Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 239: Trước đây, tình cảm chân thành, bây giờ

Tề Thành Côn

06/05/2019

Nụ cười ở trên mặt càng thêm quỷ dị, Tuyết Vi nheo nheo mắt lạnh, âm trầm nói: “anh nói anh yêu tôi; anh nói anh đau. Tôi cảm kích anh bảo hộ tôi, không có nhân lúc tôi ngây thơ chạm qua tôi một chút. Nhưng…… tôi cũng xem thường anh! Ở lúc tôi vạn tiễn xuyên tâm, vậy mà anh không có giống người đàn ông đứng ra vì tôi che mưa chắn gió, mà là hèn nhát tránh né, tùy ý tôi chịu nghìn người sỉ vả. Anh…… Căn bản không xứng nói yêu tôi!”

Nâng tay lên, Tuyết Vi tiêu sái sờ sờ khóe môi, cười châm chọc, quay đầu liền biến mất khỏi chung cư thanh lãnh này ……

‘ phanh ’ một tiếng trầm vang, Bạch Dạ nắm chặt nắm tay, một quyền liền đánh vào trên vách tường. Nháy mắt, máu chói mắt nhuộm đẫm ở phía trên vách tường, có vẻ là nhìn thấy ghê người như vậy.

Trong con ngươi anh dần dần bị màu đỏ tươi nhuộm đẫm, xoay người, thân thể vô lực dựa vào ở trên vách tường: “Vi Nhi, tôi chưa bao giờ…… hèn nhát!” Tiếng nỉ non tràn đầy thống khổ rơi xuống, Bạch Dạ ưu thương nhắm hai tròng mắt lại ……

Nhà họ Hoàng Phủ.

“Bảo bối, rốt cuộc cô đã trở lại, hết thảy đều thuận lợi sao?”

Biệt thự Hoàng Phủ Nguyệt, thấy Tuyết Vi nôn nóng vội vàng trở về, anh vội vàng chạy tới nghênh đón.

“Ha hả, còn tốt đi.” Tuyết Vi miễn cưỡng cười, nhanh chóng cởi ra áo choàng trên người, đặt vào trong tay Hoàng Phủ Nguyệt: “Phiền anh rồi, nguyệt.”

Cô còn không có quên nhà kho giam giữ mình có một cái thông đạo bí mật khi Hoàng Phủ Minh còn nhỏ khai quật, trực tiếp đi thông biệt thự Hoàng Phủ Nguyệt.

Cho nên, cô liền thừa dịp lúc buổi sáng hôm nay trông coi lơ là, thông qua cái đường hầm bí mật kia đi vào biệt thự Hoàng Phủ Nguyệt, được Hoàng Phủ Nguyệt yểm hộ, hộ tống cô thoát khỏi Nhà họ Hoàng Phủ.

“Hẳn là. Có thể đem chuyện giải quyết liền tốt.”

“Ừm, tôi đây đi về trước.”

“À……” Tuyết Vi vừa muốn tiến vào cái đường hầm bí mật kia, Hoàng Phủ Nguyệt liền phun ra nuốt vào đã mở miệng.

“Còn có chuyện gì sao?”

“cô…… Đừng hận Anh hai tôi. Anh hai tôi……”

“Ha hả, được rồi, tôi hiểu rõ……”

Cô hiểu rõ, cái gì cô đều hiểu rõ.

Hoàng Phủ Minh là một người cơ trí lại bá đạo như vậy, sao có thể không biết đứa trẻ trong bụng cô ta là của ai?

Chỉ là……

‘lúc cô cùng tôi ngay cả trong sạch đều không có, dựa vào cái gì phải tin tưởng cô?! ’

‘ cô…… Cho ai?! Bạch…… Dạ?! ’

Dù sao giữa bọn họ phát sinh quan hệ cũng là không hề có cơ sở cảm tình. Một người nguyện ý đi hiến thân, một người yêu cầu người khác đi hiến thân. Cô cũng chưa nói cái gì, anh cùng lắm thì coi cô trở thành ‘ giải thuốc ’, hà tất đi nói móc, chất vấn?! Cần gì phải có lần thứ hai, lần thứ ba?

Như vậy, anh nhẹ nhàng; cô cũng nhẹ nhàng.



Chính yếu chính là……

Anh ghét bỏ cô dơ, cô còn chưa ngại anh dơ đâu, vậy mà cùng Tuyết Phỉ Nhi?! Cấp bậc quá thấp!

Tuyết Vi miễn cưỡng cười với Hoàng Phủ Nguyệt, xoay người liền tiến vào trong thông đạo bí mật ……

Thái dương dần dần gác núi.

Tuyết Vi phát ngốc dựa vào trong một góc phòng u ám, cô không ngừng thôi miên đầu óc mình trống rỗng, đầu óc trống rỗng, nếu không……

Liền sẽ cầm lòng không đậu nhớ tới từng màn đã phát sinh ở trong nhà Bạch Dạ.

Hết thảy tới thật sự quá đột nhiên.

Cũng có lẽ…… Cô sớm nên phát hiện.

Có thể là người đàn ông kia quá che dấu mình, cho nên, cô mới không khẳng định như vậy; bồi hồi như vậy.

Cũng có lẽ, là cô thật sự quá tự ti, hoàn toàn không dám nghĩ, Bạch Dạ cũng sẽ yêu mình.

Không biết vì sao, ở trước mặt Bạch Dạ cô vĩnh viễn cảm thấy mình thấp hơn anh một bậc, anh thành thục như vậy, ưu tú như vậy, lại làm phụ nữ mê muội như vậy.

Mà lúc ấy cô thì sao?

Bất quá là một dã nha đầu xuất thân ở phố phường lại có thân phận danh môn mà thôi.

Bây giờ nếu đã nói ra hết thảy, ngược lại Tuyết Vi thật sự có thể buông đoạn tình năm đó. Ít nhất, đủ loại ảo tưởng của cô đối với Bạch Dạ, đã hoàn toàn tan biến……

Chỉ là có một việc cô rất hiếu kì.

Bạn gái của Bạch Dạ đâu?

Trong xe treo thủy tinh nữ tính như vậy, còn để búp bê vải; trong phòng anh lại không có chút đồ của phụ nữ, mười phần bộ dáng độc thân.

Cho dù là bây giờ đã chia tay. Vài thứ trong xe, chẳng lẽ bạn gái anh không ngại sao, còn một phóng liền để hai năm?!

“Đáng chết!” Tuyết Vi phát điên túm tóc dài của mình: “Lại bắt đầu suy nghĩ!” Liền Nói, đầu óc phải trống rỗng, nếu không nhất định sẽ suy nghĩ miên man.

Sinh hoạt cá nhân của Bạch Dạ và cô đều không có quan hệ nửa xu tiền, cô nhớ thương cái rắm, không phải nói buông xuống sao?!

“Tuyết tam tiểu thư.”

Đột nhiên, cửa nhà kho nhắm chặt mở ra. Một người gia đinh mặt mỉm cười đi đến: “Lão gia mời cô đi qua một chuyến……”



A……

Lúc ‘ chung thẩm ’ rốt cuộc tới rồi sao?

Thực tốt……

Cô chờ đợi ngày này, đã đến có chút không kiên nhẫn!

Nhà họ Hoàng Phủ, chủ biệt thự.

Phòng khách to như vậy xem như ‘ nhân khí chật ních ’. Người nên ở cũng ở, người không nên ở cũng ở, thật xem như ‘khách hàng cũ mới ’ đầy đủ mọi thứ.

Gia đinh dẫn dắt Tuyết Vi chậm rãi đi vào trong biệt thự.

Một đôi mắt lạnh đầu tiên là nhìn tròng trắng mắt, lại nhìn về phía mặt Diệp Triết Hạo đầy vết thương, cuối cùng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh.

Người đàn ông cô đã từng yêu nhất; người đàn ông yêu cô; người đàn ông lại không hề cảm tình vậy mà tất cả đều ở?!

Nếu không phải trường hợp không đúng, Tuyết Vi thật muốn chụp ảnh lưu niệm, phỏng chừng có không ít người phụ nữ đời này cũng chưa gặp phải trường hợp như vậy đi?

Nhân sinh một thiếu nữ cũng bất quá như vậy.

Cả đời nhất định hội ngộ thấy một người đàn ông yêu mình tha thiết lại cuối cùng không chiếm được; một người yêu mình tha thiết, chính mình lại không yêu; một người …… Có cái loại quan hệ này, lại không có cảm tình.

À…… cho dù loại thứ ba, phỏng chừng người phụ nữ gặp được loại chuyện này không phải đặc biệt nhiều ha.

Tuyết Vi hung hăng xem thường chính mình một phen, mặt vô cảm đi tới trước mặt Hoàng Phủ Dương Vinh: “Bác Hoàng Phủ.”

Hoàng Phủ Dương Vinh không để ý đến Tuyết Vi, cặp con ngươi quýnh thần tràn đầy âm ngoan nhìn về phía Diệp Triết Hạo.

“Hoàng Phủ lão tiên sinh, như vậy đi. Tôi liền không quấy rầy ngài.” Diệp Triết Hạo ủ rũ cụp đuôi đứng lên, lúc đi ngang qua Tuyết Vi, anh nhỏ giọng nỉ non một câu: “Thực xin lỗi…… Vi Vi……”

Dư quang, nhìn bóng dáng Diệp Triết Hạo cô đơn.

Giờ phút này Tuyết Vi rất muốn đem câu ‘ thực xin lỗi ’ này đưa cho anh……

“Tuyết Vi, kẻ họ Diệp kia đã thế cô chứng minh đứa trẻ trong sạch rồi, về sau, cái loại nham hiểm tiểu nhân này không cần liên hệ. Không chiếm được liền bôi nhọ người, thật là không khí khái nam tử!” Vẻ mặt Hoàng Phủ Dương Vinh ghét bỏ đã mở miệng.

Tuyết Vi trầm mặc không nói rũ xuống mi mắt, ánh mắt theo bản năng nhìn mắt Hoàng Phủ Minh.

A. Xem ra mấy ngày nay Hoàng Phủ Minh làm ‘ công khóa ’ thật không thiếu, xem vết thương trên mặt Diệp Triết Hạo sẽ biết.

Lấy hiểu biết của cô đối với Diệp Triết Hạo, chỉ là ngược đánh, sợ là anh sẽ không chủ động thế cô chứng minh trong sạch, có thể thấy được Hoàng Phủ Minh thật sự hạ công phu một phen, cũng coi như là anh ‘ dụng tâm ’!

Nếu bây giờ Diệp Triết Hạo còn có thể tồn tại rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Minh hẳn là giơ cao đánh khẽ, thả cho anh ta một con đường sống đi? Như vậy, tảng đá lớn trong lòng Tuyết Vi cũng coi như là rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook