Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Chương 4

Tiểu Hổ Bivian

01/04/2014

Từ cổng sau của một nhà hàng sang trọng,một cô gái len lén bứơc ra,cẩn thận nhìn quanh.Đó là một cô gái đẹp.Cô ăn mặc theo kiểu một gái bao hạng sang,nhưng trên khuôn mặt vẫn còn lộ nét trẻ con,dù sự thơ ngây kia đã nhuốm bẩn bụi đời.Cát Luân đợi sẵn nơi một góc tối.Thấy em gái,gã lấy chân dụi nhanh điếu thuốc.

-Anh Luân.

-Cát Lan.Anh cần mượn em một số tiền.

-Để mua thuốc phiện nữa ư? Em không có.

-Không, anh mua một món quà cho một người bạn thôi.

-Cho ai chứ? Bạn? Anh đâu có bạn? Định gạt em nữa hả ?

-Em không cần biết làm gì. Anh sẽ trả lại mà.

-Em có một ít thôi.

-Vậy là được rồi !

Cát Luân cầm tiền rồi hôn lên trán em gái, náo nức bước đi.Cát Lan không biết ông anh mình đang mưu tính điều gì nữa. Cô không tin anh trai còn can đảm gặp lại những người bạn trước kia với cuộc sống bây giờ…

Trong khi đó tại nhà của Thiên Thiên…

Một người lạ với bộ vest trang trọng đứng trước của nhà cô nhóc gõ cửa . Thiên vội vã chạy ra , cô cúi đầu chào.

-Chú tìm ai ạ?

-À không, tôi là người của công ty trang sức Rainbow. Có người gửi đến cho cô Thiên Thiên một món quà và uỷ quyền công ty chúng tôi đưa tới đây cho cô.

-Tôi ư?

-Vâng, cô vui lòng ký nhận.

-Ai gửi vậy?

-Tôi không biết. Người ấy không nói tên. Chỉ nói là quà Giáng Sinh cho cô thôi.

Thiên Thiên hiếu kỳ mở cái hộp nhỏ người lạ kia đưa, mắt lúc nhìn cái hộp, lúc liếc người lạ kia thật nghi ngờ…

Đó là một sợi dây chuyền có hạt ngọc trai và trắng muốt-là món trang sức đang mốt nhất hiện nay và rất đắt giá. Nó bé xíu nhưng trông rất tao nhã,đáng yêu lạ lùng!

-Chả lẽ là ông ấy…? Chắc là không đâu, cha mình thừa biết mình đâu có thích trang sức.

Người lạ đi khỏi. Thiên Thiên lấy mảnh card nhỏ bên trong chiếc hộp ra xem…

“Em thích không,bé yêu?Đây là quà giáng sinh,anh mong em sẽ vui khi nhận được nó.Yêu em nhiều!

Trọng”

Thiên vừa đọc xong thì chuông điện thoại cô bé cũng vừa reo.

-Nhận được quà chưa,cô bé?

Thiên tỏ vẻ không hài lòng:

-Anh bày trò gì nữa hả? Nó quá đắt giá.

-Không đáng bao nhiêu đâu.

-Tôi không nhận đâu.

-Không được.Anh bắt em nhận.

-Không ai ép buộc được tôi.Tôi cá với anh đó. Ngày mai tôi sẽ đem tới tận nơi trả lại cho anh. Tôi không thích nhận những thứ không thuộc về mình . Tôi với anh chỉ mới biết nhau chứ chưa thân thiết gì hết. Tôi không muốn người ta hiểu lầm và đánh giá tôi.

Trọng vờ như không hiểu:

-Hay em thích môt thứ khác?

-Phải.Đó là một thứ không đắt tiền nhưng rất quý giá.

-Em nói đi.

-Sự hướng thiện của anh.

-Anh đã hứa với em rồi-anh sẽ không buôn bán chất giết người ấy nữa. Em còn nghi ngờ sao?

-Ừ đó. Tôi đâu phải kẻ ngốc, làm sao tin lời một kẻ như anh được?

-Biết làm sao em mới tin?

-Anh phải chứng minh. Nói thì ai làm chẳng được?

-Em biết không?Thế giới của bọn anh cũng có người tốt kẻ xấu chứ không nên đánh đồng ai cũng như nhau cả đâu.Tiền bọn anh kiếm ra đúng là bẩn thiệt-theo cách nghĩ của đa số người không hiểu về bọn anh. Nhưng anh biết sử dụng nó vào những mục đích lương thiện.

-Mục đích lương thiện? Anh nói khiến tôi mơ hồ quá.

-Được. Ngay bây giờ anh sẽ đưa em đến một nơi.

-Ngay bây giờ?

-Ừ.Bây giờ nhìn xuống dưới đường xem.

-Nhưng…

Thiên ló đầu ra cửa sổ nhìn xuống bên dưới.Trọng xuất hiện ngay dưới nhà Thiên Thiên khiến cô bé ngạc nhiên.Cô bé cúp máy và xuống dưới.

-Anh lắm trò thật. May cho anh là dì của tôi không có ở nhà.

Trọng cười rồi ném cho cô cái nón bảo hiểm, sau đó nói trong lúc Thiên vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn hắn…

-Lên xe đi.

-Bây giờ thật sao?

-Chứ em bảo anh đùa à?Trọng Lì không bao giờ nói đùa .

Thiên Thiên nhún vai.

-Ok.Đi thì đi. Tôi mà sợ anh sao ?

Sau đó,Trọng đưa Thiên Thiên đến làng trẻ mồ côi ở cách đó hơn trăm cây số. Trên đường đi,hắn trầm ngâm không nói lời nào.Người con trai này lúc thì vồ vập,lúc lại thâm trầm gieo vào lòng Thiên Thiên một dấu chấm hỏi to tướng.

Trại trẻ mồ côi nằm nép mình trong thị trấn đơn sơ,bình dị. Khi xe vừa trờ tới cũng là lúc tụi nhỏ ùa ra đón Trọng như bầy ong vỡ tổ.Trên mặt chúng đầy sự hân hoan vui thích.



-Anh Trọng, anh Trọng!

Thiên Thiên nhìn Trọng được vây quanh bởi lũ trẻ mà lòng cô bé thấy thật dịu dàng, ấm áp.Trọng-chẳng còn sự ngạo mạn khinh thường mọi khi.Thay vào đó là sự hiền hòa của một chàng trai giàu lòng nhân ái.Lắm lúc Trọng nhìn Thiên Thiên cười một cách giản dị.Giây phút đó khiến trái tim cô bé mềm nhũn ra.

Trưa hôm đó, họ ngồi bên nhau bên bờ hồ.Trong lúc bọn trẻ rượt đuổi nhau rít rít sau lưng họ…

-Vậy anh là người bảo trợ cho nơi này sao?

-Phải.Bằng thứ tiền mà em cho là bẩn đó.

-Thật ra anh cũng đâu đến nỗi xấu? Vậy sao lại có nhiều người sợ anh đến vậy?

-Em có sợ anh không?

-Tức nhiên là không rồi.Tôi không biết sợ ai cả.

-Thì anh cũng có biết tại sao người ta lại sợ mình đến vậy đâu. Khi anh ra đời, mọi người xung quanh đều phải phủ phục trước anh.Người ta xem anh như ông hoàng nhỏ không ngai ở chốn đô thị này. Anh được dạy phải lạnh lùng và chỉ lạnh lùng. Muốn mạnh thì phải tàn ác.Đó là nguyên tắc bất di bất dịch để tồn tại trong thế giới của anh.Người ta đã dạy anh rằng:phải sẵn sàng đạp đổ mọi chướng ngại bằng mọi giá,kể cả bằng thủ đoạn.Anh đã lớn lên như vậy đó,em biết không?

-Vậy tại sao đối với tôi anh lại…

-Anh không biết.Em có nhớ không?Ngày đầu gặp em, anh đã bị em hoàn toàn đánh gục.

Trọng nói,ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt Thiên Thiên.Cô bé đỏ mặt. Để lấp đi sự lúng túng, cô nhóc vờ tỏ ra cứng rắn:

-Đừng nhìn tôi như vậy chứ! Tôi thường ghét mấy kẻ nhìn tôi như anh lắm.

-Anh không đùa đâu,Thiên Thiên.Trọng nhìn cô nhóc,kéo nhẹ vai cô về phía mình rồi nói tiếp- Em có thể không đẹp bằng nhiều cô gái vây quanh cuộc đời anh.Nhưng con gái đẹp chỉ là một bông hoa, theo qui luật nó sẽ tàn.Còn em,em hoàn toàn khác họ. Em…hoang dã như một loài cỏ dại, nhỏ bé nhưng tiềm tàng một sức sống mãnh liệt. Điều đó khiến em trở nên đặc biệt với anh vô cùng.

-Tôi đặc biệt đến vậy sao?

-Phải

-Nhưng rất tiếc.Tôi và anh là hai thế giới. Dì tôi từng nói: những người như các anh đã reo rắc biết bao tội ác,phá hoại biết bao gia đình, đạp đổ biết bao khung cảnh đầm ấm yên vui. Tôi làm sao có thể chấp nhận anh?

-Anh có thể từ bỏ…vì em.

-Đàn em của anh sẽ chấp nhận sao?

-Anh đã từng nghĩ tới ,nhưng anh có cách sắp xếp của anh. Không phải vì anh là con của cha anh mà anh có được địa vị hôm nay. Anh cũng phải đánh đổi nhiều thứ lắm chứ,Thiên Thiên. Khi anh đã nhấc lên được, anh phải bỏ xuống được. Anh không thể bỏ rơi các anh em của mình, nhưng anh sẽ có cách nuôi sống họ mà không phải buôn bán ma tuý như bây giờ.

Bất ngờ Trọng nắm tay Thiên Thiên.Cô bé không tài nào rút ra được.Trọng nhìn cô bé thật tha thiết.Anh dịu dàng nói:

-Anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi cho đến lúc em thay đổi những định kiến hà khắc về anh.Chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội. Em chịu không?

Thiên Thiên nhìn anh một hồi lâu rồi mới nói:

-Tôi cần suy nghĩ lại.

-Em có thể cho anh xin cái tiếng “tôi” khô khan ấy đuợc hay không?

-Nếu tôi bảo là không thì sao?

Ánh mắt Trọng nghiêm lại.Anh thình lình hôn lên môi Thiên Thiên.Tim cô bé đập thật nhanh,thật loạn.

Thiên Thiên đẩy Trọng ra.

-Tôi phải về.

-Anh đưa em về.

-Không cần.

Em giận anh à?

-Phải.

-Em đỏ mặt rồi kìa.Em biết lúc này em đáng yêu lắm không hả?

-Tôi …đâu có! Đỏ mặt hồi nào chứ?Mà …tôi có thế nào cũng liên quan gì tới anh?Tôi là con của ba mẹ tôi dĩ nhiên phải dễ thương thôi. Chuyện bình thường!

Thiên Thiên quay đi tránh cái nhìn “đáng ghét” của Trọng. DũTrọng vẫn nói, thật tha thiết:

-Trong tình cảm anh không bao giờ biết đùa.Cho đến lúc em cho anh câu trả lời cuối cùng,anh vẫn tiếp tục đeo đuổi em.

Trọng hơi mỉm cười rồi quay đi.Anh bất chợt nắm tay cô kéo đi khi Thiên Thiên vẫn còn chần chừ đứng đó:

-Đi nào.Anh đưa em về. Nếu không thì Đại uý Khưu Thiết Linh sẽ xé xát anh vì bắt cóc cô cháu gái yêu quý của dì ấy cho coi.

E***************************E

Đêm Giáng Sinh, tuyết rơi nhiều lắm.Trọng lại không có mặt ở Xuân Mộc.Trong lòng cô bé cảm thấy có một điều gì đó trống trải.Đó là thứ cảm giác kì lạ mà lần đầu trong đời Thiên Thiên cảm nhận được.

“Thật ra…mình có nên quen biết anh ấy không? Giờ đây, Trọng gieo vào lòng mình sự ấm áp, ngọt ngào.Anh ấy hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài lạnh giá của mình.Lần đầu tiên trong đời mình mới hiểu được cảm giác nhớ nhung một người.Tình cảm này là gì đây?”

Điện thoại lại reo.

-Alô, Thiên Thiên đang nghe đây.

-Thiên Thiên,anh đây!Chúc mừng giáng sinh.

-Anh đang ở đâu vậy?

-Anh ở Nam Ưu.

Trọng nói,nhưng trong giọng nói có cái gì đó không bình thường.Anh cố giấu nhưng Thiên Thiên cảm nhận được.

-Giọng nói của anh…Anh lại đánh nhau sao?Anh đang bị thương phải không?

-Chỉ vì bị phục kích bất ngờ nên…

-Anh đã hứa cái gì với em? Chỉ mới hôm qua thôi. Vậy mà hôm nay…

Trọng thấy trong lòng thật hạnh phúc. Dù đang nằm liệt giường trong bệnh viện, mặc sự ngăn cản của bác sĩ,Trọng vẫn cứ gọi điện cho Thiên Thiên chỉ để nói một câu Chúc mừng giáng sinh của cô bé.

-Em lo lắng cho anh lắm phải không?

-Không có!

-Đừng chối.Giọng nói của em đã tố cáo em rồi. Đừng lo,vài ngày sau anh sẽ khỏi.Lúc đó anh sẽ về với em.

-Ai cần!

-Em muốn anh đem thứ gì về cho em không?



-Cái mạng của anh đó.

-Ok.Cái mạng này là của em. Anh sẽ đem về không mất một miếng nào hết.Chịu chưa?

-Đáng ghét thật, vậy mà còn đùa được sao?

-Khuya rồi. Em ngủ đi,mai còn tới lớp nữa, cô bé của anh à.

-Anh… cũng vậy.

Cả hai đều lưu luyến rất lâu rồi mới chịu cúp máy. Sao cứ phải cúp máy? Thiên Thiên không muốn Trọng cúp máy…

Tiếng chuông điện thoại lại reo lên. “Trọng ?” Đó là cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu Thiên Thiên.Tiếng chuông ấy dấy lên niềm háo hức của Thiên Thiên.Cô nhóc vội bắt máy:

-Trọng!

Một khoảng im ắng nho nhỏ…

Vài giây sau, người ở đầu dây bên kia mới cất tiếng:

-Không phải Trọng. Là Cát Luân đây

-Ơ … anh Luân à?

-Hình như anh gọi tới không đúng lúc phải không?

-Không phải. À… mà anh gọi tôi có chuyện gì vậy?

-Anh đang ở dưới nhà em. Em ra ngoài với anh một chút nhé!

-Nhưng trời đã khuya lắm rồi.

-Đêm nay là Giáng Sinh mà.Anh lại không có bạn bè gì ở Xuân Mộc này cả.

-Sao anh không về nhà dự Giáng Sinh với cha mẹ anh đi?

-Em xuống dưới này nhé!

-Ừmh, thôi được vậy .Chờ tôi năm phút.

Năm phút sau,Thiên Thiên có mặt dưới nhà. Nhưng bộ dạng rất lén lúc. Vừa lúc nãy đi ngang phòng dì Linh thấy dì chưa về, có nghĩa là dì có thể trở về bất cứ lúc nào và sẽ cấm túc cô nếu thấy cô nói chuyện với con trai lạ mặt.

-Em ngại à?

-Phải.Tôi không muốn người khác thấy sẽ hiểu lầm.

-Người khác đó là ai?Trọng à?

-Sao anh biết anh ấy?Ơ…tôi…

-Thì chẳng phải em vừa gọi anh ta trong điện thoại là gì.

-Có gì thì anh nói mau đi. Dì tôi sắp về rồi đấy.

-Anh có một thứ cho em xem. Em phải đi với anh mới được.

Luân kéo tay Thiên Thiên nhưng cô bé nhanh hơn,nắm tay Luân bẻ ra sau, dí hắn úp vào tường.

-Á!

-Anh muốn gì?

-Anh chỉ cho em thấy một thứ.

-Thứ gì?

-Chẳng phải em từng bảo mình thích một căn nhà gỗ trên cây là gì?Đi, anh cho em xem.

-Thật không?

Thiên Thiên rất háo hức.Lúc này cô nhóc mới sực nhớ mình đang khống chế Luân vào tường vì nghĩ hắn có “ý xấu” với mình. Con nhà võ thường phản ứng rất nhạy như thế đấy. Vậy mà cô nhóc cũng không hiểu sao bị Luân hôn lén tới hai lần… Xấu hổ thiệt !

Luân đưa Thiên Thiên tới khu rừng cây cạnh con suối phía sau ĐH BestLaw.Đó là nơi Luân thường tới khi còn học ở đây. Ở đó cũng khá gần nhà Thiên Thiên. Khu vực này vắng vẻ nên ít ai lui tới.Trước đây ở đó có một cây cổ thụ to đùng.Thiên thiên và bạn bè từng cấm trại ở đây một lần. Đã lâu không tới,giờ tự dưng trên cây cổ thụ đó xuất hiện một căn nhà gỗ y như trong phim của “Người rừng Tarzan”.

-Em thích không?

-Nó to thật!

-Em lên xem đi.

Luân giựt cái dây thừng phía sau thân cây, lập tức từ trên rớt xuống một cái thang dây.Luân thoăn thoắt leo lên trước.

-Lên đi.

-Ừ.

Căn nhà rộng khoảng 4m2 vừa đủ cho hai người và một cây thông noel nhỏ.Bên trong Luân gắn một dãy đèn chớp nháy thật là đáng yêu.Hắn cũng mua rất nhiều bánh kẹo cho cả hai.

-Em thích chứ?

-Thích.

-Anh làm nó cho em, coi như là quà Giáng Sinh cho em .Từ nay em có thể đến bất cứ lúc nào em thích.

-Cảm ơn anh nhiều, nhưng …tại sao…?

-Vì em là người bạn duy nhất của anh ở thành phố này.

-Chỉ vậy thôi à?Không ý gì khác chứ?

-Không hề.

Thiên Thiên nhìn Cát Luân. Nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy ở hắn có chỗ nào gian trá, ác ý. Vẻ mặt hắn hiền lành, đôn hậu… nói chung toàn đem đến cho Thiên Thiên cảm giác hết sức bình yên, tin tưởng…

Cô nhóc áy náy về hành động của mình khi nãy…

-Xin lỗi khi nãy đã…làm anh đau.

-Không sao. Lỗi anh vô ý mà. Nào khai tiệc đi chứ.Giáng Sinh vui vẻ!

-Ừmh, Giáng Sinh vui vẻ!

Thiên Thiên nói và híp mắt cười. Cô bé khi cười vẻ mặt cứ khờ khờ nhưng đáng yêu vô cùng, như một đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook