Phép Màu

Chương 2

Lâu Doanh Doanh

01/02/2016

Dường như có một lực hấp dẫn nào đó từ cánh tay cô gái ấy làm người ta không thể khống chế, Giang Noãn Đông cảm thấy thân thể đang bay nhè nhẹ của mình đang bị hút lại, chậm rãi hướng đến gần giường bệnh, càng lúc càng gần dù có muốn vùng vẫy thoát ra cũng không thể được, cùng lúc đó cánh tay của Bạch Thủy Ương đã lập tức vươn đến, lực hút cũng thêm mạnh mẽ như một cơn lốc xoáy,chỉ trong nháy mắt cô đã bị kéo vào một đường hầm tối tăm chật chội.

Ngày thứ ba sau tai nạn, Thẩm Tương Tường vẫn như mọi khi sau khi kết thúc công việc thì đến bệnh viện, thay cho vợ chồng Thẩm Tín Hùng, dặn dò bọn họ chịu khó nghỉ ngơi, rồi lại một mình trong phòng bệnh trống trải một mình làm nốt công việc chưa xong.

Trong mông lung Bạch Thủy Ương chậm rãi mở mắt, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là màu trắng của trần nhà.

Đây là đâu? Cô nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm, sao mình lại ở đây?

Cơ thể vẫn hơi khó cử động, Bạch Thủy Ương phải dùng khá nhiều sức lực mới có thể quay đầu nhìn về phía bên kia, dường như không hề bị cô ảnh hưởng,dưới ánh đèn trên người đàn ông cao lớn vẫn ngồi trên sofa, ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên một bên khuôn mặt, phản chiếu lên ngũ quan anh tuấn, có nhìn thế nào cũng đều cảm thấy thật đẹp.

Cô dường như tìm được cảm giác rất quen thuộc trên khuôn mặt người đàn ông này, đột nhiên cô cảm thấy thật an tâm trong căn phòng xa lạ này.

Dường như cảm giác được mình đang bị nhìn chăm chú, Thẩm TươngTường quay đầu lại phía giường bệnh lại không ngờ lại vừa vặn đựng phải ánh mắt của Bạch Thủy Ương.

Cô ấy đã tỉnh? Thẩm Tương Tường không nghĩ tới Bạch Thủy Ương sẽ tỉnh lại vào lúc này, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy ngơ ngẩn cả người.

Bạch Thủy Ương cũng không biết bộ dạng của mình bây giờ ra sao, nhưng ánh mặt của Thẩm Tương Tương làm cô thấy thật thẹn thùng, không biết phải làm thế nào chỉ đành ngượng ngùng cười với hắn.

Lần này Thẩm Tương Tường triệt để ngây dại!

Bạch Thủy Ương có một khuôn mặt trái xoan điển hình, cằm nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhán xinh tươi như hoa đào, sau khi tỉnh dậy sác mặt có dù có hơi nhợt nhạt, nhưng làn da vẫn trắng nõn mịn màng như nước.

Ngày thường Bạch Thủy Ương đều thích trang điểm đậm, tôn lên vẻ đạp diễm lễ kiêu sa, nhưng lúc này lại tươi cười như một đóa hoa sen dịu dàng mà lại có chút ngượng ngùng thật là không giống bình thường chút nào, cứ như vậy khuôn mặt với nụ cười thanh khiết cùng với vẻ thẹn thùng đã in sâu vào long Thẩm Tương Tường.

Bỗng tập tư liệu vì trượt tay mà rôi xuống đất, hắn cúi người xuống nhặt lên để che dấu thoáng ngượng ngùng vừa hiện lên trên khuôn mặt.

Thật đáng chết, rõ ràng trong long cô ta đẫ yêu kẻ khác, hắn việc gì mà cúi xuống để tránh ánh mắt tươi cười đó. Nghĩ đến đây Thẩm Tương Tường lại ngay lập tức khôi phục bộ mặt lạnh lùng không lộ chút cảm xúc, lạnh lẽo như băng thậm chí còn gây cho người khác chút sợ hãi.

Hắn đi đến, ấn vào cái nút ở đầu giường rồi hỏi: “Đã tỉnh rồi sao?”

Tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn dật rất quen thuộc, nhưng tại sao trong đầu cô lại trống rỗng, cái gì cũng không thể nhớ ra.

Nhưng theo tình hình hiện tại, thì chính mình cùng người đàn ông này chắc chắn là có quan hệ đi?

Cô mở trừng mắt nhìn, đôi môi có chút khô ráp, ngại ngừng hỏi: “Anh là ai?”

Cơ thể Thẩm Tương Tường có chút cứng lại, khuôn mặt vẫn vô cảm như trước tiến đến ngồi xuống chiếc ghế tựa bên giường, trầm mặc chờ các bác sĩ đến.

Khi bác sĩ vừa đi đến, Thẩm Tương Tường liền nói nhỏ với bác sĩ: “Cô ấy mất trí nhớ”

Bác sĩ gật đầu với hắn, sau đó khi cô còn kịp phản ứng lại, thì đã thấy bọn họ đã hối hả lên lên xuống xuống, ra ra vào vào làm tất cả các loại kiểm tra trên người mình, rồi hỏi cô các loại vấn đề như là cô là ai, tên là gì, bao nhiêu tuổi, cha mẹ tên gì…

Nhưng trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng chẳng trả lời được câu nào, mỗi khi không trả lời được cô đều liếc sang một bên nhìn Thẩm Tương Tường mỗi lần như vậy cô dường như lấy được lại cảm giác yên tâm, thế giới này đối với cô hoàn toàn xa lạ, người quen thuộc duy nhất cũng chỉ có hắn.

Tuy rằng đã tỉnh lại từ sau giấc ngủ dài, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lúc các bác sĩ còn đang còn tất bất báo cáo với tên đàn ông mặt lạnh đang đứng ở một bên, mí mắt cô đã bắt đầu trĩu xuống.

“Anh Thẩm, nguyên nhân sản sinh hiện tượng này là do di chứng của vụ tai nạn đã làm cho thần kinh của cô Thẩm phải chịu một áp lực rất lớn, thế nên cô ấy phải tự khóa lại trí nhớ để bảo bản thân”

Tai nạn giao thông, cô đã ra tai nạn giao thông? Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút bi thương trong lòng.



Cô Thẩm mà họ đang nói tới là mình sao? Bạch Thủy Ương lại chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Sang ngày thứ hai, sau khi lại tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy trước mắt là một cặp vợ chồng lớn tuổi, người đàn ông có chút nghiêm túc, nhưng trên khuôn mặt người phụ nữ thì lại tràn đâỳ lo lắng, đến khi thấy cô từ từ mở mắt ra, trên mặt hai vợ chồng lập tức phảng phất niềm vui sướng.

“Thủy Ương, là mẹ đây, con tỉnh lại rồi, thật tốt quá, !” Tuy rằng đã nghe Thẩm Tương Tường và bác sĩ nói về việc con mình bị mất trí nhớ, nhưng Bạch phu nhân vẫn không thể tin đứa con gái mình đã mạng thai mười tháng, nuôi dưỡng hơn hai mươi năm trời giờ lại quên mất mình.

Thủy Ương, đây là tên của cô sao?

Thủy Ương nhìn người phụ nữ đang kích động mà không biết làm gì cho phải, muốn an ủi nhưng lại không hiểu được chuyện gì, cô đành bất lực nhìn hai người họ.

Nhìn thần sắc xa lạ của con gái, Bạch Tín Hùng chỉ còn biết lặng lẽ thở dài, trấn an cảm xúc của vợ,” Đừng kích động, con bé vừa mới tỉnh lại, mình cùng con từ từ chuyện không chừng nó có thể nhớ ra”

Bach Thủy Ương nhìn Bạch Tín Hùng một cách đầy cảm kích rồi cười với ông một tiếng coi như cảm ơn, tuy rằng không biết ông là ai, nhưng cô cảm thấy hai người này chác chắn không phải người xấu, bởi ánh mắt họ nhìn cô thật hiền từ.

Cứ như vậy, Bạch phu nhân sau khi ổn định cảm xúc liền ngồi một bên cùng Bach Thủy Ương nói rất nhiều rất nhiều chuyện.

Cô đã biết tên mình là Bạch Thủy Ương, tuy rằng cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng họ đều khẳng định đây là tên của cô.

Người đàn ông nghiêm túc này là ba cô, người phụ nữ này là mẹ cô, còn người đàn ông đẹp trai mà tối hôm qua nhìn thấy kia chính là chồng cô Thẩm Tương Tường.

Thẩm Tương Tường, Thẩm Tương Tường…. Cô lặp đi lặp lại để có thể nhớ rõ cái tên này trong đầu.

Trong vụ tai nạn lần này, Bạch Thủy Ương bị mất đi trí nhớ nhưng khi cô hỏi đến nguyên nhân vì sao mình lại xảy ra tai nạn, thì lại cảm giác được không khí trong phòng dường như ngưng đọng, nét mặt ba mẹ cô có chút cứng ngắc, không ai chịu trả lời câu hỏi của cô.

Sau bữa cơm tối, người đàn ông đem lại cho cô cảm giác vô cùng quen thuộc tối hôm qua lại đến, cô thấy anh ta gọi ba mẹ của mình là ba mẹ, còn rất lễ phép mời bọn họ về nghỉ ngơi, còn mình thì ở lại chăm sóc cô.

Chăm sóc của Thẩm Tương Tường đơn giản là ngồi một bên làm việc, cứ khoảng nửa tiếng lại hỏi cô có đói bụng không, có khát nước không.

Bạch Thủy Ương nhàm chán chẳng biết làm gì chỉ đành nằm trên giường chăm chú nhìn trần nhà, chỉ hận là không thể từ đó mà nhớ ra cái gì, chỉ vì ban ngày đã ngủ quá nhiều đến nỗi mà bây giờ không tài nào mà ngủ được.

Cô nhìn đông nhìn tây, ánh mắt cuối cùng vẫn là dừng trên người đàn ông đang nghiêm túc ngồi bên đó.

Thẩm Tương Tường cảm thấy rất rõ nét ánh mắt của cô, liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái rồi hỏi: “Có đói bụng không, hay là khát nước?”

Lại là hai câu này, cô bất đắc dĩ chép chép miệng, chẳng lẽ hắn không biết nói gì khác hay sao?

Cuối cùng vẫn là cô không nhịn được mà phá vỡ sự yên tĩnh “Tôi thực sự tên là Bạch Thủy Ương à?”

Thẩm Tương Tường thẩm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng coi như câu trả lời.

Cô cũng chẳng cảm thấy có gì mất hứng, ngược lại lại còn cảm thấy như nhận được nguồn cổ vũ to lớn,liền bắt đầu cùng hắn nói chuyện phiếm, “Tôi cảm thấy đây hình như không phải tên mình, dù sao cũng cảm thấy chẳng quen tí nào, nếu bây giờ tự nhiên có ai gọi tôi bằng tên này chắc tôi cũng không biết là họ gọi mình mất”

Biết là Thẩm Tương Tương vẫn đang nghe mình nói chuyện, cô cúi đầu cắn cắn ngón tay làm ra vẻ rất tủi thân, chính bản thân mình tự nhiên lại bị gọi bằng một cái tên hoàn toàn xa lạ, nhưng một chút trí nhớ cũng không có, ngay cả quyền lơi phản bác cũng không có.

“Thủy Ương.”

“Hả?” Cô ngẩng đầu về phía Thẩm Tương Tường hỏi lại.

Hắn liếc nhìn cô một cái trong mắt có mang theo ý cười như muốn cười nhạo câu nói vừa rồi, xem đi xem đi, vừa rồi có người còn không biết tên mình là gì cơ đấy.

Mặt Bạch Thủy Ương lập tức đỏ bừng, cảm thấy chắc chắn rằng tên đàn ông mặt lạnh này rõ ràng đang chơi xấu mình “Anh……..Anh không tính a, …….Dù sao thì anh cũng không tính”.



Trong lòng cô nghĩ rằng, bất luận là anh ta có gọi cô là gì, thì cô đều đáp lại.

Cũng may là Thẩm Tương Tường không tiếp tục theo đuổi đề tài này, mà vẫn yên lặng nghe cô thao thao bất tuyệt biệu đạt nỗi sợ hãi của mình.

“Haizzz… tuy rằng ba mẹ đối xử với tôi rất thân thiết, nhưng thực sự tôi không tìm thấy có chút cảm giác quen thuộc nào trên người bọn họ, anh nói xem có phải tôi quá bất hiếu không? tự nhiên lại quên mất ba mẹ mình rồi khiến cho bọn họ lo lắng, họ nói tôi mất trí nhớ là do tai nạn giao thông, nhưng khi tôi hỏi nguyên nhan tại sao thì không ai chịu nói cả”

Cô cứ thế mà oán trách một cách hồn nhiên, mà không để ý rằng Thẩm Tương Tường đang cứng đờ người vì lời nói của mình.

“Thế còn em? Em muốn biết nguyên nhân xảy ra tai nạn của mình sao?” Thẩm Tương Tường đột nhiên xen vào một câu, nhưng vẫn cúi đầu xem tài liệu không chịu ngẩng đầu lên.

Bạch Thủy Ương cau mày nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Thôi bỏ đi, bọn họ đã không muốn nói chắc vì có chút không vui khi nhớ lại, nếu đã quên thì chắc đó cũng là những chuyện không quan trọng, vừa không vui vẻ vừa không quan trọng, thì tại sao lại phải nhớ lại để tự làm khổ mình? Tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt, tuy rằng cái gì cũng xa lạ, nhưng lại nhìn cái gì cũng có cảm giác tươi mới, có thể có cơ hội thứ hai khám phá thế giới, tôi thật sự rất cao hứng”.

Cô chịu trách nhiệm nói, hắn chịu trách nhiệm nghe, thỉnh thoảng hắn lại chen vào hỏi mấy vấn đề, cuộc hàn huyên bằng phương thức kì quái cứ thế tiếp tục đến rất lâu sau đó.

Cuối cùng vẫn là Bạch Thủy Ương không chịu nổi nữa liền bắt đầu ngáp, lúc này Thẩm Tương Tường mới buông tập tài liệu xuống, đi đến bên giường kéo chăn đắp lên cho cô, “Ngủ đi, ngày mai còn có kiểm tra”.

Cô vừa dụi mắt vừa gật đầu, mơ mơ màng màng bắt lấy bàn tay hắn, cười với hắn một điệu cười ngây ngô “Nhưng đối với anh, tôi cảm thấy rất quen thuộc.” Nói xong câu đó Bạch Thủy ương lúc này mới an tâm đi vào giấc ngủ.

Đối với hắn rất quen thuộc? Bạch Thủy Ương này kết hôn với hắn đã hai năm nhưng nói chuyện với chồng cũng không quá mười câu tự nhiên lại cảm thấy hắn rất quen thuộc? Thẩm Tương Tường bỗng nhiên cảm thấy thập phần buồn cười.

Ánh mắt hắn nhìn về phía bàn tay mình, trên tay dường như vẫn còn dư âm cái nắm tay cửa cô vừa rồi, có chút nóng rực, hơi ấm kia theo làm da truyền thẳng đến trái tim.

Hắn chưa từng thấy trên khuôn mặt Bạch Thủy Ương nét tươi cười trẻ con như vậy, trong kí ức của hắn cô luôn diễm lệ, tự tin, có chủ kiến, là điển hình của người sùng bái chủ nghĩa nữ quyền thời đại mới, chỉ vì quan hệ hôn nhân mới chịu cười nhạt với hắn, nhưng tối nay Bạch Thủy Ương lại dường như biến thành một cô bé mười mấy tuổi, có chút ngốc ngếch cũng có chút đáng yêu.

Thẩm Tương Tường lẳng lặng chăm chú nhìn khuôn mắt ngủ say của Bach Thủy Ương, hắn đột nhiên không thể nhìn thấu được cô gái này, không phải cô ta yêu Lưu Thanh Chu đến mức không thể dứt ra được sao? Thậm chí còn tình nguyện hy sinh sinh mệnh trẻ tuổi của mình để tự sát theo hắn sao? Bây giờ lại nói mất trí nhớ một cách dễ dàng như vậy, bảo quên là quên ngay, lại còn nói với hắn cái gì quen thuộc với không quen thuộc.

Nếu hiện tại có một chiếc gương trước mặt, nhất định hắn sẽ thấy trong đó là một kẻ đang tức giận, một tên đàn ông đang tức giận với chính bản thân mình, một kẻ vì bị trêu trọc mà căm giận bản thân.

Bạch Thủy Ương, rốt cuộc em coi tôi là cái gì?

Ngoại trừ vết thương trên trán ra, trên người Bach Thủy Ương cũng không có vết thường nào khác, vì thế mà sau khi tỉnh lại thể lực cô liền khôi phục một cách nhanh chóng.

Bệnh viện này tuy thoải máy nhưng lại vô cùng nhàm chán, mỗi này được ăn ngon ngủ ngon, bác sĩ đến giờ đều đến kiểm tra rồi hỏi cô vài vấn đề đơn giản, có những thứ đơn giản đến mức ngay cả trẻ ba tuổi cũng có thể trả lời.

Cô là mất trí nhớ, không phải thiểu năng a …………!

Ngoài việc mỗi ngày cùng ba mẹ nói chuyện phiếm, Bach Thủy Ương mỗi ngày đều tự mình đến vườn hoa bệnh viện tản bộ, tận hưởng ánh nắng mặt trời, cảm giác thoải mái như vậy giống như đã rất lâu rồi cô mới cảm nhận lại.

Bạch Thủy Ương mong chờ nhất trong ngày chính là lúc trước khi đi ngủ, từ khi cô tỉnh lại thì có thể tự do đi lại, nhưng Thẩm Tương Tường lại không đến thường xuyên như trước kia, mẹ cô nói hắn đang bận chuyện công ty, nhưng bất kể Thẩm Tương Tương bận đến đâu, mỗi ngày trước lúc đi ngủ cố đều sẽ thấy hắn, nghiêm chỉnh trong bộ âu phục, cặp đựng tài liệu màu đen, tóc tai chải chuốt tỉ mỉ, tất cả đều là phong cách trang phục của hắn.

Hắn lại ngồi ben cạnh giường đọc tài liệu, cô thì kể lại những chuyện xảy ra trong ngày, ngay cả lúc chuyện phiếm người đàn ông này cũng đều nghiêm túc đến đáng sợ.

Không biết tại sao, cô cảm thấy hắn chắc chắn không phải người như vậy, nhưng không phải như vậy thì hắn có bộ dạng như thế nào?

Bạnh Thủy Ương lau khô khuôn mặt ướt nhẹp, treo khăn bông lên rồi đến trước gương bắt đầu công trình trước khi đi ngủ của mình, lần đầu nhìn thấy đống chai chai lọ lọ trước mắt làm cô sốc đến mức không thể khép nổi miệng vào, nhiều như vậy….., một người dùng khi nào mới hết a ?

Đã thế mẹ cô còn nói đây chỉ là một phần trong số những thứ cô dùng bình thường, ở nhà vẫn còn nhiều.

Còn nhiều ? Cô không thể tưởng tượng nổi là như thế nào, còn người không phải chỉ có một khuôn mặt thôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phép Màu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook