọng nhất, chính là phải lấy lòng ta.”

Bị cưỡng hôn bảy lần tám lượt, Phượng Minh miễn cưỡng ngồi xuống giường, vừa xoay đầu nhìn thấy cơ thể tráng kiện của Dung vương, lập tức thở gấp.

“Ngươi muốn làm gì?” kỳ thật không cần hỏi, cũng biết từng bước hành động của Dung vương. Phượng Minh miễn cưỡng cười khổ: “Không nhớ rõ tên của ngươi, cũng không cần phải kích động như thế?” xem ra cho dù nói cho Dung vương vài chuyện của chính mình, cơ hội trốn khỏi cửa ải ngày hôm nay cũng không lớn.

Dung vương đã cởi xong y phục, kiêu ngạo phơi bày vóc người của mình, từng bước từng bước tiến đến gần Phượng Minh.

Trên mặt cười khẽ, giống như thợ săn đắc ý khi nhìn thấy con mồi bị dồn đến đường cùng. Sự kích động trong mắt, khiến Phượng Minh kinh hãi.

Mắt thấy Dung vương sắp chạm được vào mình, Phượng Minh lập tức thủ thế: “Dừng! Dừng lại!”

Dường như trước khi chính thức bắt đầu, con mèo cần phải giương móng vờn con chuột, cũng rất là hứng thú.

Dung vương trước đôi mắt sợ hãi của Phượng Minh dừng lại cước bộ.

“Thế nào?” Dung vương nhướn mày.

Chẳng lẽ hôm nay phải thất thân? Mà còn thất thân với một nam nhân nữa? Phượng Minh biết thể lực của mình không cách nào đấu lại Dung vương, vạn nhất phản kháng không được, bị nam nhân áp đặt cường bạo, ngày mai toàn bộ người trong thái tử điện tám phần mười sẽ có chuyện cười để xem.

Ta là người hiện đại, người hiện đại so với người cổ đại thông minh, bản lãnh hơn nhiều. Vào lúc như thế này bản lãnh nào sẽ được dùng tới?

Phượng Minh mật thiết chú ý cử động của Dung vương, phòng ngừa hắn đột nhiên tiến đến, một phần thúc đẩy đầu óc thật nhanh, mang tất cả các trận đấu trí đấu dũng trước kia đã xem qua nhớ lại, dùng yếu thắng mạnh, mang tất cả các ví dụ lôi ra sạch.

Dùng kế gì vào lúc bị nam nhân cưỡng bức là tốt nhất?

Ở bên cạnh, Dung vương đã không còn muốn chờ đợi nữa. Nếu cứ như vậy xích lõa đứng bên cạnh Phượng Minh thể hiện vóc người, không bằng ôm lấy người đứng trước mặt mình lột ra sạch trơn rồi vuốt ve chẳng phải tốt hơn sao?

“Đến đây! Chúng ta thân mật, thân mật.” Dung vương bước đến một bước, định mang hết tất cả mớ y phục ngứa mắt của Phượng Minh tháo ra. Khi tay chạm vào da thịt của Phượng Minh, Phượng Minh đột nhiên la to lên: “Ta nghĩ ra rồi! Ta nghĩ ra rồi!” sắc mặt vui mừng, cơ hồ muốn hoa chân múa tay.

Cả Dung vương cũng kinh ngạc trước cử động của Phượng Minh, động tác dừng lại, hỏi: “Ngươi nghĩ ra cái gì vậy?”

“Không thể nói, không thể nói.” Phượng Minh cười ngớ ngẩn một hồi, đột nhiên nhớ tới mưu kế này không thể để cho Dung vương biết, lập tức nghiêm mặt lại, nghiêm túc nhìn Dung vương: “Ngươi nói chức trách của ta chính là phải lấy lòng ngươi, có đúng hay không?”

“Đúng, dùng thân thể của ngươi….”

“Không phải, không phải, dùng thân thể lấy cảm tình người khác chắc chắn rất phổ biến rồi, ta dùng cách khác được không?”

“Dùng cách khác?” Dung vương ham muốn nhìn Phượng Minh: “Dùng miệng?”

“Không phải, không phải,” thầm mắng Dung vương sắc dục công tâm, Phượng Minh cười nói: “Ngươi có từng nghe qua chuyện “nghìn lẻ một đêm” chưa?”

“Chưa nghe.”

“Chưa là tốt rồi. Ta là vương phi, ngươi chính là quốc vương độc ác, mỗi ngày cưới một tân nương, ngày hôm sau mang tân nương giết chết. Từ bây giờ bắt đầu, ta muốn mỗi ngày kể chuyện cho ngươi nghe, ta chưa giảng xong, ngươi không được…”

Phượng Minh đang cao hứng, đột nhiên nói không được nữa. Bởi vì Dung vương đã không nhẫn nại được, mãnh liệt tiến đến, đè lên người cậu, môi hung hăng hôn vào cái miệng đang không ngừng khép mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Vu Cửu Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook