Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 896: Tìm hỏi Lục Hoa phu nhân

Vong Ngữ

21/05/2019

"Thành chủ đại nhân, Thanh Dương Thành bên này bất kể quá khứ hay là hiện tại, cũng chưa bao giờ buông lỏng phòng bị Khôi Thành, về điểm này xin ngài yên tâm." Thần Dương không để ý đến Tôn Đồ, trực tiếp ôm quyền nói với Ách Quái.

"Không sao, không sao, ta cũng bỗng nhiên nhớ lại chuyện này, hỏi vài ba câu thôi... Bây giờ trở lại chuyện chính, trước tiên nói một chút về tình huống hội võ năm thành lần này." Ách Quái khoát tay một cái, nói.

Mọi người nghe vậy, đều an tĩnh lại, chờ gã mở miệng tiếp.

"Quy tắc cụ thể không khác trước quá nhiều, bốn thành các ngươi mỗi thành tiến cử mười hai người, bất luận là các đội trưởng, hay là thủ lĩnh Huyền Đấu Sĩ, đều có thể tham gia. Chủ thành Huyền Thành thì phái ra mười sáu người, tổng cộng là sáu mươi bốn người cùng nhau tỷ võ theo mỗi cặp đôi. Chỉ cần cuối cùng có thể tiến vào ba hạng đầu, sẽ được một phần tưởng thưởng, mà thông qua nhiều vòng tỷ thí, người đạt được hạng nhất, sẽ có được một phần thưởng trọng đại không tưởng." Ách Quái cười một tiếng, nói.

"Khụ khụ khụ khụ... phần thưởng trọng đại không tưởng không biết là vật gì a? Làm sao thành chủ đại nhân hôm nay lại ngập ngừng như vậy chứ?" Chân mày Tần Nguyên cau lại, cười hỏi.

"Cách hội võ chính thức còn đến ba tháng, chư vị trước hết cho phép ta giữ kín điều này, đến khi hội võ chính thức khai mạc sẽ công bố, tóm lại tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi thất vọng." Trên mặt Ách Quái nở nụ cười càng nồng đậm hơn.

Mọi người nghe vậy, tự nhiên cũng không dị nghị nữa.

"Trong ba tháng này, chư vị có thể ở tạm trong biệt uyển Huyền Thành ta tu hành, nếu muốn luyện tay một chút trước thời hạn, cũng có thể đi vào mấy tòa Huyền Đấu Trường trong thành, tham dự huyền đấu tự do là được." Ách Quái nói.

Dứt lời, gã lại hàn huyên một lát với mọi người, sau đó rời đi trước.

Sau hội nghị ngắn ngủi, mỗi người tứ đại thành trì đều có tâm tư riêng, cũng không có tâm khí so tài với nhau, mỗi đám người Tần Nguyên Phù Kiên mang đội ngũ của mình rời đi trước.

Đám người Thần Dương đi ra đại điện cuối cùng, liền thấy tên nam tử Đồng Tùng kia còn chờ ở ngoài điện.

"Chư vị khách quý Thanh Dương Thành, lúc này có muốn đi dạo một chút trong thành không, hay là theo ta đi biệt uyển Huyền Thành?" Đồng Tùng chủ động tiến lên đón, mở miệng hỏi.

"Đi xa vất vả hồi lâu, làm phiền đạo hữu trước dẫn chúng ta đến biệt uyển đi." Thần Dương, Cốt Thiên Tầm và Hàn Lập nhìn nhau một cái, sau đó mở miệng nói.

"Được. Mời chư vị theo ta." Đồng Tùng gật đầu một cái, nói.

Mọi người liền theo sự hướng dẫn của gã, ra khỏi phủ thành chủ, một đường đi về hướng tây thành, cuối cùng đi tới một dãy nhà chiếm diện tích lớn hơn so với phủ thành chủ.

"Quả thực xin lỗi, ba thành kia tới sớm trước, đã chọn vị trí biệt uyển tốt hơn đây một chút. Còn dư lại hai nơi Lương Phong Tiểu Trúc cùng Bạch Thạch Viên, hoàn cảnh tuy không kém, nhưng vị trí phân bố hơi thưa thớt, khoảng cách giữa nhau khá xa, sợ là chư vị phải ở phân tán chút." Vừa vào cửa biệt uyển, Đồng Tùng mang theo vẻ áy náy nói.

"Việc này không sao, phân tán một chút ngược lại cũng là chuyện tốt, càng thêm thanh tĩnh." Tâm tư Thần Dương có chút phiêu hốt, không vấn đề nói.

"Vậy thì tốt." Đồng Tùng cười nói.

Mọi người liền theo gã, ở biệt uyển phía tây nam, là một vùng tiểu trúc gió lạnh.

Gian phòng ở đây xây xếp hàng như khách sạn, rất là đơn giản, tài liệu sử dụng cũng chính là loại hắc thạch có thể ngăn cách thần thức, nên làm cho mọi người an tâm hơn không ít.

Gian phòng rất nhiều, đám người Hàn Lập mỗi người ở một gian.

Hàn Lập kiểm tra gian phòng một chút, thấy trong phòng cũng không bị người giở trò, lúc này mới yên tâm khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến đêm khuya.

Hàn Lập bỗng nhiên mở mắt ra, kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Bên ngoài là một mảnh yên tĩnh, một vầng trăng sáng treo giữa không trung cao, phát ra quang mang sáng ngời, càng làm nơi này thêm an tĩnh.

Hàn Lập nhìn trăng tròn giữa không trung một lát, khẽ nhíu mày, sau đó liền thu hồi tầm mắt, đi về phía trước, rất nhanh đi tới trước một căn phòng, khẽ gõ cửa một cái.

"Lệ đạo hữu?" Mấy hơi thở sau, bên trong cửa truyền ra một thanh âm, ngay sau đó cửa phòng không nhanh không chậm từ từ mở ra, bóng người Giải Đạo Nhân xuất hiện ở bên trong cửa.



"Thần Dương đạo hữu, đêm khuya quấy rầy rồi." Hàn Lập nhìn Giải Đạo Nhân một cái, ánh mắt lóe lên, bước vào.

Nơi này chính là gian phòng Thần Dương. Lúc này Thần Dương cũng không nghỉ ngơi, ở bên trong phòng khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

"Đâu có, Lệ đạo hữu mời ngồi, không biết đêm khuya ngươi tới thăm có chuyện gì không?" Thần Dương cười hỏi.

"Trước ta cùng Thần đạo hữu ước định, nếu ngươi không thể tìm ra phương pháp giải trừ Hắc Kiếp Trùng, liền đổi một yêu cầu khác đúng không. Giờ Lệ mỗ tới, là để thương lượng với Thần đạo hữu chuyện này." Sau khi Hàn Lập ngồi xuống, vào thẳng vấn đề nói.

"Không sai, không biết Lệ đạo hữu yêu cầu chuyện gì? Chỉ cần Thần mỗ có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết toàn lực, sẽ không để Lệ đạo hữu thất vọng lần nữa." Thần Dương gật đầu nói.

"Ta muốn nhờ Thần đạo hữu giúp ta kiểm tra hai người, một người là Thạch Không, người kia gọi là Tử Linh, chính là một nữ tu, bị người đưa vào Tích Lân Không Cảnh trong vòng trăm năm gần đây. Nhờ Thần đạo hữu cho ta thông tin rõ ràng trước khi hội võ bắt đầu." Hàn Lập chậm rãi nói.

Thần Dương nghe vậy khẽ run, ngay sau đó mặt lộ vẻ khó xử.

"Tử Linh ngươi nói, ta ngược lại có thể giúp ngươi điều tra một chút, người này nếu là nữ tu, lại mấy chục năm trước mới vừa tiến vào Tích Lân Không Cảnh, nếu như lúc này tới Huyền Thành, sẽ không khó tra lắm. Bất quá Thạch Không, lúc này đang ở trong tay Ách Quái, muốn điều tra thì rất khó khăn." Thần Dương cười khổ nói.

"Nếu như dễ dàng, Lệ mỗ cần gì phải nhờ Thần đạo hữu." Hàn Lập khẽ cười một tiếng.

"Cũng được... Thần mỗ đã lỡ lời một lần, tuyệt sẽ không lỡ lời lần nữa, Lệ đạo hữu ngươi yên tâm, trước khi hội võ bắt đầu, Thần mỗ tất nhiên sẽ cho ngươi câu trả lời rõ ràng." Thần Dương im lặng chốc lát, trịnh trọng nói.

"Như vậy làm phiền Thần đạo hữu." Hàn Lập khẽ mỉm cười, cũng không ở lại lâu, rất nhanh cáo từ rời đi, trở lại chỗ của mình.

Một đêm yên lặng.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Hàn Lập rửa mặt xong, đang muốn ra cửa, chợt nghe tiếng gõ cửa truyền tới, chính là một thanh niên người hầu Thanh Dương Thành.

Lần này tới Huyền Thành, trừ đám người Hàn Lập, Thần Dương còn mang theo một ít người hầu, xử lý một ít chuyện vụn vặt.

"Lệ tiền bối, thành chủ mời ngài đến chỗ của người." Thanh niên người hầu cung kính nói.

"Ngươi có biết thành chủ kêu ta chuyện gì không?" Hàn Lập hỏi tỉnh rụi.

"Vãn bối không biết." Thanh niên người hầu lắc đầu một cái.

"Dẫn đường đi." Hàn Lập khẽ nhíu mày một cái, trong miệng nói.

Thanh niên người hầu mang Hàn Lập rất nhanh đi tới chỗ ở của Thần Dương.

Trong mắt Hàn Lập lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn vốn cho là Thần Dương kêu hắn tới, chính là có chuyện muốn thương nghị cùng hắn, nhưng lúc này trong chỗ ở Thần Dương lại đứng đầy người. Đám người Cốt Thiên Tầm, Dịch Lập Nhai, Hùng Bi đều ở đây.

Thấy Hàn Lập đi vào, Cốt Thiên Tầm mỉm cười gật đầu, lên tiếng chào.

Hàn Lập cũng gật đầu đáp lại, vào thời khắc này chợt cảm thấy một ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn qua, quay đầu nhìn lại thì chính là Dịch Lập Nhai.

Dịch Lập Nhai thấy Hàn Lập cảm ứng được mình nhìn, cũng không lùi bước chút nào, trừng Hàn Lập một cái, lúc này mới dời ánh mắt đi.

Hàn Lập khẽ nhíu mày, bụng đầy nghi hoặc.

Trên đường tới Huyền Thành, hắn cảm giác được Dịch Lập Nhai này có chút địch ý với hắn.

Chỉ là hắn và người này bất quá mới quen, thậm chí cũng chưa nói chuyện với nhau, quả thực không hiểu tại sao Dịch Lập Nhai lại có địch ý với mình.

Qua một lúc lâu, lại có mấy người đi vào, toàn bộ đám người Thanh Dương Thành đều đã tụ tập.



"Gọi các ngươi tới đây, chính là có một số việc phải dặn dò trước." Thần Dương nhìn mọi người, nói.

Mọi người ngưng thần lắng nghe.

"Bây giờ cách ngày hội võ khai mạc một đoạn thời gian, hiện trong thành thế lực khắp nơi tề tụ, tình hình phức tạp, các ngươi nếu không có chuyện gì trọng yếu, liền tận lực đợi ở chỗ của mình, nghỉ ngơi dưỡng sức. Còn nếu có chuyện cần đi ra ngoài, nên nhớ không được sanh sự, va chạm với người thành trì khác, nếu không ta nơi này cũng khó xử." Thần Dương nói.

"Vâng."

Hôm qua mọi người cũng tận mắt thấy thái độ người những thành khác đối với Thanh Dương Thành, ác nhiều thiện ít, nên liền rối rít gật đầu đáp ứng.

Thần Dương thấy mọi người gật đầu, mặt lộ vẻ hài lòng.

"Thành chủ đại nhân, hôm qua ở Huyền Thành người nọ có nói, hội võ tứ đại phụ thành lần này, mỗi thành chúng ta phái ra mười hai người, giờ phút này người trong chúng ta rõ ràng nhiều hơn con số này, xin hỏi thành chủ đã dự định phái mười hai người nào ra so tài chưa?" Dịch Lập Nhai chợt mở miệng hỏi.

Nghe lời này, vẻ mặt mọi người tại đây đều sáng lên, nhìn lại Thần Dương.

Vấn đề này đã nằm trong lòng bọn họ đã lâu, tham dự hội võ ngũ thành chính là vinh quang cực lớn, huống chi còn có trọng thưởng ở phía trước.

Mọi người rất có lòng tin đối với thực lực của mình, cho nên cũng rất khát vọng có thể lên đài dự thi.

"Chuyện này không gấp, danh sách thi đấu, trước khi hội võ bắt đầu ta sẽ tuyên bố. Tốt rồi, các ngươi đều trở về đi." Trong mắt Thần Dương hơi thoáng loé sáng, từ từ nói.

Mọi người nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ thất vọng, rối rít cáo từ rời đi.

Hàn Lập đi ra chỗ ở Thần Dương, ý niệm trong lòng chuyển động, đang muốn đi ra phía ngoài.

Mặc dù Thần Dương nói bọn họ tận lực không nên đi ra ngoài, bất quá lần này hắn có chuyện quan trọng muốn làm.

"Lệ đạo hữu, ngươi đang tính đi ra ngoài sao?" Một thanh âm từ phía sau truyền tới, chính là Cốt Thiên Tầm.

"Không sai, mới đến Huyền Thành, ta dự định đi ra ngoài dạo chơi một chút." Hàn Lập dừng bước lại.

"Lệ đạo hữu chẳng lẽ muốn tìm Lục Hoa Phu Nhân, dò hỏi Hắc Kiếp Trùng?" Môi Cốt Thiên Tầm khẽ nhúc nhích, truyền âm hỏi.

"Đúng vậy." Hàn Lập ở trước mặt Cốt Thiên Tầm, cũng không giấu giếm.

Hắc Kiếp Trùng là một cây gai trong lòng hắn, không rút ra, từ đầu đến cuối hắn khó an tâm được.

"Ta cũng đang muốn đi dò xét chuyện này, không bằng cùng đi với nhau, như thế nào, Lục Hoa Phu Nhân chính là đệ nhất luyện khí đại sư Huyền Thành, cũng không phải là người dễ gặp." Vẻ mặt Cốt Thiên Tầm ngưng trọng nói.

"Cũng tốt." Hàn Lập nghe vậy khẽ run, gật đầu một cái.

Hai người bước nhanh ra phía ngoài, bóng người rất nhanh biến mất ở phía trước.

Mấy bóng người đi ra từ dưới bóng cây cách đó không xa, chính là đám người Dịch Lập Nhai, Độc Long, Đồ Cương.

Dịch Lập Nhai nhìn phương hướng đi của hai người, sắc mặt âm trầm vô cùng.

Hai người Hàn Lập rất nhanh đi ra biệt uyển, do Cốt Thiên Tầm dẫn đường, đi vào trong thành.

Do ảnh hưởng của hội võ năm thành, dòng người bên trong thành như thoi đưa, cửa hàng hai bên đường phố giăng đèn kết hoa, đồ vật buôn bán trong cửa hàng, phẩm chất rõ ràng cao hơn một bước so với Thanh Dương Thành.

Diện tích bên trong Huyền Thành cực lớn, khu phố phồn hoa nối tiếp nhau, so sánh Thanh Dương Thành với nơi này, quả thật là vừa bẩn vừa nát, kém đâu chỉ một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook