Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 749: Xuất thế

Vong Ngữ

05/03/2019

Hơn mười hơi thở sau, một tiếng nổ chấn động kịch liệt làm trong lòng đám người Hàn Lập nhảy lên, đúng là Âm Khư cùng Quỷ Mộc vẫn đang phá vỡ pháp trận phía bên ngoài.

"Còn kém chút nữa, nhanh!" Trán Thạch Xuyên Không chảy mồ hôi ròng ròng, cắn răng nói.

"Không kịp nữa rồi, các ngươi tiếp tục bố trí, ta ra tìm biện pháp tranh thủ chút thời gian." Bách Lý Viêm đứng dậy, trầm giọng nói.

"Chủ nhân, ta ở chỗ này cũng không giúp được gì, liền theo Bách Lý đạo hữu đi ngăn cản một chút!" Đề Hồn cũng nói.

"Hai người các ngươi đi như vậy quá nguy hiểm, đối phương là hai tu sĩ Đại La cảnh, nếu ở bên ngoài chỉ sợ một ý niệm trong đầu họ cũng đủ khiến các ngươi thân vẫn đạo tiêu." Động tác trong tay Hàn Lập vẫn liên tục, nhíu mày nói.

"Nếu không ngăn cản một chút, chúng ta chưa kịp phóng xuất vật kia thì bọn hắn đã xông tới rồi, đến lúc đó chúng ta chỉ ngồi chờ chết thôi. Trước đây ở Chúc Long Đạo bị Tiêu Tấn Hàn ám toán, sát khí cắn trả khiến ta thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc, nhờ viên Thái Ất đan của Lệ đạo hữu, lần này vào Cửu U Vực lại được Đề Hồn đạo hữu cứu, Bách Lý Viêm ta vốn xem như đã chết hai lần lại được trở về, lần này để xem mạng ta có cứng hay không." Bách Lý Viêm lên tiếng cười cười, nói như thế.

"Chủ nhân yên tâm, dù sao ta cũng là thân tín của Cửu U Vực Chủ, bọn hắn cũng không dám hạ sát thủ với ta, có ta đi cùng Bách Lý đạo hữu, cũng đủ để tranh thủ một ít thời gian." Đề Hồn nói như thế.

"Cẩn thận một chút, tránh xung đột chính diện." Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt phức tạp nói.

Bách Lý Viêm cùng Đề Hồn liếc nhau một cái, đồng thời thân hình lóe lên, một trước một sau bay ra đại sảnh cổng tò vò.

Trên quảng trường nhỏ bên ngoài đại sảnh, thân ảnh Quỷ Mộc cùng Âm Khư khó khăn lắm mới lướt gấp tới, đột nhiên trước mặt có một đoàn hoả cầu màu đen cực lớn đánh tới.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Hỏa cầu khổng lồ nổ ầm ầm, bắn tung tóe lên mảng lớn mưa lửa như lưu tinh.

Dưới màn lửa đầy trời, một tấm thuẫn xanh đen cực lớn phân tán thành vô số quỷ đằng, cấp tốc thu hồi vào trong tay áo Quỷ Mộc.

"Đám cuồng đồ lớn mật các ngươi lại không biết sống chết, có biết đây là nơi nào mà dám giương oai!" Quỷ Mộc nhìn về phía hai người Đề Hồn vừa nhảy vào quảng trường, lạnh giọng trách mắng.

"Chớ nhiều lời với bọn chúng, tốc chiến tốc thắng." Âm Khư nhanh chóng quét mắt qua khắp nơi, nói.

Bách Lý Viêm không có hai lời, giơ bàn tay lên bấm niệm pháp quyết, trong miệng ngâm tụng vài tiếng, bỗng nhiên khoát tay về phía đan điền của mình.

"Ách. . ."

Theo một âm thanh gào rú tê tâm liệt phế vang lên, ngay vị trí đan điền của gã sáng lên một đạo quang mang màu đỏ tươi giống như nham thạch nóng chảy, từ trong phân liệt ra từng đường da nứt nẻ màu đỏ, rồi lan nhanh ra toàn thân.

Ngay sau đó, chỉ thấy từng sợi hắc diễm từ chỗ vết rạn trên thân toát ra tầng tầng, chính giữa xen lẫn khói đen dày đặc, cuồn cuộn phô thiên cái địa, rất nhanh liền bao phủ toàn bộ quảng trường.

Đề Hồn thấy một màn này, thân hình hướng về một bên, bỗng nhiên nâng hai tay lên, song quyền nắm chặt bước ra trước một bước, trong miệng phát ra một tiếng gào rú mãnh liệt không tương xứng với hình thể của nàng.

"Rống. . ."

Sau tiếng hét điên cuồng này, bên ngoài thân nàng cấp tốc lưu chuyển hắc sắc quang mang, hai mắt trở nên một mảnh huyết hồng, thân hình cấp tốc tăng vọt, rất nhanh hóa thành một đầu Cự viên màu đen cao hơn trăm trượng.

Bộ lông đen thui quanh thân nó giống như cương châm, đầu sinh ra góc quái dị, răng nanh lộ ra ngoài hoàn toàn, da thịt ngay chỗ mi tâm nứt ra hai bên, từ trong lộ ra một Yêu mục huyết hồng, sau lưng đâm ra ba gai xương đen sì, quanh thân Âm khí bức người.

"U Lạc, tên phản đồ này, uổng công Vực chủ đại nhân ưu ái ngươi, vậy mà vì ngoại nhân ngay cả chân thân Hình Thú cũng gọi ra, quả thực không thể tha thứ!" Sắc mặt Quỷ Mộc âm trầm, nổi giận nói.

Lão vừa dứt lời, trên đỉnh đầu liền truyền đến từng trận thanh âm nổ vang kịch liệt, trong khói đen dày đặc xen lẫn vô số đạo lôi điện, bạo phát ra trận trận điện quang.



Bên trong khói mù điện quang, thân hình một đầu Chúc Long màu đen cực lớn như ẩn như hiện, quanh thân quấn quanh Nghiệp Hỏa, trên không trung chậm rãi vặn vẹo, gắt gao ngăn trở toà đại sảnh sau lưng lại.

Bởi vì hình thể nó vô cùng khổng lồ, phần lưng long thân ma sát kịch liệt với cấm chế hư không phía trên, ánh lửa bắn ra bốn phía, nổ vang không thôi.

"Bọn chúng nghĩ chúng ta không dám phá hư cấm chế, không cách nào buông tay buông chân chém giết, mới dám càn rỡ như thế. Quỷ Mộc trưởng lão, ngươi đi gỡ bỏ cấm chế trong cấm địa đi." Âm Khư cười lạnh một tiếng, mở miệng nói.

"Cái gì! Như vậy sao được?" Quỷ Mộc cả kinh, vội vàng nói.

"Bọn hắn đã xông vào, những cấm chế bên ngoài đã không còn tác dụng, chỉ làm chúng ta bó tay bó chân thôi. Một khi ra tay quá nặng, không cẩn thận làm cho cấm chế sụp đổ, còn có thể dẫn tới phản ứng dây chuyền, trực tiếp phá hư phong ấn bên trong, không bằng chúng ta tự hành cởi bỏ, tốc chiến tốc thắng." Sắc mặt Âm Khư âm trầm nói.

"Thế nhưng cái này. . ." Quỷ Mộc vẫn còn có chút do dự.

"Đầu mối then chốt trong trận ngươi đã biết rõ, cầm Cửu U lệnh này đi làm nhanh đi, chuyện này ta và ngươi cũng không thể không bị trách phạt, làm trễ nãi việc Vực Chủ an bài, ta và ngươi muôn lần chết cũng chưa hết tội." Âm Khư trách mắng.

Quỷ Mộc nghe vậy, đạp chân mãnh liệt một cái, quay người phóng về một góc quảng trường, nhanh chóng bắn đi, cũng không quay đầu nhìn lại.

"Nếu như chúng ta chết muôn lần cũng chưa hết tội, vậy cũng phải nghiền các ngươi thành xương tro đi . . . Ám ngục!" Âm Khư quát lên một tiếng lớn, khí tức trên thân điên cuồng tăng lên đâu chỉ gấp mấy lần.

Dưới chân lão sáng lên một mảnh ô quang, một mảng lớn âm ảnh màu đen như mực nước chảy nhanh ra, phô thiên cái địa lướt đi, mà ảnh lướt phía trên, thiên ảnh hạ xuống, như một miệng bát trên dưới tương hợp, bao phủ trọn quảng trường cùng hư không phía trên vào.

Bách Lý Viêm cùng Đề Hồn hiện ra chân thân giống như đột nhiên bị kéo vào một hư không khác, trong nháy mắt không thể thấy, tai không thể nghe, ngũ quan mất hết, khí tức thiên địa cũng không cách nào cảm nhận được.

Sau một lát, tầng màn sáng bao phủ bên ngoài kiến trúc cung điện đều biến mất, trong đoàn bóng hắc ám đậm đặc nổ vang không ngừng, rất nhanh căng phồng lên.

. . .

Cùng lúc đó bên trong đại sảnh, một tiếng "Két" nhỏ vang lên, ngay sau đó từng trận thanh âm cơ quan chuyển động từ bốn phía truyền ra.

Ba người Hàn Lập vây quanh hồ tế tự, đồng thời nhìn lên trên đỉnh đầu, không dám thở mạnh một cái.

Chỉ thấy phía trên mái vòm, phù văn hình tròn bắt đầu sáng lên tầng tầng ô quang, từng cái chuyển động, cây cột đá chính giữa cũng bắt đầu hạ xuống dưới từ từ.

"Cheng" một tiếng vang lên.

Cột đá hạ xuống phía dưới tế đàn, một lồi một lõm vừa vặn khớp vào nhau, khảm vào trong hố tế tự.

"Tạch tạch tạch"

Theo từng trận thanh âm cơ quan chuyển động vang lên, một cỗ sát khí đen kịt vô cùng nồng đậm từ dưới đất bay lên, bao trọn cả đại sảnh và mặt đất vào trong.

Đám người Hàn Lập thấy thế, vô thức tránh ra phía sau.

Ngay sau đó, toàn bộ thạch thất bắt đầu rung động kịch liệt, mặt đất cùng trên mái vòm được khảm nạm Cấp Sát Mặc Thạch nhao nhao sáng lên vốn lúc đầu trong đại sảnh lờ mờ như sao đêm, phù văn trên mặt đất cũng theo đó bắt đầu phát sáng lên.

Nhưng vào lúc này, từng trận thanh âm thở dốc như hơi thở dã thú không biết từ nơi nào trong đại sảnh truyền ra.

"Hình như có chút không đúng." Hàn Lập ngửi được một tia khí tức cổ quái, trầm ngâm nói.

Hai người Thạch Xuyên Không thấy thế, thần sắc cũng lập tức trở nên khẩn trương.

Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, chợt thấy vách tường sau lưng Hồ Tam điêu khắc đầu Hỗn Hầu bỗng nhiên sáng lên quang mang, một mảnh hoả diễm đỏ thắm quét ra, phía trên nổi lên một tầng sương mù mông lung, làm cho người không thể nhìn rõ.



Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm giác được dị thú điêu khắc trên vách tường giống như sống lại, nhao nhao chuyển động không thôi, tình cảnh thôn phệ lúc trước giống như bắt đầu diễn ra, những thứ đầu lâu kia chồng chất như núi cũng nhao nhao rung động lắc lư không thôi, dường như sau một khắc sẽ lăn xuống đại sảnh này.

Lúc hắn đang muốn nói chuyện chợt thấy hai mắt Hỗn Hầu trên phù điêu vách tường bỗng nhiên phát sáng lên.

"Hồ Tam, mau tránh ra!" Hàn Lập hô to một tiếng.

Hồ Tam không chút do dự, lập tức đầu nghiêng một cái, thân thể xẹt qua bên cạnh, "Hô" một tiếng xé gió bắn sợt qua lỗ tai y.

Chỉ thấy một đoàn hoả cầu đỏ thẫm và tối đen như mực lớn chừng quả đấm từ trong hai hốc mắt pho tượng bắn ra, bỗng nhiên đánh vào cột đá từ trên nóc đại sảnh rủ xuống.

"Phanh" một tiếng vang lên!

Hai luồng ánh lửa đồng thời tóe lên mảng lớn hoả tinh, tiếp đó một trái một phải quấn theo cột đá màu đen, như hai hỏa xà quấn quanh cột đá, một cái trèo lên đỉnh đại sảnh, một cái lại đi xuống tế đàn dưới mặt đất. Những nơi chúng đi qua, đạo đạo phù văn đều sáng lên.

Đám người Hàn Lập thấy vậy sắc mặt cả kinh.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu là mảnh ô quang mãnh liệt, còn trên mặt đất là một mảnh quang mang đỏ thẫm, chúng lại cộng hưởng với nhau, giống như trong màn đêm đen kịt nổi lên lửa cháy lan ra đồng cỏ khô.

"Ầm ầm ầm" từng trận thanh âm nổ vang từ dưới đất truyền đến, quang mang đỏ thẫm trên mặt đất càng lúc càng thịnh, từng trận sóng khí nóng rực từ phía dưới bay lên.

"Két" một tiếng động vanh lên!

Cột đá kết nối tế đàn chấn động kịch liệt, trên mặt đất bốn phía lập tức rạn nứt ra từng đường, mặt đất bất ổn một hồi, bắt đầu sụp đổ xuống.

"Cẩn thận." Hàn Lập quát khẽ một tiếng, thân hình lập tức bay lên trên bầu trời.

Trên thân Thạch Xuyên Không cùng Hồ Tam vội vàng sáng lên độn quang, cũng bay vút lên không trung.

Ba người chau mày, ngưng mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy toàn bộ mặt đất đại sảnh bắt đầu phân thành vô số khối vụn, giống như sông băng đứt gãy ra, rơi xuống phía dưới.

Dưới mặt đất lại xuất hiện một cái hố sâu thật lớn, kéo dài xuống phía dưới không biết bao nhiêu ngàn dặm, bên trong vụt sáng quang mang, vừa có một nửa xích diễm và một nửa hắc diễm giao thoa lẫn nhau thiêu đốt hừng hực.

Phía dưới tế đàn kết nối với cột đá phía trên, vậy mà dính liền với một cột đá to lớn thông sâu vào lòng đất, phía trên khắc rõ dày đặc phù văn mang phong cách cổ xưa, bị hoả diễm dưới mặt đất thiêu đốt hừng hực làm cả thân đỏ bừng.

Trong đôi mắt Hàn Lập loé lên hào quang màu tím, Cửu U Ma Đồng mở ra, nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy trong ngọn lửa hai màu đỏ đen có thể cảm nhận được khí tức từng sợi hoả chi pháp tắc nhè nhẹ, còn có thể cảm nhận được từng trận sát khí Nghiệp Hoả mãnh liệt, thật sâu bên trong giống như có từng đám xiềng xích màu đỏ tươi giao thoa với nhau, quấn quanh phía trên cột đá.

Ở phía dưới tầng tầng xiềng xích giao thoa kia tựa hồ còn có một cái bóng mơ hồ không ngừng chớp động.

Hàn Lập vừa nhìn thấy chỗ ranh giới đó, ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại, thân thể như phản xạ có điều kiện bắn ngược lên phía trên, đánh thẳng vào đỉnh trần đại sảnh.

Mà dưới mặt đất trũng xuống hừng hực hỏa diễm đột nhiên như là núi lửa bộc phát, "Ầm" một tiếng dâng lên.

"Rống. . ."

Nương theo đó là một tiếng gào thét làm rung động lắc lư tâm thần, trong ngọn lửa có một bàn tay dữ tợn cực lớn bỗng nhiên thò ra, trảo một cái mãnh liệt vào hư không, vừa vặn trảo qua vị trí Hàn Lập lúc trước, sau khi đánh hụt thì "Cheng" một tiếng, bới ra một cái hố lớn trên mặt đất.

Bàn tay kia dài đến mấy trăm trượng, giống như tinh nham thiết thạch đúc thành, khắp nơi phía trên đều là hòn đá màu đen có góc cạnh rõ ràng, mặt ngoài bao phủ tua gai bén nhọn, phía trên quấn quanh một tầng hoả diễm màu đen vô cùng nồng đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook