Phi Hữu

Chương 7

Lam Lâm

21/10/2016

CHƯƠNG 7

Chung Lý trở về trong tình trạng đầu mê muội, ngủ một giấc thật sâu, nghĩ qua một đêm sẽ không còn chuyện gì, kết quả tỉnh lại vẫn rất khó chịu.

Buồn bực ở nhà, trái phải đều không thoải mái, Chung Lý nén đau chạy ra ngoài chơi bóng rổ để xả stress, nhân tiện tống khứ mọi uế tạp trong đầu ra, chơi cho đến khi chân đau rã rời mới về nhà ăn cơm.

Cơm chiều Âu Dương nấu canh sườn lợn hầm với đậu tương. Sườn lợn đông lạnh để lâu đã không còn tươi, ăn vào miệng có mùi thịt ôi.

Trải qua một đêm như vậy, mùi thế này khiến Chung Lý đặc biệt gay mũi, làm hắn thấy muốn ói, càng ráng nuốt càng không chịu được, cúi đầu mở nắp thùng rác lên, ‘ụa ụa’ một hồi thì nôn ra hết toàn bộ.

Âu Dương giật mình sợ hãi, “Sao, sao vậy? Đồ ăn cũ à?”

“Có hơi…”

“Ăn không được sao? Bụng thấy khó chịu?”

“Không sao.” Chung Lý ngậm chút trà súc miệng, thở hắt ra, “Thêm giùm tôi chút ớt để tiêu mùi là được rồi.”

“Đừng ăn sườn lợn, để tôi xào rau diếp cho cậu ăn, bỏ thêm nhiều ớt nữa.” Âu Dương bị đả kích, lần nữa mặc tạp dề vào.

Chung Lý vùi đầu nhai một họng cơm, đợi Âu Dương mang ra món rau diếp xào cứu tinh.

Tối hôm qua kéo dài nhiều giờ như vậy, thật sự rất ghê tởm.

Hắn không nói cho Âu Dương biết. Hắn là đàn ông lớn già đầu thế này, gặp phải chuyện đó, xấu hổ còn không kịp, nói chi mở miệng.

Phía sau đau đớn, nghĩ bị thứ kia nhồi nhét vào, liền thấy kinh tởm lẫn chán ghét.

Chung Lý vô cùng nôn nóng muốn thành gia lập thất. Nhanh nhanh có một cô bạn gái, sống chết gì cũng phải kết hôn, vậy hắn mới có thể an ổn trong lòng.

Hắn mở miệng cần tìm bạn gái, bạn bè cũng rất trọng nghĩa, liền giúp hắn mai mối.

Ngay lập tức lão Ngũ an bài cho hắn một buổi xem mắt. Nghe nói bên nhà gái vốn xuất thân từ nhạc viện, cũng từng du học nước ngoài. Bản thân Chung Lý không được học hành nhiều, rất có thiện cảm với những người trí thức, luôn hướng tới những cô gái có học vấn.

Hẹn nhau trong nhà hàng sang trọng, vẻ ngoài cô gái ấy không đẹp, vừa lùn vừa béo ục, mí mắt cụp xuống, gương mặt bè ra, môi hơi dày, lông măng nửa mặt trên trông như râu, thoạt nhìn có vẻ già hơn so với tuổi người giới thiệu nói. Bộ dạng hơi u ám, không có khí chất của người trí thức như tưởng tượng, thậm chí lại có phần lôi thôi.

Chung Lý rất khó lòng bảo là ‘xinh đẹp’, nhưng hắn không quan trọng lắm. Bầu bạn là chuyện cả đời, có xấu hay đẹp gì thì nhìn mãi cũng chỉ là một người, miễn không có khiếm khuyết gì, thì tính cách tốt và hợp nhau mới là chuyện trọng yếu.

Ấy vậy mà đối phương không hề tươi cười, kiêu ngạo không lên tiếng, trong bữa ăn luôn nhìn Chung Lý chưa tới nửa con mắt. Chung Lý vốn không giỏi lấy lòng phụ nữ, chỉ có thể dè dặt dùng cơm, ngẫu nhiên bắt chuyện đôi ba câu, còn lại đều phải nhờ cái mồm liến thoắng của lão Ngũ hoạt náo cho.

Mẹ cô kia ngược lại rất đon đả, nói chút chuyện nhà với lão Ngũ xong liền quay ra khích lệ Chung Lý, “Trông cậu thật đẹp trai lịch sự.”

Cô kia mồm còn nhai tôm, u ám nói, “Cái mã là vô tích sự nhất.”

Chung Lý hơi xấu hổ.

“Ây da, tướng mạo không quan trọng, nhân phẩm với năng lực mới là ưu tiên chứ.” Bà mẹ tiếp tục câu chuyện, “Con gái của tôi, giờ thu nhập không cần phải nói, chỉ là nhàn rỗi dạy người ta học đàn thôi đã khá lắm rồi, ngồi đọc sách cũng tốt hơn nhiều người phải miệt mài trên ghế văn phòng, còn có hai căn hộ trống dành cho thuê, tiền thuê nhà mỗi tháng ước chừng cũng lên đến cả vạn.”

“À, ra thế…”

“Cậu đã mua nhà chưa?”

“Chưa. Nhưng nếu cần, tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị…”

Đối phương ‘ô’ một tiếng, “Thế à? Vậy cha mẹ cậu làm gì?”

“Cha tôi đã qua đời. Mẹ ở dưới quê, chỉ làm nội trợ.”

Đối phương lại ‘ồ’ lên một tiếng, bữa ăn rơi vào cơn trầm mặc ngắn ngủi.

Lão Ngũ tiếp tục hòa giải, “Ha ha, Chung Lý của chúng ta cũng rất giỏi mà, là kỹ sư hạng nhất này, về phương diện âm nhạc cũng có thành tựu lắm chứ.”

Bà mẹ hỏi, “Cậu làm kỹ sư?”

Chung Lý thành thật đáp, “Vâng, làm ở tiệm sửa xe.”

“Bằng cấp không cao, như vậy rất khó làm việc.”

“A.” Chung Lý thấy đau đầu, “Không hẳn. Việc này chủ yếu phụ thuộc kinh nghiệm.”

“Còn về âm nhạc có bằng khen hay giải thưởng gì sao?”

“A, không có. Tôi chỉ thành lập một band riêng thôi…”

“Lập chơi cho vui, hay là có ra ngoài biểu diễn?”

“Có chỗ diễn cố định…”

“Thu nhập thế nào?”

Chung Lý hơi khó xử. Band cũng có thu nhập, nhưng đều dành để chi tiền mua dàn nhạc cụ khổng lồ, cuối cùng coi như huề vốn.

Mọi người tham gia đều xuất phát từ sở thích cá nhân, không hướng tới lợi nhuận.

Bà mẹ thì hỏi cặn kẽ, cô kế bên thì mắt dường như ngày càng cụp xuống, chỉ cúi đầu đùa nghịch với chiếc xuyến trên tay.



Nhác thấy buổi ra mắt này không có kết quả, lão Ngũ đột nhiên nói, “Đúng rồi, Chung Lý có quen với Đỗ Du Dư mà.”

Cô nàng lúc này mới giương mắt lên nhìn Chung Lý, hoài nghi nói, “Thật sao?”

Nhắc đến Đỗ Du Dư , Chung Lý liền thấy không thoải mái, “Có học chung hồi lâu lắm rồi. Tôi cũng không quen thân gì.”

Lão Ngũ huých hắn một cái, “Hắc hắc, tên này khiêm tốn lắm, việc gì cũng rất kín miệng. Đỗ Du Dư rất nhiệt tình với cậu ta, còn cùng nhau ăn cơm, quan hệ rất tốt mà.”

“Anh từng ăn cơm với Đỗ Du Dư?”

Hiện tại Chung Lý không coi là việc đáng tự hào, nhưng cũng là sự thật, nên hắn gật đầu.

“Không phải lừa người chứ.” Cô ta không tin nói, “Ăn ở nhà ai?”

Lão Ngũ xen mồm, “Ăn nhà cậu ta chứ đâu. Cô nói quan hệ vậy có tốt không?”

Kết quả, buổi coi mắt được cứu vãn nhờ cái tên Đỗ Du Dư, thái độ đối phương cũng được cải thiện thấy rõ.

Buổi tối lúc chia tay về nhà, Chung Lý nhịn không được vỗ lão Ngũ một cái, “Mày có biết đầu cua tai nheo gì đâu mà lại thổi phồng ba trợn vậy hả!?”

“Mày không xạo một chút thì làm sao người ta có ấn tượng? Ai bảo mày thành thật quá, nên mới vô duyên với con gái. Nói gì đi nữa, chuyện mày quen với Đỗ Du Dư có phải giả đâu, tao cũng nhìn thấy người ta cho mày lưu số điện thoại mà, nói hai người quan hệ tốt cũng đâu phải lừa gạt gì ai.”

Chung Lý với chuyện này có nỗi khổ riêng, chỉ có thể vỗ vỗ vai lão Ngũ mấy cái.

Cùng với đối tượng mai mối nói chuyện điện thoại hai lần, xem như đang ở trong giai đoạn ‘tìm hiểu sâu sắc hơn’. Chung Lý cảm thấy chuyện quen bạn gái này rất mỏi mệt, đối với cô kia hoàn toàn không có cảm giác nhất kiến chung tình, lại còn bị xem thường, thấy khổ não không chịu được.

Hôm nay đang giúp Âu Dương chuẩn bị bữa tối thì nghe tiếng chuông, Chung Lý đi ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy người đàn ông thanh tú chỉnh tề đứng ngoài, Chung Lý có chút sửng sốt.

Cứ nghĩ rằng khi gặp lại người đó, sẽ chịu không được mà đấm đá vài cái cho hả. Thế nhưng đến khi gặp rồi, bao nhiêu lời bỗng bị dìm xuống không thoát ra nổi.

“Điện thoại và tin nhắn của tôi, anh đều nhận được chứ?”

Giọng nói người này rất êm ái, nhưng lọt đến lỗ tai của Chung Lý, bỗng có ngọn lửa vô danh thổi bùng lên trong ngực.

“Có.”

“Chung Lý, chuyện đêm đó, thật lòng xin lỗi anh.”

Chung Lý không đáp, chỉ ‘hắc’ một tiếng.

“Chắc anh tức giận lắm. Đã làm anh bị thương?”

Dạ dày Chung Lý lại cuộn lên, xua tay nói, “Đừng nhắc lại nữa, ghê tởm lắm.”

Đỗ Du Dư trầm mặc một lát, “Chung Lý, anh không chịu nghe điện thoại của tôi, lẽ nào chúng ta không thể tiếp tục làm bạn?”

Chung Lý nhìn nét mặt ngây thơ vô hại của người kia, cũng không nổi lửa nữa, “Chuyện đó qua rồi. Trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về cậu, cả tôi cũng uống say đến không biết gì.”

“Chung Lý…”

“Chấm dứt ở đây. Đừng khơi gợi quá khứ nữa. Cậu cũng đừng nhớ kỹ làm gì.”

Đỗ Du Dư bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Tôi sẽ bù đắp cho anh.”

Nháy mắt Chung Lý cảm thấy không thoải mái hơn, “Khụ, bù cái gì đắp cái gì. Tôi có bị mất miếng thịt nào đâu.”

Đỗ Du Dư cười khổ, “Chẳng phải anh không muốn để ý đến tôi nữa sao?”

Chung Lý đối mặt với người này có chút buồn bực, “Không phải, chỉ là tâm trạng tôi không thoải mái. Đợi một khoảng thời gian nữa rồi tính tiếp.”

“Không cần đợi nữa, tối nay đi ăn cơm đi. Sẵn nói rõ ràng luôn.”

Chung Lý nghĩ nghĩ, “Đi.”

Địa điểm lần này do Chung Lý chọn, là một phố ăn đêm chuyên phục vụ hải sản, tuy rằng đơn sơ, nhưng lại không gò bó, không khí cũng dễ chịu hơn.

Kéo cái ghế nhựa ra ngồi xuống, trên bàn có dây chút nước trà bẩn, Chung Lý không lau đi, mà cầm ngay cái menu được viết bằng bút bi chọn món. Đỗ Du Dư cũng không để tâm mấy, thản nhiên gác tay áo trắng tinh lên mặt bàn bóng nhẫy dầu mỡ.

“Chỗ này có món cá chưng đặc biệt ngon. Cậu muốn ăn gì?”

Đỗ Du Dư cũng nghiêm túc nhìn thực đơn, chọn ra hai món rồi trả menu lại cho ông chủ. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, giữa là ấm trà bốc khói, nghe tiếng ông chủ tiếp đón khách mới bước vào.

“Thật ngại quá, hôm nay thiếu cá, nên món cá chưng hết rồi.”

“Chẳng phải đây còn một đĩa sao?”

“Đĩa cuối cùng này là của hai vị khách kia, họ vừa kêu xong.”

Mấy gã đàn ông ăn mặc lôi thôi lếch thếch cách đấy mấy bàn tỏ ra bất mãn, trong đó có một gã chĩa về phía Chung Lý mà gây sự, “Có hai đứa thì phí cả con cá, mang đây cho bọn này đi.”

Nếu là bình thường, Chung Lý cũng lười so đo, nhưng tâm trạng đang không tốt, liền quay đầu khó chịu nói, “Dựa vào đâu?”

“Con nít thì về nhà ngậm ti mẹ đi, thằng đần.”



Chung Lý đứng phắt dậy, “Nói cái gì?”

“Ha ha, đần ơi lại đây chọc ông cười đi.”

Chung Lý vừa mới động, đã bị Đỗ Du Dư giữ chặt lại.“Đừng quan tâm đến loại người đó. Chúng ta có chuyện cần nói mà.”

“Êu, thích thì đánh đi, thằng đần kia, nhìn bọn mày bịn rịn thế, không phải là bóng chứ?” Gã cầm đầu cười lên tục tĩu, Chung Lý tức đến mức gân xanh nổi vện trên trán.

Đỗ Du Dư cũng đứng lên, lấy tiền để dưới chén trà, giữ chặt Chung Lý lại, “Không ăn ở đây nữa. Chúng ta đi.”

Chung Lý cũng biết đánh nhau không hay ho gì, lại có Đỗ Du Dư ở đây, bèn lui lại, cùng Đỗ Du Dư rời khỏi.

Bàn bên kia cười lên hô hố.

“Đang giỡn vui mà, bóng đi đâu thế?”

Chung Lý bỗng nhiên quay lại, hướng gã đó đấm thẳng một cái.

“Chung Lý, dừng lại!”

Trong quán bỗng chốc hỗn loạn, ông chủ chạy ra can, bọn du côn kia muốn trả đòn với Chung Lý, Chung Lý thì bị Đỗ Du Dư ở phía sau không ngừng kéo đi, vẫn cố giãy ra muốn đánh với bọn kia một trận.

“Đừng quậy nữa, anh sao lại chấp nhặt với bọn đó?”

Trong lòng Chung Lý tràn đầy phẫn uất, ra tay không kịp suy nghĩ, nắm tay vung về phía sau, trúng ngay mặt Đỗ Du Dư.

Đỗ Du Dư bất ngờ bị ăn đòn, trúng ngay vào giữa cằm, răng dập vào môi, không nói được lời nào. Chung Lý cũng ngẩn người ra.

Hai người trở lại xe, không gian phía sau tương đối rộng rãi, Đỗ Du Dư lấy hộp cứu thương ra, bắt đầu tự xử lý vết thương trên mặt mình.

“Xin lỗi.”

Thấy Chung Lý cúi đầu, Đỗ Du Dư ấn chặt khóe miệng chảy máu, ngược lại cười nói, “Cú đấm này, có lẽ anh đã muốn đấm từ lâu rồi.”

Chung Lý bị người kia nói toạc móng heo ra, trong một lúc mặt đỏ bừng lên.

“Có chuyện gì cũng đừng giấu ở trong lòng. Ở trước mặt tôi, muốn nói gì muốn làm gì, thì cứ việc làm như thế.”

Mặt Chung Lý tím ngắt một hồi, nhịn không được lại ‘bốp’ ngay bản mặt tươi cười đó một cú, “Mẹ nó dám làm chuyện đó với ông! Mày uống rượu nhiều quá nên nhũn não rồi hả!?”

Đỗ Du Dư bị đánh té ra khỏi chỗ ngồi, còn cười, “Nhìn anh như vậy, tôi lại say, làm sao có thể kiềm chế được?”

“Như vậy là như thế nào?”

“Là khiêu khích người khác.”

“Bố láo!”

Chung Lý vừa thẹn vừa giận, lại định bốp thêm cú nữa.

Đỗ Du Dư cũng không ngu mà nằm đó làm bao cát, “Anh như vậy, là mỡ dâng đến miệng mà không cho mèo ăn, làm gì có đạo lý như thế?”

“Đệt! Ông là bạn mày! Mày bị tinh trùng thượng não nên lú rồi phải không!?”

“Đúng vậy, là do tôi sai. Nhưng người thổi lửa là anh, anh không dập lửa thì còn ai dập nữa.”

“Đừng có láo! Liên quan gì đến ông!?”

“Còn không phải sao? Tôi vốn ‘không được’, lại bị anh khiêu khích đến ‘được’, chẳng phải anh nên chịu chút trách nhiệm à?”

“Nhảm thúi!”

Vừa tức giận mắng chửi nhau, vừa hả hê đánh một trận, Chung Lý mệt đến thở hồng hộc, tuy vậy mà cục tức khí vón lại trong ngực cũng đã tan biến đi.

Đỗ Du Dư để bảo vệ cho mặt mũi không bị móp méo, cũng ra tay đánh trả. Đến khi mặt người nào cũng đỏ lòm, sức cùng lực kiệt mỗi thằng tự ngồi dựa vào một bên xe, nhìn đối phương nhếch nhác, bèn im lặng trong chốc lát.

“Xin lỗi anh mà.” Đỗ Du Dư vừa bị đập một trận xong, vẫn xin lỗi một cách nhã nhặn.

“Ông đếch tin.”

“Lần sau khi ở bên cạnh anh, tôi sẽ luôn tỉnh táo đúng luật dành cho người lái xe.”

“Biến đi! Ông bị mày chiếm tiện nghi mất rồi còn đâu!”

Đỗ Du Dư cười nói, “Anh cũng có thể chiếm lại mà.”

“Đệt, chiếm cái mốc xì!” Chung Lý mắng một tiếng, nhưng cơn giận đã bốc hơi từ đời nào, “Mày thiếu ông một món nợ đấy.”

Đỗ Du Dư mỉm cười, “Được.”

Chung Lý bị người kia đối mặt ôm lấy, vỗ nhè nhẹ lên lưng, cằm tì lên vai nhau, dù cơ thể tiếp xúc thân mật cũng không nảy sinh cảm giác quá chán ghét.

Mặc kệ là ai đúng ai sai, đêm đó làm ra loại chuyện như vậy, hắn không nhịn được, cả Đỗ Du Dư cũng không ngoại lệ.

Nhưng người này mặc tình cùng hắn đấm đá trút giận, không lộ ra thái độ kiêu căng của một người bề trên, vì thế tâm tình của hắn rất khó nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Hữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook