Phép Tắc Của Quỷ​

Chương 3: Chim cánh cụt có biết cắn người không nhỉ ? ​

Girlneya - Quách Ni​

01/05/2015

Quang cảnh hiện tại nơi đây khác xa so với lúc tôi đứng ở chỗ cổng trường.

Đôi bên con đường là những cây phong lá đỏ rực như lửa, xen lẫn là những tác phẩm điêu khắc đầy màu sắc, cùng các đình đài lầu các, và vô số loài hoa mà cả đời tôi cũng không buồn biết tên chúng nó. Càng nhìn càng có cảm tưởng như bản thân đã lạc vô hoa viên của hoàng gia nước nào.

Nghe ông già tôi bảo thì hình như trường cấp ba Phong Lâm này là trường đứng đầu cả nước về kịch nghệ, đồng thời cũng là giấc mơ của vô số người. Nhưng dường như bảy năm trước đã xảy ra cái chuyện quái quỷ gì đó nên số học sinh được tuyển vào đây bị hạn chế rất nhiều, nhưng bây giờ thì lại vô tư rồi. (ông già cách Lâm Hi gọi cha mình đó – ta thề không thêm bớt).

Tôi điều khiển cho ‘gió lốc’ [1] chạy chậm lại một chút vì trước mắt tôi là một đôi tình nhân tay trong tay cùng nhau đi dạo trông tình cảm hết sức, cô gái một tay nắm chắc tay người yêu, tay còn lại tung tẩy mấy trái bóng bay. Chướng mắt quá đi thôi.

Khi tôi chuẩn bị xoay người đi, thì vô tình nhìn thấy một cái gì đó rất chi là tròn chĩnh.

Ô …. Lạ nhỉ … chẳng nhẽ tôi hoa mắt. Nhưng dù nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới thì đằng sau trông vẫn y một con chim cánh cụt.

Thật không thể tin vào mắt mình nữa, chim cánh cụt không phải đều kéo nhau định cư ở Nam Cực hết sao? Không, mà có lẽ tại Bắc Cực gì gì đó … nhưng cho dù nó có sống ở đâu chăng nữa thì vẫn là bình thường còn ở đây thì quá kỳ quái rồi.

Từ lâu tôi luôn ao ước ăn thịt chim cánh cụt một lần. Hôm nay ông trời khéo sắp đặt để bản đại hiệp vô tình gặp được con chim cánh cụt này là có ý cả, nhất định phải ăn thôi, tiện giúp nó siêu sinh luôn.

Hắc hắc hắc hắc . . . càng nghĩ càng thấy sướng rơn cả lòng, tôi xoa xoa hai bàn tay cho nóng phừng lên và làm vài động tác chuẩn bị. Nhưng chim cánh cụt có biết cắn người không nhỉ ?

Cốp cốp! Cốp cốp!

Tôi cẩn thận tiến lại gần rồi gõ lên đầu con chim cánh cụt một vài cái, không có phản ứng gì hết trơn hết chọi á.

Tôi lại thử xờ lên người con chim cánh cụt một xíu. Uầy, thật rắn chắc và mạnh mẽ … đã thế lại còn cứng đơ, bộ chim cánh cụt thân thể vốn cứng đơ như vậy hả? Quả thực y như tảng đá.

Con chim cánh cụt vẫn đứng yên không nhúc nhích, tôi lấy can đảm, trực tiếp đi tới trước mặt nó, nhìn chăm chú …. Trời ạ! Quái quỷ thật! đây thực chất chỉ là một bức tượng điêu khắc. Vô duyên vô cớ điêu khắc cái này làm gì nhỉ? Định cho mọi người thi nhau ăn quả lừa hả? Thật là…

Tôi bất mãn đứng nhìn con chim cánh cụt tròn mũm mĩm béo tốt, để mặc cho bao tử bất bình đang lên tiếng la hét.

Đột nhiên, đôi mắt tôi chợt lóe sáng…. Tôi thầm nghĩ ‘Hắc Hắc! hôm nay là ngày đầu tiên bản đại hiệp tới trường cấp ba Lâm Phong này, nếu không để lại một vài kỷ niệm là không hợp với tác phong của bản đại hiệp’. Tôi suy nghĩ một chút, rồi lấy từ trong túi sách ra một cây bút, chuần bị lưu lại bút tích tiêu sái của bản đại hiệp lên bụng chim.

“Dangerous! Đây là nơi nuôi thả những con thú cưng của trường cấp ba Phong Lâm”.

Gì thế này? Đã có người nào đấy đi trước tôi một bước! Ghê tởm! Nhưng …. Dòng chữ màu đỏ trên bụng chim cánh cụt chợt làm tôi hoang mang.



“Dangerous” [2]? Từ này có nghĩa là gì nhỉ? Tên tiếng Anh nào đó chăng? Người nào đó ngu ngốc thật đưa tên tiếng Anh lên làm gì nhỉ? Khó nhớ dã man.

“Khu nuôi thả vật cưng à? ” còn cái câu này nữa, có ý gì vậy trời?

Trong lúc tôi đứng ngớ ra chả hiểu gì hết, thì đằng sau bất chợt vang lên một tràng những tiếng kêu vô cùng quái dị và những tiếng thở phì phò nặng nề.

Tiếng con gì kêu mà ghê vậy? Tôi quay đầu lại nhìn, kinh ngạc vô cùng.

Oh Yeah! Ra là một con heo đen xì, Oh hô hô hô hô, vừa đáng yêu vừa dễ thương, bụ bẫm y như con heo dùng để làm ống tiền tiết kiệm của mẹ tôi. Oh yo yo Yo yo, mau mau đến đây, chị sẽ yêu thương cưng.

Tôi vỗ nhẹ hai bàn tay lại với nhau, cười mủm mỉm y như bà ngoại, rồi đi về phía con lợn đen nhỏ.

Lợn đen dương mắt lên nhìn tôi, “Thở hổn hà hổn hển”, rồi lùi về phía sau hai bước.

Gì thế này? Sợ chị hả cưng? Ha ha ha ha, thực sự đáng yêu quá đi mất. A! được rồi, dù sao đây vẫn là lần gặp mặt đầu tiên, vậy để chị tặng cho cưng một món quà làm lễ vật gặp mặt hén.

Tôi nghĩ một chút, khóe miệng nhệc lên một nụ cười gian ác, từ túi sách lấy ra một cái chân giò hun khói, tách thành từng miếng nhỏ ném về phía con heo đen trước mặt.

Lợn đen ngửi ngửi một chút, chần chừ liếc mắt nhìn tôi, rồi cúi đầu dùng mũi to hất hất miếng chân giò hun khói, há to mồm cắn một cái, không thèm nhai, nuốt thẳng xuống bụng.

Hưm hưm! Thở hổn hà hổn hển!

Lợn đen nhỏ vừa thở hổn hển vừa càu nhàu kêu lên vài tiếng, nước mũi cùng nước bọt lẫn nước mắt của nó thi đua nhau phun như suối nguồn. Ngẩng đầu nhìn tôi, mắt nó đỏ rực lên, lỗ tai phì phò hơi nước.

Oa ha ha ha! Bị lừa rồi nhé! Bị lừa rồi nhé! Đồ ngu ngốc! Miếng chân giò muối đó đã được bản đại hiệp xoa lên một lớp mù tạt. Hắc hắc … Bản đại hiệp lần này chỉ giáo dục ngươi một chút thôi “Lợn sống hoang dã, nên học cách đề phòng người khác mới phải”.

Con lợn nhỏ kêu lên thảm thiết, quay đầu chạy thẳng vào trong rừng.

Tôi cất miếng chân giò hun khói phủ mù tạt vào trong túi xách, (có lẽ tôi vẫn còn cần nhiều tới nó), tôi phủi phủi bụi ở trên mông chuẩn bị rời đi.

Hồng hộc ——

Gì? Chuyện gì thế này? Tôi chỉ vừa mới đi được hai bước, sau lưng vang lên một tràng những thanh âm quái dị, lẽ nào con heo đen nhỏ đó quay lại tìm tôi sao?



Ô, gì thế này, sát khí bốc lên ngùn ngụt. Tôi quay đầu nhìn lại phía sau lưng.

Ôi giời ơi, không hay rồi, con lợn đen đó đã lôi hơn mười con lợn đen lớn tới tìm bản đại hiệp để trả thù.

“A ha ha ha! Trư huynh đệ, xin lỗi xin lỗi! Chỉ là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!” Tôi gãi gãi đầu hướng về phía mấy con lợn đen lớn cất tiếng giải thích.

Những làn nước từ mũi chúng nó phà ra liên tục, hơi thở phì phò rất dữ dội thể hiện sự tức giận vô cùng.

Con lợn đen to lớn mắt rực lửa, hoàn toàn không thèm để ý tới lời xin lỗi lẫn sự áy náy của tôi. Chúng thở phì phò, nhe hàm răng nanh trắng, liên tục ép tôi về phía sau.

Không xong rồi, chúng giận thật rồi, tôi phải nhanh nhẹn chạy trối chết mới kịp. Tôi vừa lùi lại, vừa quan sát bốn phía để tìm ra con đường chạy trốn tốt nhất. Những con heo to lớn nhưng đều nhanh nhẹn, liên tục ngăn chặn tất cả các lối đi của tôi. Hết cách rồi, xem ra chẳng có cách nào khác ngoài cách chạy vào trong rừng.

1. . . 2. . . 3. . . GO!

Tôi hít một hơi thật sâu, vắt giò lên cổ mà chạy không dám quay đầu nhìn về phía sau lần nào.

Vù vù —— vù vù —— vù vù ——

Tôi thở hổn hển đứt quãng.

Chạy mệt đứt hơi, tưởng chết. Oa ha ha ha! Mấy con heo đâu rồi? Kéo nhau chạy trốn hết rồi à? Tôi tưởng chúng quyết theo tôi tới cùng chứ? Rốt cuộc chúng muốn gì đây nhỉ?

Nhưng thật ra thì muốn theo kịp với tốc độ của bản đại hiệp cũng không phải dễ dàng gì. Hô hô, xem tốc độ của tôi đây

Phanh ——

Tôi hối hả dừng lại.

Chú giải:

1. Gió lốc : tên đôi giày trượt mà Lâm Hi hãy dùng.

2. Dangerous : Nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phép Tắc Của Quỷ​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook