Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện

Chương 30: Thất Tịch Dạ Vũ 2

Tiểu Thọ Tử

28/12/2019

Kể từ sau chuyện ầm ĩ tại điện Thiên Đăng kia, Yên Ngôn cũng thấy không cần phải diễn kịch trước đám người bọn họ. Vốn dĩ muốn dựng vở kịch này để bọn họ không cảm thấy hai nàng kết bè kết phái. Ai ngờ khi người ta có ý ghét một người, thì dù người ấy có làm gì vẫn là cái gai trong mắt bọn họ. Nếu đã vậy thì chi bằng cùng nhau vượt qua khó khăn, dẫu bị vùi dập thì cũng là cành hoa chung bụi có thể che chở lẫn nhau.

Có điều nếu bây giờ hai nàng trở nên thân thiết, chẳng khác nào làm cho đám người bọn họ biết mình tính kế. Doanh Nhi biết chuyện, theo đó mà dụng tâm suy nghĩ, rốt cuộc ra được một cách có thể xem là vẹn toàn.

Yên Ngôn cùng với Nguyên Ninh theo cách này của nàng ta, có thể gặp mặt nhau mà không để đám người kia mảy may nghi ngờ.

Vào ngay buổi trưa đầu thu hôm đó, Yên Ngôn được Quan gia gọi đến Sùng Uyên Điện mà thưởng trà đề thi. Sùng Uyên Điện được dựng giữa Phượng Liên Hồ, cái tên “Sùng Uyên” có nghĩa là tiếng nước róc rách uốn khúc quanh co. Yên Ngôn bước lên chiếc cầu nối từ bờ bên đây đến giữa đại điện, đi được vài bước liền nghe thanh âm nước chảy qua bốn thuỷ lộ thoát nước.

Bốn thuỷ lộ này chính là hình dáng bốn chiếc lông đuôi của Phượng Liên Hồ, được lát đá màu sắc tinh xảo, hai bên bờ cũng được trồng mấy khóm hoa tươi tắn.

Lúc Quan gia cùng với Yên Ngôn thưởng trà xong cũng là lúc chiều tà. Yên Ngôn ở đó cung tiễn Quan gia hồi cung, bản thân nán lại một chút rồi mới ra về. Đến đoạn chỉ còn vài bước nữa là đến bờ, tưởng như vô tình mà thật ra cố ý, nàng trượt chân ngã xuống hồ nước. Đợi đến lúc mấy gã thị vệ canh gác Sùng Uyên Điện gấp gáp chạy đến, thì đã thấy Yên Ngôn được đem lên bờ, ngồi bên cạnh nàng không ai khác chính là Nguyên Ninh.

Yên Ngôn theo đó mà có thể danh chính ngôn thuận gặp mặt người cứu mạng mình, đám người Đàm Hoa lúc này cũng vì chuyện cái thai của Đan Thanh mà lo nghĩ, trong phút chốc cũng không quan tâm mấy đến chuyện của hai nàng. Vào một buổi sáng nọ sau khi thỉnh an Huyền Dao, Doanh Nhi có ý mời Nguyên Ninh và Yên Ngôn đến Đông Phong Các của mình trò chuyện. Tứ Quý Viện là chốn đông người, trò chuyện ở đây cũng không bị nghi ngờ là mưu toan tính kế. Đương lúc các nàng đang bông đùa một vài câu chuyện phiếm, Doanh Nhi chợt nhắc đến cung nữ Thái Nhạn, nói đến một chuyện mà có lẽ không ai ngờ đến. Yên Ngôn nghe xong, chau mày mà ngạc nhiên nói: “Tự vẫn trong Đình Ngọ Thất?”

Doanh Nhi gật đầu: “Chuyện này là do chính tai Thuý Lan nghe được từ đám người ở Hoa phòng”

Nguyên Ninh thắc mắc: “Bị đày đến biên ải tuy có chút khổ cực, nhưng cũng chưa đến nỗi cùng đường mà nghĩ đến chuyện tự vẫn”

Yên Ngôn gật đầu: “Xem bộ cái chết này của cô ta đằng sau còn có ẩn khúc. Hèn gì hôm đó cô ta ở điện Thiên Đăng đã có ý kết liễu mạng sống của mình, quyết tâm lấy cái chết để vu oan cho muội. Xem chừng là Thái Nhạn này từ đầu đã bị Thục Phi uy hiếp chuyện gì đó!”

Nguyên Ninh cười lạnh: “Vì đạt mục đích của mình không từ một thủ đoạn khống chế người khác, Thục Phi đúng là nham hiểm”

Doanh Nhi mỉm cười: “Cũng phải xem lại những kẻ bị cô ta lợi dụng thế nào. Viên Thuận thì tham lam chiếm đoạt của riêng ở ngân cục, còn Thái Nhạn này, xem bộ cũng chẳng tốt lành gì”

Nói đoạn nàng ta lắc đầu nói: “Trong hậu cung này, người lợi hại nhất không chỉ là người có quyền lực hay ân sủng nhiều nhất, mà đôi khi lại là người nắm được bí mật của người khác nhiều nhất”

Yên Ngôn mỉm cười: “Người mang được long thai cho Quan gia thì sao?”

Doanh Nhi cong môi cười: “Bàng giải muốn to lớn hơn thì phải lột xác, có điều thời gian lột xác này của nó cũng thật nguy hiểm! Nàng ta bây giờ mang long thai, tình thế thật sự so với con bàng giải kia không khác là bao” (bàng giải là con cua)

Yên Ngôn gật đầu nói: “Thuần Nghi Phu nhân bình thường khoẻ mạnh, đến lúc mang thai lại gặp nhiều khổ sở như thế! Nghe nói chứng nóng trong người này làm nàng ta chán ăn mất ngủ suốt cả nửa tháng nay rồi”

Doanh Nhi vân vê chiếc khăn tay, chau mày mà từ từ nói: “Mọi người nghĩ xem liệu có ai tính kế gì trong chuyện này chăng?”

Yên Ngôn đưa ngón trỏ lên miệng, thấp giọng mà từ từ nói: “Chuyện này không được nói bừa”

Doanh Nhi liền nhẹ giọng tiếp lời: “Ta không hề nói bừa, chuyện này đúng là có chút manh mối để phỏng đoán.”

Nguyên Ninh đưa tay lên trước ngực mà quay đầu nhìn nàng ta nói: “Ngự nữ xin hãy nói rõ”

Doanh Nhi phòng bị xung quanh mà nhỏ giọng: “Tối hôm qua ta có dịp đi ngang Trúc Hoa Viện, đúng lúc Hồng Ngọc cùng với một tiểu cung nữ mang điểm tâm buổi tối và trái cây từ Ngự thiện phòng quay về. Ta liếc mắt nhìn qua, chợt thấy trong giỏ trái cây kia ngoài lê tử, dữu tử, quất tử và tây qua, còn có một ít long nhãn và lệ chi ẩn bên dưới”



Yên Ngôn chau mày nói: “Long nhãn và lệ chi chẳng phải tính nhiệt hay sao? Thai phụ không nên ăn những loại trái cây này!”

Doanh Nhi gật gù: “Chúng ta biết một chút dược lý, nhưng mà xem bộ Thuần Nghi Phu nhân không biết chuyện này!”

Nguyên Ninh hít vào một hơi không bằng lòng nói: “Nàng ta không biết, không lý nào bọn nô tỳ bên cạnh cũng không biết. Lại thêm đám ma ma và thái y chăm sóc nàng ta nhiều như vậy, rốt cuộc bọn họ không can ngăn một câu nào hay sao?”

Yên Ngôn liền ngợi ra: “Chuyện này nhất định là do đám cận tỳ bên cạnh nàng ta ngu xuẩn. Còn đám thái y và ma ma kia, xem bộ đã bị người ta dùng tiền che mắt!”

Nguyên Ninh liền nói: “Bọn họ có lá gan đó sao?”

Doanh Nhi nhanh chóng trả lời: “Bọn họ đúng là có lá gan này. Long nhãn và lệ chi tuy có tính nhiệt, tuy nhiên lại có một số công dụng nhất định. Long nhãn ích thận bổ huyết, còn lệ chi bổ gan trừ huyết nhiệt. Bọn họ hoàn toàn có thể mượn cớ cho Thuần Nghi Phu nhân dùng ở liều lượng ít, chỉ tiếc là nàng ta có lẽ lại dùng quá nhiều!”

Yên Ngôn gật đầu nói: “Đám ma ma và thái y đó không ở lại Trúc Hoa Viện vào buổi tối, mà nàng lại trông thấy giỏ trái cây kia được mang đến vào thời điểm này. Xem bộ là có người cố tình sắp đặt, để vẹn bề chối cãi trách nhiệm!”

Nguyên Ninh thắc mắc hỏi: “Vấn đề là nếu dùng lâu như thế, về lâu về dài liệu có tác hại gì chăng?”

Doanh Nhi thấp giọng: “Nhẹ thì bức bối, nặng thì sảy thai!”

Nguyên Ninh nghe đến đó thì hốt hoảng, chợt thấy Yên Ngôn chau mày: “Có thể che mắt bọn ma ma và thái y này, mọi người nghĩ kẻ đứng sau là ai?”

Doanh Nhi từ từ nói: “Ai cũng biết đám ma ma và thái y này là do Nguyên Phi nương nương đứng ra sắp xếp”

Nguyên Ninh nghi hoặc: “Nguyên Phi nương nương?”

Yên Ngôn từ từ nói: “Ta thấy nương nương không giống loại người này, vả lại nếu mọi chuyện lộ ra chẳng phải nương nương là kẻ bị nghi ngờ đầu tiên hay sao?”

Doanh Nhi liên tục gật đầu: “Đúng vậy, trong hậu cung này đúng là ai ai cũng nể phục Nguyên Phi nương nương, nhưng nói về kính sợ, thì chỉ có một người!”

Nguyên Ninh liền nói: “Thục Phi!”

Yên Ngôn không kiềm được kiên nhẫn: “Cô ta cũng thật là mang gan trời rồi! Liên tục gây ra mấy chuyện ồn ào trong hậu cung, bây giờ còn làm ra kế độc này! Cô ta không sợ bị quả báo sao?”

Nguyên Ninh giương mi tâm lên nói: “Chúng ta phải vạch trần thâm kế của cô ta mới được! Có điều…”

Doanh Nhi gật đầu: “Có điều bây giờ chúng ta hoàn toàn không hề có chứng cứ. Đám ma ma và thái y kia có thể chối bỏ trách nhiệm, nói rằng mình từ sớm đã nhắc nhỡ Thuần Nghi Phu nhân dùng ít hai loại trái cây này!”

Yên Ngôn thở dài: “Suy cho cùng cũng là Thuần Nghi không có một chút am hiểu gì về dược lý!”

Nguyên Ninh giương mi tâm nói: “Nếu vậy thì muội sẽ đến đó nói cho nàng ta biết!”



Yên Ngôn ngẩng mặt nhìn nàng, lúc sau mới từ từ khẽ nói: “Thế thì muội lựa lời mà nói, tránh để bản thân nóng vội mà bứt dây động rừng, không những không giúp được nàng ấy mà trái lại còn hại người hại mình có hiểu không?”

Nguyên Ninh lặng lẽ gật đầu: “Muội hiểu rồi, nếu vậy thì hai người cứ ở đây trò chuyện, muội trở về viện sớm một chút, tiện thể ghé ngang qua Trúc Hoa Viện”

Nguyên Ninh nói đến đó thì lặng lẽ rời đi, Doanh Nhi đưa mắt trông ra cửa sổ nhìn xuống sân, dõi theo cái bóng của nàng khuất dần sau cánh cổng Tứ Quý Viện mà từ từ nói: “Hậu cung này vốn là cái ao nước đục, Thánh Tư Phu nhân không sợ rắc rối mà lại muốn lao vào chỗ thị phi đấy hay sao?”

Yên Ngôn mỉm cười: “Đó là do nàng chưa hiểu rõ Nguyên Ninh, thà nàng không để muội ấy biết, nếu đã để muội ấy biết rồi thì chuyện này muội ấy nhất định phải can dự. Huống hồ gì chuyện này liên quan trực tiếp đến long duệ, nếu Nguyên Ninh không lên tiếng thì ta cũng sẽ là người đến đó khuyên can Thuần Nghi Phu nhân”

Doanh Nhi vân vê tà áo mà cong môi nói: “Đúng vậy! Bản thân ta thật sự cầu mong hài tử trong bụng của Thuần Nghi Phu nhân có thể thuận lợi ra đời”

Yên Ngôn nghe ngữ điệu nàng ta như thế, suy nghĩ một chút liền ngợi ra mà tiếp lời: “Ta thấy hình như chuyện nàng cầu mong không chỉ đơn giản như thế!”

Đuôi mày Doanh Nhi khẽ giãn ra mà từ từ nói: “Nàng nói xem!”

Yên Ngôn mỉm cười: “Nàng am hiểu kỳ nghệ, đương nhiên theo đó mà nhìn mọi chuyện giống như thế cuộc trên bàn cờ. Tốt thí nếu qua được sông thì có thể tung hoành ngang dọc, địch nhân đương nhiên theo đó mà cất nhắc phòng bị”

Doanh Nhi liên tục gật đầu: “Quan trọng là quân tốt lúc ấy sẽ phải dốc toàn lực chiến đấu trong lòng địch, chỉ được tiến mà không thể lùi, vĩnh viễn sẽ không thể trở về vị trí phòng bị ban đầu nữa”

Yên Ngôn thở dài: “Có qua sông hay không cũng vậy thôi, ngay từ lúc được xếp trên bàn cờ, chẳng phải quân tốt vốn đã không có cơ hội được quay đầu sao?”

Doanh Nhi có nét suy tư: “So với đứng yên một chỗ, dũng cảm tiến về phía trước mà chiến đấu vẫn tốt hơn”

Yên Ngôn đưa tay bắt lấy tách trà, lắc đầu mà nói: “Bỏ đi, ta thì không suy nghĩ nhiều như nàng, mặc kệ thế cuộc bàn cờ ra sao, chỉ cần Quan gia vui vẻ là được rồi. Nàng xem nếu hài tử này thuận lợi ra đời, thì chẳng phải nó sẽ trở thành trưởng tử đầu tiên của Quan gia hay sao?”

Doanh Nhi gượng cười mà tiếp lời Yên Ngôn: “Nàng đối với Quan gia đúng là một tấm chân tình như thế sao?”

Yên Ngôn không định trả lời, chỉ lặng lẽ đưa tách trà lên gần miệng mà mỉm cười: “Còn nàng?”

Trong lòng có một chút tự vấn, Doanh Nhi chỉ kịp chớp mắt mà buông một câu vô định: “Ta…”

Có cơn gió man mát thoảng qua bên cửa sổ, trời thu cũng xem như sắp sửa thay chỗ cho mùa hạ. Cành trúc lúc này cũng thôi xanh tươi mà bắt đầu có vài chiếc lá úa vàng. Ngọn gió kia thoảng qua, vô tình làm đám trúc diệp lung lay run rẩy, cuối cùng từ chỗ cao nhất, vinh diệu nhất, có chiếc lá bất chợt rơi rụng xuống sân, dưới lẽ tự nhiên mà chẳng ai tiếc nuối.

Lúc Nguyên Ninh bước vào trong Trúc Hoa Viện thì đã thấy Hồng Ngọc tay bưng một chiếc tráp có đựng mấy loại hạt. Ở đó ngoài hồ đào, hạnh nhân, hạt sen, còn có hạt dẻ và đậu phộng. Những loại hạt này đều tốt cho thai phụ, có điều Đan Thanh bây giờ đang bị nóng bức trong người, trong số mấy loại hạt kia lại có hạt dẻ và đậu phộng là hai loại mang tính nhiệt.

Nguyên Ninh chau mày, nhẹ giọng nói với Tố Liên: “Lật tử và hoa sinh có tính ấm, Phu nhân nàng ta đang mang hoả vượng, vốn không nên ăn nhiều mấy thứ hạt này!”

Nàng nói đến đó thì Hồng Ngọc đã nhận ra sự có mặt của chủ tớ hai người, liền nhanh chân rảo bước tiến đến hành lễ: “Bái kiến Thánh Tư Phu nhân”

Nguyên Ninh dịu dàng nói: “Hôm nay khí trời mát mẻ, ta có mang một ít quà đến thăm chủ nhân của ngươi, nàng ta vẫn khoẻ chứ”

Hồng Ngọc có vẻ không quan tâm về số quà cáp, chỉ lộ nét cười ở đuôi miệng: “May thật, chủ nhân nhà nô tỳ vừa mới ngủ dậy xong. Bằng không e là phải để Phu nhân ngồi đây để chờ rồi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook