Nụ Hôn Nóng Bỏng Của Tống Giám Đốc

Chương 13: Chương 4.4

Băng Ngọc

16/11/2016

Bởi vì anh thiếu ngủ, cho nên giọng nói đặc biệt khàn khàn mê người.

"Rốt cuộc ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người chúng ta lại ngủ cùng nhau?" Nghe được giọng nói mê người của anh, bỗng nhiên có cảm giác tê liệt lan ra toàn thân, cô cúi đầu muốn dời suy nghĩ của mình sang chuyện khác, không muốn nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh; không nghĩ đến lại phát hiện ra động tác này của cô không tiện, hai má của cô hồng lên khi nhìn thấy cơ ngực cường tráng của anh, thiếu chút nữa hai tay đã sờ lên, tốn hết sức mới ngăn cản động tác của mình, có chút ngượng ngùng hỏi.

Bỗng chốc Diêm Dục Nghiêu tinh thần tỉnh táo lên, có chút khó tin nhìn chằm chằm cô, "Em đã quên hết?"

"Quên cái gì?" Chỉ Dung nhăn lại mày, cũng quên mất hết suy nghĩ vừa rồi, chỉ có không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Chuyện buổi chiều đó!"

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

Diêm Dục Nghiêu nghe được cô hỏi như thế, lập tức lâm vào trầm tư.

Chỉ Dung nhìn dáng vẻ anh như vậy khẩn trương ép hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Sau khi Diêm Dục Nghiêu liếc nhìn cô thật lâu, mới chậm rãi kể chuyện xảy ra vào buổi chiều ——

"Anh sửa soạn xong phòng ăn thì thấy em uống sạch toàn bộ bình rượu Bồ Đào, sau đó đi về phía anh, cười mềm mại với anh, nghênh ngang hát to, còn bảo anh hát cùng với em, nói nếu anh không hát thì sẽ cởi quần áo của anh, làm cho anh không thể từ chối." Trời mới biết, anh không bao giờ hát! Không nghĩ tới đây lần đầu tiên cô làm như vậy với anh.

"Trời ạ! Tại sao tôi lại làm chuyện như vậy?" Tại sao cô lại làm chuyện mất mặt như vậy.

Chỉ Dung ngồi dậy, xấu hổ che mặt lại, cảm thấy cô không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.

"Còn có ——"



"Còn có? !" Chỉ Dung sợ hãi kêu. Uy hiếp muốn cởi quần áo của người ta đã đủ mất thể diện, rốt cuộc cô còn làm chuyện gì?

"Ừ." Diêm Dục Nghiêu cực kỳ nghiêm túc gật đầu."Sau khi hát xong em lại lôi anh cùng khiêu vũ, em còn vừa nhảy vừa cởi quần ảo, hơn nữa còn muốn anh cởi cùng em, anh không nghe theo, em liền tự cởi giùm anh." Đương nhiên anh không thể nào không nghe theo, hơn nữa còn rất phối hợp, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như có dáng vẻ chống cự.

"Tôi còn cởi giúp anh?" Chẳng lẽ cô thật sự là một sắc nữ? Mặt Chỉ Dung đã đỏ lên đến nỗi không thể đỏ nữa.

"Sau đó em còn bắt anh đồng ý ở lại nhà em, cầu xin tha thiết anh rất lâu, thậm chí còn sắc dụ anh, cho đến khi anh đồng ý, em liền kéo anh lại hôn tới tấp, vì vậy, càng không thể ngừng lại, cho nên. . . . . . hai người chúng ta mới cùng ở trên giường." Trừ việc cô muốn anh ở lại là anh thêm vào, còn những việc khác đều là thật, chỉ là khoa trương lên một ít thôi, hơn nữa anh cũng còn không biết rằng cô nhiệt tình như thế, cũng đã không nhịn được từ sớm, anh nghĩ, buổi chiều bọn họ “làm” khoảng không dưới năm lần chứ?

Anh không biết rằng nếu bọn hộ không có “làm”, Chỉ Dung tiêu hao thể lực, bây giờ có thể bọn họ lại mất một hoản tiền để tu sửa căn phòng này rồi, cho nên tình trạng thế nói coi như là may mắn trong bất hạnh.

"Vậy. . . . . . Đó là do tôi cưỡng bức anh ư? Làm sao tôi có thể làm chuyện mất mặt như vậy? Tôi muốn tìm một cái hố để chui xuống." Chỉ Dung cảm thấy rất mất mặt, trùm chăm lên người, muốn trốn tránh sự việc đã xảy ra.

Cô cảm thấy mặt mũi của mình đã bị chính bản thân vứt hết rồi, tại sao sau khi cô nhìn thấy anh thì làm hết những chuyện muốn làm sao? Chẳng ẽ một khi đã say rượu rồi thì gan sẽ to hơn nên chuyện gì cũng làm được sao?

Ông trời ơi..! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, có phải muốn cô không làm người nữa hay không?

"Chưa tính là cường bức á..., ít nhất đến cuối cùng chúng ta cũng rất hưởng thụ." Diêm Dục Nghiêu an ủi nàng. Chỉ là khi Chỉ Dung nghe câu này giống như đã có tai họa lần lượt kéo đến

Chỉ Dung hét to lên, "Còn hưởng thụ nữa. . . . . . Trời ạ!" Cô không chịu được vén chăn lên, cả khuôn mặt cực kỳ giống dáng vẻ Quan Công*. “Không được, anh không thể ở nhà tôi, nếu không về sau xảy ra chuyện này một lần nữa, tôi sẽ không có mặt mũi nào nhìn cha mẹ nữa rồi.” Chỉ Dung đẩy Diêm Dục Nghiêu, muốn anh xuống giường.

*Quan Công: Quan Vũ – có mặt đỏ.

Nhưng. . . . . . Cha mẹ là thế nào? Hai bác cũng không phải là rảnh rang không có việc gì làm, lại chỉ đi quản chuyện thú vui khuê phòng của vợ chồng son nhà người ta?



Diêm Dục Nghiêu kéo tay cô lại ôm lấy cô."Là do em cầu xin anh ở lại, em muốn đổi ý?" Cặp mặt anh nhìn thật chăm chú vào cô. Mặc dù có cái là do anh thêm vào, nhưng anh cũng muốn lợi dụng điều này để cô đồng ý. Đây là cách làm của tiểu nhân, nhưng anh chưa bao giờ là một quân tử, trước đây không phải, bây giờ không phải, tương lai cũng không phải, gặp gỡ Dung nhi thì càng không cần phải nói rồi, căn bản anh không có một giây phút nào không phải là tiểu nhân.

“Không tính, bởi vì tôi không biết mình đã làm chuyện gì, cho nên tất cả đều không tính." Chỉ Dung lắc đầu ăn vạ, phủ nhận những việc cô đã làm.

"Em muốn đổi ý đúng không?" Diêm Dục Nghiêu sắc bén trừng mắt nhìn Chỉ Dung.

"Dù sao tôi không đồng ý chính là không đồng ý.” Măc dù Chỉ Dung có chút sợ ánh mắt của anh, nhưng vẫn có ít can đảm nhìn thẳng.

Diêm Dục Nghiêu mắt thấy uy hiếp không được, anh cũng không muốn ép cô, đổi thành dụ dỗ, "Vậy. . . . . Em không muốn ăn đồ ăn anh nấu phải không?"

"Ừ. . . ? , ?" Chỉ Dung có chút do dự rồi. Cô thừa nhận đồ ăn do anh nấu là hạng nhất, bên ngoài nấu cũng không ngon bằng anh, nếu để cho anh rời khỏi mình thì có phải là một tổn thất hay không? Huống chi. . . . . . Giữ lại một trai đẹp như vậy ở nhà cũng coi là vui tai vui mắt , cô cũng rất thích anh, có lẽ. . . . . . Cuộc sống tương lai có anh làm bạn không tồi chứ?

Diêm Dục Nghiêu nhìn dáng vẻ của cô cũng biết cô đang do dự, anh tiếp tục dụ dỗ cô, "Thật đáng tiếc, vốn là hôn nay anh đinh làm thịt bò bít tết và mì Ý cho em ăn, chắc là em chưa ăn đồ ăn Hương Cảng chính thống, muốn làm cho em xem rồi ăn, xem ra, em không muốn rồi." Diêm Dục Nghiêu mặc quần áo làm ra vẻ rời đi.

Chỉ Dung vội vàng kéo anh lại. Cô mới nghe anh nói thôn, nước miếng cũng đã chảy xuống rồi, ai bảo cô lười ra ngoài mua đồ ăn, chán ăn mỳ rồi, hơn nữa đồ ăn anh nấu rất ngon, có thể nấu món cô không thành ăn trở thành thích ăn, nếu để anh rời đi có phải là đáng tiếc hay không? Hơn nữa. . . . . . Nói thật, bên ngoài cũng không có bán đồ ăn Hương Cảng chính gốc, nếu anh nói anh làm là chính, sẽ ăn ngon hơn hay không đây?

"Anh. . . . . . Biết làm xíu mại và bánh bao hấp sao?"

"Dĩ nhiên, anh làm tốt nhất là hạng hai đấy."

Rốt cuộc Chỉ Dung kiên quyết nhìn anh."Được rồi, tôi đồng ý anh, chỉ là anh phải phụ trách cả ba bữa cơm!"

"Tốt, anh đồng ý với anh, bây giờ đã hơn năm giờ, anh đi chuẩn bị một chút, có thể ăn cơm ngay luôn." Diêm Dục Nghiêu vui mừng hôn Chỉ Dung, quang minh chánh đại mặc quần áo ở trước mặt cô, không sợ cô nhìn thấy hết cơ thể, khóe miệng còn chứa ý cười quái dị rời khỏi phòng.

Cứ như vậy Chỉ Dung nhìn nụ cười gian trá của anh, nghĩ thầm: Có phải mình dẫn sói vào nhà rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nụ Hôn Nóng Bỏng Của Tống Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook