Phế Thoại Tiên Sinh

Chương 22

Trường Vụ

20/03/2017

Chương thứ tám: Giai đoạn sống thử 1

Phí tiên sinh dưới yêu cầu cường liệt của Mạc tiên sinh, ăn xong bữa trưa mới đi đại học F. Mạc tiên sinh tự mình lái xe, khí tức oán niệm mười phần. Phí tiên sinh có chút lúng túng, một đường đi bệnh cũ tái phát.

“Mạc tổng giám…”

“Không cần tan tầm rồi còn xưng hô chính thức như thế đi.” Mạc tiên sinh diện vô biểu tình.

“Mạc tiên sinh…”

“Vẫn là rất chính thức.”

Phí tiên sinh nghẹn, lại nói: “Ờ thì, anh buổi tối muốn ăn cái gì, tôi xuống bếp.”

Mạc tiên sinh lạnh lẽo rằng: “Tôi cũng không gọi ‘ờ thì’.”

Phí tiên sinh gấp rồi: “Không có mang theo âm dương quái khí như thế mà!”

Mạc tiên sinh nhăn nhăn mày, không phản ứng hắn.

Phí tiên sinh nhìn y hồi lâu, cười: “Anh có phải ăn dấm rồi không?”

Mạc tiên sinh tiếp tục không phản ứng hắn.

Lần này đến phiên Phí tiên sinh nhíu mày: “Mạc Ngôn, đóng công năng tự động loại bỏ lại cho tôi!”

Mạc tiên sinh mắt nhìn tiền phương, không động tĩnh.

Phí tiên sinh cắn răng.

Xe dừng ở ngoài cửa đại học F, Mạc tiên sinh do dự một chút, nói: “Nếu như buổi tối không trở lại ăn cơm, phải gọi điện thoại cho tôi.”

Phí tiên sinh đã thật lâu không có kinh nghiệm để người ở nhà chờ cơm tối, có chút xấu hổ gật đầu.

Mạc tiên sinh xoa xoa đầu hắn, nhấn mạnh rằng: “Cậu phải một lần triệt để đánh bại đó.”



Phí tiên sinh hất tay y đi, tiếp tục cười ngu.

Đi giữa vườn trường đại học F, Phí tiên sinh cảm khái rất nhiều. Tựa hồ mỗi một con đường đều đặc biệt có hồi ức, cùng Tô Lạc cùng một chỗ đi qua, bản thân một mình dừng chân, bất luận có phải là vui vẻ, thì những con đường này đã từng đi qua bốn năm đại học toan điềm khổ lạt. Khi đó Phí tiên sinh đã từng giả tưởng cuộc sống cùng Tô Lạc sau khi tốt nghiệp, dù cho cả ngày đi làm không thể gặp mặt, giờ nghỉ trưa gửi cái tin nhắn cũng rất ngọt ngào. Bây giờ một lần nữa đứng giữa vườn trường, nhớ tới giả tưởng ấu trĩ ban đầu của mình, cư nhiên không biết là nên chua xót hay là tự giễu.

Đi về phía hồ nhân tạo, Phí tiên sinh bỗng nhiên nhớ lại lần trước cùng Mạc tiên sinh đến, cái đề nghị ô long đó, còn có Mạc tiên sinh đem hắn khóa ở trong xe rồi trả lời, không tự giác lại cười ngu lên. Mà Tô Lạc ngồi trên cầu treo bên hồ, xa xa nhìn thấy Phí tiên sinh mỉm cười đi tới, trong nháy mắt đó, thật giống về tới thời đại học, thật giống đây chỉ là một lần hẹn hò bình thường.

“Học trưởng, ở đây!” Tô Lạc mở miệng kêu lên.

Phí tiên sinh ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lạc, thu lại nụ cười, bước nhanh đi qua.

Tô Lạc trên tay còn cầm ổ bánh mì đã ăn phân nửa, nhìn Phí tiên sinh tự giễu cười một cái: “Em từ sáng sớm chờ tới bây giờ, mua cái bánh mì lót dạ. Anh, anh ăn bữa trưa rồi đến?”

Phí tiên sinh nhìn thấy Tô Lạc đáng thương hề hề, có chút không nỡ mà gật đầu.

Tô Lạc tựa hồ có chút nhụt chí, ném bánh mì vào thùng rác bên cạnh, cười nhẹ một tiếng: “Lúc mới bắt đầu chờ, em nghĩ chỉ cần anh có thể đến, em cũng rất vui rồi. Thế nhưng anh đã đến rồi, em trái lại nghĩ, anh thật ngoan tâm để em đợi lâu như vậy.”

Phí tiên sinh ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Tô Lạc, anh cũng đợi em thật lâu.”

Tô Lạc giật mình một phát, nói: “Học trưởng, xin lỗi.”

Phí tiên sinh lắc lắc đầu, có chút thương cảm nói: “Tiểu Lạc, chúng ta tách biệt cũng sắp hai năm rồi.”

Tô Lạc cười cười: “Em khi đó còn bảo anh đừng chờ em, bây giờ thực là hối hận.”

“Khi em đi bảo anh đừng chờ em, đừng tìm em. Thế nhưng, kỳ thực anh đã đợi em thật lâu. Anh nghĩ rằng em chỉ là muốn chuyên tâm công tác, anh vẫn luôn không tin em đã thực sự chán anh rồi.”

“Học trưởng…”

“Thế nhưng một năm trôi qua, em nhưng lại một chút tin tức cũng không có, anh mới dần dần bắt đầu tin tưởng, em là thật tâm muốn rời khỏi anh. Anh đã từng rất tức giận rất khổ sở, thế nhưng cũng từng nghĩ nếu như em đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh xin lỗi, anh vẫn là có thể tha thứ em. Thế nhưng, ” Phí tiên sinh cười một phát, đỏ viền mắt, “Thế nhưng, Tiểu Lạc, anh vẫn là chầm chậm có thể quên đi em rồi. Bởi vì, anh cho rằng một chút hi vọng cũng không có. Với lại, anh cùng Mạc tiên sinh…”

“Học trưởng, thật có lỗi, là em khi đó không hiểu chuyện.” Tô Lạc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.

“Tiểu Lạc, có đôi khi anh nghĩ, nếu như không có Mạc tiên sinh, chúng ta đại khái vẫn là không có cách nào lại ở bên nhau. Bởi vì, anh đã không có tự tin nữa. Anh vẫn luôn không nói gì, kỳ thực anh là thực sự sợ hãi, sợ người khác cảm thấy anh phiền quá dông dài quá, mỗi ngày trước khi nói chuyện lúc nào cũng phải nghĩ lại mình phải chăng sẽ chọc người ghét. Kỳ thực anh thực sự không có tự tin lại cùng người nào bên nhau nữa, anh sợ rằng mình sẽ quá độ quan tâm, anh sợ không biết thời gian hai người phải nói chuyện như thế nào mới tốt, không biết mức độ nào mới là thỏa đáng.”



“Không có, học trưởng, đều là em rất tùy hứng. Khi đó tự cho là khí thế hăng hái, đều không để lời anh nói trong lòng, lúc nào cũng cảm thấy anh mỗi ngày lải nhải. Kỳ thực em đều là nghe không vào lời anh nói mới cảm thấy anh phiền, em biết rõ anh đều là tốt với em, là em quá tự phụ rồi, ” Tô Lạc vội vã giải thích, “Em cho rằng mình có thể làm rất tốt, em vốn là nghĩ làm được thành tích ở công ty chi nhánh rồi trở về gặp anh.”

“Em gặp phiền phức?”

Tô Lạc gật đầu, có chút bối rối nói: “Đụng phải đầu rơi máu chảy, thật khờ. Rốt cục hiểu rõ làm người phải khéo đưa đẩy một chút, phải hiểu thói đời, thế nhưng đã không còn kịp rồi.”

Phí tiên sinh vỗ vỗ hắn: “Bây giờ bắt đầu cũng còn kịp, em không phải điều về đây rồi sao? Từ trợ lý bắt đầu làm cho tốt, cũng là có thể, phải tin tưởng chính em.”

Tô Lạc quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng sáng: “Anh, thực sự đã đành lòng buông em rồi? Tuy rằng em cũng hiểu được chính mình vô liêm sỉ, thế nhưng học trưởng, em không đành. Chúng ta thực sự không thể cùng một chỗ rồi sao? Em có thể lại truy anh, chúng ta làm lại một lần nữa.”

Phí tiên sinh cười sờ sờ đầu hắn: “Ngoan, anh đã cùng Mạc tiên sinh bên nhau rồi.”

Tô Lạc: “…” Đây đến tột cùng là học của ai?

Buổi chiều ngày mùa đông, cũng không tính là ánh nắng chiếu khắp, Phí tiên sinh cùng Tô tiên sinh ngồi ở ghế dài bên hồ chỗ khi xưa từng tỏ tình mà kể chuyện đã xảy ra trong hai năm nay, tỷ như chuyện Tô tiên sinh bị gài bẫy hãm hại, tỷ như chuyện Mạc đại ma vương triệu hoán khốn vận, tỷ như chuyện vị quản lí bây giờ của Tô tiên sinh tính tình rất kém, tỷ như chuyện nhiệm vụ bất khả thi của người bạn nhỏ Erkin.

Ái tình thường sẽ khiến người lãng quên thời gian, mà thời gian cũng có thể khiến người lãng quên ái tình.

Lúc chạng vạng, Tô tiên sinh hỏi Phí tiên sinh có muốn cùng ăn bữa tối không, Phí tiên sinh cười cười, đáp: Trong nhà có người đang chờ.

Tô tiên sinh bĩu bĩu môi, chỉ có thể nói: Thực là không cam lòng.

Đi ra đại học F, Phí tiên sinh vẫy chào Tô tiên sinh đang có điểm đau lòng, xoay người lại phát hiện vị trí đậu xe gần đó có một chiếc xe Buick màu đen nhìn rất quen mắt, biển số xe một chữ không sai. Hắn chớp chớp mắt, chạy tới khua khua cửa xe.

Mạc tiên sinh hạ xuống cửa xe, dị thường lãnh đạm: “Ba tiếng rưỡi.”

Phí tiên sinh vui vẻ cười lên, hỏi: “Buổi tối tôi xuống bếp, anh muốn ăn cái gì?”

Mạc tiên sinh phi thường lưu loát thẳng thừng nói: “Thỏ kho, thỏ nướng, thỏ hấp, thỏ kho đông, canh thỏ…”

Phí tiên sinh cười đến thẳng không được eo: “Hây, anh ăn dấm rồi.”

Mạc tiên sinh liếc mắt nhìn hắn, diện vô biểu tình nói: “Tôi chính là ăn dấm đó.”

===chap8 con’t=== Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Thoại Tiên Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook