Nương Tử, Ăn Xong Không Được Trốn

Chương 7: Dao Thượng Lỗi Hạ

Yêu Nhiên Tiểu Đào

17/09/2015

Hiên Viên Linh Hi nhìn thấy hôn phu Tư Đồ Diệp Lỗi cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy, bác bỏ mặt mũi của chính mình cũng thôi đi, cư nhiên trước mặt mọi người còn dám thừa nhận hắn thích ôm Phong Chỉ Dao. Này…… Chuyện này bảo nàng làm sao mà chịu nổi?

“Lỗi ca ca, huynh nói cho ta biết, đây không phải sự thật! Là huynh đang nói đùa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Linh Hi lã chã chực khóc giống như đóa hoa bách hợp mỏng manh lay động theo gió, mảnh mai điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta nhìn tâm không khỏi sinh ra cảm giác thương hương tiếc ngọc.

“Phong Chỉ Dao, mau buông Tư Đồ công tử ra!” Hiên Viên Hạo Phi thấy Phong Chỉ Dao làm ra những chuyện mất mặt như thế, khóe mắt của hắn lóe lên một tia nham hiểm hung ác.

“Tỷ tỷ, nghe lời Hạo ca ca nói, mau buông Tư Đồ công tử ra.” Phong Chỉ Quỳnh vội vàng tiến đến gần khuyên, bởi vì nàng nhìn thấy sắc mặt Hiên Viên Hạo Phi càng lúc càng âm trầm, sợ hắn nổi giận liên lụy đến Tướng phủ, cho nên nàng buộc phải lên tiếng can ngăn.

“Phong Chỉ Quỳnh, đó là Hạo ca ca của ngươi, không phải ta, Phong Chỉ Dao!” Phong Chỉ Dao lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Chỉ Quỳnh.

“Lỗi ca ca, nàng ta là nữ nhân mà Thất ca không cần, huynh lại ôm nàng như vậy xem ra có chút không hợp lễ !” Hiên Viên Linh Hi khóc thút thít nói, kỳ thật trong lòng nàng hận không thể tiến lên đem Phong Chỉ Dao một phát kéo ra, đổi chính mình tiến lên ôm hắn.

“Tư Đồ công tử, Linh Hi công chúa nói rất đúng, Dao nhi cũng nên nghe theo.” Nếu mục đích đạt tới, trình diễn xong rồi, nàng tự nhiên muốn hoàn mỹ lui lại.

Phong Chỉ Dao nói xong, muốn buông ra cánh tay trắng noãn đang ôm chặt lấy Tư Đồ Diệp Lỗi, nàng giả vờ muốn bỏ ra.

Nhưng đôi mày kiếm tuyệt đẹp của Tư Đồ Diệp Lỗi chợt nhăn lại, thân thủ một phen ôm sát eo nhỏ Phong Chỉ Dao, “Chọc bổn thiếu gia xong, nàng muốn bình yên bỏ đi? Nằm mơ!” Hắn dùng âm thanh trầm thấp đủ để Phong Chỉ Dao có thể nghe được khẽ nói.

Chết tiệt, hắn bị thân mình nhuyễn ngọc ôn hương của nàng trêu chọc kích tình dâng trào, mà nàng lại giống như chuyện này không một chút nào liên quan đến mình, gạt bỏ hết thảy, muốn rời khỏi sương phòng này, làm cho tiểu đệ đệ của hắn nhất trụ kình thiên khó chịu dày vò, quả thực rất nghẹn khuất!

“Vậy, Tư Đồ công tử không sợ bản thân sẽ hối hận vì việc này sao !” Nếu Tư Đồ Diệp Lỗi nhất định phải cùng nàng chơi đùa, kia nàng há có thể dễ dàng bỏ qua miếng mồi thơm như vậy ?

“Nhất định sẽ không!” Tư Đồ Diệp Lỗi mới sẽ không hối hận đâu, hắn nói rât khẳng định.

“Lỗi ca ca, hai người…… hai người……” Hiên Viên Linh Hi bị bọn họ chọc tức đến mức nói năng lộn xộn.

“Tư Đồ công tử, ta đói bụng — nhưng đồ ăn ở tửu lâu này đột nhiên ta không thích ăn, huynh ôm ta đến chổ khác dùng bữa được không ?” Phong Chỉ Dao cảm thấy thật vừa lòng hả dạ khi nhìn thấy Hiên Viên Linh Hi bị chính mình chọc tức đến mức, khóc không ra nước mắt.

“Hảo!” Tư Đồ Diệp Lỗi cũng không muốn mất mặt trước mắt bao người, vì thế hắn đồng ý.

“Tử Vân, muội cùng xa phu cùng nhau hồi phủ trước đi, ta cùng Tư Đồ công tử có một số việc cần một mình trao đổi với nhau, sau khi xong việc ta sẽ tự động hồi phủ !” Phong Chỉ Dao biết hôm nay Tư Đồ Diệp Lỗi sẽ không buông tha chính mình, vì thế nàng phân phó Tử Vân nha đầu tạm thời về phủ trước.



“Linh Hi, có chuyện đột xuất, Lỗi ca ca sau này sẽ cho muội một lời câu trả lời thỏa đáng !” Tư Đồ thế gia đám hỏi cùng hoàng thất, cho nên Tư Đồ Diệp Lỗi cũng không thể không nhìn Hiên Viên Linh Hi nói một câu.

“Lỗi ca ca, có chuyện gì quan trong đến mức không thể ở nơi này nói ?” Hiên Viên Linh Hi đố kỵ nhìn về phía Phong Chỉ Dao đang nhàn nhã thưởng thức mái tóc chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo trừ bỏ có chút nước mắt, đó là biểu tình giận dỗi.

“Đúng vậy, Tư Đồ huynh, huynh cùng Phong Chỉ Dao rốt cuộc có chuyện gì cần nói với nhau ? Mà phải thần thần bí bí như vậy ?” Vốn dĩ Ôn Hành Viễn bởi vì Phong Chỉ Dao ôm lấy Tư Đồ Diệp Lỗi, đáy lòng hắn không khỏi sinh ra một chút cảm giác không thoải mái, nay thấy bọn họ giống như muốn quang minh chính đại đi chúng một chỗ, đương nhiên hắn muốn ngăn cản.

“Đúng vậy, tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc cùng với Tư Đồ công tử nói chuyện gì a?” Phong Chỉ Quỳnh uyển chuyển hàm xúc cười cười, nghi hoặc nói, trong lòng âm thầm hèn mọn, bị Hạo ca ca từ bỏ, chẳng lẽ nàng muốn dựa vào một nam nhân khác sao ?

“Một chút việc nhỏ!” Phong Chỉ Dao ý vị thâm trường nâng mắt nhìn nhìn Tư Đồ Diệp Lỗi, vân đạm phong khinh trả lời.

“Việc tư!” Tư Đồ Diệp Lỗi làm sao có thể nói tiểu đệ đệ của mình đang bị vây trong trạng thái xấu hổ đây, khuôn mặt tuấn tú trắng như tuyết không hờn giận nhiễ̉m đỏ một mảnh, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ôn Hành Viễn.

“Mọi người cứ tiếp tục, có thời gian ta sẽ giải thích !” Tư Đồ Diệp Lỗi nói xong, gắt gao ôm sát Phong Chỉ Dao, vận khởi khinh công, phá cửa sổ mà ra.

Tử Vân thấy Đại tiểu thư rời khỏi, cũng hiểu bản thân không nên lưu lại, nàng xoay người rất nhanh cũng ly khai, trên đường trở về phủ, nàng nghĩ mãi cũng không thông, Đại tiểu thư nhà mình từ khi nào lại cùng Tư Đồ công tử quan hệ tốt như thế?

“Lỗi ca ca, không được đi!” Hiên Viên Linh Hi nhìn thấy Tư Đồ Diệp Lỗi ôm Phong Chỉ Dao bay vút mà đi, nhất thời phát hỏa dậm chân, sớm đem phong phạm hoàng tộc quăng lên chín tầng mây.

“Nếu như Tư Đồ huynh có việc đi trước, ta đây cũng nên cáo từ. Cửa hàng kia vừa mới khai trương còn rất nhiều việc chưa xử lý, các vị tiếp tục. Cáo từ!” Ôn Hành Viễn thấy Tư Đồ Diệp Lỗi bỏ đi, hắn lập tức đứng đậy tao nhã cùng đám người Tề Vương nói cáo từ.

“Phong Chỉ Dao biến hóa cũng thật lớn? Mọi người có phát hiện hay không?” Bắc Đường Tử Khiêm không thể ngốc lăng mãi cuối cùng cũng hoàn hồn, Phong Chỉ Dao biến hóa cũng quá lớn đi?

“Ân!” Tô Mộ Diễm từ bên trong kinh ngạc hoàn hồn lại, không thể không ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

“Thất ca, kế tiếp muội nên làm cái gì bây giờ?” Hiên Viên Linh Hi phiền chán đi qua đi lại, nhìn về phía Hiên Viên Hạo Phi đang nhíu mày khoanh tay trầm tư đứng một bên .

“Linh Hi, hôn sự giữa muội và Tư Đồ công tử, có thể nói ván đã đóng thuyền, cho nên không cần lo lắng!” Hiên Viên Hạo Phi nâng tay xoa đầu Hiên Viên Linh Hi, an ủi.

Dọc theo đường đi, Phong Chỉ Dao thản nhiên cúi mâu, không sợ hãi không lo lắng, hơi thở trầm ổn, đến cuối cùng còn vù vù ngủ, làm cho Tư Đồ Diệp Lỗi đang ôm nàng tức giận nghiến răng.



“Phong Chỉ Dao! Không được ngủ!” Tư Đồ Diệp Lỗi phát hiện dục vọng chính mình giảm xuống không ít, ngay sau đó dùng mười phần khí thế mắng.

“Ân…… huynh tiếp tục…… Phi……” Phong Chỉ Dao nửa ngủ nửa tỉnh mơ hồ nói.

“Nói, vừa rồi vì sao nàng lại cố ý ôm lấy ta? Đừng cho là ta không biết tâm tư của nàng! Nữ nhân, mau tỉnh lại –” Tư Đồ Diệp Lỗi thấy phía trước có một thảm cỏ, lúc này hắn lại lười ôm nàng, dứt khoát đem Phong Chỉ Dao hướng về phía đó ném đi, ai ngờ tính cảnh giác của nàng thật cao, ra tay nhanh nhẹn ôm lấy cổ Tư Đồ Diệp Lỗi.

“Muỗn đẩy ta ngã, huynh còn chưa đủ bản lãnh!” Phong Chỉ Dao lạnh như băng đạm mạc nói.

“Tốt lắm, nàng bảo ta không đẩy nàng ngã được sao.” Vì thế Tư Đồ Diệp Lỗi nhẹ nhàng đem Phong Chỉ Dao đặt trên mặt thảm cỏ xanh trước mặt.

Khóe môi duyên dáng của hắn nhếch lên một nụ cười tà mị, hắn dùng vòng tay rắn chắc đem thân mình mềm mại đáng yêu của Phong Chỉ Dao đặt dưới thân, cúi đầu hạ xuống đôi môi xinh đẹp hé mở của nàng một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, làm cho da thịt mẫn cảm của nàng không ngừng xảy ra phản ứng giống như điện giật, hô hấp không khỏi nhanh hơn.

“Tư Đồ công tử? Tương lai huynh chính là một Phò mã gia tôn quý? Huynh đây là muốn phản bội Linh Hi công chúa?” Phong Chỉ Dao hưởng thụ sự vuốt ve ôn nhu của Tư Đồ Diệp Lỗi, bỗng nhiên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng ngăn lại bàn tay to lớn không thành thật của hắn.

“Huynh chụp cho ta cũng mũ quá lớn đi! Việc này miễn bàn!”

“Chết tiệt, mới vừa rồi chính nàng là người khiến cho ta dục hỏa đốt người, giờ phút này ta làm sao có thể cho nàng toàn thân trở ra!” Tư Đồ Diệp Lỗi cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, thật vất vả mới gặp phải một nữ tử yêu mị khiến cho tiểu Diệp Lỗi của hắn rục rịch, hắn như thế nào lại có thể dễ dàng buông tha nàng như vậy ?

“Phải không? Nguyên lai đường đường thiếu chủ của thế gia đứng hàng thứ hai cũng quỳ gối dưới váy của nữ nhân nga! Ha ha a……” Phong Chỉ Dao vừa nói vừa cười cười run rẩy hết cả người, thiên kiều bá mị, ngón tay ngọc trắng mịn thon dài ôn nhu vẽ loạn trên bàn tay to của hắn, khiến tâm Tư Đồ Diệp Lỗi cảm thấy ngứa ngái khó chịu.

“Tư Đồ huynh, hai người đang làm cái gì ở đây?” Ôn Hành Viễn thẳng tắp một đường dùng đạp tuyết vô ngân đuổi theo, theo đuôi ở phía sau, hắn nhìn đến Phong Chỉ Dao nét mặt tươi cười như hoa đối với Tư Đồ Diệp Lỗi, hắn nhìn thấy, trong lòng cự kỳ khó chịu, hận không thể đem Tư Đồ Diệp Lỗi quẳng xuống sông làm mồi cho cá .

Tư Đồ Diệp Lỗi khiếp sợ vì sự xuất hiện đột ngột của Ôn Hành Viễn, hắn nghỉ Ôn Hành Viễn hẳn là theo dõi thật lâu đi? Nhưng vì sao Ôn Hành Viễn lại theo dõi chính mình, đây mới là điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu ?

“Ôn huynh vì sao lại theo dõi tới đây?” Tư Đồ Diệp Lỗi như trước thoải mái phủ phục ở phía trên thân thể mềm mại của Phong Chỉ Dao, mà Phong Chỉ Dao sao lại làm cho hắn chiếm tiện nghi, dùng sức một chút, nàng một phát lật người lại, biến thành tư thế nữ thượng nam hạ, nhìn cảnh tượng ấy khiến cho khóe miệng Tư Đồ Diệp Lỗi không ngừng run rẫy, con về phần Ôn Hành Viễn đang đứng bên cạnh nhíu mi nghiến răng.

“Đi ngang qua thôi!” Khóe môi Ôn Hành Viễn đạm mạc mỉm cười, lịch sự tao nhã như bức tranh thủy mặc cuộn tròn tỏa ra mùi thơm ngát thanh nhã, phong thái tuyệt đại, tao nhã xuất trần, đúng là một nam nhân tuấn mĩ như ngọc !

Phong Chỉ Dao nhìn chăm chú, khóe môi hồng thuận không khỏi chảy ra vài giọt nước miếng, mĩ nam a, nhưng trong tình huống bậc này, làm cho nàng muốn thu phục cũng cảm thấy rất khó khăn a!

Nữ nhân chết tiệt, cư nhiên chảy nước miếng vì hắn? Nhìn Ôn Hành Viễn đến mức như thế! Lửa giận bừng bừng, Tư Đồ Diệp Lỗi cũng không biết tại vì sao, khi hắn chứng kiến một màn Phong Chỉ Dao nhìn Ôn Hành Viễn đến mức chảy nước miếng, trong lòng hắn tràn ngập mùi dấm chua, trong cơn tức giận, trước mặt bạn tốt Ôn Hành Viễn, Tư Đồ Diệp Lỗi cúi đầu hung hăng hôn Phong Chỉ Dao tiếp đó hắn vươn đầu lưỡi thon dài liếm vài giọt nước miếng trong suốt như tuyết đang đọng trên khóe môi nàng ……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử, Ăn Xong Không Được Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook