Ôm Tim Anh Bỏ Chạy

Chương 2: Thiếu gia

Nguyễn Hồng Diệu

13/11/2013



Bảo mò mặt xuống cầu thang khi tiếng réo gọi của bao tử quấy rối cô sáng tác. Quán có hai bàn ghép lại có năm thằng con trai đang ngồi nhậu, đó là mấy thằng nhóc 9x sống trong hẻm. Có thằng đang là sinh viên, có thằng đã đi làm. Lâu rồi Bảo mới thấy cả đám tụ tập đông đủ, có lẽ tại trời nóng nên tụi nó rủ nhau ra mấy quán nhậu sân vườn mát mẻ.

- Người đẹp, cho tụi em chai nữa! - Thằng Hiển giơ chai rượu lên gọi Bảo.

- Ờ.

Bảo trả lời rồi đi tới thùng giấy lấy chai rượu Gò Đen. Lúc cô bước lại đặt chai rượu lên bàn, thằng Vĩnh túm tay cô vuốt vuốt, cười hề hề:

- Tay bà chị đẹp quá!

Bảo giật mạnh tay ra, nắm bàn tay thành một cú đấm bổ một cái xuống đỉnh đầu Vĩnh. Cả đám con trai cười sặc sụa.

- Há há, ai biểu chọc chị mày.

- Nó thấy gái là giở trò dê xồm. Bị đấm xịt máu mũi hoài mà không chừa.

- Thằng khìn đó không có ngán đâu.

- Tao mê chị Bảo lâu rồi mà tụi bay không biết hả?

Thằng Vĩnh cười khà khá rồi đá lông nheo với Bảo. Cô phì cười bổ tiếp một cú nữa xuống đầu nó.

Bảo Nam, con bà dì của Bảo tức là Bảo phải gọi nó là cậu lên tiếng:

- Chị Bảo ngồi uống với tụi em cho vui. - Nó chẳng bao giờ xưng cậu với Bảo.

- Thôi, Bảo không nhậu đâu cậu.

Một chiếc xe máy đột ngột phanh kít trước quán làm Bảo giật bắn. Mấy thằng nhóc nhốn nháo, có thằng còn huýt sáo. Màn chào đón tưng bừng này còn dành cho ai khác đâu ngoài Hải Phượng xinh đẹp nhà đối diện mà mấy thằng nhóc đều ngưỡng mộ. Phượng xuống xe, vẫy tay chào anh chàng người yêu sau đó kéo valy vào quán. Ngồi xuống ghế Vĩnh đưa cho, Phượng quạt hai tay trước mặt cho mát:

- Sài Gòn nóng quá! Bảo, cho chị lon Coca.

Bảo nhoẻn cười đi lấy lon nước ngọt trong tủ lạnh:

- Em tưởng còn lâu chị mới về.

Phượng cười tươi khoe hàm răng trắng đều:

- Tụi nhân viên kêu rát quá nên chị phải về.

- Ủa, quán bar có chuyện gì hả chị?

- Ừ, cũng có chút chuyện.

Phượng khui lon nước Bảo đưa uống một ngụm rồi nói tiếp:

- Nhiều việc quá thằng nhóc quản lý không kham nổi. Giờ chị về thay đồ rồi tới quán bar. Không có chị mấy đứa nhân viên thích thì đi làm, không thích thì nghỉ. Chị phải tới hét cho tụi nó sợ. Chút nữa bé chở chị tới quán bar hen. Xe sửa bữa giờ chưa lấy được nữa nè.

- Dạ. - Bảo gật đầu.

***

Khách trong quán bar khá đông, toàn những chàng trai cô gái ăn mặc sành điệu. Tiếng nhạc dance sôi động trong không gian tối mờ khiến Bảo thấy thích thú. Hải Phượng mua lại nơi này từ một người bạn, biến quán cà phê cũ kỹ xập xệ thành một quán bar mới toanh. Đã có thời điểm Bảo đến bar nhảy nhót như con điên sau khi suýt nữa thì bị gã người yêu làm cùng công ty đem “dâng” cho lão sếp già háo sắc. Lúc đó lòng Bảo trống rỗng, đau như bị ai đó đâm một nhát vào tim, chán chường, mệt mỏi và thấy ghê tởm đàn ông.



Cậu nhân viên bê tới bàn cho Bảo một ly cocktail và dĩa trái cây. Hải Phượng đã mất hút vào trong phòng quản lý. Chẳng có ai để chuyện trò, Bảo rút điện thoại ra lướt web đọc tin tức. Lúc ngẩng đầu lên cho đỡ mỏi, Bảo nhìn thấy Hải Anh, anh chàng cô đụng phải lúc chiều ở nhà sách và cũng là anh trai của thằng bạn thân nhất ngồi ngay quầy bar. Anh mặc áo sơ mi trắng có cổ tay xắn lên vài bận, dù không bỏ vào quần nhưng trông anh vẫn bảnh như thường.

Đại chưa bao giờ kể cho Bảo nghe về đại gia đình mình nhưng cô biết nhà Đại rất giàu. Chú Hai của Đại là tổng giám đốc doanh nghiệp sách Hoàng Lâm và hệ thống nhà sách Hoàng Lâm, chú Tư là tổng giám đốc chuỗi nhà hàng Hoàng Nam. Ba Đại qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi Đại còn rất nhỏ, còn mẹ hiện đã tái hôn và sống ở Mỹ. Hai anh em được ông bà nội nuôi dưỡng. Ông nội Đại mới qua đời hồi đầu năm ngoái, người thường được gọi là đại gia Hoàng Lâm sở hữu số tài sản khổng lồ nhờ những chiến lược đầu tư kinh doanh thông minh trong quá trình tạo dựng sự nghiệp.

Hồi năm đầu mới qua Singapore du học, Đại đã diễn một vở kịch do chính anh dàn dựng. Bối cảnh là một bệnh viện ở Singapore, anh đứng ngoài hành lang nói chuyện với cậu bạn của mình: “Tớ phải làm gì đây khi người con gái yêu tớ đang nằm trong kia một mình chống chọi với bệnh tật. Cô ấy nói với tớ đừng bỏ rơi cô ấy”. Và cô bạn gái của Đại là Bảo lặn lội từ Việt Nam sang thăm bạn trai chứng kiến màn “người ấy và em anh chọn ai”, dù buồn nhiều nhưng cô vẫn nói lời chia tay trước để bạn trai mình chăm sóc cô gái kia. Sau đó thì sao? Hóa ra cô gái đó chỉ bị cảm xoàng, sau khi cô gái ra viện, Đại và nàng tung tăng bên nhau như đôi sam.

“Có những người tôi chỉ có thể ngồi từ xa và ngắm họ, bởi vì thế giới của họ khác xa thế giới của tôi. Họ là những thiếu gia con cháu đại gia, họ đi siêu xe và sống trong những căn biệt thự thuộc hàng ‘khủng’ với hàng chục người giúp việc. Họ sở hữu số tài sản kếch xù, có công ty riêng và hầu như họ chẳng phải lo nghĩ gì cả vì đã có người khác nghĩ thay họ.”

Bảo đã viết như thế về các anh chàng thiếu gia trong tiểu thuyết của cô. Ngoài đời, cô vẫn chưa được kiểm chứng những điều đó. Mặc dù chơi thân với Đại và sau đó trở thành bạn gái của anh nhưng Đại chẳng bao giờ để lộ mình là cháu trai của đại gia Hoàng Lâm, trông anh rất giống con nhà bình thường từ đầu tóc, quần áo cho tới đồng hồ, điện thoại. Tại sao cô không thử kết bạn với anh chàng thiếu gia đang ngồi uống rượu kia nhỉ? Chỉ cần một cú vồ ếch được dàn dựng là có thể bắt quen được với anh. Cô có thể làm được mà, phải thế không?

Bảo đứng dậy nhẹ nhàng đi về phía quầy bar, trên tay cô là một vỏ chuối. Khi gần tới chỗ ngồi của Hải Anh, cô thảy vỏ chuối xuống sàn. Kế hoạch chỉ còn một bước nữa là thành công thì Hải Phượng bất ngờ đi từ đâu tới chân giẫm lên vỏ chuối và trượt cái véo, cả người đổ về phía trước. Hải Anh vội đưa tay ra đỡ theo phản xạ trước đôi mắt mở to của Bảo. Kế hoạch bắt quen với anh của cô hoàn toàn bị phá sản.

- Em dâu! Em có sao không? - Hải Anh giúp Phượng đứng vững.

Bảo trố mắt. Em dâu??? Sao Hải Anh lại gọi Phượng là em dâu?

- Dạ, em không sao. - Phượng cười dịu dàng, vuốt lại mái tóc. - Mà vỏ chuối ở đâu ra vậy?

Phượng nhặt vỏ chuối lên ném vào trong sọt rác sau quầy bar. Chợt phát hiện ra Bảo đang đứng gần đó, Phượng vẫy tay gọi cô lại:

- Ủa, bé định về hả? Ở chơi chút đã.

- Dạ, đâu có. - Bảo bước lại cười toe. - Em định đi tìm chị nói chuyện cho đỡ buồn.

- Ủa, chị nói thằng Nhím tới ngồi nói chuyện với em mà. Nó đâu rồi?

- Nhím nào vậy?

- Là cái thằng bưng cocktail và dĩa trái cây ra đó.

- Nó bê ra rồi đi đâu mất tiêu em có thấy đâu.

- Cái thằng… - Phượng bặm môi rồi xua tay. - Thôi, quên đi. Lại đây ngồi bé. Uống gì chị kêu mấy đứa làm cho.

- Dạ, thôi. - Bảo ngồi lên một chiếc ghế cao.

Hải Anh từ nãy giờ im lặng nghe hai chị em nói chuyện, lúc này anh mới lên tiếng hỏi Bảo:

- Bé nè, em có phải cô bé hồi chiều đụng phải anh ở nhà sách không?

Bảo nhoẻn cười:

- Dạ, phải. Em còn biết anh là anh trai của thằng Đại bạn em nữa.

- Ủa, em là bạn nó hả? Sao anh chưa gặp em bao giờ ta?

- Em là Minh Bảo. Chắc tại tụi em ít tới nhà nên anh không biết.

Hải Phượng chen vào:

- Bảo nổi tiếng lắm mà anh không biết hả? Nhà văn trẻ Minh Bảo, tác giả của hai cuốn tiểu thuyết đó nhen.

Bảo thấy bối rối khi Phượng giới thiệu cô hơi quá đà. Nhà văn ư? Cô còn lâu mới được gọi là nhà văn. Bản thân cô vẫn đang nỗ lực để ngày một hoàn thiện khả năng viết lách của mình. Mới chỉ được xuất bản có hai cuốn tiểu thuyết tình cảm thì chưa thể gọi là thành công được. Hơn nữa, vốn sống của cô còn “hẻo”, cô cần phải đọc rất nhiều sách, học tập rất nhiều từ các nhà văn và những cây viết xuất sắc. Chặng đường phía trước còn rất dài.



- Chị nè, em chưa phải là nhà văn đâu. - Bảo lúng búng nói.

- Con nhỏ này vẫn hay khiêm tốn như vậy đó anh. - Phượng bật cười rồi quay sang nói với Bảo. - Quên chưa nói với em, Hải Anh là anh họ của anh Huy đó Bảo.

À, thì ra Hải Anh là anh họ của anh chàng đi chiếc Wave “ghẻ”. Hải Phượng nói bạn trai mình là quản lý của một nhà hàng nhưng theo Bảo nghĩ thì không đơn giản như vậy. Con cháu của đại gia Hoàng Lâm mà chỉ là nhân viên quèn thì chẳng hợp chút nào. Bảo có một thắc mắc, tại sao Huy lại giấu cái mác thiếu gia hào nhoáng và thay thế bằng vỏ bọc một anh chàng nhà quê nghèo kiết xác? Hải Phượng vẫn thường hay cho tiền Huy đổ xăng, đi ăn chục lần thì Phượng trả tiền hết chín lần, điều này là bình thường nếu đúng như Huy nói mình có ba mẹ già ở Củ Chi và hai cô em gái đang học cấp ba, nhà chỉ đủ ăn và không dư dả gì. Nhưng đằng này, Huy lại là em họ của Hải Anh và Đại, nghe thật buồn cười đúng không?

Bảo kín đáo quan sát Hải Anh. Quần áo anh đang mặc cô đoán chúng không phải hàng hiệu, rõ ràng chất liệu vải rất bình thường, ngay cả đồng hồ da anh đang đeo cũng là đồ rẻ tiền mua ở chợ. Cộp mác “thiếu gia” mà ăn mặc giản dị thế này kể ra cũng không có nhiều người đâu.

***

Bảo bước chân lên mấy bậc thang gỗ. Má Bảo đã tắt tất cả các bóng điện trong quán chỉ chừa mỗi bóng đèn vàng chỗ cầu thang. Con mèo đen bất ngờ lao vút từ trên gác xuống làm Bảo thót hết cả tim. Cô đưa tay lên vuốt ngực mấy cái rồi đi hết cầu thang, tắt điện, đẩy cửa vào phòng. Mở cánh cửa dẫn ra ban công, Bảo bước ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế nệm dài. Có một công tắc điện dưới chân tường sau lưng Bảo, cô nhoài người bấm “tách” một cái. Ngay lập tức, cả ban công sáng choang.

- Chị Bảo ơi!

Tiếng bé Trúc gọi Bảo bên hông nhà. Cô rời khỏi ghế nệm, bước lại tựa người vào lan can thấy con bé đeo headphone ở cổ tung tẩy một tờ giấy trắng.

- Gì vậy? - Bảo hỏi.

- Chị Bảo, giả chữ ký nội em giùm đi.

- Lần này là vụ gì nữa đây?

- Dạ, em bùng tiết đi chơi.

- Học hành kiểu gì mà cúp học hoài vậy Trúc?

Trúc im lặng, cúi gằm mặt xuống. Bảo định nạt cho nó một trận như mọi lần nhưng lại thôi. Hoàn cảnh của nó khá tội nghiệp. Ba đi chở đá bị đá đè chết, mẹ bỏ nhà đi theo người đàn ông khác, Trúc sống với ông nội. Nó chơi với toàn con trai, thường cúp học đi chơi, không chịu học hành gì cả. Bảo vài lần đánh con nhỏ nhưng nó vẫn không chừa, còn dọa bỏ nhà đi bụi. Ông nội nó cả ngày chạy xe ôm đến tối mới về nhưng lại đi lai rai nhậu nhẹt, có mấy khi ngó ngàng tới nó đâu, cho nên nó mới ngỗ ngược như vậy.

- Năm sau lên mười hai rồi em không định học hành gì hết hả? - Bảo dịu giọng.

Trúc thở dài một cái rồi quay lại dựa lưng vào lan can:

- Học hết mười hai em định xin vô công ty xuất khẩu giày da hay áo quần gì đó làm. Dù sao nội em cũng chẳng nuôi nổi em học lên nữa.

- Bây giờ sinh viên được hỗ trợ vay vốn rồi mà.

Trúc im lặng một lúc rồi nói:

- Nhưng chưa chắc em đã thi đậu tốt nghiệp cấp ba.

- Không học thì lấy gì đậu. - Giọng Bảo gay gắt, cô không muốn Trúc cứ tiếp tục sống cuộc sống như thế này. - Cái lông làm đẹp con công, học vấn làm đẹp con người1. Em phải học, học lên đại học. Hiểu không Trúc?

- Hì, chị lại “lên lớp” em nữa rồi. - Trúc bật cười, tiếng cười nghe gượng gạo. - Với em, chỉ cần học hết mười hai là đủ. Em muốn đi làm kiếm tiền để dành mở shop quần áo thời trang.

Giọng nói của Trúc trầm đi trong không gian buổi đêm vắng lặng. Bảo thấy nó rất giống cô năm lớp mười. Ba má ly dị, anh Hai theo ba sang Đức còn cô theo má. Má quan hệ tình cảm với một gã đàn ông đã có vợ, để rồi sau đó vợ gã ta tìm tới tận nhà đánh ghen la lối ỏm tỏi. Bảo chơi với đám bạn quậy phá trong trường có cả con gái lẫn con trai, thích thì đi học không thích thì cúp. Bảo cũng định học xong xin đi làm ở xưởng may, còn không thì đi xuất khẩu lao động rồi về mở cửa hiệu bán vải vóc, lụa là hay kinh doanh cà phê, karaoke. Thế rồi, lên lớp mười một, trường phân công cô Hoa dạy Văn kiêm chủ nhiệm lớp Bảo, cô giảng bài chẳng cần nhìn vào giáo án, đọc thuộc thơ làu làu bằng chất giọng truyền cảm và kể đủ chuyện hài làm đứa nào cũng thích giờ của cô. Bảo bị những bài giảng của cô mê hoặc, thích học Văn từ đó. Giờ sinh hoạt lớp, cô còn ngồi ôm đàn ghi ta vừa đàn vừa hát vô số bài làm đám học trò cứ há hốc miệng thán phục. Nhóm của Bảo gồm mấy thằng con trai và Bảo bữa nào cúp tiết là hôm sau bị cô gọi ra sân bóng bắt hít đất hoặc chạy mấy vòng nhưng chẳng đứa nào ghét cô cả. Cô Hoa chỉ dạy ở trường hết năm học đó rồi chuyển công tác ra Hà Nội. Bảo vẫn luôn thầm cảm ơn cô vì đã dạy Bảo vẽ những ước mơ.

Bảo quay sang nhoẻn cười với Trúc. Nó đang săm soi mấy cái móng tay sơn đen thui.

- Hồi chị học cấp ba, chị rất thích học Văn. Cô giáo của chị rất bờ rồ… - Bảo từ tốn kể, mắt ánh lên những tia lấp lánh.

- Chị kể rồi… - Trúc đột ngột cắt ngang làm hứng thú kể chuyện của Bảo xẹp lép. - Về cô giáo dạy Văn có nhiều tài lẻ chớ gì. Em chẳng thích học môn Văn đâu nên chị đừng có kể nữa. Chị ký nhanh cho em đi. Em buồn ngủ lắm rồi nè.

Bảo giật phăng tờ giấy Trúc chìa ra. Con bé bướng bỉnh này, cô muốn rót vào tai nó những điều ý nghĩa và thiết thực, vậy mà nó chẳng chịu tiếp thu gì cả. Bảo ký roẹt vào bản kiểm điểm rồi đưa trả cho Trúc, tắt điện bỏ vào phòng.

Trúc khẽ thở dài, quay người lại, ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm huyền bí. Sau đó, cô bé cầm điện thoại bật sáng màn hình, nhìn chăm chú vào hình nền là một cậu con trai mặc đồng phục học sinh cười toe toét với quả bóng rổ trên tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Tim Anh Bỏ Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook