Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 179: Chân tướng! Vân Tử Hy ẩn nhẫn

Liệt Khuyết

11/07/2019

Edit: Lạc Thiên Vỹ

Beta: Diệp Y Giai

“Ngươi đã tới.”

Nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm đến, vẻ mặt vị thái hậu mới được sắc phong này vẫn còn giữ được vẻ hòa ái hiền lành, nàng dùng ánh mắt bảo Vân Thanh Nhiễm ngồi xuống.

“Ta biết trong lòng ngươi có nghi hoặc, yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi làm gì, Diêu Nhi từ nhỏ đã không ở bên cạnh ta, mấy năm nay, hắn chịu không ít khổ sở, mà ta làm nương cũng không tròn bổn phận, nay hắn không có mong muốn gì nữa, chỉ là trong lòng không quên được ngươi, ta làm nương sao có thể không giúp hắn đây? Chuyện của ngươi ta cũng biết rõ, ngươi và hắn coi như là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người từ nhỏ rất tốt, ngày đó Vân đại nhân cũng nói với ta, ngươi và hắn so với ai cũng đều thân cận hơn, mặc kệ lúc này trong lòng ngươi có ai, chỉ cần ngươi nguyện ý quên đi, thời gian lâu dần, ngươi sẽ chậm rãi tiếp nhận Diêu Nhi.”

Diêu Nhi trong miệng thái hậu chính là Vân Tử Hy, đây là nhũ danh khi còn bé của Vân Tử Hy.

Vân Thanh Nhiễm dừng một chút, trong lòng cân nhắc một chuyện.

“Thái hậu mời ta đến không phải để dùng cơm sao? Vậy thì ta không khách khí.” Vân Thanh Nhiễm liền đặt mông ngồi xuống, trực tiếp động đũa.

“Ngươi!” Cung nữ bên cạnh nhìn không được, thái hậu còn chưa động đũa, vậy mà nàng ta lại dám động đũa trước?

Thái hậu ngăn cung nữ lại, lắc đầu, không phát biểu ý kiến đối với sự vô lễ của Vân Thanh Nhiễm.

“Hôm nay ta biết ngươi có bất mãn, nếu một chút tức giận ngươi cũng không có, thì ta mới cảm thấy kỳ quái.” Thái hậu thu hết thái độ của Vân Thanh Nhiễm vào trong mắt.

“Trừ bỏ việc này ngươi không thể nói chuyện khác sao?” Vân Thanh Nhiễm dừng đũa, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn thái hậu. “Lão nhân gia các ngươi không phải rất thích nói chuyện xưa sao? Nếu không có đề tài để giải sầu thì ngươi kể chuyện xưa đi, ta sẽ nghe, như vậy không khí giữa chúng ta còn có thể hài hòa một chút, chuyện hiện tại ngươi nói với ta, sẽ chỉ làm không khí giữa chúng ta càng gượng gạo hơn thôi, chẳng lẽ ngươi còn chờ mong rằng ta nói với ngươi, ta sẽ cố gắng quên đi thân phận trước kia của ta, cố gắng học làm con dâu ngươi? Má nó! Ngươi cũng mẹ nó quá không thực tế!”

“Sao ngươi lại có thể nói thô tục như vậy?” Ma ma bên cạnh không nghe được, thấy Vân Thanh Nhiễm nói lời thô tục ở trước mặt thái hậu, quả thực là vô pháp vô thiên.

“Lỗ tai chó nào của ngươi nghe thấy vậy! Còn nữa, thái hậu còn chưa nói gì, ngươi có tư cách gì mở miệng, rốt cục là ai không hiểu quy củ? Các ngươi không phải bắt ta tới làm hoàng hậu sao? Đây là thái độ ngươi đối đãi với hoàng hậu, ta mẹ nó thật đúng là có tư thái rất cao nhỉ!”

“Người tới, đem vị ma ma này ra ngoài đánh nhốt vào đại lao!” Thái hậu bất đắc dĩ nhăn mặt, hạ lệnh theo ý tứ của Vân Thanh Nhiễm, trực tiếp đem ma ma chống đối Vân Thanh Nhiễm vào đại lao.

“Chậc chậc, thái hậu thật sự là thương ta, cảm tạ!”

Vân Thanh Nhiễm bớt thì giờ “cảm tạ”, rồi tiếp tục ăn uống.

Thái hậu nhìn tình huống trước mắt, trong lòng rất là bất đắc dĩ, trái tim của Diêu Nhi ở trên người Vân Thanh Nhiễm, nhưng mà tâm của Vân Thanh Nhiễm, lại không ở trên người Diêu Nhi.

“Ngươi không cần lo lắng ta sẽ dùng thân phận thái hậu làm khó dễ ngươi, lúc trước nếu không có Thập đệ bẩm báo, ta và Diêu Nhi có lẽ đã chết trong trận diệt môn đó, làm sao có cơ hội gặp lại, càng không nói đến báo thù vì phụ thân, tất cả những thứ hiện tại đều là kiếm lời!”

Thái hậu cảm khái nói.

Vân Thanh Nhiễm nghe vậy, liền ngẩng mạnh đầu.

“Làm sao vậy?” Phản ứng của Vân Thanh Nhiễm làm cho thái hậu kinh ngạc một chút.

“Không có gì, ta nghẹn mà thôi.” Vân Thanh Nhiễm thuận miệng nói.

“Người tới, mau pha trà.” Thái hậu phân phó cung nữ bưng lên nước trà cho Vân Thanh Nhiễm.

Bữa cơm trưa này ăn thật xấu hổ, ý tứ lấy lòng của thái hậu thực rõ ràng, mà ý tứ không thuận theo của Vân Thanh Nhiễm lại càng rõ hơn.

Cơm nước xong, hai người lại ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm.

Sau đó chợt nghe thấy thái giám bẩm báo lại, Cảnh vương gia đến đây.

Sau đó liền thấy Cảnh Vương bước vào cung Thiên Thọ.

Nam trang lưu hành nhất Hoàng triều Thịnh Vinh hiện nay, tơ lụa cực phẩm màu băng lam, viền thêu hoa văn lá trúc lịch sự tao nhã, thắt lưng đai ngọc, khiêm khiêm hữu lễ. Một đôi mắt màu lam nhìn càng thêm nổi bật.

“Thần tham kiến thái hậu nương nương, thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Thập đệ, mau mau đứng lên.” Thái hậu tràn đầy cảm kích Cảnh Vương, nếu không có Cảnh Vương, mẹ con hai người bọn họ sẽ không có ngày hôm nay.

“Hoàng hậu nương nương cũng ở đây?” Cảnh Vương nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, nhẹ nhàng cười nói.

Nay mọi chuyện lớn nhỏ ở trong cung đều do Cảnh Vương giúp Vân Tử Hy xử lý, chuyện của Vân Thanh Nhiễm, thái hậu cũng đã biết, không có lý do gì mà Cảnh Vương lại không biết.

Hắn gọi một tiếng hoàng hậu nương nương, trực tiếp làm cho cả người Vân Thanh Nhiễm nổi da gà.

“Vương gia, hoàng… Thanh Nhiễm là ta kêu nàng đến nói chuyện với ta, đúng rồi, vương gia là có chuyện gì sao?”

Thái hậu nhìn ra được Vân Thanh Nhiễm không được tự nhiên, cũng không muốn làm khó nàng.

“Thần tới là muốn thương nghị lại với thái hậu nương nương chuyện đại lễ đăng cơ của hoàng thượng.”

“Đại lễ đăng cơ của hoàng thượng có vương gia phụ trách là tốt rồi.” Có Cảnh Vương giúp đỡ xử lý, thái hậu yên tâm.

Vân Thanh Nhiễm nghe vậy, bỗng nhiên cắt lời: “Nếu ta là hoàng hậu, đại lễ đăng cơ này không biết ta có thể giúp Cảnh vương gia an bài không?”

Bỗng nhiên Vân Thanh Nhiễm đưa ra yêu cầu làm cho thái hậu có chút ngoài ý muốn, nàng không phải rất phản cảm với thân phận hiện nay sao? Vì sao đột nhiên lại nói muốn tham dự vào chuyện của đại lễ đăng cơ?

“Không được sao?” Vân Thanh Nhiễm chớp mắt hỏi, “Hiện tại ta sẽ bắt đầu cố gắng làm cho chính mình quen thuộc một chút, có vấn đề gì sao?”

Bắt buộc ta ngồi lên vị trí này là các ngươi, không thể chỉ đeo cái xích không có ý nghĩa thực tế đi?

“Cũng không phải là không thể được.” Thái hậu gật gật đầu, chỉ mong nàng vì muốn thích ứng mà tâm sẽ dần thay đổi, đều là nữ nhân, thái hậu biết biến đổi này đối với một nữ nhân mà nói là cần thừa nhận cái gì, “Vương gia, giao một số chuyện cho Thanh Nhiễm chuẩn bị đi.”

“Được, nếu có hoàng hậu nương nương giúp đỡ, thần cũng bỏ xuống được một ít trách nhiệm.”

Trong lòng Cảnh Vương nổi lên nghi ngờ, Vân Thanh Nhiễm này muốn làm cái gì, thoạt nhìn nàng không giống người ngoan ngoãn cam chịu số phận, vừa mới bị giam trong cung, bây giờ lại bày ra bộ dạng của hoàng hậu, chỉ sợ là có chút vấn đề.

“Ai nói ta muốn xử lý một chút? Nếu đã muốn xử lý đương nhiên là muốn toàn bộ! Dù sao đây cũng là chuyện trong hoàng cung, vương gia là ngoại thần, như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp đi?”

Cảnh Vương dừng một chút, cẩn thận đánh giá Vân Thanh Nhiễm, sau đó gật gật đầu, “Có thể, liền do nương nương an bài tất cả. Sau đó bổn vương sẽ bảo đại nội tổng quản tới gặp nương nương, nương nương có chuyện gì trực tiếp phân phó đại nội tổng quản đi làm là tốt rồi.”

“Thảo luận với đại nội tổng quản làm sao có thể so được với trực tiếp thảo luận cùng vương gia? Vừa vặn lúc này nhìn vương gia cũng có vẻ rảnh, ở nơi này của thái hậu mượn một chỗ ngồi xuống là có thể thảo luận.” Ngón tay Vân Thanh Nhiễm tùy tiện chỉ một chỗ, “Đó, bên kia đình không tệ, phong cảnh đẹp, không khí tốt, thích hợp nhất để thảo luận chuyện đấy, vương gia ngài xem ta nói đúng không?”

Cảnh Vương gật gật đầu.

“Vậy thái hậu nương nương, ta và Cảnh vương gia qua đình bên kia thương lượng về đại lễ đăng cơ một chút.”

Vân Thanh Nhiễm hết sức tùy ý khoát tay với thái hậu, hoàn toàn không để ý đến cái nhìn của người khác đối với nàng, nghênh ngang đi ra cửa.

Nàng bây giờ còn cần bận tâm cái gì sao? Xiềng xích cũng đã bị người đeo vào chân, còn hy vọng nàng an phận, tuân thủ quy củ trong cung sao?

Vân Thanh Nhiễm đã đi qua, Cảnh Vương chần chờ một chút, cũng đi tới đình theo, mặt đối mặt ngồi xuống cùng Vân Thanh Nhiễm.

“Không biết hoàng hậu nương nương có gì chỉ giáo?” Cảnh Vương khiêm tốn lễ phép hỏi Vân Thanh Nhiễm.

“Được rồi được rồi, đừng một câu lại một câu hoàng hậu nương nương làm ta ghê tởm có được không? Các ngươi ai mà không biết hôm nay ta bị lừa vào trong cung? Chuyện chân ta đeo xiềng xích, thái hậu không biết chẳng lẽ ngươi lại còn không biết sao? “

Vân Thanh Nhiễm cảm thấy thực châm chọc, cần gì bày ra bộ dáng cung kính, diễn cho ai xem đây? Ghê tởm!

Cảnh Vương nhợt nhạt nở nụ cười, “Ngươi tức giận là phải, nhưng mà một mảnh tâm ý của hoàng thượng đối với ngươi, ngươi hẳn là đã biết, hắn thích ngươi, chúng ta làm trưởng bối cũng không muốn phản đối hắn, thầm nghĩ muốn làm cho hắn cao hứng.”

“Hôm nay ta ngồi đây cũng không phải là nghe vương gia giảng giải điều này, chúng ta vẫn nên tán gẫu cái khác đi!”

Tán gẫu cái khác?

Cảnh Vương buồn bực, biểu tình hiện tại của Vân Thanh Nhiễm hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, làm cho hắn có chút khó hiểu.

“Đúng vậy, tán gẫu cái khác, là nam nhân, vương gia ngươi hẳn biết phải đối với một nữ nhân mà nói tái giá là chuyện vô cùng sỉ nhục, xem như là trơ trẽn vô liêm vỉ, đây cũng không phải là chuyện tốt gì đúng không. “

“Nương nương lo lắng nhiều rồi, hoàng thượng tất nhiên sẽ thay ngươi an bài hết thảy, ngươi sẽ dùng thân phận hoàn toàn mới ở bên cạnh làm bạn với hoàng thượng.”

“Thân phận hoàn toàn mới? Đúng nha, cái này cũng không khó, chỉ cần nói ta là nữ nhân mà hoàng thượng gặp ở phủ Thiên Châu, hoặc là một nghĩa nữ khác của Cảnh Vương gia, cũng không khó giải quyết, nhưng mà thế tử thì sao? Các ngươi muốn xử lí trượng phu của ta như thế nào?”

Vân Thanh Nhiễm cười hỏi, làm ra vẻ khó hiểu.

Cảnh Vương nhìn chăm chú vào mắt Vân Thanh Nhiễm, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu nàng, nàng nghĩ tới cái gì?

“Nương nương yên tâm, đoán rằng thế tử là người hiểu việc lớn, mấy trăm mạng người từ trên xuống dưới của phủ Trấn Nam vương đều nằm trên tay hắn, hắn không thể không để ý, hoàng thượng cũng sẽ ban vật khác bồi thường cho hắn.”

“Nếu hắn không nhận? Vương gia có nghĩ tới chưa, phủ Trấn Nam vương tay nắm trọng binh, đối với hoàng thượng, đối với triều đình là cực có lực uy hiếp, mà hoàng thượng vừa mới vào kinh không quá mười ngày, căn cơ chưa ổn, dân tâm chưa định, trong triều còn có tàn đảng chưa trừ sạch của Dạ Hoằng Nghi, hiện tại hắn vì một nữ tử mà đối đầu với Trấn Nam vương phủ là tốt sao? Hoàng thượng nhất thời vì tư tình với nữ nhân bị xông váng đầu ta còn có thể hiểu, nhưng vương gia thì sao? Vương gia vì Lục hoàng tử đã mất ẩn nhẫn hai mươi năm, chẳng lẽ Dạ Hoằng Nghi vừa mới chết, nên vương gia nơi lỏng cảnh giác?”

Vân Thanh Nhiễm cười giễu cợt, gằn từng tiếng, mỗi câu đều chứa một lực sát thương lớn.

Nữ nhân này!

Cảnh Vương cả kinh, không thể không bội phục tâm tư kín đáo của Vân Thanh Nhiễm, nữ tử hậu cung bình thường tuyệt đối không thể sánh bằng nàng, dù là nữ tử, nhưng lại có phong phạm của một đại tướng quân, một trái tim linh lung (thấu hiểu, thông tuệ), lại có thể nhìn rõ cục diện bây giờ như thế.

“Nương nương nói rất có đạo lý, chẳng qua nương nương đã quên, hiện nay phủ Trấn Nam vương vẫn do Trấn Nam vương cùng Trấn Nam vương phi làm chủ, hai người bọn họ một lòng trung thành, làm sao có thể để con mình làm ẩu?”

Vân Thanh Nhiễm gật đầu coi như đồng ý, “Phải không? Vậy nếu vương gia cùng vương phi lại đồng loạt mất tích?”

Vân Thanh Nhiễm nói xong còn không chờ Cảnh Vương nói tiếp đã cười nói, “Ha ha, điều này làm sao có thể, làm sao có chuyện mọi việc đều trùng hợp như vậy, giống như có người đứng sau khống chế hết thảy, ha ha, ta nói giỡn thôi, đây không phải do bị xiềng xích, tâm tình trở nên quá kém, không có việc gì nên cố tình muốn tìm chút chuyện khiến mình vui vẻ, bằng không rất dễ bị chứng bệnh trầm cảm, vương gia ngài nói đúng không?”

“Bệnh trầm cảm?” Cảnh Vương tò mò hỏi, nữ nhân này rốt cuộc là nói giỡn hay là giả nói giỡn?

“Chính là một loại bệnh do tư tưởng nhất thời không thoải mái mà ảnh hưởng tới tinh thần.” Vân Thanh Nhiễm rộng rãi giảng giải cho Cảnh Vương, “ Đúng rồi, vương gia, ngài hẳn là biết chơi cờ vây?”

“Nương nương muốn cùng thần đánh cờ?”

“Không phải, ta không biết, ta muốn mời vương gia dạy ta.” Vân Thanh Nhiễm mỉm cười.

“Có gì mà không thể, có thể dạy nương nương là vinh hạnh của thần.”

“Vậy đa tạ vương gia.”

Vân Thanh Nhiễm ngọt ngào nở nụ cười, sau đó hét lớn về phía cung nữ bên cạnh: “Không thấy nương nương muốn chơi cờ với vương gia sao? Còn không mau chuẩn bị một bàn cờ đến đây!”

“Dạ, dạ! Nô tỳ tuân mệnh, nô tỳ đi làm ngay!” Cung nữ kia rất là vô tội, liên tục gật đầu, nhanh chóng chuẩn bị bàn cờ vây cho Vân Thanh Nhiễm.

“Hừ! Tiểu nha đầu thực không hiểu chuyện!” Bộ dáng không quy không củ của Vân Thanh Nhiễm làm cho mọi người líu lưỡi, đây thực sự là hoàng hậu nương nương tương lai của bọn họ sao? Này cũng không khỏi quá không hiểu quy củ?



Bộ dáng tùy tiện này, làm gì có chút phong thái nào của hoàng hậu nương nương?

Cảnh Vương cũng không gấp, kiên nhẫn dạy Vân Thanh Nhiễm chơi cờ.

“Cái loạn thất bát tao gì thế, vì sao nhất định phải chừa khoảng trống? Ta không thích chừa ra, nhét vào không tốt sao?”

“Đây cái quy củ rách nát gì vậy, sao ngươi lại lấy đi quân cờ của ta! Ai quy định quân bị vây sẽ bị ăn luôn a!”

“…”

Chẳng qua chỉ dạy một nén nhang, liền nghe được Vân Thanh Nhiễm mở miệng mắng chửi một nén nhang, quả thực là không khác gì một người đàn bà chanh chua.

Nhưng Cảnh Vương lại rất kiên nhẫn, hắn vẫn nho nhã lễ độ, tính tình tốt lắc nhẹ đầu, “Nương nương, quy củ cờ vây vốn là như thế, ngươi đã lựa chọn muốn học, thì nên chấp nhận quy củ của nó, dựa theo quy củ của nó mà làm.”

“Cái quy củ rách nát, ta không học!”

Vân Thanh Nhiễm đẩy bàn cờ vây, các quân cờ đều rớt vào người Cảnh Vương, đổ rào rào rồi rơi đầy người hắn, chén trà ở bên cạnh cũng bị Vân Thanh Nhiễm làm đổ, nước trà bắn tung tóe lên người Cảnh Vương, cung nữ thái giám xung quanh sợ tới mức há to miệng, không thể tin được.

“Ấy, lũ ngu ngốc các ngươi, không thấy người Cảnh vương gia đều ướt đẫm sao? Còn không mau tiến lên hỗ trợ!” Vân Thanh Nhiễm quát về phía các thái giám cung nữ.

Họ nào dám nói không, nhanh chóng tiến đến hỗ trợ.

Vân Thanh Nhiễm cũng đứng lên, cùng tiến lên hỗ trợ, kết quả không cần phải nói, đương nhiên là càng giúp càng rối.

Vân Thanh Nhiễm đâu giống như muốn giúp Cảnh vương gia phủi đi những quân cờ trên người, lau nước trà trên mặt, nếu ai không biết, còn tưởng rằng nàng là nữ sắc lang đại phát sắc tâm, ăn đậu hũ của Cảnh Vương gia.

Sau khi gây rối đủ, đầu sỏ gây tội Vân Thanh Nhiễm làm bộ như hưng trí giảm đi, “Quên đi quên đi, không có tâm tình, không học, ta hồi cung, người tới, đỡ lão nương! Không biết hiện tại lão nương hành động không tiện sao?!”

Mỗ nữ hung tính đại phát, cung nữ thái giám đưa mắt nhìn nhau, nữ nhân này, đến tột cùng là có tài có đức gì ngồi lên ngai vàng hoàng hậu?

Nếu Vân Thanh Nhiễm biết được ý nghĩ trong lòng những người này, nhất định sẽ khinh thường đáp lại bọn họ một câu, các ngươi nghĩ rằng tỷ tỷ ta muốn lắm sao? Tỷ tỷ ta một chút cũng không muốn được không? Có người muốn hại tỷ tỷ ta, vị trí này sợ là có mạng ngồi, nhưng ngồi là mất mạng luôn!

“Đúng rồi, bản cung muốn đi thăm tỷ tỷ, các ngươi dìu bản cung qua đó trước.” Vân Thanh Nhiễm rời khỏi cung Thiên Thọ liền muốn đi nhìn Vân Lâm Mị.

Sau khi Dạ Hoằng Nghị chết, phi tử trong hậu cung đều bị xử tử, các hoàng tử thì bị giam lỏng, người duy nhất không xảy ra chuyện gì là Vân Lâm Mị cùng đứa nhỏ của nàng.

“Làm sao? Hiện tại có phải bản cung muốn nhìn tỷ tỷ cũng không được?” Vân Thanh Nhiễm quát cung nữ thái giám bên người.

Mấy người sợ tới mức luôn mồm nói không.

“Nô tài (nô tỳ) không dám, nương nương thỉnh…”

“Hừ, coi như các ngươi thức thời, bằng không bản cung sẽ chặt đám người các ngươi ra, ướp tương lên ăn!”

Cung nữ thái giám đều cúi đầu, trong lòng rất ăn ý nghĩ, nương nương này thật sự rất điên!

Nay cuộc sống của Vân Lâm Mị thật ra cũng coi như không tệ, Vân Tử Hy đối với nàng ấy rất tốt, bố trí cung điện cho nàng ấy, đãi ngộ không thua gì lúc còn là sủng phi.

Hơn nữa không có nữ nhân cùng nàng tranh đấu, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy đối với nàng ấy mà nói, cuộc sống hiện tại càng thoải mái hơn.

Chỗ ở ban đầu của Vân Lâm Mị là lãnh cung, đây là do chính nàng ấy yêu cầu, nói là muốn yên tĩnh, dù sao nàng ấy cũng là phi tử của triều trước, không nên ở lại trong hậu cung phía trước.

Vân Thanh Nhiễm mất một ít thời gian mới đi đến được chỗ ở của Vân Lâm Mị, vào trong điện, đập vào mắt là một mảnh yên tĩnh, lầu các đều im lặng.

Cỏ hoa nhẹ nhàng đung đưa, là hoang vắng hay là yên tĩnh, hoàn toàn dựa vào cảm nhận của mỗi người.

Trong viện có một nữ tử ngồi bên cạnh nôi, một tay trống bỏi, một tay khẽ đẩy nôi, giọng điệu du dương, trêu đùa đứa nhỏ trong nôi.

“Các ngươi chờ ở chỗ này, ta có lời muốn tâm sự cùng tỷ tỷ, đừng để ta biết các ngươi đến gần, bằng không ta chặt các ngươi!” Vân Thanh Nhiễm cảnh cáo những người bên cạnh nàng.

“Vâng vâng vâng…”

Thái giám cung luôn miệng thưa vâng.

Vân Thanh Nhiễm vừa lòng gật gật đầu, sau đó đi tới chỗ Vân Lâm Mị.

Cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong nôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, nhìn về phía Vân Lâm Mị cười khanh khách.

Vân Lâm Mị mỉm cười ngẩng đầu, thấy Vân Thanh Nhiễm, trên mặt hiện ra nụ cười hiền lành, làm cho người ta thực thoải mái, “Sao muội lại ở đây, muội cùng thế tử tiến cung sao? Đứa bé đâu, sao không ôm đến cho ta gặp?”

“Một mình muội vào đây.” Vân Thanh Nhiễm không nói cho Vân Lâm Mị chuyện mình bị bức vào cung, đây không phải việc Vân Lâm Mị nên bận tâm khổ sở.” Phụ thân đứa bé, tỷ không tính cứu sao?”

Vân Thanh Nhiễm rất rõ ràng cha ruột của đứa nhỏ này là ai.

“Ta muốn cứu, chưa hẳn đã cứu được; cứu, chưa hẳn đã tốt.”

Vân Lâm Mị cảm thấy mình đã già, cả trái tim cũng già đi, đã không còn dư bao nhiêu khí lực để yêu, nàng chỉ nghĩ ở lại trong tiểu cung điện yên tĩnh này, cùng đứa nhỏ của nàng, bình yên mà sống.

“Tỷ, tỷ nói, quyền thế địa vị thật sự sẽ làm một người thay đổi sao?”

Nghe vậy, Vân Lâm Mị nở nụ cười, “Đây cũng là lần đầu tiên muội ôn hòa nhã nhặn gọi ta một tiếng tỷ tỷ như vậy đấy! Quyền thế địa vị làm người ta thay đổi, ở trong cung này, tỷ đã thấy nhiều lắm, vài tú nữ lúc mới tiến cung, là một người rất thanh thuần, nhưng mà ở trong chảo nhuộm hậu cung này một thời gian, tức khắc học được cách lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, nếu không học được, chỉ có chết, hoặc bị biếm lãnh cung. Đột nhiên hỏi tỷ vấn đề này làm cái gì, muội cũng có lúc hoang mang sao?”

“Không đúng, thay vì nói là hoang mang, chẳng bằng nói là muốn xác nhận một chuyện.”

“Ồ, nói thử xem, chuyện gì, xem tỷ có thể giúp đỡ muội hay không.”

“Tỷ đã nói cho muội sự thật năm đó vì sao muội bị điên, vậy tình huống cụ thể tỷ vẫn còn nhớ rõ chứ?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.

“Tình huống cụ thể, muội muốn biết cái gì?”

“Toàn bộ, kể lại toàn bộ quá trình muội bị người ta hạ độc cho muội nghe. “

Vân Lâm Mị gật gật đầu, “Không vấn đề, tỷ sẽ kể toàn bộ cho muội nghe, ngày đó, chúng ta…”

Trong khi Vân Thanh Nhiễm và Vân Lâm Mị nói chuyện, Vân Tử Hy bước vào điện Thục Vân.

Trong điện, sương khói lượn lờ từ lư hương đang đốt hương liệu trong gian phòng màu vàng, tiến lên vài bước, gặp một tấm bình phong trang nhã, trên mặt bình phong là thiên binh vãn mã đang chạy, không hề hợp với căn phòng kim bích huy hoàng này.

Một mặt khác của bình phong, Phủ Cầm vừa được thái y thay thuốc.

“Miệng vết thương nứt ra rồi?” Vân Tử Hy chỉ đứng ở chỗ bình phong, không đến gần, bất kể là động tác hay ánh mắt của hắn đều hiện ra sự xa cách với Phủ Cầm.

Thái độ xa cách của hắn làm mắt Phủ Cầm đau đớn, đâm thương tim nàng ta.

“Không có gì, đã thay thuốc.”

Tay của Phủ Cầm chỉnh sửa lại quần áo, để cho chính mình ở trước mặt hắn không có vẻ quá mức bi thương. Nàng ta là nữ nhân không có tư cách đứng trước mặt hắn bi thương khóc.

Nếu bị thương có thể đổi lấy sự quan tâm của hắn, nàng còn hy vọng mình bị thương thêm vài lần, nhưng nàng ta biết, hắn đến đây, không thuần túy vì vết thương của nàng ta.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không bởi vì nàng đá ta một cước liền quên hứa hẹn với ngươi.”

Việc đáp ứng hắn, nàng ta sẽ làm đến mức, bất chấp tất cả.

Vân Tử Hy gật gật đầu, “Vậy ta đi trước.”

“Ngươi đợi chút.” Phủ Cầm kêu Vân Tử Hy, muốn gặp hắn, Chỉ là nhìn thấy hắn là tâm lại giống như bị lăng trì một lần rồi một lần.

“Các ngươi đều lui ra đi.” Phủ Cầm cho những người trong phòng lui ra, nàng có chuyện muốn nói với Vân Tử Hy.

Hai người nhìn nhau, Vân Tử Hy lặng im đứng, chờ Phủ Cầm nói.

Phủ Cầm chậm rãi tiến lên, đi đến trước tấm bình phong, mỗi bước đi của nàng ta đều rất nặng nề, nhưng tâm, còn trầm trọng hơn so với bước đi của nàng ta, “Ngươi còn nhớ rõ tấm bình phong này không?”

Vân Tử Hy quay đầu nhìn thoáng qua tấm bình phong sau lưng hắn, nhận ra nó, nhưng không lộ quá nhiều biểu cảm, chỉ bình tĩnh hỏi một câu, “Ngươi chuyển nó từ phủ Thiên Châu về?”

“Đúng.” Phủ Cầm rất quý trọng tấm bình phong này, nàng ta vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm bình phong, ngón tay mơn trớn trên vạn mã, trên thảo nguyên rộng lớn, trên sa mạc, “Đây là lễ vật ngươi tặng cho ta, đây là bức họa ngươi tự tay vẽ …”

Phủ Cầm nhớ lại, giống như thông qua tấm bình phong này, nàng và hắn còn có chút ít liên quan.

“Nếu là vì nó, ngươi không nên, ta chỉ xem ngươi là muội muội.”

Vân Tử Hy đối với Phủ Cầm chưa từng có ý tưởng khác, tấm bình phong này đúng là do hắn tự tay vẽ lúc ở phủ Thiên Châu, nhưng mà tuyệt đối không có ý tứ gì khác.

“Ngươi cũng xem Vân Thanh Nhiễm là muội muội đấy.” Phủ Cầm cười khổ, địa vị của nàng trong lòng hắn không bằng cả một phần vạn của nữ nhân kia.

“Còn có… xiềng xích, hôm nay ta đã đeo cho nàng.”

Nghe vậy tâm Vân Tử Hy như bị người khác hung hăng xé rách, hắn đã sớm biết, đã biết…. Nhưng vẫn không thể ngăn cản tâm mình co rút từng đợt như cũ.

Phủ Cầm đi đến trước mặt Vân Tử Hy, nhìn thẳng hắn, gian nan mở miệng, “Thứ ta đã đáp ứng ngươi ta sẽ làm được, nhưng mà, ngươi thì sao? Nàng đạp ta một cước này, là do nàng hận ta, nhưng mà hiện tại ta nghĩ oán hận của nàng với ngươi sẽ không hề kém ta. Nàng sẽ oán hận ngươi, luôn luôn oán hận ngươi, ngươi đối tốt với nàng, nàng sẽ không biết …Ẩn nhẫn của ngươi, nàng không biết tới…. “

Phủ Cầm khóc, cho dù nàng ta không chiếm được tình yêu của nam nhân trước mắt này, cho dù nàng ta ghen tị với Vân Thanh Nhiễm tới mức phát cuồng, nhưng ít ra nàng ta vẫn hy vọng hắn vẫn khỏe mạnh đứng ở đây, ở một nơi nàng ta có thể thấy được.

“Phủ Cầm, ngươi mệt rồi.”

Vân Tử Hy không muốn cùng Phủ Cầm thảo luận tiếp vấn đề này.

“Ngươi có thể lựa chọn nói cho nàng biết chân tướng, ít nhất nàng sẽ không hận ngươi như vậy.”

Nước mắt Phủ Cầm không kìm được mà rơi xuống, Vân Thanh Nhiễm a Vân Thanh Nhiễm, ngươi bảo ta làm sao có thể không hận ngươi, hắn vì ngươi mà làm tới tận bước này, mà ta ngay cả một chút ấm áp của hắn cũng không nhận được.

Nhưng mà cho dù ta ghen tị với ngươi thì sao chứ, hận ngươi thì sao chứ, kết quả là, ta so với ngươi càng không có tư cách thương hắn, thậm chí ta ngay cả tư cách đứng bên cạnh hắn cũng không có, việc ta có thể làm, chỉ có chuộc lỗi…

Hôm nay lúc Phủ Cầm đi gặp Vân Thanh Nhiễm, cũng không hoàn toàn là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, ghen tị này, oán hận kia đối với Vân Thanh Nhiễm, đều là thật, đều là những thứ mà nàng ta đã giấu trong lòng thật lâu.

“Phủ Cầm, không cần nói lại chuyện này được không?” Vân Tử Hy không muốn nghĩ đến việc này, tâm ý hắn đã quyết.

“Ngày mai Quân Mặc Thần sẽ trở lại kinh thành, ngày mai, hắn sẽ biết ngươi đem thê tử của hắn vào hoàng cung, nay Quân Mặc Thần đã sớm không còn là con ma ốm trước kia, binh quyền của phụ thân Trấn Nam vương ở trong tay hắn, chuyện khác hắn có thể kéo dài, nhưng chuyện này sẽ không, tính xem, có thể còn lại bao nhiêu ngày?”

Phủ Cầm rơi lệ, khổ sở thay Vân Tử Hy.

“Tử Hy, thực xin lỗi.” Phủ Cầm nghẹn ngào vươn tay, túm lấy quần áo trước ngực Vân Tử Hy.

“Ngươi không cần phải nói xin lỗi, không liên quan đến ngươi.” Vân Tử Hy rất rõ ràng, hắn biết chuyện này không liên quan gì tới Phủ Cầm.



Làm sao có thể không liên quan đến nàng ta? Phủ Cầm cười khổ, trong lòng lại rỉ máu.

“Ta biết, rất lâu trước kia ta đã biết kế hoạch của phụ vương, nếu lúc ở phủ Thiên Châu ta trộm nói cho ngươi, thì ngươi sẽ không thành quân cờ của hắn, thay hắn đánh đổ Dạ Hoằng Nghị, cuối cùng bị hắn vây ở bên trong hoàng cung này, còn muốn…”

Âm thanh Phủ Cầm nhỏ dần, ngay cả nàng ta cũng không biết sự tình sẽ đến nước này, nàng ta có lẽ không nên yêu Vân Tử Hy, như vậy hôm nay nàng ta vẫn có thể làm theo kế hoạch như cũ.

Phủ Cầm biết hiện giờ mình có nói gì cũng không thể chuộc tội.

Nàng ta chỉ biết là, sau khi nàng ta làm được những chuyện đã hứa với hắn, sẽ cùng với hắn… Cho dù trong lòng hắn không có mình, mình cũng muốn đi cùng hắn, thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền.

* Bích Lạc: bầu trời, chỉ thiên đàng, Hoàng Tuyền: suối ngầm, chỉ âm phủ. Nghĩa cả câu nôm na là cùng lên trời hoặc cùng xuống địa ngục.

“Việc này không cần nói ra, ta tự có chừng mực. Việc hôm nay, là lỗi của ta.”

Trên mặt Vân Tử Hy chỉ có lãnh đạm, có lẽ những lời Phủ Cầm nói đều đúng, nhưng thế thì sao?

“Chính bởi vì bọn họ một người là hoàng thúc của ngươi, một người là phụ thân có ơn dưỡng dục hơn hai mươi năm, ngươi mới tin tưởng bọn hắn, ngươi rất thông minh, chỉ là bị tình thân xông lên đầu, ngươi mù quáng mà thôi! Là bọn họ rất đáng hận! Phụ vương ta vì muốn đoạt được giang sơn này, đã lợi dụng ngươi đánh bại Dạ Hoằng Nghi, sau khi lợi dụng ngươi lại muốn ngươi chết, như vậy cuối cùng hắn là người của hoàng tộc Dạ thị cho dù có một nửa huyết thống Man Di cũng có thể lên ngôi hoàng đế! Tất cả mọi việc là do hắn lòng muông dạ thú, từ khi bắt đầu ngươi chỉ là một người vô tội bị cuốn vào, giúp đỡ hắn lấy được giang sơn, đánh bại Dạ Hoằng Nghị! Trở thành bàn đạp để hắn lên ngôi!”

Phủ Cầm phẫn nộ, Vân Tử Hy là người thiện lương hiếu thuận, mà hai người kia, lại hại hắn như vậy, kết quả, còn muốn bức hắn làm chuyện này, chỉ vì cái được gọi là giang sơn.

Phụ vương của nàng, chỉ là cần thân phận và năng lực của Vân Tử Hy, vì chỉ có thân phận của Vân Tử Hy, bọn họ mới có thể quang minh chính đại mưu phản, không có Vân Tử Hy, sao thiết kỵ nhanh như vậy đã có thể vào được kinh thành?

Phủ Cầm rống về phía Vân Tử Hy, muốn bất bình thay Vân Tử Hy, ông trời không công bằng với hắn như vậy, thuở nhỏ mất phụ thân, còn bị hai kẻ lòng muông dạ thú ích kỷ lợi dụng cà đời, hơn hai mươi năm hắn sống cũng chỉ là một tuồng kịch được phụ vương nàng ta an bài!

Phủ Cầm hận, rất hận, hận chính mình là dưỡng nữ của người kia, cái gì cũng không giúp được Vân Tử Hy.

“Phủ Cầm, đây là cục diện hắn đã an bài hơn hai mươi năm, ta vào diễn, không quan hệ với ngươi, ngươi không cần xin lỗi ta. Còn có, xảy ra loại chuyện này, là thất bại của một mình ta, cho nên, thỉnh ngươi không cần nói cho Thanh Nhiễm thất bại của ta, nàng sẽ thất vọng về ca ca thất bại này.”

Lúc này Vân Tử Hy bình tĩnh dị thường, hắn không phải người tham sống sợ chết, mấy ngày nay lúc nhắm mắt lại, trước mắt hắn luôn hiện lên nụ cười của Vân Thanh Nhiễm, hắn biết rõ, đó là ma chướng mà cả đời này hắn không thoát ra được.

Vẫn tưởng rằng sau chuyện của Dạ Hoằng Nghị, hắn có thể an an tĩnh tĩnh nhìn nàng, cả đời.

Nhưng mà đêm hôm đó, Cảnh Vương đột nhập vào tẩm cung của hắn, nói ra sự thật máu chảy đầm đìa, hắn mới biết kết thúc mà hắn nghĩ đến chỉ là một giấc chiêm bao.

Trận báo thù này của hắn, binh lực nhân lực vật lực đều là do Cảnh Vương bồi dưỡng hơn hai mươi năm, hoàng cung, kinh thành, binh mã trên danh nghĩa của hắn hôm nay, thực tế đều là tâm phúc của Cảnh Vương.

Có lẽ lời nói trước khi chết của Dạ Hoằng Nghị không sai, trong hoàng cung, tình thân, là một thứ vô cùng xa xỉ.

“Vân Thanh Nhiễm Vân Thanh Nhiễm Vân Thanh Nhiễm, đến lúc này rồi ngươi có thể không nghĩ đến nàng, nghĩ cho chính ngươi sao?”

“Ta không có gì vướng bận, nên làm ta đều đã làm, thù của phụ thân ta đã báo, vậy là đủ rồi, vẫn là câu nói kia, mong ngươi cố gắng bảo vệ tính mạng cho Thanh Nhiễm, nàng là vô tội bị cuốn vào.”

Phủ Cầm là nữ nhi của Cảnh Vương, khi đó, người có thể giúp đỡ, cũng chỉ có nàng ta.

Cảnh Vương đã an bài tốt cái chết cho hắn – chết ở trên tay Quân Mặc Thần.

Một chiêu này, một hòn đá ném hai con chim, vừa trừ bỏ được Vân Tử Hy, lại có thể diệt trừ được Trấn Nam vương phủ, kể từ đó, những chướng ngại vật ngăn cản Cảnh Vương Dạ Kiệt đều biến mất, không còn ai có thể ngăn cản hắn đăng cơ.

Đến lúc đó, quần thần sẽ ủng hộ hắn đăng cơ, dân chúng trong thiên hạ cũng sẽ không để ý một hoàng đế có dị đồng, mang theo một nửa huyết thống Man Di.

Từ cung Thiên Thọ đi ra, cung nữ thái giám vây quanh Vân Thanh Nhiễm đưa về cung Phượng Minh, đi được một nửa, Vân Thanh Nhiễm bỗng “Ôi” một tiếng.

“Nương nương, nương nương ngài làm sao thế?”

“Vừa rồi ở chỗ thái hậu ăn hơi nhiều, hiện tại đau bụng! ” Vân Thanh Nhiễm ôm bụng kêu đau.

Này… Vừa rồi ngài ăn nhanh lại nhiều như vậy, bụng đau cũng không thể trách người khác!

“Nương nương, nơi này cách Phượng Minh cung cũng không xa, ngài nhịn thêm chút?”

“Nhịn cái quỷ nhà ngươi mà nhịn, xa thì không xa, nương nương ta như vầy có thể đi nhanh được sao?” Vân Thanh Nhiễm vén quần mình lên, để lộ ra xiềng xích màu đen trên chân.

Thái giám nhất thời không nói được gì, nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện đây là cửa điện Thục Vân của Phủ Cầm.

“Nương nương, nếu không điện Thục Vân này…”

Thái giám còn chưa nói xong, Vân Thanh Nhiễm đã cất bước đi vào Thục vân điện.

Vân Thanh Nhiễm vừa vọt vào điện Thục Vân liền đụng phải Vân Tử Hy từ trong điện đi ra.

Nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm bước đi không được tự nhiên, ngực Vân Tử Hy khó chịu giống như bị bóp nghẹt.

Tự do của nàng bị trói buộc ở…

“Vì sao chạy đến đây? Đã suy nghĩ rõ ràng rồi sao?” Vân Tử Hy mỉm cười bắt được một cánh tay của Vân Thanh Nhiễm.

“Ta cân nhắc rất rõ ràng, sau đó huynh có thể thả ta ra sao? ” Vân Thanh Nhiễm bỏ cánh tay Vân Tử Hy ra, tránh như rắn rết.

Một khắc đó Vân Tử Hy cảm nhận được sâu sắc sự bài xích cùng địch ý của Vân Thanh Nhiễm đối với hắn, giống như Phủ Cầm nói, nàng hận hắn, mà nỗi hận này sẽ là vĩnh cửu.

“Ở trong này, muội phải nghe theo mệnh lệnh của trẫm, trẫm là trời của muội! Không được phản kháng, lại càng không phải làm những chuyện vô vị này! “

Nàng có biết nàng xằng bậy như vậy rất nguy hiểm hay không!

Vân Tử Hy bỗng nhiên bế ngang Vân Thanh Nhiễm lên.

“Huynh làm gì vậy? Buông!” Vân Thanh Nhiễm giãy dụa, phản ứng kịch liệt, đồng thời ánh mắt của nàng lại cẩn thận chú ý bốn phía.

“Buông a… Vân Tử Hy huynh là đồ hỗn đản…”

“Vân Tử Hy huynh đáng ăn ngàn đao …”

Vân Tử Hy ôm Vân Thanh Nhiễm từ điện Thục Vân về điện Phượng Minh, mà Vân Thanh Nhiễm cũng mắng cả đoạn đường, còn như sợ người khác không nghe thấy mà mắng vô cùng vang dội.

“Ai cho phép muội chạy loạn khắp nơi? Tự do của muội đã không còn! Hiện tại, trẫm không cho phép muội rời điện Phượng Minh nửa bước!”

Vân Tử Hy lạnh lung rống lên với Vân Thanh Nhiễm, cánh tay ôm Vân Thanh Nhiễm siết chặt.

“Vân Tử Hy, huynh đáng ăn ngàn đao, lão nương cắn chết huynh!”

Vân Thanh Nhiễm gào xong cắn vào bả vai của Vân Tử Hy.

Trên vai truyền đến cảm giác đau đớn, rõ ràng như vậy, Vân Tử Hy chẳng những không có ngăn cản, thậm chí còn hy vọng Vân Thanh Nhiễm có thể cắn nhiều thêm mấy cái, đây là ấn ký của nàng.

Thanh Nhiễm, muội hận bao nhiêu, đều phát tiết hết đi, ta nguyện ý nhận tất cả phẫn nộ của muội, là do ta không bảo vệ tốt cho muội, làm cho muội phải chịu ủy khuất.

Cách long bào, Vân Thanh Nhiễm cắn Vân Tử Hy chảy máu, máu chảy nhiễm đỏ cả long bào màu minh hoàng.

Dọc theo đường đi, mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàng hậu này, là người điên sao? Ngay cả hoàng thượng cũng dám gào cũng dám mắng? Còn dám cắn? Đây chính là muốn chém đầu đó!

Đến cửa cung Phượng Minh, Vân Tử Hy không nhìn những người khác hành lễ, ôm Vân Thanh Nhiễm vào cung, mà lúc tới cửa phòng, Vân Thanh Nhiễm đang cắn Vân Tử Hy bỗng từ trên người hắn nhảy xuống, trong nháy mắt biến mất trước mặt Vân Tử Hy.

Đợi Vân Tử Hy quay người lại, liền thấy Vân Thanh Nhiễm vỗ vỗ tay mình, như là vừa hoàn thành xong chuyện gì đó.

Mà hai thị vệ canh cửa, ánh mắt dại ra, hai mắt trở nên vô thần.

“Hoàng thượng cũng đã đeo xiềng xích cho ta, còn lo lắng ta ra ngoài đi lại? Thật sự muốn đem ta vây khốn cả đời trong Phượng Minh cung đến chết?” Vân Thanh Nhiễm chậm rì rì đi trở về phòng, hỏi Vân Tử Hy.

“Chỉ cần có thể lưu muội lại ở bên cạnh ta, cho dù muội hận ta, ta cũng không thể không làm, muội có biết ta đã không thể nhịn được thống khổ khi không thể có muội không? “

“Nếu ta nói không thì sao? Huynh sẽ giết chết Quân Mặc Thần, giết chết nữ nhi của ta sao?”

“Ta… có lẽ là sẽ, nếu chỉ như vậy mới có thể khiến muội quên đi quá khứ, an tâm cùng một chỗ với ta, ta sẽ làm!”

Không sao cả nàng đã hận hắn hận thêm một chút cũng không sao, trái tim Vân Tử Hy chua xót, vẻ mặt lại bá đạo.

“Cho nên huynh chỉ cho ta thời gian mười ngày để ta nghĩ rõ ràng? Ta nghĩ rõ ràng là có thể được tự do?”

“Như vậy, muội đã nghĩ thông suốt rồi sao? Làm hoàng hậu của ta, quên đi những chuyện cùng với Quân Mặc Thần, làm lại từ đầu.”

“Được!” Vân Thanh Nhiễm mỉm cười, đáp ứng hết sức sảng khoái.

“Cái gì?” Vân Tử Hy kinh ngạc, nàng vừa mới nói cái gì?

“Hoàng thượng không phải muốn cho nô tì nghĩ rõ ràng sao? Hiện tại nô tì nghĩ rõ rồi, nguyện y theo hoàng thượng, chẳng lẽ hoàng thượng không cao hứng?”

Vân Thanh Nhiễm vừa nói vừa lôi kéo tay Vân Tử Hy vào trong cung.

Vân Tử Hy nhìn nụ cười của Vân Thanh Nhiễm, hoảng hốt, nàng đang cười với mình, sau khi hắn làm ra những chuyện đó với nàng, nàng vẫn cười với hắn, a, làm sao lại có thể như vậy!

“Thanh Nhiễm, muội làm sao vậy?” Vân Tử Hy cảm thấy hiện giờ Vân Thanh Nhiễm có chút không thích hợp, không giống nàng!

“Hoàng thượng không phải hy vọng ta nghĩ rõ ràng sao? Giờ ta nguyện ý buông tất cả, buông Quân Mặc Thần, sao mà ngươi lại nhăn nhó như vậy, chẳng lẽ ngươi không phải là nên cao hứng?” Vân Thanh Nhiễm cười tủm tỉm nhìn Vân Tử Hy, “Đã như vậy, vì chứng minh quyết tâm của ta, không bằng đêm nay ta liền thị tẩm, huynh cảm thấy thế nào?”

“Thanh Nhiễm!” Bỗng nhiên Vân Tử Hy cảm giác lòng bàn tay lạnh lẽo, không thể nhìn thẳng vào mắt Vân Thanh Nhiễm.

“Lúc hoàng thượng nhốt ta ở trong hoàng cung thật sự là rất gọn gàng dứt khoát, sao lúc này lại nhăn nhó như thế!” Vân Thanh Nhiễm giữ chặt tay Vân Tử Hy, lôi kéo hắn về phía giường.

Vân Thanh Nhiễm cũng không biết lấy đâu khí lực, lại có thể quăng một nam nhân như Vân Tử Hy lên giữa giường.

Giường hoa mỹ, rèm che màu vàng, nệm lớn rộng rãi thoải mái.

Vân Thanh Nhiễm tự xoay người lên giường, từ trên cao nhìn xuống Vân Tử Hy bị nàng quăng lên giường, tư thái đùa giỡn vô cùng rõ ràng.

“Làm sao vậy? Không dám? Ngươi không phải muốn ta sao? Hiện tại ta muốn thị tẩm thì ngươi lại không dám chạm vào ta?”

“Thanh Nhiễm!” Tất cả tế bào trong người Vân Tử Hy đều phẫn nộ, đây không phải Thanh Nhiễm của hắn!

“Được rồi, hai tên giám thị ở cửa không nghe được đối thoại của chúng ta.” Vân Thanh Nhiễm bắt đầu sửa sang lại quần áo của chính mình.

“Thanh Nhiễm, muội…” Vân Tử Hy kinh ngạc nhìn Vân Thanh Nhiễm, nhìn biến hóa của nàng, nàng đã biết cái gì?

“Muội thừa nhận, lúc ban đầu muội bị những lời nói của huynh chọc cho vô cùng tức giận, cũng không hiểu vì sao vị ca ca thà rằng làm mình tổn thương chứ không muốn muội bị thương đột nhiên trở nên đáng giận như vậy, nhưng mà lúc huynh đi rồi, một mình muội suy nghĩ thật lâu, cảm thây chuyện này có rất nhiều chỗ kỳ quái, sau đó Phủ Cầm tới, nàng ta nói rất nhiều lời khiêu khích muội, nàng ta thật sự không phải hận muội bình thường! Chẳng qua, không biết nàng ta cố ý hay vô tình, dù sao những lời nàng ta nói, cũng làm cho muội hiểu được một việc, một việc quan trọng bị muội xem nhẹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook