Phong Lưu Diễm Chủ

Chương 9

Đồng Ny

06/08/2015

Edit by: Thiên Dạ Nguyệt

Cách một khoảng bạch tuyến vẽ từ vôi, Tề Hạo nhìn ba cô nương đối diện. Đứng ở giữa kia chính là Nguyệt Hoa, hắn nhận ra được, vì một câu nói của hắn mà bị cô nương bán mình chôn cha này giao cho cả vận mệnh

Nhưng hắn không rõ, Nguyệt Hoa là như thế nào tìm tới nơi này?

“Ân công……” Nguyệt Hoa vong tình, đã nghĩ vượt qua bạch tuyến, hướng Tề Hạo chạy đến.

“Đứng lại!” Tề Hạo hét lớn một tiếng.“Sơn trại những người đó không có nói cho các ngươi, không cho phép vượt qua bạch tuyến sao?”

“Ân công……” Nguyệt Hoa lau lệ.“Tâm ngươi luôn tốt như vậy, thầm nghĩ chiếu cố người khác, lại làm cho chính mình……”

Vừa mới vào núi, nghe nói trại lý bị dịch chứng, nàng cũng thực sợ hãi, nhưng biết được Tề Hạo liều lĩnh nhảy vào dịch khu, nàng liền cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ muốn nhìn thấy hắn.

Ân công của nàng là vĩ nam tử giỏi nhất đến đời này, một đại trượng phu, có thể hầu hạ một người nam nhân như vậy, là nàng cầu phúc tám đời mới được việc tốt như vậy a, cho nên vì hắn mà không quản gì hết chạy tới.

Chỉ cần Nguyệt Hoa không vượt qua bạch tuyến, Tề Hạo sẽ không nghĩ sẽ để ý nàng, ánh mắt chuyển hướng hai cô nương khác, diện mạo phi thường xa lạ, hắn một chút ấn tượng cũng không có.

“Tề công tử, ta là bảo nhi của Thiên Hương lâu, Phong Ngũ Nương.” Đó là một nữ nhân tư dung thanh tú, tuổi chừng ba mươi.

Tề Hạo chớp chớp mắt, thật sự không thể đem nàng cùng lão vịt (tú bà) kia liên tưởng đến.

“Ta là Nguyễn Kiều Kiều.” Một cô nương khác minh diễm chiếu nhân tự giới thiệu nói.

“Thiên Hương lâu đầu bài cùng chủ chứa, các ngươi tới nơi này làm gì?”

“Hiện tại đã không còn Thiên Hương lâu.” Phong Ngũ Nương nói.“Từ khi Tề công tử ở lâu lý diễn hoàn tràng kia, toàn Giang châu đều biết kia mảnh đất kia có vấn đề, rốt cuộc không ai dám đi Thiên Hương lâu nữa, lão bản phải đem việc làm ăn tốt này giải tán, các cô nương lâu lý cũng tan hết.”

“Phong cô nương đã biết đó là tràng diễn, sao không cùng quý lão bản giải thích rõ ràng?”

“Có một số việc, ngươi tin chính là tin, giải thích không rõ. Huống hồ ta cùng Kiều Kiều cũng ghét kiếp sống bán rẻ tiếng cười, không bằng lấy chút ngân lượng, tìm cách khác mà sống.”

“Vậy nhóm các ngươi tìm ta làm cái gì?”

“Chúng ta không phải cố ý tìm đến Tề công tử.” Nguyễn Kiều Kiều nói:“Ta cùng Ngũ Nương thời điểm rời đi khỏi Giang châu, gặp Nguyệt Hoa bị bệnh ven đường, nghe nàng nói muốn tìm ân công, còn miêu tả hình dáng công tử. Chúng ta đoán ân công Nguyệt Hoa cùng đạo trưởng bắt yêu ở Hương lâu là cùng một người, liền bồi nàng cùng nhau tìm người.”

Tề Hạo theo lời của nàng đoán được, làm cho chính mình bị lộ chân tướng đại khái chính là đầu bạc này. Dù sao, người trẻ mà tóc đã bạc thật sự quá ít, lần tới nếu gạt người, nhớ kỹ trước tiên đem màu tóc sửa lại.

“Nay các ngươi tìm được rồi, có thể đi!” Hắn không muốn cùng ba vị cô nương dây dưa, vẫy vẫy tay, liền muốn ly khai.

“Ân công……” Nguyệt Hoa hảo vất vả mới tìm được hắn, sao dễ dàng phóng hắn rời đi?

“Dừng bước.” Tề Hạo trợn mắt viên sanh.“Muốn ta nói bao nhiêu lần, không cho phép vượt qua bạch tuyến.”

“Đúng…… Thực xin lỗi ân công……” Nguyệt Hoa trừu khóc thút thít nghẹn ngào.

“Ngươi đừng đuổi ta đi, ân công, Nguyệt Hoa đã muốn là người của ngươi, này cả đời chỉ hầu hạ một mình ngươi.”

Tề Hạo rất đau đầu. Trên đời này làm sao có thể có một nữ nhân hết cách như vậy? Khi hắn trêu chọc đến, đáng lý ra sớm phải biết không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Nguyệt Hoa cô nương chớ nói như vậy khiến người ta hiểu lầm, chúng ta bất quá là bèo nước gặp nhau, liên lụy không nhiều như vậy.”

“Nhưng Nguyệt Hoa đã thề, muốn cả đời đi theo ân công a!”

“Ngươi đã thề, chính ngươi nghĩ biện pháp, cùng ta không quan hệ.” Hắn đưa mắt nhìn về phía Phong Ngũ Nương cùng Nguyễn Kiều Kiều.

“Hai vị, trên núi này chính là dịch chứng đang hoành hành, các ngươi nếu vô sự, chạy nhanh xuống núi đi!”

Phong Ngũ Nương cùng Nguyễn Kiều Kiều liếc nhau.“Kia công tử ngươi thì thế nào?”

“Ta tất nhiên là lưu lại.” Hắn đã muốn chủ động nhảy vào vũng bùn, còn nói rời đi cái gì?

“Hôm qua chúng ta ở tại Hải thành thấy công tử, công tử thân cường thể kiện, không giống người nhiễm bệnh, tội gì ở lại nơi này?” Phong Ngũ Nương hỏi.

Nguyên lai các nàng sớm như vậy liền đuổi kịp hắn, đáng tiếc hắn hoàn toàn không phát hiện, ai, hoàn toàn không biết võ thật sự bất tiện…… Nếu hắn cùng Tần Khả Tâm còn có thể có tương lai trong lời nói, hắn cùng nàng tập chút võ nghệ.

“Bởi vì nơi này có cái ta theo đuổi.”

“Là Tần cô nương sao?” Phong Ngũ Nương hỏi.

Tề Hạo gật đầu. Hắn cùng Tần Khả Tâm đã sớm tuy hai mà một, ngay cả tánh mạng đều cũng là của chung một người, lại như thế nào đến khi ở đại nạn này lại tách ra?

“Ân công có thể cùng Tần cô nương đồng sinh cộng tử, Nguyệt Hoa cũng có thể vì ân công xá đi tánh mạng.” Nói xong, nàng lại muốn vượt qua bạch tuyến.

“Ngươi dám lại đây, ta trực tiếp giết ngươi.” Tề Hạo mắt lộ ra hồng quang.

“Ngươi nên biết, vì phòng ngừa dịch chứng lan tràn, luật pháp triều đình là cho phép làm như vậy.”

Nguyệt Hoa nhất thời bị dọa trắng mặt.

Tề Hạo hừ một tiếng.“Làm phiền Phong cô nương, Nguyễn cô nương mang nàng xuống núi!” Hắn xoay người, cũng không quay đầu lại rồi bước đi.

Nguyệt Hoa nhào vào trong lòng Phong Ngũ Nương, khóc rầm trời.

Nguyễn Kiều Kiều vỗ nhẹ ngực đang phập phồng kịch liệt.

“Thật là làm ta sợ muốn chết, Tề công tử là người nhã nhặn như vậy, không thể tưởng được nổi giận lên lại khủng bố như thế……” Thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, đúng là có chút mê võng.

Kiếp sống thanh lâu mười năm, nàng cũng gặp qua không ít người, chức vị, giang hồ, thương hành, hỗn bang phái…… Tam giáo cửu lưu, nàng tự nhận hai mắt lợi hại.Namnhân thôi! Không phải hình dáng, bề ngoài lại tuấn tú, trong khung chính là một chữ — tiện, rõ ràng trong nhà còn có hiền thê, còn đi tầm hoa vấn liễu, nói cái gì thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng khong trộm.

Nàng chán ghét nam nhân, nhìn liền buồn nôn, nghe Nguyệt Hoa đem Tề Hạo khoa lên trời, nàng cũng không tin như thế, bất quá là một cái có chỉ là một kẻ lừa đảo có chút thông minh nhỏ thôi.

Nhưng đến khi tận mắt diện kiến Tề Hạo, thực tại dọa nàng nhảy dựng.Namnhân ngũ quan tuấn tú rất nhiều, nhưng hắn đầu bạc kia so ngân hà trên trời cũng là tuyệt vô cận hữu, không chỉ là người bên ngoài có lực hấp dẫn, cũng là người mà Nguyễn Kiều Kiếm hiếm thấy xưa nay.

Hơn nữa hắn mới vừa rồi toát ra vẻ tôn quý, khí thế cao cao tại thượng, nhưng lại làm cho Nguyễn Kiều Kiều không tự giác tâm chiết.

Vì sao Tề Hạo có thể hoàn toàn không nhìn Nguyệt Hoa đau khổ cầu xin? Trên trời rớt xuống mỹ nhân cho hắn không tốt sao? Trên đời thực sự không có nam nhân háo sắc? Nàng không biết, có lẽ là có đi.

Nguyệt Hoa hãy còn khóc, Phong Ngũ Nương nhỏ giọng an ủi nàng, trong lòng lại chấn động. Muốn hay không đem tin tức trên núi phát dịch chứng thông báo cung phủ, có thể sẽ được không ít ngân lượng! Nàng cũng không giống tiểu cô nương, trong mắt chỉ có tuấn lang quân, nữ nhân a, vẫn là dựa vào chính mình, trong tay nắm ngân lượng, cuộc sống mới có cái dựa vào, muốn đem cả đời phó mặc cho một người nam nhân, thật là ngu ngốc muốn chết a.

Tề Hạo trước tiên ở trong phòng nghỉ của người bệnh dạo qua một vòng, vui sướng phát hiện có người đã bắt đầu bình phục, trên mặt mụn nước kết vảy, tuy rằng sẽ lưu lại dấu vết khó coi, nhưng ít ra bảo vệ tánh mạng.

Cường đạo mặc kệ nằm, ngồi, vừa thấy hắn, liền cùng hắn chào hỏi.

Tề Hạo nhất nhất đáp lễ, quan sát vẻ mặt bọn họ, có mệt mỏi, có bất đắc dĩ, có thống khổ…… Chính là không có oán giận, bọn họ cũng không bởi vì chính mình bị cách ly liền cam chịu, hoàn toàn không có ý niệm nếu mình chết cùng sẽ đem theo một người cùng chết trong đầu.



Hắn thực vui mừng, những người này bản tính chất phác, không uổng công hắn vì bọn họ trù tính một cái đường lui.

Sau khi từ biệt đám người bệnh, hắn lại đi về phía sau núi, bên tai nghe ào ào tiếng nước, hắn cước bộ có phần nhanh hơn.

Muốn tìm Tần Khả Tâm rất đơn giản, theo cá tính yêu khiết của nàng, một ngày đều rời không được nước, tìm được nguồn nước, Tần Khả Tâm bóng dáng còn có thể xa sao?

Bước qua cỏ dại u kính, hắn hấp hấp cái mũi, ngửi được trong không trung có một cỗ mũi hương vị, là lưu hoàng.

“Không thể tưởng được nơi này có ôn tuyền.”

Đi quá phiến đá to chặn đường, nghênh diện là một mảnh khói trắng hơi nước. Giữa sương khói sương mù , một bóng dáng yểu điệu tẩm ở trong nước, đang dùng lực vỗ bọt nước.

Hắn bên tai ẩn ẩn còn nghe thấy thanh âm oán giận.“ Quỷ phong lưu, đại sắc lang, hoa tâm đại cải củ……” Hắn phốc xích cười đi đến.

“Người nào?” Một đạo chỉ phong xẹt qua bên tai hắn, tước đi mấy căn chỉ bạc.

Tề Hạo lại lần nữa diện kiến võ công Tần Khả Tâm — quả nhiên uy lực bất phàm.

“Là ta.” Hắn nói.

“Ngươi tới làm gì?” Nàng nghĩ đến sẽ nghe được hắn giải thích nhưng hắn một câu cũng không nói.

Một trận tất tất tốt tốt thanh âm truyền đến, tâm nàng không khỏi nghi hoặc.

Phanh, có vật thể rơi xuống nước.

“Tề Hạo!” Nếu hắn không cao hứng sơ sẩy đại ý, trêu chọc nữ tử, nàng vẫn đang là quan tâm hắn, thích hắn.

“Ngươi làm sao vậy — a!” Một đôi cánh tay tráng kiện đột nhiên nắm ở trên vai của nàng.

“Tề Hạo –”

Chán ghét, bọn họ còn chưa có bái hoa đường, hắn làm sao có thể……

“Ngô ngô ngô……”

AA nhưng nàng không có cơ hội mở miệng chất vấn. Hắn phủng trụ mặt của nàng, mật mật hôn nàng.

Giữa hơi nước mông lung, nàng nhìn thấy một đôi mắt đen láy, không nhiễm nửa điểm tạp sắc, trời lại sáng rọi mị người.

Hắn ánh mắt nóng cháy, so với nước nóng vây quanh bọn họ người càng nóng hơn gấp trăm lần.

Khi hắn hôn trụ nàng, đầu lưỡi đột nhiên ở trong khoang miệng nàng, mềm nhẹ quấy, liều chết triền miên, thân thể của nàng cũng lập tức mềm mại.

Hắn thân thủ đẩy mái tóc dài rối tung của nàng ra, hai ngón tay khinh nhu vành tai mềm mại của nàng, bất quá trong nháy mắt, cả người nàng liền ngã vào trong lòng hắn.

Hắn kéo nàng hướng đến bờ ôn tuyền.

“Tề — ngô……” Hắn căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện, chỉ cần nàng mở miệng, hắn liền kịch liệt ấn lên môi nàng nàng nụ hôn.

Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Lại muốn làm cái gì? Trong lòng nàng có chút hoảng, lại có một chút chờ mong. Tựa vào đàm biên (Bờ của cái ôn tuyền đấy ạ), tay hắn vuốt nhẹ theo cái lưng bóng loáng của nàng, một đường phủ đến kiều đồn đầy đặn kia. Nàng thân mình run rẩy, ở ngực giống như có một phen hỏa thiêu.

“Ngô……” Hắn lại hôn trụ nàng, tay kia thì lại nhẹ nhàng hướng về phía trước ngực mềm mại của nàng.“Ân……” Nàng lắc lắc thân mình, giữa môi thoát ra một âm thanh ngọt ngấy yêu kiều.

Tayhắn bắt đầu nắn hai nụ hoa trước ngực nàng, liếc thấy nhị hoa mở ra, cảnh xuân cả sảnh đường.

Kìm lòng không đậu, hắn cúi đầu, liếm mút nơi đỏ bừng này.

“A!” Nàng thân mình bỗng cong lên, chỉ cảm thấy toàn thân da gà đều nổi lên, nhưng lại có một tia tê dại, nói không nên lời là thoải mái, hay là đau đớn? Thực phức tạp, lại thực mê người.

Một bên liếm duyện hai nụ hoa kiều diễm kia, bên kia hắn rút tay về nhẹ nhàng phủ lên cái mông của nàng, hắn hướng vòng eo mềm dẹo tinh tế như liều xanh kia vừa sờ nắn lại vuốt ve.

Lòng bàn tay hắn có thể cảm nhận được nàng thân mình run run, còn có nhân hưng phấn mà đột nhiên tăng nhiệt độ cơ thể.

Lưỡi hắn chạm vào thấy cực nóng, nhưng cũng bắt đầu khơi dậy dục hỏa trong cơ thể hắn.

Đại chưởng dọc theo vòng eo chậm rãi trượt xuống, g thân mìnhnàn kịch liệt run lên, không biết là ngón tay hắn đột nhập làm đau thân thể, hay là nước trong ôn tuyền thừa cơ dũng mãnh tiến vào trong nàng (Tâm tỷ, là tay hay nước tỷ cũng ko nhận ra a).

“Ngô……” Nàng phe phẩy đầu, bị tình dục huân mê lý trí.

Hắn đem nàng ôm lấy lấy. Hắn lần đầu tiên phát hiện nguyên lai chính mình rất khí lực, ở trong nước, thân thể của nàng mềm mại tựa như bông, nhẹ nhàng khéo léo, hắn tách hai chân của nàng ra, làm cho chính mình tiến nhập vào nàng.

“A!” Nàng ngửa đầu, phát ra một thanh âm vừa buồn khổ lại vui thích. Tiếng yêu kiều đó hóa thành một đạo lôi đánh vào trên ót hắn, nháy mắt, lý trí hắn bay mất, trong mắt, trong lòng chỉ còn lại có nàng. Theo luật động nhanh hơn, của nàng thở dốc cũng càng thêm kịch liệt.

Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ có trong nháy mắt, có lẽ là một cái xuân thu, nàng bị tình dục đưa lên khoái hoạt cao nhất.

“A!” Nàng hai tay gắt gao ôm hắn, trán áp lên bờ vai của hắn, vô lực thở gấp.

Hắn hơi thở cũng thực vội, so với nàng đỡ hơn. Hắn còn luyến tiếc không muốn buông nàng, ôm chặt nàng, làm cho hai người thân thể mật không thể phân. Nàng nhắm mắt lại, hãy còn trở về chỗ cũ mới vừa rồi kích tình.

Đột nhiên, hắn tới gần bên tai nàng, cúi đầu nói một câu –

“Khả Tâm, nàng nhiễm bệnh đậu mùa.”

Nguyệt Hoa hoàn toàn không để ý việc Tề Hạo lạnh nhạt, kiên trì cả đời này coi hắn chính là ông trời của nàng. Lên núi, mặc dù biết được trại lý chính là phát dịch chứng, nàng cũng không sợ, lưu lại ngay tại trong trại, giúp người trong trại giặt quần áo nấu cơm. Đương nhiên, bị ngăn cách bởi nhóm chữa bệnh phía sau núi, cùng với Tề Hạo, đồ ăn của Tần Khả Tâm cũng đều là nàng làm.

Tề Hạo cứ việc nhiều lần hoặc khuyên nhủ, hoặc đe dọa nàng xuống núi, nàng thủy chung bất vi sở động. Hôm nay, nàng lại vào để đưa cơm cùng đồ ăn cho Tề Hạo và mọi người, đồng hành còn có Phong Ngũ Nương cùng Nguyễn Kiều Kiều.

Tề Hạo phi thường bất đắc dĩ nhìn ba cô nương này, thật sự không rõ, rốt cuộc là cái nguyên nhân gì khiến cho các nàng chấp nhất như thế không chịu rời đi?

Một lần cuối cùng. Hắn quyết định, một lần cuối cùng cùng các nàng đàm phán, xuống núi liền coi như xong, nếu không, kiếp này sẽ không gặp lại.

“Ân công.” Giống như mỗi một lần qua lại, Nguyệt Hoa vừa thấy hắn đến, luôn ba phần hưng phấn ở giữa lại mang theo bảy phần u oán.“Hôm nay mọi người thân mình ra sao? Ta làm rất nhiều đồ ăn ngon, có lẽ bọn họ ăn thân thể sẽ biến hảo –”

Tề Hạo lạnh lùng đánh gãy lời của nàng.“Hôm nay lại đã chết một người.” Tính xuống dưới, nhiễm bệnh mười tám người, đã có mười hai cái hồn về hoàng tuyền.

Nguyệt Hoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngập ngừng sau một lúc lâu mới nói: “Ân công đừng lo lắng, cái kia…… Người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương.”

“Ta biết người chết không thể sống lại. Ta nghĩ tốt nhất là……” Ánh mắt hắn thay phiên đảo qua Phong Ngũ Nương, Nguyệt Hoa cùng Nguyễn Kiều Kiều.“Thời khắc nguy cấp này, ba vị cô nương không cầu tự bảo vệ mình, ngược lại tự hãm hiểm cảnh (Tự hãm hiểm cảnh: Tự làm cho mình gặp nguy hiểm), tại sao lại làm vậy?”

“Ta sinh là người của ân công, chết là quỷ của ân công.” Nguyệt Hoa giành trước cho thấy thái độ.

Phong Ngũ Nương cùng Nguyễn Kiều Kiều liếc nhau, nhún nhún vai. Phong Ngũ Nương trong lòng còn muốn biết rõ ràng trên núi dịch chứng, hảo xuống núi hướng quan phủ thông báo, lĩnh thưởng bạc, mà Nguyễn Kiều Kiều chính là vì nổi lên một chút lòng hiếu kỳ với Tề Hạo, mới lưu lại.

Các nàng biết chuyện dịch chứng, nhưng người nơi này bắt tay vào làm việc phòng bị rất tốt, trong lòng cũng không lo lắng chính mình bị nhiễm bệnh, cho nên không vội mà đi.

Bất quá mỗi ngày nghe Tề Hạo nói cái này chết, cái kia treo, nghe nhiều vài lần, trong lòng các nàng cũng có chút bất an, cân nhắc nếu không phải nên chạy trối chết quan trọng hơn?



Tề Hạo nhìn ra tâm tư Phong Ngũ Nương cùng Nguyễn Kiều Kiều, cũng an tâm. Có lẽ bởi vì các nàng kiến thức nhiều lắm, không có đôi mắt hết hy vọng như vậy, không giống Nguyệt Hoa như vậy từ nữ giới, cô nương được khuê huấn giáo dục.

Hắn nhìn Nguyệt Hoa, thật lâu sau, khẩu khí có chút thở dài.“Vì sao nhận định ta?”

Nguyệt Hoa ngây ngẩn cả người. Bám lấy Tề Hạo nguyên nhân là cái gì? Hắn bộ dạng đẹp mặt? Xác thực, nàng vừa được mười sáu tuổi, chưa thấy qua nam nhân so với Tề Hạo đẹp mắt hơn.

Còn có một chút, Tề Hạo thực tin cậy. Từ nhỏ, cha mẹ đã dạy nàng, ở nhà theo phụ, xuất giá theo phu, phu tử tòng tử, nàng vẫn cẩn thủ không vi (Cẩn thủ không vi: Thực hiện nghiêm túc không dám vi phạm).

Nhưng là nương đã chết, đã lâu năm, cha cũng đi theo rồi, cả nhà chỉ còn một mình nàng, cùng ngay cả tiền táng phụ cũng không có, là Tề Hạo giúp nàng, mới làm cho nàng không chỉ có bảo trụ tự do, còn có tiền tài mai táng phụ thân.

Nhưng khi táng phụ? Nàng một mình sống như thế nào?

Nữ nhân gia cả đời chính là quay chung quanh “Tam tòng tứ đức” Những lời này phải áp dụng trong cuộc sống, mà cha nàng đã chết, nàng lại không có hứa nhân (hứa nhân: Người đính ước), trong nháy mắt, nàng không biết chính mình nên thuận đi theo ai? Lại có người nào có thể vì vạch ra cho cuộc sống của nàng một con đường sáng sủa?

Vì thế nàng nghĩ tới Tề Hạo. Namnhân này khi nàng bán mình táng phụ đã mở miệng giúp nàng, có phải hay không giống như mua hạ nàng? Giọt thủy chi ân để dũng tuyền (Giọt nước nếu là ơn thì cũng như nước suối chảy), hắn cũng là ân công của nàng, nàng tự nguyện vì hắn làm trâu làm ngựa, đưa hắn lên trên đỉnh đầu kia, còn coi hắn là trời.

“Ngươi là đại ân nhân của Nguyệt Hoa, đại ân cứu mạng, không nghĩ đến báo, Nguyệt Hoa nguyện lấy thân báo đáp.”

“Đối với ngươi ta không muốn.” Tề Hạo quả quyết cự tuyệt yêu cầu của nàng.

“Nguyệt Hoa cô nương, ta không biết người khác là nói cho ngươi như thế nào, nhưng ta nói, sinh mệnh mỗi người đều thuộc sở hữu của mình, người khác không có quyền xử trí. Ngươi cũng không cần tùy tiện đem người của chính mình giao vào trong tay người khác, hôm nay vạn nhất ngươi gặp người không hiền lành, gặp phải cái đồ xấu xa, hắn muốn ngươi đi trộm thưởng lừa gạt, ngươi cũng đi làm sao? Thậm chí hắn bán ngươi đến thanh lâu, ngươi không phải liền ngoan ngoãn đi qua nghênh đón cuộc sống như vậy?”

Nguyệt Hoa đau đầu, lại muốn suy nghĩ.“Cha mẹ nói cho ta biết, nữ nhân nhất định phải hiểu được tam tòng tứ đức, nếu là phu quân của Nguyệt Hoa (NN: Cô đi tìm phu quân của cô đi, liên quan gì Hạo ca), hẳn là sẽ không đối với Nguyệt Hoa làm ra những chuyện xấu này.”

“Hẳn là, chính là không xác định, cho nên ngươi chính là đang đánh bạc đi?”

Nàng thở sâu, bình tĩnh nhìn Tề Hạo.

“Nguyệt Hoa xác định ân công không phải là loại người làm chuyện xấu.”

Thật là giáo dục khủng khiếp, có thể so với ma giáo mê hồn đại pháp mà Tần Khả Tâm từng đề cập qua kinh khủng hơn, có thể đem một người huấn luyện đến hoàn toàn không coi trọng chính mình, chiếu theo sách mà làm việc, thật sự lợi hại.

Tề Hạo lắc đầu, buông tha việc nói rõ lí lẽ cùng nàng.

“Ngươi sở dĩ nhận định ta chỉ là vì cha ngươi đã chết, ngươi lại vân anh chưa gả, trong lúc nhất thời tìm không thấy dựa vào, liền ngẫu nhiên đem ta một phen trở thành ân công của ngươi, toàn tâm toàn ý đi theo ta –”

“Ngươi vốn chính là ân công của Nguyệt Hoa.” Nguyệt Hoa cướp lời nói.

“Để cho ta nói xong đã.” Tề Hạo không kiên nhẫn xua tay.“Ta không thể gật bừa với loại người trong đầu có ý tưởng đem tương lai ký thác cho người khác, vì thế ta sẽ không chịu nhận ngươi, vĩnh viễn không có khả năng.”

“Ân công, Nguyệt Hoa biết ngươi cùng Tần cô nương lưỡng tình tương duyệt, Nguyệt Hoa không có ý phá hư, thầm nghĩ vì ân công giặt quần áo giũ chăn mền (NN: E hèm, cái việc giũ chăn là của Tần tỷ tỷ nhá), làm nô làm tì, hầu hạ ân công.”

“Ta không cần nô tỳ, hơn nữa những việc ngươi nói này ta có thể chính mình tự làm được. Ta hôm nay đến chính là để nói cho ngươi –”

Hắn thay phiên nhìn ba cái cô nương, thần thái dị thường nghiêm trọng.

“Ta muốn nói với các ngươi, dịch chứng trên núi này là bệnh đậu mùa, ta cùng Khả Tâm khống chế không được nó, các ngươi không muốn chết, cũng mau trốn đi!”

Phong Ngũ Nương cùng Nguyễn Kiều Kiều đồng thời biến sắc. Sẽ chết, bệnh như thế nào là đáng sợ như vậy? Các nàng ban đầu tưởng rằng chính là ôn dịch bình thường, vừa nghe đến là bệnh đậu mùa, các nàng lập tức đã nghĩ xoay người đào tẩu.

Nguyệt Hoa cũng là sợ toàn thân phát run, nhưng nàng thật không muốn rời khỏi Tề Hạo, nàng muốn như thế nào qua những ngày kế tiếp?

“Ân công, vậy ngươi ngươi ngươi…… Ngươi không trốn sao?”

“Ta có gì phải chạy?”

Nguyệt Hoa sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi.

“Hay là ân công cũng nhiễm bệnh đậu mùa?”

“Không biết.”

“A?” Nguyệt Hoa khó hiểu.

“Ta cũng không thấy phát bệnh trạng, bất quá ta mỗi ngày cùng bệnh nhân tiếp xúc, cho dù có bị nhiễm cũng không ngạc nhiên.”

“Nhưng bây giờ còn không có nhiễm a!” Nguyệt Hoa nói xong, muốn vượt qua bạch tuyến đến kéo Tề Hạo.“Chúng ta chạy nhanh chạy, hẳn là còn kịp.”

“Đứng lại.” Tề Hạo ngừng cước bộ của nàng. Vớ vẩn. Huống hồ, ta sẽ không bỏ lại mặc kệ Khả Tâm.

“Chỉ cần có khả năng nhiễm bệnh, sẽ không nên chạy loạn, để tránh tình hình bệnh dịch lan rộng.”

“Chẳng lẽ Tần cô nương…… Nàng đã nhiễm?” Nghĩ đến Tần Khả Tâm cũng sắp đã chết, Nguyệt Hoa trong lúc nhất thời choáng váng.

Tề Hạo lạnh lùng nhìn ba nàng cái liếc mắt một cái.

“Ta cho các ngươi thời gian ba ngày xuống núi, qua ba ngày đều sinh tử do trời.” Hắn xoay người nhắc nhở ba cô nương kia, xoay người bước đi.

“Ân công, ân công –” Nguyệt Hoa còn ở tại phía sau hắn thê lương hô.

Phong Ngũ Nương cùng Nguyễn Kiều Kiều đều khuyên nàng, vợ chồng là tình thâm, khi đại nạn đến cũng còn muốn tách ra, huống chi Nguyệt Hoa cùng Tề Hạo cái gì cũng không phải, nhìn chung mạng nhỏ quan trọng hơn a!

Nguyệt Hoa chính là khóc, càng không ngừng khóc.

Tề Hạo cầm theo cái giỏ đi vào nhà cỏ mà nhóm người bệnh ở.

Tần Khả Tâm mặt đeo khăn trắng, dựa ở cạnh cửa nhìn hắn cho nhóm bệnh nhân phân công đồ ăn, ngẫu nhiên, gió nhẹ đưa tới vài tiếng Nguyệt Hoa khóc.

“Nàng thực thương tâm.”

“Còn chưa đủ.” Tề Hạo phát xong đồ ăn, đi đến bên người nàng, cùng nàng nói chuyện.

“Cần kích thích lớn hơn nữa mới có thể xoay cái loại quan niệm biến thái này của nàng.”

“Chàng thực vì nàng suy nghĩ!” Ngữ khí mang theo một cỗ vị chua.

“Gặp nhau tất nhiên là hữu duyên. Ta chỉ là không đành lòng nhìn nàng tuổi còn trẻ, liền tự hủy cả đời.”

“Nói đến đây chính là không bỏ xuống được tiểu cô nương nhà người ta, sao không rõ ràng thu nàng?” Vị chua càng nồng đậm.

“Tha ta đi! Ta khả chịu không nổi thuận theo cô nương như vậy. Nương tử của ta ơi, nàng trời sanh tính yêu khiết, có thể ăn ít một chút cơm, cũng không thể thiếu một lần tắm, bề ngoài lạnh nhạt hung hãn, kỳ thật là nói năng chua ngoa đậu hủ quá nha.”

“Chàng muốn chết a?!” Nàng oán hận trừng mắt nhìn hắn, lại ở thời điểm thân thủ hắn ôm eo nhỏ của nàng, thân thể như ngọc mềm mại hóa thành xuân thủy tiến sát trong lòng hắn.

“Hy vọng chàng có thể an bài, thật có thể kích thích cái cô nương ngốc kia, giúp nàng tỉnh lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Diễm Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook