Phong Vân

Quyển 2 - Chương 38: Song Thần hội (3)

Đan Thanh

13/05/2014

Pháp Trí mỉm cười, đáp:

"Đây là ý của Thần, ngài rất tin tưởng cậu, cũng rất tin tưởng vào bản thân."

"Hả?"

Pháp Trí giải thích:

"Cơ quan trong Sưu Thần cung vô cùng nghiêm mật, mỗi bước cậu đi, nếu không có sự đồng ý của Thần thì chớ mong có thể toàn thân thoát khỏi nơi này. Huống chi, dẫu rằng cậu có thể rời khỏi Sưu Thần cung đi nữa thì cũng vô pháp thoát khỏi lòng bàn tay Thần. Cho nên Thần cực kỳ tin tưởng vào bản thân."

A Thiết nhận ra lời Pháp Trí không sai, dù cho hắn có thể cứu A Hắc khỏi Sưu Thần cung thì sao? Dù cho có thể trốn đến chân trời góc biển, thì kiểu gì Thần cũng bắt mấy người Tuyết Duyên lại, cho nên biện pháp tốt nhất lúc này...

Chính là tiêu diệt Thần, để lão ta không thể gây họa cho nhân gian được nữa.

Trong lúc A Thiết còn mải mê suy nghĩ, Pháp Trí đã bước tới xoay một chiếc đầu sư tử bằng đồng trên tường. "Két" một tiếng, cánh cửa đá nặng nề mở ra.

Pháp Trí dẫn A Thiết tiến vào trong Thú ngục, chỉ thấy nơi này chẳng rộng rãi gì, ước chừng ba trượng mỗi bề, bên trong chỉ có một ngọn đuốc, u ám vô cùng. Nhưng A Thiết vừa liếc mắt qua đã nhìn thấy tại góc ngục tối đen như mực, ở nơi mờ mờ ảo ảo ấy, một người đang cúi đầu phủ phục, trong bóng tối tĩnh mịch vẫn thấy trên thân người ấy quấn đầy xích sắt, ít nhất cũng phải trăm vòng.

A Thiết chầm chậm bước tới, nhưng người ấy vẫn cúi đầu như cũ. Dẫu không nhìn thấy mặt nhưng hắn vẫn cảm nhận được người ấy là ai. Hắn cùng người ấy đã từng nương tựa vào nhau từ lúc lang thang nơi đầu đường xó chợ ở Tây hồ, không cơm ăn không chỗ ngủ. Hắn cùng người ấy đã từng qua biết bao tháng ngày đói khổ hoạn nạn, vẫn yêu thương nhau như anh em, tin rằng suốt đời này hắn chẳng bao giờ quên được A Hắc đã từng vì mình mà đánh nhau với chó dữ, cùng những vết sẹo hằn sâu suốt đời trên lưng kia.

"A Hắc..." A Thiết gọi khẽ.

Người ấy vừa nghe thấy hai chữ này, giọng nói này, toàn thân đột nhiên chấn động, không dám tin, ngẩng đầu lên nhìn A Thiết:

"Là...đại ca sao? Đại ca, là...đại ca à?"

Ánh mắt A Hắc vốn lạnh lẽo như băng thoáng chốc hiện lên một niềm vui sướng không sao tả xiết, vành mắt ửng hồng lên, hắn không ngờ trước lúc chết còn có thể gặp lại người đại ca mà mình đã từng cướp cơm chó cho ăn đến nỗi mình đầy thương tích - A Thiết!

Nhưng niềm vui sướng trong mắt hắn chỉ thoáng qua rồi rất nhanh thay bằng vẻ sợ hãi đến không cùng.

A Hắc trước giờ không thích nói năng gì, đột nhiên nổi điên hét lớn:

"Đại ca... đi mau!"

A Thiết vừa tìm cách tháo xích sắt trên người A Hắc, vừa nói:

"Không! Đã nói rồi mà, muốn đi thì cả hai huynh đệ cùng đi!"

A Thiết vừa nói xong, A Hắc đột nhiên nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không tả, nhưng vẫn kiên quyết nói:

"Đại... ca, đa tạ đại ca... vẫn coi đệ là... huynh đệ, nhưng mà... không kịp... nữa rồi..."

A Thiết đột nhiên cảm thấy một cảm giác bất tường dâng lên trong lòng, vội hỏi:

"Không kịp là sao hả A Hắc? Mau nói cho đại ca nghe vì sao lại không kịp nữa?"

A Hắc nghẹn ngào nói:

"Bởi vì, một giờ trước... Thần đã... sai Thú nô cho đệ uống... một thứ thuốc... gọi là..."

"Đoạn tâm!"

"Đoạn tâm?" Pháp Trí đứng bên cạnh nghe thấy hai chữ này còn giật mình hơn cả A Thiết. A Thiết hoảng hốt chụp lấy Pháp Trí mạnh, quát hỏi:

"Mau nói cho ta biết, rốt cuộc Đoạn tâm là thứ quỷ quái gì hả?"



Pháp Trí dường như không tin được Thần có thể cho A Hắc uống Đoạn tâm, lắp bắp:

"Đoạn tâm... là loại thuốc mới nhất... mà Thần... luyện thành, so với Thú hoàn... còn đáng sợ hơn gấp chục lần, người bình thường uống Đoạn tâm thì chỉ cần hai canh giờ sẽ bước vào..."

"Cực ác Thú đạo!"

"Cực ác Thú đạo?" A Thiết vừa nghe thấy đã biết không hay, hỏi tiếp:

"Cực ác Thú đạo là thế nào?"

Pháp Trí ngượng ngùng đáp:

"Cực ác thú đạo là một cảnh giới mà con người sẽ không còn nhớ gì về bản ngã nữa, hoàn toàn chỉ có thú tính, bọn họ cũng giống như Thú nô, không còn nhận ra người thân nữa, không có tư tưởng, chỉ còn biết tàn sát, khí lực lại mạnh gấp chục lần Thú nô, mà điều đáng sợ nhất chính là, Cực ác Thú đạo không có thuốc giải, bọn họ sẽ vĩnh viễn trở thành..."

"Thần thú!"

"Thần thú?" A Thiết kinh hoàng lẩm bẩm, trong lòng chìm hẳn xuống.

"Vì sao... Thần lại muốn đối xử với A Hắc như thế?"

Pháp Trí đầy áy náy, đáp:

"Xin lỗi, A Thiết. Ta cũng không biết Thần sẽ cho A Hắc uống Đoạn tâm, Thần đã đồng ý với ta... không làm khó... A Hắc..."

Đồng ý, đồng ý... hai chữ này A Thiết đã nghe đến phát chán rồi. Nhưng lúc này, sau lưng hắn A Hắc đột nhiên gọi lớn:

"Đại ca..."

A Thiết và Pháp Trí cùng nhau quay đầu nhìn lại, liền thấy A Hắc mặt nổi gân xanh chi chít, mồ hôi đầm đìa, toàn bộ thân hình đột nhiên phồng to lên. "Bùng" một tiếng, quần áo trên người A Hắc nháy mắt đã bị khối cơ thịt nở ra xé nát thành từng mảnh.

"A Hắc!!!" A Thiết kinh hoàng đau đớn xông tới, không ngờ ngay lúc này, hai mắt A Hắc khẽ đảo, sau đó vung tay lên trời gào lớn:

"À uồm!"

Tiếng gào hung mãnh đầy giận dữ, cùng lúc đó, hơn trăm sợi xích sắt trên thân A Hắc cũng bị hắn dùng sức mạnh giật đứt.

Đáng sợ thay Cực ác Thú đạo! Đáng sợ thay Thần!

A Thiết muốn tiến lên xem tình hình A Hắc, nhưng không ngờ A Hắc không còn nhận ra A Thiết nữa, gầm một tiếng long trời rồi vung nắm đấm to như cái chậu vào mặt A Thiết.

A Thiết không hổ là Bất khốc Tử thần Bộ Kinh Vân năm xưa, trong chân tơ kẽ tóc lại có thể nhanh nhẹn lách mình tránh đi, một quyền này của A Hắc đấm vào tướng. "Ầm" một tiếng, bức tường đá tức thời bị đánh sập.

"A Hắc, bình tĩnh lại đi!" A Thiết vẫn còn hy vọng có thể dùng tiếng nói của mình để kéo A Hắc tỉnh lại, nhưng A Hắc hoàn toàn không có phản ứng gì, xoay người lại vung tiếp một quyền còn nhanh hơn lúc nãy. A Thiết tránh không được, chỉ đành đưa chưởng lên đón đỡ quyền đầu của hắn.

"Bình" một tiếng! A Thiết lấy chưởng lực của Bộ Kinh Vân năm năm trước để tiếp lấy một quyền mạnh như sấm sét của A Hắn. Một quyền ấy tuy chưa thể khiến cho A Thiết bị thương nhưng cũng làm cho lòng bàn tay hắn phát đau.

Nhưng lúc xuất chưởng A Thiết cũng đồng thời phát một chỉ vào đại huyệt của A Hắc nhằm kiềm chế hắn trước đã rồi nói sau.

Không ngờ một chỉ này của A Thiết trở thành phí công vô ích, bởi vì bắp thịt A Hắc phát triển quá mạnh, toàn thân đều có khí kình cương mãnh bao phủ, chỉ lực căn bản không thể nào điểm vào huyệt đạo của A Hắc được.

Mà lúc này quyền thứ ba của A Hắc đã lại đánh tới, A Thiết hiểu rằng không thể tiếp tục mù quáng lao vào đánh nhau với A Hắc được, bất đắc dĩ phải rút trong ngực áo ra một vật phát sáng.

Thần thạch!

Ánh sáng lóe lên, Thần thạch trong tay A Thiết run lên rồi biến thành một cây gậy dài ba thước phát sáng. Sao A Thiết lại biến Thần thạch thành gậy?



Đáp án rất nhanh đã có! Quyền thứ ba của A Hắc chưa đến, A Thiết đã dùng cây gậy ánh sáng này nhẹ nhàng điểm vào đại huyệt sau đầu A Hắc.

Trước nay Thần thạch vốn có thể biến sức nhỏ thành lớn, A Thiết tuy chỉ điểm nhẹ nhưng sức mạnh đã thành vô cùng thâm sâu, lần này cho dù khí kình hộ thể của A Hắc có mạnh đến cỡ nào cũng không thể chống lại được.

"Bành" một tiếng rung trời, thân thể to oành của A Hắc rốt cuộc cũng đổ xuống đất.

Trong Thú ngục nhất thời chìm vào tĩnh mịch vô biên.

Pháp Trí cũng không hề động đậy, chỉ vì ông ta đang trân trối nhìn A Hắc, ông ta không rõ vì sao Thần lại muốn biến A Hắc thành một thứ người không giống người, thú không giống thú thế kia.

A Thiết cũng không nhúc nhích, khôn mặt hắn cũng không có một chút biến đổi nào.

Nhưng lồng ngực không nhấp nhô không có nghĩa là trong lòng hắn không nổi sóng.

Gương mặt xanh tái, hắn bình tĩnh nhìn A Hắc đang nằm dưới đất, nhìn bộ dạng bị Thần hành hạ đến mức ấy, chỉ có A Thiết mới biết trong lòng hắn có bao nhiêu sóng cuộn ba đào.

Nhiều lắm!

Phẫn nộ cùng cực khiến cho hắn trở nên lạnh lùng, lạnh lùng đến độ không còn là A Thiết nữa mà tựa hồ như lúc này hắn đã khôi phục bộ mặt thực sự của Bất khốc Tử thần trước kia - Bộ Kinh Vân!

Bộ Kinh Vân thuở trước chỉ có một mục đích sinh tồn duy nhất là báo thù! Là phẫn hẫn! Bây giờ, ngay cả A Thiết nhiệt thành chính trực, hắn, cũng muốn hận!

Rất lâu, rất lâu sau, A Thiết cuối cùng cũng trầm giọng buông một câu qua kẽ răng nghiến chặt:

"Thần hiện giờ ở đâu?"

Theo mỗi chữ hắn hói đều có tơ máu phun ra, cho thấy hắn khổ sở thế nào mới có thể nói được mấy chữ này qua hàm răng cắn chặt ấy.

Pháp Trí không biết phải làm sao, từ lúc ông ta lọt lòng đến giờ chưa khi nào cảm thấy mình làm sai điều gì, chỉ có lúc này, ông ta thực sự cảm thấy tựa như mình rất có lỗi với huynh đệ A Hắc A Thiết, nhất là A Thiết, đứa nhỏ này trước nay quan tâm kính trọng ông ta biết bao...

Pháp Trí trong lòng hổ thẹn, hỏi lại:

"Cậu... vẫn muốn đi gặp Thần à?"

A Thiết im lặng không đáp, câu hỏi của Pháp Trí căn bản không cần phải nhắc lại.

Pháp Trí cũng hiểu rõ những chuyện sắp sửa xảy ra, nhưng ông ta cũng không có sức mà ngăn cản, chỉ ngập ngừng nói:

"Thần... đang ở ngoài cửa Thú ngục, ở cuối... lối đi mé trái kia..."

A Thiết không quay đầu nhìn Pháp Trí, chỉ hờ hững nói:

"Tốt lắm. Đa tạ ông, Pháp Trí... đại sư..."

"Còn sống sẽ gặp!"

Chữ "gặp" vừa buông, A Thiết đã ôm lấy A Hắc dưới đất, bước nhanh ra khỏi Thú ngục, mỗi bước chân quyết tuyệt vô cùng.

Pháp Trí nghe thấy A Thiết cuối cùng vẫn gọi mình là Pháp Trí, vẻ hổ thẹn trên mặt càng sâu, đứng ngây ngốc nửa ngày, cuối cùng tự lẩm bẩm nói:

"Xin lỗi cậu, A Thiết, ta... thật sự... rất... xin lỗi..."

Nói xong, hai hàng lão lệ đã không kìm được, lã chã rơi xuống.

Không ngờ Pháp Trí "Tất sát từ bi" cũng rơi lệ vì A Thiết...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook