Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 4: Thợ săn

Tiếu Giai Nhân

14/01/2017

Cố Tam nhìn chằm chằm mèo trắng nhỏ trong tay, đôi mắt đen thoáng hiện lên suy nghĩ.

Bình thường mèo bị người nắm lấy, thường muốn giãy giụa mấy cái, dáng vẻ này thì lại khác. Ngoan ngoãn tùy ý hắn mang theo không nói, lại còn biết lấy lòng? Rõ ràng là mèo ngốc?!

Hắn không nói lời nào, Lỗ Lỗ cũng không rõ là giống đực này rốt cuộc giống nào hay không, nhưng tay hắn nắm nàng có chút đau, nàng bất mãn đạp duỗi chân,

"Meo..." Trước thả ta đi xuống đi, hai ta hảo hảo nói một chút.

Cố Tam chân mày khẽ nâng, đang muốn nâng mèo con lên cao một tí, thì ngửi được mùi khét, hiếu kỳ trong lòng liền biến mất, ta liền vung lên, đem mèo nhỏ vứt xa ra cả trượng, nhanh chóng nhặt lên con gà trong đóng lửa. May là thịt gà cháy không nhiều, hắn quét liếc mắt nhìn mèo nhỏ ở đằng xa, đá đất tắt lửa, thẳng ngồi vào bên cạnh dưới đại thụ, trực tiếp gặm đùi gà.

Lỗ Lỗ vừa giận lại ủy khuất, muốn thả nàng xuống thì thả thôi, sao lại ném nàng chứ? May mà nàng là mèo, nếu như đổi là cẩu tộc, còn không phải ngã chết a?

Bất quá nàng vẫn có chút cao hứng, vì vậy giống đực mặc dù không có đặc điểm của thú tộci, nhưng hắn có thể nghe hiểu nàng nói a, vậy hắn nhất định là đồng loại rồi.

Nàng lắc lắc bụi trên người, xoa mặt một chú, chầm chậm chạy tới, cách giống đực vài bước, nhiệt tình nói chuyện với hắn.

"Meo..." Ngươi cũng là từ miêu tộc a?

"Meo..." Ngươi biết đây là nơi nào sao? Ngươi biết mèo tộc hiện giờ ở đâu sao?

"Meo..." Ngươi tại sao không nói chuyện?

"Meo..." Ngươi đợi một lúc lại ăn được không? Trả lời ta đi a.

"Meo..." Ta thật đói, ngươi cho ta ăn chút được không?

Cố Tam vừa vặn gặm xong một cái đùi gà, thấy con mèo nhỏ vòng quanh hắn đi tới đi lui, tham ăn kêu meo meo không ngừng, liền đem xương gà ném ra ngoài.

Lỗ Lỗ nhìn thịt trong tay hắn, lại quay đầu nhìn xương gà trong bụi có, không nhúc nhích, lui lui đầu nhỏ giọng oán giận: "Meo..." Ta muốn ăn thịt!

Còn rất kén ăn!

Cố Tam châm chọc hừ một tiếng, mắt nhìn con mèo nhỏ, trong tay xé thịt, sau đó đưa tới trong miệng mình.

Một miếng lại một miếng... Thịt càng ngày càng ít.

Lỗ Lỗ nuốt nuốt nước miếng, chần chờ đi đến gần giống đực kia. Đi hai bước, lui một bước, thấy giống đực chỉ nhìn nàng, cũng không có quát lớn, nàng âm thầm vui mừng, xem ra đồng loại này không phải keo kiệt, cũng không có cho rằng nàng muốn cùng hắn cướp ăn. Nghĩ như vậy, nàng lá gan càng lúc càng lớn, sau đó chạy chậm hai bước, đi tới trước người giống đực, ngửa đầu cùng hắn thương lượng, "Meo..." Cho ta một miếng thịt nhỏ có được không?

Thật là một con mèo có linh tính, Cố Tam một bên nhai thịt, một bên liếc mắt nhìn mèo con.

Không tính đuôi, cả người mèo con chỉ dài nửa bắp tay, béo đô đô, bộ lông tuyết trắng nhu thuận, lại không sợ người lạ. Đầu nhỏ tròn tròn, mũi phấn nộn nộn, khi há mồm lại lộ ra rắng nhỏ hơi dài, không sắn nhọn như răng mèo bình thường hay thấy.

Chẳng trách không ăn xương, ăn được sao?

Yếu ớt lớn mật, còn có chút ngu xuẩn, chẳng lẽ là sủng vật nhà ai?

Cố Tam nghĩ nghĩ, thấy mèo nhỏ chờ mong nhìn hắn, đuôi phất phất, liền xé một miếng thịt đùi gà, đưa tới.

Lỗ Lỗ rất vui vẻ, ngồi xuống, ngẩng đầu ngoan ngoãn chờ.

Ngươi còn có thể lười hơn nữa không?

Cố Tam nhíu mày, hơi nâng tay lên. Lỗ Lỗ bất mãn gọi, cả người vương ra, đợi mãi không được ăn, nàng “meo ô” rồi cường điệu đứng lên, giơ giơ chân muốn bắt miếng thịt thơm ngon trước mũi kia, "Meo..." Cho ta!

Cố Tam cười, động tay, đem thịt ném về phía mình, há mồm tiếp được, nhai.



Lỗ Lỗ bắt bắt, chờ đến khi nàng ngẩng đầu, thịt kia đã ở trong miệng giống đực !

Nàng cực kỳ tức giận, không chút nghĩ ngợi liền nhào tới, ba chân leo lên người giống đực như leo cây, một chân khác vươn ra muốn cướp thịt, đáng tiếc không đợi nàng với tới, liền bị Cố Tam bị nàng làm đau, đưa lại bắt lại, lại lần nữa ném như ném đá, đem nàng ném ra ngoài, lần này hắn dùng lực lớn, dù Lỗ Lỗ thủ thế để giảm lực, thân thể vẫn là lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

"Meo..." Đau quá a!

Cố Tam không để ý mèo con tham ăn kia, sờ sờ vết thương trên ngực mình, có chút hối hận. Chẳng qua là chỉ súc sinh mà thôi, ra tay làm gì nhỉ?

Hắn lạnh lùng nhìn mèo trắng đằng xa, giơ giơ nắm tay.

Lỗ Lỗ rất ủy khuất, cũng rất đói, nhưng nàng không dám lại xin thịt ăn , giống đực kia thật xấu!

Nàng oán giận kêu hai tiếng, sau không nhịn được nuốt nước bọt, chậm rãi đi tới xương gà khi nãy, đẩy đẩy, không có thịt. Lỗ Lỗ buồn bã, cuộn mình trên mặt đất, ai oán nhìn về phía giống đực, vô tình chống lại ánh mắt của hắn, trong lòng một trận ê ẩm. Thật muốn về nhà a, trong tộc cái gì cũng không cần tìm, còn mỗi ngày cũng có thịt ăn. Được rồi, vì về nhà, nàng trước gặm nơi xương cốt lấp bụng đi, tránh bị đói không khí lực.

Lỗ Lỗ há mồm ngậm xương cốt, dùng sức gặm.

"Meo ô..." Xương cốt thật lớn, gặm không được a.

Lỗ Lỗ buông miếng xương ra, đi qua một bên, toàn bộ co lại thành một đoàn, lại liếc mắt nhìn giống đực, ủy khuất đem đầu vùi vào bộ lông.

Nàng không ăn được rồi đi, đi ngủ!

Cố Tam nghệch mặt, nhìn, thịt gà nhét vào trong miệng, quên cả nhai.

Đó là mèo a, còn có thể giống người vậy, giả đáng thương, lại còn biết dỗi?

Thật là mèo khờ a, người đói bụng chẳng liên quan tới ta? Trừ mèo cha mèo mẹ ngươi ra, còn có chủ nhân ngươi, ai sẽ để ngươi chết chứ?

Hắn cười nhạo, nhắm mắt.

Nhưng thịt trong miệng hắn lại trở nên vô vị, ánh mắt dạo qua một vòng, lại đặt lên mèo ngốc kia. Một cục lông trắng như quả cầu lui trong bụi cỏ. Vừa lười vừa tham ăn, chẳng trách lại mập như vậy, nhất định là chủ nhân trước của nó quá cưng chiều rồi.

Cố Tam giật nhẹ khóe miệng, đứng lên đi về phía trước.

Lỗ Lỗ giật giật tai, ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn đến con ngươi đen của giống đực liền vội vàng rụt người lại.

Cố Tam nhịn cười không được, nhưng chỉ nâng khóe môi, đưa tay ném phần thịt gà còn ít sang mèo ngốc kia, thấy nó giật mình sợ đến nhảy dựng lên, hắn rốt cuộc cất tiếng cười to, rồi bước đi, tiếng cười hào sảng vang vọng trong khu rừng âm u.

Lỗ Lỗ không biết giống đực kia cười cái gì, nàng cũng không có tâm tư suy nghĩ, bụng đói lả, giống đực đi một lúc, nàng liền nhào tới kia mỹ vị đằng trước, dùng sức cắn xé. Thịt không nhiều, ăn xong rồi, nàng chưa no, liếm liếm móng vuốt rồi lại xoa mặt một chút, do dự chốc lát liền đuổi theo hướng giống đực vừa ly khai. Đêm xuống ai biết sẽ có chuyện gì, trong núi có thể có thú tộc hung ác hay không? Nàng vẫn đi theo hắn a, hắn mặc dù tính tình không tốt, đối với nàng lại không có ác ý.

Màn đêm buông xuống, động vật trong núi bắt đầu có động tĩnh, trong bụi cỏ, trên cây dưới tàng cây, chốc lại phát ra tiếng động.

Lỗ Lỗ có thể nhìn rõ mọi vật vào ban đêm, mũi cũng rất linh mẫn, không lâu sau liền tìm được nơi ở của giống đực .

Nàng ngửa đầu, nhìn sào huyệt trên cây phát ngốc, kỳ quái, nàng chưa từng nghe qua thú tộc nào lại ở trên cây a?

"Meo..." Nhà ngươi sao?

Lỗ Lỗ chân trước đẩy thân cây, hài lòng chờ đợi đáp lại. Giống đực chia nàng thịt ăn, nàng liền coi hắn là đồng bọn .

Trên cây, Cố Tam nằm trong phòng nhỏ đơn sơ hắn làm, có chút phiền muộn. Ngày kia lão đầu tử sẽ thành thân, biết rõ hắn không đồng ý nữ nhân kia, còn có thêm nhị đệ nữa. Làm cái gì vậy chứ? Nài ép hắn trở về uống rượu mừng, nếu không phải hai năm trước hắn có nhìn xa, sớm trong núi dựng lên chỗ này, để trốn lão đầu tử, sợ rằng hiện cũng không có chỗ đặt chân. Hừ, cũng là tính tình ông ngoại tốt, nếu là hắn, trực tiếp đem người đuổi đi!

Nhị đệ, chó má nhị đệ! Chờ xem, ồn ào nửa năm nữa, đầu xuân sang năm hắn liền cùng người khác đi áp tải, xem lão đầu tử còn thể có bản lĩnh đuổi theo hắn không!

"Meo..."

Dưới tàng cây bỗng nhiên truyền đến mèo kêu tinh tế.



Cố Tam nhíu mày, vén màn lụa cao ngang đầu người, nghiêng đầu theo ánh trăng nhìn, quả nhiên nhìn thấy mèo trắng kia .

"Đi!" Hắn thấp giọng quát.

Lỗ Lỗ hoảng sợ, trước nàng vội vàng muốn lấp đầy bụng, nên không nghe rõ giống đực nói, hiện nghe thì phát hiện nàng không hiểu!

Thú tộc ngôn ngữ đều là giống nhau, hắn rốt cuộc là thú tộc xa lạ hay vẫn là quái nhân mà nàng nhìn thấy hai ngày nay?

Nhưng, bọn họ không giống nhau a, quái nhân nghe không hiểu nàng nói, giống đực này có thể nghe hiểu.

"Meo..." Ta đi lên tìm ngươi nha?

Mèo con không đi, Cố Tam quay đầu lại, muốn tìm xem có cái gì đó ném xuống, ánh mắt rơi chiếu hơi nghiêng thấy giày rơm, hắn bò qua, cầm lên, trở lại tới cửa, muốn ném xuống, thì chẳng thấy mèo con đâu nữa!

Biết chạy! Hừ.

Cố Tam tùy ý nhìn quét một vòng dưới tàng cây, đóng kỹ màn lụa lại nhắm chỉ có muỗi mới vào được.

"Meo..."

Hắn cứng đờ, khó tin quay người lại, liền thấy ngốc mèo kia ngồi xổm bên cạnh gối đầu cạnh hắn, đang dùng móng vuốt cào cào mặt!

Nhất thời Cố Tam vừa giận vừa bất đắc dĩ nhìn mèo con?

Hay là đem nó ném ra ngoài nhỉ, sao lại đuổi theo không rời thế này, nói thật, từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa từng bị bám dính vậy đâu, cái cảm giác này, dù là do mèo con mang đến, ừ, cảm giác cũng thật tốt. Thế nhưng không ném nó ra, nó có thể hay không nửa đêm kêu loạn? Có thể tùy tiện đi bậy hay không? Hay sẽ ồn ào làm hắn mất ngủ?

Cố Tam ngồi xếp bằng, nhìn bạch mèo phát ngốc.

Lỗ Lỗ chạy một ngày, đã rất mệt mỏi, vốn định trực tiếp sấp xuống đi ngủ, thấy giống đực ý vị không rõ nhìn nàng, nàng có chút bất an khó hiểu, còn có chút ngượng ngùng, lần đầu đến nhà hắn làm khách, thế nào cũng phải bồi hắn trò chuyện rồi mới ngủ đi?

Nàng thấp kêu một tiếng, đi tới trước chân giống đực, ngẩng đầu nhìn hắn,

"Meo..." Ngươi muốn nói chuyện sao?

Dưới ánh trăng, tròng mắt mèo con như hổ phách. Cố Tam kìm lòng không đậu bị lưu quang kia hấp dẫn, lăng lăng nhìn nó.

Lỗ Lỗ vẫy vẫy đuôi, chăm chú nhìn người kia lại không nói lời nào, hắn rốt cuộc có ý gì a?

Nàng nhanh chóng tiến lên, đầu cọ cọ vào chân của hắn, "Meo..." Mệt quá, chúng ta đi ngủ đi?

Mềm, rất thoải mái. Cố Tam nhịn không được xoa xoa đầu mèo ngốc.

Cái này chắc là thích nhỉ, Lỗ Lỗ rất vui vẻ, liếm liếm ngón tay hắn, sau đó, yên tâm thoải mái lắc đuôi xoay người, đi tới giường giữa sào huyệt*, lần lượt gối đầu co lại thành một đoàn.

( mèo ta chưa biết từ phòng ốc nhá!)

Không lâu sau đó, trong nhà gỗ nhỏ liền vang tiếng ngáy nho nhỏ.

Ngủ thật, còn ngủ thật ngoan nha!

Cố Tam có chút đố kị, ăn ở miễn phí, mèo ngốc mệnh thật tốt.

Hắn bò qua nằm xuống, nằm hướng bên này, một lát sau, xoay qua chỗ khác, tay đưa ra đẩy ngốc mèo ra xa. Đẩy rồi lại nhìn cục lông xù kia, hắn lại nhịn không được đem nó kéo trở về gần hắn.

Ừ như thế nào thật thoải mái. Hay là mình nuôi nó nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook