Ông Xã Hung Dữ

Chương 1

Thanh Vi

21/04/2015

Tháng năm, trời chạng vạng tối.

Mặc dù thời tiết oi bức nhưng vẫn mang đến những làm gió đêm mát mẻ. Lúc này, tất cả mọi người đều trốn ở trong phòng điều hòa, nhưng bên trong khu vườn hoa nhỏ của nhà họ Đường lại vang lên từng tràng tiếng cười vui vẻ.

"Bảo bối Hiểu Huyên, buông anh trai ra nào, anh trai còn phải học bài, ba ba dẫn con đi ngủ được không?" Trong vườn hoa có chàng thanh niên trong tư thế ngồi xổm, dỗ dành hai đứa bé đang chơi đùa.

Bé gái mở to đôi mắt nhìn ba mình một cái nhưng không trả lời.

Ba Đường thấy con gái không nghe lời, liền tăng thêm giọng điệu một chút xíu, "Đường Hiểu Huyên, con mà không nghe lời ba, cẩn thận ba sẽ đánh vào mông con đó nha." Ba Đường nói xong còn trừng mắt muốn hù dọa đứa bé, nhưng đáng tiếc, hai đứa trẻ tuyệt nhiên không sợ giọng nói không hề có tính uy hiếp kia, trái lại vẫn tiếp tục chơi đùa.

Ba Đường bất đắc dĩ nhìn hai đứa trẻ ngồi trên mặt đất. Trong hai đứa có một cậu bé khuôn mặt lạnh lùng hơi lớn hơn một chút, nhìn qua chỉ mới mười một mười hai tuổi. Đó chính cậu con trai Thiện Dục Dương độc nhất của nhà họ Thiện - hàng xóm cách vách. Nhìn cậu bé còn nhỏ tuổi mà lúc nào cũng cau mày, dáng vẻ bề trên, giờ phút này lại đang ngồi trên đất, nhìn qua có vài phần nhếch nhác, thú vị nhất là cậu còn ôm một bé gái nhỏ tuổi hơn mình ở trong lòng.

Bé gái ghé mặt trên vai Thiện Dục Dương, vừa nghe thấy lời ba nói liền lắc đầu quầy quậy, "Không chịu không chịu, con muốn chơi cùng với anh Dục Dương cơ."

"Bảo bối. . . . . ." Ba Đường thấy con gái không chịu nghe lời, liền kéo dài giọng nói, "Anh Dục Dương đến giờ phải đi học rồi, bài tập của anh ấy còn chưa làm xong."

"Nhưng con, con muốn anh Dục Dương chơi với con." Hình như bé gái có chút dao động. Cô bé nới lỏng vòng tay đang ôm tay cậu bé ra, xoay người nhìn ba mình, nhỏ giọng nói, trong giọng nói có vô hạn tủi thân.

Ba Đường thấy khuôn mặt của con gái mình, trong nháy mắt liền mềm lòng. Ba Đường nhìn gương mặt non nớt đánh yêu mềm mại giống như búp bê của con gái, đôi mắt ươn ướt mang theo tủi thân, muốn khóc nhưng mắt lại rũ xuống cố kìm nén, làm cho ba Đường không thể nói thêm được câu nào nữa, chỉ có thể tiếp tục nhận thua trận.

Giọng điệu tủi thân của Đường Hiểu Huyên khiến cho người ta yêu mến không thôi, ngay cả ba người lớn đang nói cười cũng đều đi tới đây, anh một câu tôi một câu cười rộ lên.

"Bảo bối Hiểu Huyên thật đáng thương, đừng khóc mà, cô không cho anh Dục Dương đi học bài, ở đây chơi tiếp với con được không?" Người nói chuyện là một phụ nữ trẻ tuổi – mẹ của Thiện Dục Dương. Cô cười dịu dàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu bé gái.

So sánh ra thì cha của cậu bé bình tĩnh hơn, trên mặt anh mang theo nụ cười ôn hòa, "Hai đứa bé có cảm tình tốt như vậy, cứ để cho chúng chơi thêm một lát, bài tập cứ từ từ, không vội."

"Haiz, Hiểu Huyên thích quấn Dục Dương như vậy,đã gây cho hai người thêm rất nhiều rắc rối." Ba Đường nhìn người bạn tốt đã nhiều năm nói một cách áy náy.

Ba Thiện nghe vậy "Chậc" một tiếng, rất không đồng tình, nói, "Hai nhà chúng ta là hàng xóm láng giềng đã nhiều năm rồi, sao còn phải nói những lời khách sáo như thế, huống chi hai đứa bé có thể làm bạn, chơi đùa cùng nhau, chúng ta cũng đều vui vẻ mà."

"Đúng vậy, Đúng vậy." Mẹ Thiện lên tiếng phụ họa, "Tình cảm giữa hai nhà chúng ta rất tốt, đừng nói những lời khách khí như vậy." Cô nói xong đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền lôi kéo người chị em hàng xóm của mình vui vẻ cười nói, "Đúng rồi, tháng sau có một vở kịch múa ba-lê cổ điển, có muốn cùng đi xem không?"

"Được đấy." Mẹ Đường đồng ý không chút do dự.

"Phụ nữ các người thích cái này, đàn ông chúng tôi vẫn thích xem bóng đá hơn." Hai người đàn ông cười nói.

Nói như vậy , người lớn của cả hai nhà đã chuyển đề tài liên quan đến hai đứa bé, quay sang cười nói vui vẻ với nhau.

Bé Đường Hiểu Huyên - mới chỉ có bảy tuổi – mở thật to đôi mắt ngây thơ, hoang mang nhìn một cảnh trước mắt này. Cô bé không biết ba mẹ bọn chúng đang nói cái gì.

Đường Hiểu Huyên xoay người, nghiêm túc nhìn người anh trai nhà bên cạnh, ngây thơ hỏi: "Anh Dục Dương, mọi người đang nói chuyện gì vậy ạ?"

Cho tới giờ phút này, từ đầu tới đuôi chỉ cau mày không nói một lời - Thiện Dục Dương - rốt cuộc cũng nói chuyện.

Cậu dùng nét mặt không kiên nhẫn liếc nhìn mấy vị trưởng bối đang nói chuyện phiếm ở bên cạnh một cái, giọng nói mang theo chút khó chịu, "Người lớn nhàm chán! Mà chúng ta quan tâm tới bọn họ làm gì." Giọng nói của cậu thể hiện thái độ rất dứt khoát.

"Ưm." Đường Hiểu Huyên chu môi lên tiếng phụ họa, trong lòng cô bé, cho dù anh Dục Dương nói cái gì cũng đều đúng hết.

"Hiểu Huyên, em xuống đi, anh dẫn em đi chơi." Thiện Dục Dương nhìn bé gái trèo lên người mình giống như gấu Koala, rất có khí thế ra lệnh.

Đường Hiểu Huyên rất nghe lời leo xuống, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Thiện Dục Dương, "Có thật không ạ?"

"Thật, trong phòng anh có rất nhiều đồ chơi thú vị, em đi với anh, lúc anh làm bài tập, em ở bên cạnh cùng chơi với anh được không?" Thiện Dục Dương đứng lên, phủi phủi bùn đất trên người cả hai, sau đó dắt tay Đường Hiểu Huyên đi đến nhà mình.

"Được ạ." Đường Hiểu Huyên cười ngọt ngào đồng ý.

Đến khi hai đứa trẻ đi xa rồi, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng thanh âm trò truyện của chúng.

"Anh Dục Dương, chị gái hàng xóm nói rằng ở trường có rất nhiều đứa trẻ thích anh."

"Em có biết thích nghĩa là gì không?"

"Chị ấy nói thích nghĩa là được ở bên cạnh nhau."

"Ở bên cạnh nhau cái gì!" Thiện Dục Dương rất khinh thường đáp án này.

"Luôn luôn ở cùng nhau đấy." Đường Hiểu Huyên nghiêm túc nói.

"Luôn luôn ở cùng nhau là cái gì em cũng đâu có biết, đừng nghe chị ấy nói bừa, chị ấy thì biết cái gì chứ?"

"Em không biết ạ?" Đường Hiểu Huyên hoang mang, "Nhưng chị ấy nói nếu như em thích anh, em sẽ phải ở cùng với anh nha."

Thiện Dục Dương im lặng.

Đường Hiểu Huyên không thèm để ý đến cậu bé đang âm thầm bất đắc dĩ, trực tiếp hỏi, "Anh Dục Dương, anh có thích Hiểu Huyên không?"

Thiện Dục Dương không trả lời.

"Có thích Hiểu Huyên hay không vậy?"

Thiện Dục Dương vẫn không trả lời.

"Anh Dục Dương, anh có thích Hiểu Huyên hay không? Mẹ nói tất cả mọi người đều rất thích Hiểu Huyên, vậy anh có thích không?" Sau một lúc mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, giọng của Đường Hiểu Huyên đã mang theo bất mãn, vẻ mặt ‘anh mà không nói là em khóc cho anh xem’.

Thiện Dục Dương không sợ trời không sợ đất lại chỉ sợ nước mắt của cô bé, vẻ mặt này tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn. Cậu rối rắm hồi lâu, cuối cùng mới cắn răng nói hai chữ, "Thích*." (*thích =喜欢= hai chữ )

"Vậy chúng ta sẽ mãi ở cạnh nhau được không?"

Sau khi tiếp tục im lặng một lần nữa, cậu bé – vẫn còn ngây thơ đối với chuyện tình cảm - nhẹ giọng nói: "Nếu như em không khóc nhè, thì anh sẽ suy nghĩ một chút."

Đường Hiểu Huyên chạy giống như bị ma đuổi vọt vào phòng tắm khách sạn. Cô đóng sầm cửa lại, chật vật dựa vào trên tường thở gấp, trong mắt ẩn chứa sự hỗn loạn.

Phòng tắm khách sạn có một tấm gương rất lớn, mặt gương được lau chùi sạch sẽ không có lấy một hạt bụi, để cho cô có thể nhìn rõ ràng bộ dạng của mình lúc này: không chỗ trốn chạy.

Tóc của cô rối tung, mắt có tia máu. Khi cô lao ra khỏi căn phòng quên mang giày, quần áo mặc trên người cũng là bộ của ngày hôm qua, chỉ là nó không còn được chỉnh tề và sạch sẽ như lúc trước, mà đã bị xé tới biến dạng. . . . . .



Đường Hiểu Huyên đưa tay giữ lấy miếng vải áo ở bả vai, muốn để quần áo chỉnh chu lại, nhưng trên ngực và xương quai xanh lộ ra mấy dấu hôn đậm màu, khiến cô trở nên càng luống cuống hơn.

Quần áo bị xé tả tơi, sự đau đớn không lý giải nổi ở hai chân, thân thể mệt lử như thể bị xe lửa chạy qua, những dấu vết trên người thì không thể che giấu được, còn có, mới vừa nãy khi tỉnh dậy cô còn thấy người đàn ông không mặc gì, tay vòng qua eo mình. Không thể nghi ngờ gì nữa, tất cả những chuyện hiện ra trước mắt cô đều là sự thật.

"Chúng ta đã làm rồi." Đường Hiểu Huyên nhìn chằm chằm vào tấm gương, một lúc lâu sau mới khó khăn nói ra những lời này.

Nghĩ đến đoạn trí nhớ triền miên mơ mơ hồ hồ tối hôm qua, cô chán chường ngồi trên sàn nhà lạnh như băng trong phòng hóa trang. Cô phải ôm chặt hai đầu gối mới có thể ngừng run rẩy, chuyện đã xảy ra như thế nào vậy? Đường Hiểu Huyên còn có chút hoang mang. Rõ ràng là cô cùng với Thiện Dục Dương đi đến chỗ tụ họp của những bạn học cũ, sau đó tại sao lại xảy ra cơ sự này?

Đường Hiểu Huyên nhắm chặt hai mắt, dựa thân thể vào bức tường lạnh lẽo, bởi chỉ có như vậy cô mới có thể làm cho mình tỉnh táo lại, ngừng suy nghĩ miên man, rồi từng cảnh, từng cảnh chuyện xảy ra hôm qua bắt đầu tái hiện trong đầu cô.

◎◎◎

Gần sáu giờ tối ngày hôm qua, trời mưa tí tách. Hiện tại là giờ tan tầm, trên đường, dòng xe chạy bắt đầu chuyển động. Một chiếc xe màu xám bạc phóng tới, khiến bọt nước văng tung tóe làm ánh lên màu xe, phát ra từng tia sáng bạc.

Mà ở trong xe, Đường Hiểu Huyên đang vất vả sửa sang cái túi xách lộn xộn đồ, ngẩng đầu lên lại phát hiện ra con đường trước mắt không phải là đường về nhà.

"Anh Dục Dương, đang đi đâu vậy? Không phải phải về nhà sao?" Đường Hiểu Huyên mở to đôi mắt không hiểu, xoay người nhìn người đàn ông ngồi chỗ ghế lái, nghi ngờ hỏi.

Theo ánh nhìn của cô, người đàn ông bên cạnh có một gương mặt hoàn mỹ, tóc mai phóng khoáng gọn gàng, trán bằng phẳng, ôn hòa nhưng cũng không che giấu được ánh mắt sắc sảo, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng là hàng mi dài và chiếc mũi cao. Khuôn mặt đã vốn là đẹp trai khiến người khác phải mê mẩn, đôi môi lại khẽ mím lại lại càng tăng thêm vài phần nghiêm nghị, làm cho người ta không dám tùy tiện đến gần.

Giờ phút này anh đang hết sức chăm chú lái xe, trên mặt không có biểu cảm gì, "Hôm nay có lịch trình khác."

"Lịch trình. . . . . . sao em lại không biết nhỉ?" Đường Hiểu Huyên nghe vậy rất bất đắc dĩ khẽ cau mày. Cô thân là thư ký mà ngay cả lịch trình của ông chủ kiêm người anh hàng xóm cô cũng không rõ, liệu có phải cô có phần thất trách không?

"Vừa mới quyết định." Giọng điệu của Thiện Dục Dương rất bá đạo, mang theo sự khẳng định ‘không được phép nghi ngờ’. Thái độ này vốn sẽ gây khó chịu cho người nghe, nhưng bởi vì nó được nói ra bằng một giọng nam đầy từ tính nên khiến người ta không thể tức giận được.

Cảm giác Đường Hiểu Huyên có chính là loại cảm giác này, nhưng cô là người không có chủ kiến, từ nhỏ đến lớn đều ‘vâng, dạ’ nghe theo mệnh lệnh của Thiện Dục Dương . Cô căn bản không có khả năng phản bác, cho nên cứ để mặc anh tự ý sắp xếp thời gian của mình mà không hề bất mãn.

Đường Hiểu Huyên suy nghĩ một chút, sau đó lập tức khôi phục sự tự nhiên vốn có, "Thế chúng ta đi đâu vậy?"

"Họp mặt bạn học."

"Bạn học nào ạ?"

"Đến nơi rồi biết."

"Vậy, họp mặt ở đâu?"

"Đến nơi rồi biết."

Mỗi câu Thiện Dục Dương nói ra đều cụt lủn khiến Đường Hiểu Huyên rất tức giận, "Thiện Dục Dương, anh chỉ biết nói mỗi câu này thôi hả?"

Thiện Dục Dương nghe được cách gọi không giống bình thường, ngồi ở một bên rốt cuộc cũng có chút phản ứng. Anh xoay người nhìn cô, hơi nhếch đuôi lông mày tạo cảm giác không giận mà uy, "Mới vừa rồi em gọi anh là gì?"

Đường Hiểu Huyên chống lại ánh mắt kia mà trái tim nhỏ run lên. Cô vội vàng trưng ra bộ mặt tươi cười không có tiền đồ .

Cô thề, Thiện Dục Dương làm vẻ mặt này tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn. Là một người đàn ông tâm tư khó dò cho nên hiếm khi có thể nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh. Muốn thấy cảnh anh tức giận vỗ bàn ư? Chuyện này còn hiếm lạ hơn cả chuyện sao Hỏa va phải Địa Cầu vậy! Bởi vì mỗi lần anh không vui, anh chỉ cần dùng ánh mắt. . . . . .

Đường Hiểu Huyên thề lần nữa, không phải là cô chưa từng gặp kẻ nhát gan trong xã hội, nhưng mỗi khi Thiện Dục Dương dùng ánh mắt như có như không nhìn cô, tim cô sẽ đập rất nhanh, cảm thấy rất hồi hộp. Mà không chỉ có cô, ngay cả những công nhân viên có kinh nghiệm nhiều năm trên sa tràng cũng thường xuyên bại dưới ánh mắt đó.

Cho nên đối với hành vi nịnh hót hiện tại của mình, Đường Hiểu Huyên không hề biết xấu hổ. Cô chỉ thở dài chán chường suy nghĩ: đời này mình đừng mơ tưởng sẽ học được chiêu này, có ít người, sự uy nghiêm là bẩm sinh .

Giống như tình cảnh hiện tại của cô, cô chỉ có thể khuất phục dưới ánh mắt kia, mặt tười cười làm động tác đầu hàng, "Em sai rồi, phải gọi là anh Dục Dương."

Phản ứng này khiến Thiện Dục Dương hài lòng mỉm cười. Anh nhìn Đường Hiểu Huyên cười đến híp mắt lại, chu đôi môi mềm mại lên xin tha thứ. Đột nhiên anh cảm thấy nếu như cô ấy có một cái đuôi, chắc cô ấy cũng sẽ không ngần ngại mà vẫy đuôi nịnh nọt mình . . . . . . Nghĩ đến bộ dạng cô vẫy đuôi, Thiện Dục Dương - trước nay vẫn rất nghiêm túc – cười tươi hơn mầy phần, tâm trạng rất tốt.

"Có mấy bạn học gần đây trở về nước, mọi người muốn tụ tập, anh đã sắp xếp xong xuôi, cũng đã báo trước cho mẹ Đường rồi, em đi tham dự buổi gặp mặt này không thành vấn đề chứ?" Một lát sau Thiện Dục Dương đột nhiên mở miệng nói, mặc dù là giọng điệu hỏi ý kiến, nhưng trên thực tế đã quyết định thay cho người khác từ lâu rồi.

Hic, chạy được cả nửa quãng đường rồi cô còn có thể làm sao được nữa, có điều, đây chỉ là giải thích à?

Đường Hiểu Huyên được Thiện Dục Dương tươi cười, lại hiếm khi được nghe anh giải thích, huống chi là anh còn chủ động dẫn mình tới tham gia buổi gặp mặt giữa các bạn học, cầu còn không được nữa là. Đáy lòng cô rất kích động, mắt sáng lên, cô cười rạng rỡ, luôn miệng nói đồng ý, "Được!"

Tất nhiên là cô không biết trong ba giờ sau đó, cô đã phải trả một cái giá cao vì chính câu nói này của mình.

◎◎◎

Vì không thể để Thiện Dục Dương mất mặt trước bạn học, Đường Hiểu Huyên tập trung tinh thần cao độ còn hơn cả mức khi làm việc. Cô nhắc nhở mình: mặt lúc nào cũng phải tươi cười. Và khi cô khoác tay Thiện Dục Dương bước vào phòng khách sạn, quả thật đã hấp dẫn được ánh mắt của rất nhiều người.

Khách quan mà nói, Đường Hiểu Huyên đích thực là một cô gái xinh đẹp ngọt ngào, trên khuôn mặt lớn chừng bàn tay lại có một đôi mắt to trong trẻo, cái mũi thanh tú, đôi môi mềm mại, làn da trắng vô cùng mịn màng khiến người ta không nhịn được muốn đến gần vuốt ve, chung quy lại, đây là một cô gái khiến những người nhìn thấy cô đều không nỡ nói một câu nặng lời, huống chi ngay lúc này đây cả người cô đều rất chỉnh trang, mái tóc dài được buộc lên có vài sợi để xõa tự nhiên trên vai, càng làm tôn lên bộ lễ phục màu trắng gạo, toàn thân toát lên vẻ đẹp rất ngọt ngào.

Cho nên khi cô xuất hiện trước cửa phòng thì gần như thu hút ánh nhìn của hầu hết đàn ông bên trong. Hoặc là lấy lòng hoặc là kinh ngạc, tất cả đều hướng vào Đường Hiểu Huyên, thậm chí bỏ quên cả Thiện Dục Dương ở bên cạnh.

Mặc dù Đường Hiểu Huyên đã bước ra xã hội nửa năm, cũng từng học vài khóa dạy giao tiếp, nhưng đứng trước nhiều người với nhiều ánh mắt như vậy cô vẫn cảm thấy luống cuống. Vì vậy cô nắm tay Thiện Dục Dương chặt hơn, để cho hai người gần nhau thêm một chút.

Khả năng quan sát của Thiện Dục Dương nhạy cảm cỡ nào chứ! Vào thời điểm mà Đường Hiểu Huyên hơi có phản ứng anh đã xoay người nhìn cô một cái, cái nhìn kia nhẹ nhàng, giống như một ánh mắt bình thường. Nhưng do Đường Hiểu Huyên đang rất hồi hộp, không dám nhìn vào mắt anh, cho nên cô không biết ánh mắt mới vừa rồi của Thiện Dục Dương kỳ quái như thế nào.

Từ nhỏ Thiện Dục Dương đã biết Đường Hiểu Huyên rất xinh đẹp. Sau khi một cô bé con giống như búp bê lớn lên sẽ làm rất nhiều đàn ông rung động, không kìm nén được dõi theo bóng dáng của cô. Mặc dù anh hiểu sự thật này, nhưng mỗi lần thấy cô ăn mặc nghiêm túc, trong lòng anh vẫn không nhịn được mà kinh ngạc, huống chi vẻ đẹp của cô đã hấp dẫn phần lớn đàn ông ở đây, thật sự khiến cho người ta không thể không chú ý đến.

Hai người bước vào, nhưng không có lấy một người bạn học cũ nào chào hỏi Thiện Dục Dương, tất cả bọn họ người mạnh dạn kẻ lặng lẽ nhìn lén Đường Hiểu Huyên. Điều này làm cho Thiện Dục Dương có chút khó chịu.

Thật ra, khi bước vào trong và cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc kia, trong lòng Thiện Dục Dương đã xuất hiện loại cảm giác là lạ.

Đúng, cảm giác này rất quái lạ, khiến Thiện Dục Dương có chút không hiểu, chỉ cảm thấy lúc những kia ánh mắt kia nhìn chăm chú vào cô bé bên cạnh mình, tim của anh như bị thứ gì đó đâm mạnh một nhát. Đột nhiên anh thấy vô cùng hối hận khi mang Đường Hiểu Huyên tới đây. Anh cảm thấy như thể bảo bối thuộc về mình bị người ta phát hiện ra, hơn thế còn mơ ước. . . . . . Cảm giác này xuất hiện một cách rất kỳ quái, khiến anh không biết làm sao đành phải che giấu.

"Đừng lo lắng." Thiện Dục Dương làm bộ tự nhiên, như không có việc gì, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô.

Hai người ở rất gần, giọng nói không lớn, Đường Hiểu Huyên nghe thấy, lỗ tai ngứa ngứa, tim cũng đập lỡ một nhịp.

Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại như thể có ma lực. Đường Hiểu Huyên chỉ cảm thấy sự lo lắng trong cô đã giảm đi rất nhiều, vì vậy cô cười nịnh hót với Thiện Dục Dương, sau đó ôm lấy cánh tay anh. Động tác này tựa như động tác của một vật nuôi lấy lòng chủ nhân, hơn nữa cô cười hết sức nịnh bợ.

Rõ ràng là biểu hiện rất không có tiền đồ, nhưng tự dưng Thiện Dục Dương lại cảm thấy rất dễ thương. Tâm trạng vốn không vui vì những người đàn ông kia lập tức biến mất, nụ cười trên mặt tươi hơn rất nhiều.

"Cố gắng lên."

"Em biết rồi."



Hình ảnh hai người trao đổi lời nói nhỏ nhẹ chắc chắn là rất đẹp. Đôi trai xinh gái đẹp làm cho mọi người ở đây đều nín thở, đồng thời cảm thấy đây thật sự là một cuộc họp mặt hoàn mỹ.

"Dục Dương, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Còn thiếu một người đến trễ chính là cậu đó, phải phạt!" Hồi lâu sau có người phục hồi lại tinh thần, bắt đầu bắt chuyện với hai người tới trễ, người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục. Anh đi đến trước mặt Thiện Dục Dương nói, "Người anh em, mấy năm không gặp rồi, có muốn ôm một cái không?"

Thiện Dục Dương đột nhiên bật cười nhìn người đàn ông trước mắt, đưa tay ôm lấy người anh em cùng chung phòng khi học đại học của mình, "Chu Cẩn, cậu vẫn là người thích nói đùa nhất đó."

Chu Cẩn cười ha hả, kéo anh nhập vào đám người, "Đây là người đến trễ nhất, chúng ta cùng nhau ‘hành hạ’ anh ta nào!"

Vài câu cười đùa đã khiến mọi người hoàn hồn lại, cả căn phòng lập tức trở nên náo nhiệt.

Cuộc họp mặt này kép dài trong ba tiếng. Dưới nhiều loại phạt uống rượu, Thiện Dục Dương khó mà không say.

Đường Hiểu Huyên và Chu Cẩn phải mất sức của chín trâu hai hổ* mới lôi được Thiện Dục Dương ra khỏi khách sạn, chuẩn bị gọi tắc xi về nhà, nhưng bên ngoài trời mưa như trút nước khiến Đường Hiểu Huyên choáng váng. Rõ ràng lúc cô tới trời mưa phùn, sao giờ đã thành mưa tầm tã như thế này? (*thành ngữ của TQ, ý chỉ phải mất rất nhiều sức lực để làm một chuyện gì đó)

Đường Hiểu Huyên tiếp tục trừng mắt, nhìn về phía Chu Cẩn nửa tỉnh nửa say, "Làm sao bây giờ?"

Chu Cẩn rất muốn làm tư thế buông thõng tay bày tỏ sự bất đắc dĩ, đáng tiếc anh còn đang khiêng một người đàn ông, chỉ có thể bĩu môi, "Hết cách rồi, ở đây một đêm vậy."

Đường Hiểu Huyên nhìn trời mưa to, chỉ có thể than thở. Đến lúc hai người cố gắng dìuThiện Dục Dương lên lầu thì đã là hơn mười giờ tối.

Chu Cẩn nhìn người đàn ông say rượu nằm bất tỉnhtrên giường, có chút áy náy nói "Hiểu Huyên, ngại quá, hôm nay mọi người họp mặt, ai nấy đều rất vui vẻ, chuốc Dục Dương nhà em say mèm, em sẽ không tức giận chứ?"

Bởi vì nghe được câu "Dục Dương nhà em " mà Đường Hiểu Huyên đỏ mặt, vội vàng khoát khoát tay, "Không có đâu."

"Vậy thì tốt rồi." Chu Cẩn gãi gãi cái đầu cũng không mấy tỉnh táo của mình, bởi vì uống nhiều rượu, gương mặt của anh hồng hồng, "Vậy hai người nghỉ ngơi trước đi, anh không quấy rầy nữa, anh đã đặt phòng này rồi, hai người yên tâm mà ở lại."

"Làm phiền anh quá." Đường Hiểu Huyên mỉm cười đáp lời, sau đó tiễn anh ra cửa.

Đợi đến khi tận mắt nhìn thấy Chu Cẩn đi vào căn phòng bên cạnh, nụ cười trên mặt cô cứng đờ lại. Cô đóng cửa lại đồng thời một tay luống cuống tháo đôi giầy đang đi ra, một tay vịn vào vách tường nhìn chân mình sưng lên hồng hồng, không nhịn được than thở.

Sau khi tan sở mà cô còn phải đi giày cao gót tới ba tiếng đồng hồ! Rốt cuộc là cô đã đắc tội với ai vậy, tại sao phải chịu loại hành hạ này? Mang giày cao gót chơi những ba tiếng còn chưa tính, cô lại còn phải chăm sóc cả một con ma men nữa.

Nhớ đến buổi họp mặt mới rồi, lúc đầu mọi người ai nấy đều rất hứng thú nói chuyện phiếm cùng nhau, càng về sau mấy người đàn ông càng loạn thành một đoàn, một người rồi một người nhao nhao nói ‘không say không về’. Cuối cùng ai cũng đều say khướt, mà Thiện Dục Dương vì đến trễ nên bị chuốc thêm vài ly rượu. Thật may là vừa bắt đầu anh đã nói cô không uống rượu, nếu không Đường Hiểu Huyên cô cũng không thể may mắn thoát nạn được.

Nghĩ đến phải uống những ly rượu khó uống vào trong dạ dày, Đường Hiểu Huyên cảm thấy khó chịu thay cho Thiện Dục Dương, chỉ là cô nhớ tới nụ cười của Thiện Dục Dương trong buổi họp mặt lại thấy may mắn, bởi vì khi anh cười uống rượu như vậy, hình tượng của một Thiện Dục Dương khi anh là tổng giám đốc đã hoàn toàn biến mất. Đường Hiểu Huyên cảm thấy may mắn khi có thể nhìn thấy nụ cười ấy, nghĩ tới đây, tâm tình cô lại trở nên rất tốt.

Cô để chân trần đi trên mặt đất lạnh như băng, cô như một đứa bé kiễng chân lên xoay một vòng. Rồi cô đi tới bên giường, nhìn người đàn ông quần áo xốc xếch, gương mặt đỏ bừng nằm trên đó mà khe khẽ thở dài.

Ba Đường là một người đàn ông văn nhã lịch sự, không hút thuốc cũng không thô lỗ, nhiều lắm thì thỉnh thoảng uống chút rượu để điều chỉnh cảm xúc, nhưng tửu lượng của ông rèn luyện nhiều năm cũng không hơn được, thường thường chỉ mấy chén đã say khướt, ngủ say như chết. Thế mới nói, Đường Hiểu Huyên chăm sóc người say rượu vô cùng thuần thục.

Đường Hiểu Huyên cầm khăn ướt lau gò má Thiện Dục Dương, vất vả cởi áo khoác của anh xuống, giúp anh uống chút nước, kéo chăn mỏng đắp cho anh xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đường Hiểu Huyên đi vào phòng tắm, buông xõa tóc ra, rửa mặt qua loa. Khi cô xử lý phần việc của mình xong xuôi trở lại phòng ngủ nhìn đến người đàn ông nằm trên giường thì đột nhiên nhận ra một cái vấn đề rất quan trọng. . . . . . Chu Cẩn chỉ giúp bọn họ đặt một phòng, hơn nữa nhà mình cũng không phải ở bên cạnh, không thể đi vài bước trở về phòng mình, vậy tối nay cô ngủ ở đâu đây?

Suy nghĩ miên man về vấn đề này, Đường Hiểu Huyên nhíu chặt mày lại. Mặc dù cô và Thiện Dục Dương khi còn bé vô tư, thường ngủ cùng nhau, nhưng kể từ sau khi trưởng thành vốn chưa từng ngủ chung một phòng, đấy là còn chưa kể cô thích người đàn ông này, nếu như ngủ chung giường thì sao mà cô có thể ngủ được? Đi đặt thêm một phòng nữa chăng?

Nhưng cũng đã lâu rồi cô không được ngủ cùng anh Dục Dương, cơ hội hiếm có như vậy . . . . . . Đường Hiểu Huyên đỏ mặt vì đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng mập mờ, cô gãi gãi đầu mình, "Không được phép suy nghĩ lung tung, không được phép suy nghĩ lung tung, sao có thể ngủ cùng một giường chứ?" Ý nghĩ trong đầu giao chiến hỗn loạn, Đường Hiểu Huyên thì lẩm bẩm tự nói một mình.

Mặc dù đã rất cố gắng để trấn tĩnh nhưng trong đầu cô vẫn không ngừng nghĩ tới ý tưởng to gan kia. Thật sự là đã rất lâu, rất lâu rồi cô không gần gũi với Thiện Dục Dương như vậy. Vào mỗi đêm yên tĩnh có thể được nhìn thấy dáng vẻ anh khi chìm vào giấc ngủ, thì chỉ cần ngồi bên giường nhìn thôi cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

"Mình sẽ không ngủ mà chỉ nhìn thôi. Người uống say sẽ rất không thoải mái, mình đơn giản chỉ là chăm sóc anh Dục Dương thôi."

Đường Hiểu Huyên như thể bị thôi miên, chậm rãi đi tới bên giường, ánh mắt tham lam nhìn người đàn ông nằm trên đó, nhìn theo hình dáng tinh tế của anh, đáy lòng tràn đầy hạnh phúc mềm mại.

"Ưm. . . . . ." Đột nhiên Thiện Dục Dương phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ không thoải mái.

Đường Hiểu Huyên bị giật mình lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì đụng phải ghế sofa sau lưng. Cô nhìn kỹ Thiện Dục Dương, thấy anh không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại mới yên lòng.

Thiện Dục Dương say khướt, nửa tỉnh nửa mê vốn không biết tim Đường Hiểu Huyên đang đập rất nhanh. Anh chỉ cảm thấy thân thể khô nóng, lại bị thứ gì buộc chặt, hết sức không thoải mái, vì vậy trong cơn say người đàn ông này lầm bầm một câu, "Cởi ra."

Dù là say nhưng vẫn có thói quen dùng giọng điệu ra lệnh cho người khác. Đường Hiểu Huyên có chút dở khóc dở cười, ỷ vào việc anh đang mê man nói "Không thèm giúp anh!" một câu, nhưng nhìn anh trở mình không thoải mái lại hết sức không đành lòng.

Lớn lên từ nhỏ cùng nhau, Đường Hiểu Huyên hiểu rất rõ người đàn ông này, nhưng nếu phải giúp anh cởi quần áo lại là một chuyện khác. Đường Hiểu Huyên thầm do dự. Cô tự an ủi mình rằng đây chỉ là một con mà men thôi, chỉ là giúp anh ấy cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Anh Dục Dương, em không có làm gì cả, chỉ cởi quần áo ra giúp anh để anh thấy thoải mái thôi. Nếu anh không nói lời nào tức là đã đồng ý, vậy anh có đồng ý không? Anh không nói gì là đã đồng ý rồi, em cởi nha." Đúng, chính là như vậy, Đường Hiểu Huyên cố gắng thuyết phục mình, cô đang giúp một con ma men. . . . . .

Nhưng khi cô vừa cởi xong cái áo sơ mi của Thiện Dục Dương, vào lúc bị cái người mà cô gọi là ma men kia đè lên người thì cô biết là mình đã lầm rồi. Cho dù là một con ma men, Thiện Dục Dương cũng là con ma men nhất định không nên tùy tiện động vào.

"Anh Dục Dương, anh đang làm gì thế? Buông em ra!" Đường Hiểu Huyên giãy dụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng không thành công.

Thân thể nặng nề của Thiện Dục Dương đè lên Đường Hiểu Huyên, trong cơn say ngay cả mắt cũng không mở ra, đôi tay khống chế cô gái đang giãy dụa. Anh chỉ dựa vào trực giác. Anh muốn đoạt lấy thân thể ở phía dưới.

Thiện Dục Dương là một người đàn ông không dễ gì mà uống say. Nói chính xác hơn, sau khi trưởng thành số lần anh uống say có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà khi một người đàn ông có tính tự chủ rất mạnh đột nhiên uống rượu say thì thường thường ý thức hỗn loạn hơn một chút. Cho nên khi anh cảm thấy mình như đang trong lò lửa, có một đôi tay mềm mại lành lạnh bất ngờ di chuyển trên người mình, cảm giác kia như người thể đi trong sa mạc tìm được một con suối, khiến cho dục vọng trong cơ thể lập tức phun trào, không thể khống chế.

Mùi thơm truyền tới nói cho anh biết đây là một cô gái, còn là một cô gái rất hợp với khẩu vị của anh. Hương vị kia thơm mà không nồng, hoàn toàn gợi lên bản năng nguyên thủy nhất của anh, huống chi thân thể này còn giãy dụa, giống như đang dẫn dụ anh thưởng thức.

Ngón tay thuận theo dục vọng thăm dò vào bên trong áo cô gái. Thiện Dục Dương bị chính làn da mềm mại trơn bóng mình sờ được mê hoặc. Anh biết mình muốn cô gái này, nghĩ tới đây, anh liền biến suy nghĩ thành hành động.

Vì để cho mình thoải mái, mới vừa rồi ở phòng tắm, Đường Hiểu Huyên đã hơi nới lỏng dây buộc váy ra, cho nên Thiện Dục Dương dễ dàng loại bỏ lớp chướng ngại vật kia. Và khi tay đôi tay của đàn ông tiếp xúc với thân thể của mình thì người Đường Hiểu Huyên hoàn toàn cứng đờ.

Cảnh vật xung quanh dần dần biến mất, trong mắt cô bây giờ chỉ có khuôn mặt đầy dục vọng. Nó rõ ràng đến nỗi như thể muốn khắc sâu vào linh hồn cô. Thân thể tràn đầy mùi vị nam tính tiếp xúc chặt chẽ với cô, cách lớp áo lót, dục vọng nóng bỏng không hề che giấu của đàn ông quả thật muốn làm phỏng cô.

Một phút kia Đường Hiểu Huyên không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ mê man không phản kháng, đầu óc trống rỗng, trong mắt trong lòng chỉ có hình bóng của Thiện Dục Dương, còn có trái tim rung động ngay từ phút ban đầu đối với người đàn ông này nữa.

Mặc dù cô chưa biết mùi đời, nhưng cô cũng biết nếu như không ngăn cản anh, tiếp theo hai người sẽ xảy ra chuyện gì. Cô có nên phản kháng không? Mạnh mẽ đẩy anh ra hoặc là cho anh một cái bạt tai, thậm chí có thể hắt một ly nước lạnh vào mặt anh, như vậy tất cả đều sẽ dừng lại, nhưng khi Đường Hiểu Huyên ngước mắt lên nhìn thấy gò má của Thiện Dục Dương thì cô biết mình sẽ không thể làm được gì hết, chỉ vì cô đã si mê, yêu thích người đàn ông này.

Đúng, Đường Hiểu Huyên thích Thiện Dục Dương, từ lúc mười lăm tuổi cô đã biết mình thật sự thích người đàn ông này. Tình yêu của cô kéo dài nhiều năm, mười lăm tuổi nói ra khỏi miệng câu "Em yêu anh", nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt vui giận phức tạp và bóng lưng của Thiện Dục Dương. Trong năm năm sau đó, mặc dù mỗi một lần tỏ tình đều bị anh hoặc từ chối hoặc coi thường, Đường Hiểu Huyên vẫn chưa từng từ bỏ. Thật lòng thích một người thì sao có thể dễ dàng buông tay chứ?

Đường Hiểu Huyên không phải là người có tính tình vô tư cởi mở. Mỗi lần bị Thiệu Dục Dương từ chối, cô đều cảm thấy rất khổ sở, nhưng cô nghĩ rằng có lẽ sẽ có một ngày anh tiếp nhận tình yêu của cô cũng không chừng, nghĩ như vậy, trái tim bị tổn thương lại tìm được một tia hy vọng để kiên trì.

Nếu như anh vẫn không chấp nhận, có lẽ tối nay sẽ là cơ hội duy nhất trong cuộc đời này của cô có được Thiện Dục Dương. Vào lúc ý nghĩ này xuất hiện, Đường Hiểu Huyên biết mình điên rồi, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì dục vọng sôi trào đã mãnh liệt ập đến, khiến cô vô lực ngăn cản.

Đây là một giấc mộng sao? Đây là suy nghĩ của Đường Hiểu Huyên khi đau đớn từ từ biến mất. Chỗ sâu kín nhất trong thân thể có cảm giác tê mỏi, sự đòi hỏi của anh như thể vĩnh viễn sẽ không ngừng, khiến cô không kìm nén được phát ra một tiếng rên rỉ. Đường Hiểu Huyên như mê như say.

Có lẽ đây là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Hung Dữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook