Phục Bắt Tiểu Miêu Ly

Chương 7

Meo TML

05/06/2013

Nàng đang ngồi ở sân vườn thở phì phì tức giận, mấy ngày nay ko thể hiểu nổi tên Vương Tử Phong kia mắc chứng bệnh gì mà thay đổi thái độ nhanh hơn trời trở gió… Hắn mấy ngày nay liên tục quấy rầy nàng ko yên, khiến nàng 1 phút hành động cũng ko có, mà đổi lại còn tức muốn thổ huyết, hận ko nhào đến cào nát cái bản mặt đẹp trai lạ lùng kia ra…

Hôm qua thì tự nhiên bắt nàng làm gối, cư nhiên nằm lên đùi nàng ngủ ngon lành, báo hại 2 chân tê đến mức ko nhúc nhích nổi, hôm trước nữa nổi hứng lên bắt nàng đi theo hắn đến khu trung tâm mua sắm, đi đến riệu rã cả chân cùng 1 đống hàng lỉnh khỉnh… Thực hắn điên rồi…

Nàng là tức giận mà nghĩ xấu cho hắn, đúng là hôm qua ủy khuất có bắt nàng làm đệm gối, nhưng sau thấy nàng tê chân đến đứng ko vững, hắn ôn nhu bế nàng ngồi lên ghế, ko ngại thân phận mà giúp nàng xoa bóp chân khiến nàng sững sờ như người trên mây, mặt đỏ chỉ kém mặt trời vài phân… Trước nữa cũng thực tự dưng bắt nàng cùng đi mua sắm nhưng toàn bộ hắn liếc mắt hợp với nàng liền lập tức mua, đống đồ lỉnh khỉnh gần như là mua cho nàng, báo nàng ko biết phải làm gì với mớ đồ mắc tiền này mà lén rinh về cho bọn muội muội, nói dối là hảo ý của nàng do phiền toái cả bọn trong mấy ngày qua…

_Khả Lâm…Khả Lâm

Từ phía sau vọng đến tiếng gọi nàng khiến tâm tư bị quấy nhiễu, nàng mới từ từ nuốt hết căm giận vào bụng xoay người lại…

_Quản gia, người là có gì căn dặn?

_Mau mang bánh cùng trà lên cho ông chủ

“Lại nữa a, thực phiền muốn chết, cẩu nam nhân, thúi nam nhân” – Nhăn mày liễu, thầm rủa vài tiếng, nàng ủy khuất bưng trà bánh tiến đến phòng hắn

Mùi bánh thơm lừng xộc vào mũi khiến nàng ko nhịn đc mà nước bọt trào trong khoang miệng… hồi còn là tiểu thư, nàng rất thích ăn bánh, từ bánh gato đến các loại bánh ngọt, bánh nướng khác… về sau các muội muội yêu thương cũng hay thường xuyên làm bánh ngọt cho nàng ăn…Nhìn bánh thơm ngon trước mặt mà ko đc ăn thật là đau lòng mà… đúng là cẩu nam nhân, thế này khác gì hành hã nàng a…

Hắn từ trong phòng, nhìn nàng chăm chăm nhìn miếng bánh thèm thuồng, rồi chuyển sang vẻ mặt ủy khuất cùng tức giận khiến hắn ko nhịn đc cười mà phát ra vài tiếng ư ư trong cổ họng…



…cộc…côc…

_Vào đi

_Chủ tịch, trà bánh của ngài – Nàng lườm mắt 1 cái, đặt bánh cùng trà lên bàn hằn hộc rời đi…

Bất ngờ từ phía sau bị kéo lại mất đà mà ngà về phía hắn ngồi gọn trong lòng… Nàng kinh hãi vùng mình muốn thoát ra, nhưng lại bị vòng kiềm sắt thép ấn cố định ko thể nhúc nhích…

Đề tránh trường hợp bị nàng dã miêu giảo hoạt thưởng cho 1 chưởng như lần trước, hắn khôn ngoan cố trụ 2 tay nàng cùng thân hình nàng ngay ngắn trong lòng… Cảm nhận đc con dã miêu đang cố gắng vương móng vuốt thoát khỏi mình, khóe môi hắn đưa lên 1 đường cong thật sâu…

Bị bất ngờ tấn công nàng tức giận lườm mắt, toan cong đôi môi xinh lên phản kháng thì bất ngờ… hắn dùng muỗng truyền vào miệng nàng 1 ngụm bánh ngọt ngào thơm phức… Ngụm bánh thơm mùi trứng huyện vị bơ sữa béo ngạy, lớp kem xốp mềm vừa vào miệng tan mềm như mây… ko hổ là bánh ngọt của đầu bếp thượng hạng…

Nàng bất ngờ đc truyền cho ngụm bánh, nhưng lại bị mỹ vị làm cho mê người, miệng nhóp nhép thích thú dùng hết mọi giác quan cảm nhận tư vị ngon ngọt mà từ trước đến giờ chưa đc nếm qua… Sau khi ngụm bánh trong miệng đc tiêu hóa hết vào bụng, nàng ngước đôi mắt tròn xoe trong vắt đầy chờ mong…

Hắn sững sờ trước ánh mắt ngây thơ long lanh, lấp lánh tựa thủy tinh… dùng muỗng truyền đến miệng nàng thêm ngụm bánh ngọt nữa… nàng thấy miếng bánh đang được đưa tới há miệng nhỏ ko chút e dè, cũng quên mất chính bản thân đang ngồi trên đùi hắn mà ô a đón nhận muỗng bánh ngọt…Nhìn nàng ăn ngon lành, 2 mắt vì thích chí mà híp lại thành 2 viền bán nguyện, chiếc mũi nhỏ cứ hếch lên như muốn hít hết mùi bánh đang tan ra trong miệng nhỏ…bộ dáng ko khác gì mèo nhỏ đang đc chủ nhân sủng ái cưng chiều, ngoan ngoãn ngồi yên ko quấy nhiễu… Hắn thích tiểu sủng vật của mình ngoan ngoan lúc này nhưng cũng ko hề ghét dã miêu ương ngạnh kia, chỉ là muốn tự nàng khai nhận thân phận với hắn… lúc đó mới có nhiều trò vui…

Một muỗng rồi lại 1 muỗng, hắn ôn nhu đút nàng ăn cẩn thận, loáng cái đã dĩa bánh ngon… nàng xoa cái bụng thỏa mãn liếm mép như tiểu miêu sau khi đc ăn no… Nhìn chiếc lưỡi nhỏ hồng hồng liếm liếm cánh môi đào mềm mại khiến tâm can hắn ko thể ko động,giống như mê hồn mời gọi… Dã miêu ngốc này rõ ràng đang câu dẫn hắn mà… Vậy ta ko khách sáo dùng điểm tâm…

_Đã ăn no chưa?

Nàng vẫn trong trạng thái lâng lâng vì đc thưởng qua bánh ngon chỉ bất giác gật đầu, ko ngừng liếm hết vị còn vương trên môi cười thích thú…



_Có ngon ko?

Nàng lại vô tư gật đầu…

_Ta cũng muốn thử

Nàng cũng gật đầu… nhưng sau giây tiếp theo lập tức hướng mắt to nhìn hắn ngơ ngác…lúc này nàng mới giật mình lờ mờ trở về thực tại… là nàng vẫn còn ngồi trên người hắn a… lúc nãy…lúc nãy… aaaaaaaaa… có ai giết chết nàng đi… thật xấu hổ quá… Nhưng hắn vừa nói gì… hắn cũng muốn ăn bánh a… bánh đã bị nàng ăn hết rồi mà…

_Xin lỗi ngài chủ tịch, tôi lập tức đi lấy phần bánh khác cho ngài

Nàng rối rít vặn vẹo người rời đi, nhưng vẫn ko thể nào thoát đc… chỉ thoáng nghe 1 câu… “Ko cần”… thì hắn đã cúi đầu thưởng vị… đôi môi hắn áp chế lên cánh đào mềm mộng… ko hiểu là do mùi bánh thơm ngọt hay chính môi nàng thật ngọt như vậy… Hai mắt nàng trợn to… gương mặt tuấn mỹ nam nhân đang phóng cực to trước mắt mình… hắn…hắn đang hôn nàng…

Nàng kinh hô sững sờ, vừa định mở miệng kháng nghị đã bị hắn lợi dùng thời cơ đoạt đất… Hắn mạnh mẽ tiến công vào lãnh địa, quét qua hàm răng trắng đều tìm sâu vào trong, trêu chọc, đưa đẩy đầu lưỡi đinh hương thơm ngọt…tham lam dây dưa ko dứt… Cả người nàng nóng rần như bị liệt hỏa thiêu đốt, cả người mềm nhũn ra tựa vào người hắn ko hay biết, đầu óc mơ hồ như có sương mù bao trùm ko thấy lối…

Thấy con dã miêu trong lòng thu vuốt đầu hàng, hắn cực kì hài lòng, ko ngại ngùng siết chặt chiếc eo thon, dán người nàng vào trong lồng ngực rắn chắc, cơ thể mềm mại truyền đến người hắn 1 luồn xung điện chạy dọc cơ thể, khơi mào nỗi khát khao của người đàn ông trong hắn, hương vị của nàng càng ngày càng làm hắn trở nên lạc lối…

Đầu óc căn bản thiếu dưỡng khí sắp ko trụ nổi mà hắn lại ko lấy nửa điểm muốn buông tha, nàng liều mình cựa quậy… Cảm thấy nàng dường như ko thể chịu nổi, hắn buông nhẹ nàng ra, nhưng vẫn còn tham luyến cắn mút cánh môi hồng đào ngọt ngào mới ngẩn đầu dậy… Nàng 2 mắt ngập sương, 2 má vì vừa tức, vừa thẹn mà đỏ bừng như 2 quả hồng chín, khiến người ta muốn cắn 1 cái, đôi môi mềm vì hắn mà sưng mộng khẽ mấp mấy, lồng ngực phập phồng liên tục hô hấp… toàn hình ảnh đáng yêu này khiến hắn khó khăn đè nén máu đang sôi sục torng huyết quản, trí óc trống rỗng… Dã miêu này thật đúng là hồ ly, thực biết cách quyến rũ lòng người…

Bổ sung đầy đủ dưỡng khí… nàng mới lấy lại tỉnh táo, lợi dụng lúc hắn còn ngây ngốc, nàng 1 thân nhanh nhẹn thoát khỏi vòng kiềm kẹp đứng dậy đối diện, khuôn mặt vì tức mà thập phần đỏ hơn, mắt to mờ mờ trân trân nhìn hắn oán hận… “tên cẩu nam thối…hắn vì cái gì mà dám hôn nàng… chán sống hay sao?…Đc, ko cần biết Ngọc Bảo Sứ hay cái gì, dám khi dễ ta, ta liều mạng với ngươi” – Nàng thống hận nghiến răng ken két, dùng ánh mắt như dao sắt đâm ko ngừng vào hắn…

Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng đối diện đang tức giận ko ngừng oán trách, hắn ko những ko sợ hãi mà còn thích thú chiêm ngưỡng…

_Thưa chủ tịch, có ông Ngạn đến

Ko khí đang sôi sục mùi quyết chiến, mụ quản gia bước vào phá tan ko khí tà mị nghẹt thở, nàng mau chóng từ từ lấy lại lý trí, đè nén cảm xúc xuống… “Dù thế nào, Ngọc Bảo Sứ vẫn là thứ cha còn sống trân quý nhất, ko thể vì 1 phút bồng bột mà bị tiêu hủy… phải nhẫn nhịn” – nàng đau lòng ủy khuất nén lại cảm xúc, hít 1 hơi sâu hướng hắn cúi đầu mau chóng lui ra…

Nhìn nhân ảnh nhỏ nhắn thoắt thoắt đã chạy biến mất, khóe môi càng cong mãnh liệt hơn… Hắn thong thả tựa người vào ghế ra lệnh mụ quản gia cho mời khách vào…



_Vương chủ tịch, chào ngài

_Ngạn tiên sinh, mời ngồi

_Vương chủ tịch, ngài hôm nay là cho mời tôi có việc gì ko?

_Tôi nghe nói ông là nhà thẩm định bảo vật có tiếng nhất tại Đài Bắc này, nên hôm nay phiền ông đến xem giùm 1 vật

_Vương chủ tịch khách sáo rồi, chẳng hay ngài muốn tôi xem vật gì?

_Là chiếc bình này



Ngạn tiên sinh vừa thoáng trông qua chiếc bình giật mình sững sốt, khuôn mặt già nua co lại như giấy vò rồi lại giãn ra rạng rỡ như vừa phát hiện ra 1 thành phố cổ đại mất triệu năm mất tích…

_Vương chủ tịch, chiếc bình này ở đâu ngài có?

Nhìn sắc mặt Ngạn tiên sinh hắn cũng 8,9 phần đoán đc… khẽ cong môi nói…

_Là của lão phụ thân tôi trước lúc lâm chung giao phó lại, chẳng hay ông biết chiếc bình này?

_Đây là Ngọc Bình Sứ, chiếc bình quý từ thời tam quốc, là cống phẩm cho vua Ngụy, đương thời đc quý phi trân quý, phải nói là vô cùng quý giá…có điều…

Hắn sững người, ko ngờ chiếc bình hắn nghĩ đơn thuần kia chỉ là vật vô tri, ko biết vì sao lão phụ thân lại giao phó lại, cũng ko thể vứt đi nên đành để cắm hoa cho đỡ phí, vậy mà có giá trị kinh thường như vậy… thật khiến hắn toát mồ hôi hột…

_Có điều thế nào?

_Bảo vật này tôi nhớ ko nhầm người đầu tiên sở hữu Ngọc Bình Sứ là Vũ Hàn Bá…

_Vũ Hàn Bá ?

_Phải, ông ấy đã bỏ nữa gia tài để có đc Ngọc Bảo Sứ… Ông ấy vốn là người nhân từ, rất thích sưu tầm vật cổ… nhưng tiếc thay… – Ngạn tiên sinh tỏ vẻ thương cảm lắc đầu trặc lưỡi

_Là chuyện gì?

_Vũ Hàn Bá bị chính người em trai mình hại chết, chiếm đoạt gia tài… tội nghiệp nhất vẫn là con gái ông ấy

_Con gái? – Hắn sững sốt, dường như chính hắn cũng mờ mịt cảm nhận đc 1 sợi dây kết nối vô hình nào đó

_Ông ta có 1 đứa con gái rất xinh đẹp, còn nhận nuôi 5 tiểu nữ nữa, nhưng ko biết về sau sau khi bị người chú chiếm hết gia sản, đuổi khỏi nhà thì chẳng còn ai biết về bọn trẻ nữa… Aizzz, tội nghiệp, nếu đứa trẻ kia còn sống, ắt hẳn sẽ lớn lên rất xinh đẹp a – Ông Ngạn lắc đầu đồng cảm thương tâm cho câu chuyện Vũ Hàn Bá

_Tại sao bảo vật của Vũ Hàn Bá lại trong tay cha tôi?

_Là sau khi đoạt nhà, em trai ông ta đem đấu giá toàn bộ bảo vật, có lẽ cha ngài đã mua đc… Nhưng… ko hiểu sao, dạo gần đây, toàn bộ bảo vật của Vũ Hàn Bá lần lượt đc thu mua ko còn tung tích, tôi cũng vất vả tìm kiếm 1 số bảo vật khi ông ta còn sống thu mua đc nhưng bất lực…

_Bị thu mua ko còn tung tích?

_Phải

_Ngạn tiên sinh, ngài có thể cho tôi danh sách bảo vật khi Hàn Bá đương thời sưu tầm đc hay ko?

_Có thể, tôi có sẵn ở đây



Cáo biệt Ngạn tiên sinh, hắn chăm chú nghiên cứu danh sách mà ông Ngạn đưa, so sánh cùng hồ sơ về bảo vật Tiểu Miêu Ly trộm đc hoàn toàn trùng khớp… ko sai đâu đc…nàng chắc chắn chính là con gái Vũ Hàn Bá… Cũng chính là Miêu nữ tuyệt mỹ kia…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phục Bắt Tiểu Miêu Ly

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook