Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 27

Giảo Giảo

25/11/2015

Văn phòng hiệu trưởng không giống với sự tưởng tượng trong cô, vô cùng mộc mạc giản dị, là cái loại cảm giác mộc mạc giản dị đến cực điểm, đồ nên có thì không thiếu, mấy đồ có cũng được không có cũng chả sao thì không thấy đâu hết. Dưới tình huống này, trên vách tường bên trái có treo một bức tranh chiếm gần nửa tường, vẽ những chú ngựa phi nước đại vô cùng thu hút ánh mắt người khác. Tô Thố không nghĩ tới rằng mình còn cơ hội thứ hai được diện kiến hiệu trưởng Hứa ngoại trừ trên lễ tốt nghiệp.

Hiệu trưởng đeo kính mắt, lật xấp hồ sơ trong tay, lúc đọc sách đều đeo lên cặp mắt kính. Nhìn thấy có người tiến vào, ông tháo kính mắt xuống, nhìn cô một cái. Một cái nhìn này làm cho Tô Thố ý thức được rằng, đôi mắt kia của Hứa Nhất Hạo tuyệt đối không phải được di truyền từ mẹ anh ấy.

Trên bàn Hiệu trưởng Hứa có một phần văn kiện giống như hồ sơ lưu, trong lòng Tô Thố run cầm cập, nói chuyện với người không hoàn toàn cùng đẳng cấp với mình là một loại tra tấn. Tô Thố hít sâu một hơi, lễ phép mở miệng: “ Hiệu trưởng Hứa, ngài tìm em có việc?”

Hiệu trưởng Hứa hơi mỉm cười: “ Là việc riêng. Bởi vì Nhất Hạo, cho nên thầy muốn tìm em nói chuyện.”

“ Hứa sư huynh ư? Anh ấy không phải ở nước ngoài sao ạ?”

“ Thầy hy vọng em có thể gọi cho nó một cuộc điện thoại.” Hiệu trưởng Hứa nói một cách hòa ái.

Tô Thố không rõ nguyên nhân: “ Gọi điện thoại ạ?”

Ánh mắt Hiệu trưởng Hứa đảo qua đảo lại trên người cô, thản nhiên nói, “ Em nói với nó, nghỉ hè nhất định phải về nhà một chuyến.”

Tô Thố không lên tiếng, tầm mắt cúi sát xuống đất. Lúc cô đang lọc chọn những từ ngữ thì trợ lí hiệu trưởng gõ cửa nói có chuyện gấp phải do đích thân hiệu trưởng xử lý. Hiệu trưởng Hứa nhướng mày, đứng dậy bước ra khỏi văn phòng, để một mình Tô Thố ở lại văn phòng; Tô Thố cũng muốn mượn cơ hội này rời đi, vị trợ lí tuổi trẻ tài cao kia ngăn cô lại, khách khí nói một câu “Bạn học, em chờ một chút, hiệu trưởng một hồi sẽ trở lại ngay.”

Tô Thố đứng trong văn phòng ngẩn người. Vừa nãy do có thầy hiệu trưởng ở đây nên cô không dám nhìn ngó xung quanh; bây giờ cô ngẩng đầu cẩn thận đánh giá căn phòng này. Đối diện với bức ngựa phi được treo trên vách tường kia, còn treo rất nhiều nhiều ảnh chụp, nhân vật chính trong mỗi một bức đều là đại nhân vật mà trên đời này không ai không biết đến, ngoại trừ một bức.

Bức ảnh chụp cũng khá nhiều tuổi, hiệu quả màu sắc rực rỡ có chút không tốt nữa, nhìn không ra nơi đó, chỉ biết được là một bãi biển, một đám đông những thanh niên trẻ tuổi đang tụ tập lại với nhau, tinh lực sôi trào giống cỏ dại, đều có dáng vẻ tràn đầy sức sống kèm với nụ cười cởi mở phóng khoáng, sự tươi cười ấy giống như là đang tuyên cáo: Thế giới này là thuộc về chúng tôi! Trong bức ảnh hiệu trưởng Hứa của chúng ta đứng ở phía trước nhất, nét mặt rạng ngời, nhìn tuyệt đối sẽ không vượt qua ba mươi tuổi.

Tô Thố không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh ấy, hoàn toàn nhập thần, thậm chí hiệu trưởng Hứa khi nào thì trở lại văn phòng cũng không phát hiện ra.

Nhìn thấy sắc mặt Tô Thố trắng bệch quay đầu lại nhìn ông, ông gật gật hỏi: “ Xem xong rồi?”

“ A, dạ, xem xong rồi ạ.” Cả người Tô Thố chấn động, kiệt lực để chính mình bừng tỉnh lại.

“ Em không lưu lại trường học nghiên cứu sinh?” Hiệu trưởng Hứa có chút đăm chiêu nhìn cô, cũng không có ý để cô rời khỏi văn phòng.

Cổ họng Tô Thố như bị cái gì đó chặn lại, nói không ra lời, sau khi khẽ gật đầu vài cái cô y nhiên bắt buộc mình phải trả lời: “ Đúng ạ, thưa hiệu trưởng Hứa.”

“ Đây là số điện thoại của Nhất Hạo.”

Tô Thố nhìn thấy một chuỗi dãy số viết trên cuốn sổ, sau đó xé tờ giấy đó đưa qua cho cô. Cô đờ đẫn dịch chuyển chân, nhận lấy cũng không có nhìn mà trực tiếp nhét vào túi áo khoác.

“ Hai đứa được tính là bạn sao?”

Tô Thố sửng sốt, sau đó trả lời: “ Anh ấy là đàn anh lớp trên của em.”

Hiệu trưởng Hứa không hề dự liệu trước được nên thở dài thật sâu, nói: “ Nhất Hạo làmột đứa rất cao ngạo, rất ít có đồ vật hay điều gì đó có thể làm tổn thương đến nó. Từ nhỏ đến lớn, bởi vì công tác bận bịu, thầy rất ít khi quản giáo nó. Trong điện thoại nó không chịu nói cho chúng ta bất kì điều gì hết, cũng không muốn về nước; nhưng thầy biết, hơn nửa năm này, cuộc sống của nó thật sự không tốt. Thầy hiểu đứa con trai của mình.”

Sự lo âu trong đáy mắt thầy hiệu trưởng như một dòng nước lạnh băng dội tỉnh cô, cô nghĩ, hiệu trưởng Hứa cũng chỉ là một người cha nhân từ mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là cha của Hứa Nhất Hạo. Đối với những người khác, đại khái vĩnh viễn đều là đường đường một thầy hiệu trưởng Hứa.

Đêm hôm đó, cô gọi điện cho Hứa Nhất Hạo. Anh đang ở nước Anh, nên lúc đó hẳn là lúc sáng sớm.

Đầu điện thoại kia là một giọng nam sinh vang dội, tiếng Anh lưu loát vô cùng, nhưng rõ ràng vẫn có chút khẩu âm người Trung Quốc nói tiếng Anh. Tô Thố phỏng đoán anh ta là người Hoa, trực tiếp dùng Hán ngữ nói: “ Tôi muốn tìm Hứa Nhất Hạo.”

Thanh âm kia cười ha hả, hét vang lên ở đâu bên kia: “ Hứa Nhất Hạo, có phái nữ tìm kìa.”

Sau một loạt âm thanh của tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới và tiếng mở cửa đóng cửa lại, thì truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Kêu cô ta cúp máy đi, tôi không nghe.”

Không nghĩ tới lại lần nữa nghe thấy giọng nói này lại là một câu như vậy. Trong điện thoại người đàn ông đó cười nói: “Cô đều nghe thấy rồi chứ. Nhưng cũng đừng buồn, cậu ta không phải nhằm vào cô. Cậu ta vẫn như vậy, cho tới bây giờ luôn không để ý đến phụ nữ.”

Tô Thố ngẩn người, cười theo anh một tiếng; sau đó nhớ tới lời nói của hiệu trưởng Hứa, cô giơ tay xoa nhấn vào một huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ lại nói một cách mỏi mệt: “ Vậy làm phiền anh nói cho anh ấy biết, nếu anh ấy có rảnh kêu anh ấy gọi lại cho tôi nhé. Số điện thoại của tôi vẫn như cũ, mấy ngày nay đều sẽ mở máy. Còn nữa, tôi tên là Tô Thố, cám ơn anh.”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông kia cơ hồ là kêu lớn tiếng: “ Tô Thố? Em chính là Tô Thố!”

Tô Thố không ngó ngàng đến anh chàng ấy nữa, cúp điện thoại.

Sau đó đại khái khoảng một tuần sau, cô cũng không nhận được cuộc gọi nào từ Hứa Nhất Hạo. Tô Thố vẫn làm đề cương luận văn của cô, mặc đồng phục chống phóng xạ ở lì trong phòng thí nghiệm rồi ghi chép các số liệu, một đống số liệu lớn phải xử lý vô cùng phức tạp, cuối cùng cô đành phải tự mình viết ra phần mềm để xử lý chúng.

Khi bận rộn lên chính cô cũng dần quên đi chuyện này. Khi đó khoảng tầm tám chín giờ tối, cô vừa mới từ phòng thí nghiệm về, đang suy nghĩ có nên kêu đám người rảnh rỗi đến nhàm chán trong kí túc xá kia ra ngoài ăn khuya không đây, vừa lấy di động ra, thì có tiếng chuông gọi đến.

Liếc thấy một chuỗi dãy số cổ quái của người gọi tới, cô sững lại, ấn nút nghe.

Trong điện thoại không có người lên tiếng, nhưng vẫn có tiếng thở gấp cực thấp nhắc nhở cuộc gọi này đã thông, chứ không phải cuộc gọi ác ý nào đó.



“ Hứa sư huynh?” Tô Thố thử thăm dò kêu lên một câu, “ Là anh sao?”

“ Tô Thố–” Giọng nói anh trầm thấp, Tô Thố chưa từng nghe thấy có ai đó dùng kiểu loại giọng nói này gọi tên mình, giống như kiểu muốn nuốt xuống vậy, “ Em vì sao muốn tìm tôi?”

Tô Thố tìm một chiếc ghế trong góc sân trường ngồi xuống, để cho gió đêm thổi tới, sau đó nói: “ Gần đây anh khỏe không?”

“ Không biết.” Ngữ khí của anh đã bình tĩnh lại, nói một cách thản nhiên.

“ Anh hè này có về nước không ?” Tô Thố hỏi thăm dò.

“ Trở về làm gì.” Giọng nói khàn đặc từ Hứa Nhất Hạo phát ra tưởng chừng như không phải là của chính anh, tựa như kiểu người thanh niên bệnh nặng nhiều năm mới có thể nói ra được kiểu đó.

“ Không có gì, em chỉ muốn hỏi một chút xem anh có về không mà thôi.” Tô Thố ngừng một chút, nói một cách gian nan, “ Nếu có thể được, hè này anh về một lần được không?”

Trầm mặc một lúc lâu sau, thanh âm Hứa Nhất Hạo lần nữa lại vang lên, không hề gợn sóng, so với lần vừa nãy đã rõ ràng hơn nhiều: “ Em rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Tô Thố lẳng lặng nhìn những nhánh liễu phía xa xa, trên mặt lộ ra nét cười nhợt nhạt, chỉ nói: “ Nếu anh quay về, em sẽ nói cho anh nghe.”

Cô không đợi Hứa Nhất Hạo trả lời, liền cúp máy luôn; một mình cô ngồi trên ghế đá lạnh như băng, nắm chặt chẽ cái di động, giống bức tượng không nhúc nhích; không biết ngồi như vậy mất bao lâu, cô lại góp nhặt lại khí lực, bấm một dãy số khác, nhẹ nhàng nói: “ Hiệu trưởng Hứa, anh ấy sẽ trở về.”

Trong luận văn tốt nghiệp của Tô Thố vẫn có chút vấn đề. Tiếng Anh của cô thực kém, khi đem phần tài liệu lịch sử tiếng Anh phiên dịch thành tiếng Trung gặp phải không ít vấn đề, cô cầu cứu đến Ưng Thần và Tô Trí, vấn đề là danh từ chuyên ngành có quá nhiều, bọn họ có thể giúp cũng hạn chế. Cộng thêm thầy hướng dẫn luận văn của Tô thố một lòng kì vọng luận văn của cô có thể giành được loại ưu tú, nên yêu cầu với cô rất nghiêm khắc; vì thế Tô Thố phải thắp đèn suốt mấy đêm chiến đấu, cắn răng sửa đi sửa lại luận văn, có thể nói là đã dốc hết tâm huyết.

Trước khi ngủ Dương Tuyết bó tay khi nhìn thấy Tô Thố còn đang chiến đấu kịch liệt với chiếc máy tính, thở dài thườn thượt nói: “ Đoán chừng năm đó Tào Tuyết Cần viết lên kiệt tác Hồng Lâu Mộng cũng chỉ đến mức này thôi, kỳ thật, ta thấy mi dịch cũng ổn lắm rồi, còn sửa cái gì nữa chứ.”

Thời điểm thức đêm đến nỗi hai mắt xanh lè, cô gặp được Thiệu Vĩ ở trên mạng. Hai người tán gẫu một hồi, Tô Thố biết anh cũng mới từ phòng thí nghiệm về phòng ngủ, nghe nói là số liệu của một tổ đã xảy ra vấn đề.

Thấy cô trễ vậy rồi vẫn chưa đi ngủ, Thiệu Vĩ khá giật mình: “ Làm sao vậy?”

Tô Thố hoàn toàn không cáu nổi nữa: “ Dịch luận văn Tiếng Anh thành tiếng Trung a. Tiếng Anh của em tệ thảm hại.”

Thiệu Vĩ gửi qua khuôn mặt tươi cười: “Chút xíu chuyện thế kia, mà chán nản thành bộ dáng này hử. Sao em không nói sớm chứ. Gửi luận văn qua mail anh đi, anh xem cho, em đi ngủ trước đi. Đừng lo lắng, toán học vật lí chẳng phân biệt nhà đâu.”

Tô Thố nghĩ cũng đúng, bằng một mình sức lực của cô mà muốn dịch hoàn toàn cái luận văn này là nhiệm vụ bất khả thi, lập tức liền đem bản gốc luận văn và phần đã dịch xong toàn bộ gửi cho anh; khi đó đã rất khuya rồi, cô buồn ngủ muốn chết, leo lên giường là gặp Chu công ngay.

Sau khi tỉnh ngủ, Tô Thố kiểm tra mail, kinh ngạc phát hiện ra Thiệu Vĩ đã dịch xong hết rồi, bài dịch của anh ấy không biết là hay hơn của cô không biết bao nhiêu lần, cô vừa xem vừa tán thưởng, mạnh mẽ vì môn tiếng Anh của mình cảm thấy hổ thẹn; xem xong cô bèn send một bức mail để cảm ơn anh, mới vừa viết xuống hai chữ, ngón tay liền cứng ngắc ở trên bàn phím: Trên màn hình ghi rành mạch thời gian Thiệu vĩ gửi mail qua là bốn giờ sáng.

Nửa tháng sau trên hội đồng bảo vệ luận văn, luận văn của Tô Thố được đến tất cả các thầy cô nhất trí đồng ý, nhẹ nhàng đạt được cấp luận văn đại học ưu tú. Bao nhiêu năm sau, một lần nữa cô trở lại trường làm đại biểu sinh viên cũ của trường lên đọc diễn văn, đi một chuyến đến học viện vật lí, cô sẽ kinh ngạc mà phát hiện ra bài luận văn của cô được trưng bày trong tủ kính của học viện Vật lí để triễn lãm.

Buổi tối hôm đó sau khi bảo vệ luận văn xong, các bạn trong hệ cùng nhau đi ăn cơm chung. Nửa tháng qua, tất cả mọi người đều ăn cơm hộp qua ngày. Ăn được một nửa, Tô Thố nhận được điện thoại của Tô Trí gọi tới.

“ Anh có một bạn học ba ngày nữa sẽ về nước, anh nhờ nó cầm về cho em chút đồ, em đi sân bay đón người đi.”

Nơi Căn tin các bạn sinh viên năm tư đang ăn cơm chia tay, cảnh tượng ồn ào vô đối. Tô Thố mới đầu không nghe rõ ông anh mình nói gì hết, lúc Tô Trí lặp lại lần thứ hai thì cô mới nghe rõ, vì thế mới nổi cáu đi ra hành lang hét lên: “ Sao em phải đi đón hả?”

“ Bây giờ không phải em đang rảnh sao, bảo vệ luận văn xong hết rồi,” Tô Trí hừ một tiếng, “Cộng thêm người ta đem đồ cho em đó, làm phiền em đi lấy có chút xíu thôi có gì không tốt hả.”

“ Có thể có đồ gì chứ?” Tô Thố hoài nghi nói.

“ Em đi chẳng phải sẽ biết sao hả.”

Dưới sự dụ dỗ đe dọa của Tô Trí, Tô Thố bị buộc đến sân bay, cô nghĩ nát óc cũng không ra Tô Trí có thể đem cho cô thứ gì chứ. Xuống xe bus cô vượt qua tầng tầng lớp lớp người ở sân bay đi nhanh về hướng cổng đón người quốc tế. Hành khách kéo theo đống lớn đống nhỏ hành lí đi ra, cô nhìn mà hoa cả mắt, căn bản không biết mình phải đi đón ai từ chỗ đó ra nữa, vì thế hỏi nhân viên hậu cầu mặt đất: “Xin hỏi hai mươi phút trước chiến bay từ Pháp đã hạ cánh chưa?”

“ Nước Pháp?” Nhân viên hậu cần lắc đầu, “ Không có nước Pháp, chuyến bay hạ cánh lúc 2h40 phút là chuyến bay từ Mỹ.”

Tô Thố ngẩng cổ nhìn bảng thông báo điện tử thật lớn đang hiện rõ. Đích xác, hôm nay chuyến bay từ Pháp đến chỉ có một chuyến, hơn nữa là giờ khuya mới đến; chuyến bay đúng như thời gian đó chính xác là từ Mỹ đến. Tô Trí cũng không nói cho cô biết người cô sẽ đón là ai, kêu cô đứng ở cổng đón người, nói người kia có ảnh chụp của cô, có thể nhận ra cô.

Đang suy nghĩ có nên rời đi hay không, Tô Thố ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía lối ra cổng sân bay. Vứa khéo nhìn thấy một người đang kéo hành lý đi ra, bước đi trầm ổn, bất luận là bộ dạng hay là khí độ đều gây chú ý, vừa bước ra liền hấp dẫn hàng loạt ánh mắt, phái nữ có mặt ở hiện trường bất kể lớn bé đều đang đánh giá anh.

Ánh mắt Tô Thố nóng lên, xoay người định lặng lẽ chuồn đi, nhưng chưa kịp đi, giọng nói người đó tuy không cao, nhưng giống như cách đám người tấp nập xuyên không khí bay tới, cô bất luận thế nào cũng không nghe lầm: “ A Thố.”

Miễn cưỡng cười, Tô Thố xoay người đi lên nghênh đón, trên mặt mang theo nụ cười: “Oh, Trần sư huynh. Hôm nay anh trở về sao?”

“ Em tới đón anh?” Ngữ khíTrần Tử Gia có chút không xác định, nhưng là cái loại vui sướng không thể che giấu. Khi nói chuyện anh chạy tới trước mặt cô, để hành lý ở cạnh chân. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần jean giặt đến bạc phếch, có loại cảm giác ấm áp như ánh thái dương, nhìn rất phong cách, giống như kiểu bộ quần áo kia được mặc trên người anh vĩnh viễn sẽ không lỗi thời, có thể thấy được trên thế giới này xác thực có loại khí phách rạng rỡ như ánh cầu vồng ấy.

“ A, không phải, a, thật sự cũng phải–” Tô Thố vụng về chống đỡ, nói lung tung vài câu.

Ánh mắt xinh đẹp của Trần Tử Gia xẹt qua tia sáng, sau đó bỗng nhiên u ám ảm đảm xuống, nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu: “ Là Tô Trí kêu em đến sân bay?”

Tô Thố chỉ biết cười.



“ Khó trách cậu ta cứ hỏi anh khi nào thì về. A Thố, anh không biết trước.”

Chân mày Trần Tử Gia nhíu lại, biểu tình có chút bất đắc dĩ. Cái nhíu mày này làm cho Tô Thố lần đầu tiên phát hiện ra hàng lông mày anh cực đen, nhưng vẫn y nhiên không che đậy được màu mắt đen. Tô Thố phát giác mình nhìn anh khá lâu, nhanh chóng dời đi tầm mắt.

“ Có người tới đón anh không?” Tô Thố nhìn chung quanh.

Trần Tử Gia hơi cúi đầu, chuyên chú nhìn cô, nhất thời quên trả lời.

Tô Thố quơ tay trước mặt anh, tiếp tục hỏi một lần.

“ Có,” Trần Tử Gia vì muốn che dấu sự thất thần vừa nãy, lấy ra di động nhìn thoáng qua tin nhắn một cái, “ Ở bên ngoài, chúng ta cùng nhau về nhé.”

Tô Thố mỉm cười: “ Không đâu ạ.”

“ Lúc này rồi em còn tranh giành gì nữa, anh thật sự là loại hồng thủy mãnh thú sao?” Trần Tử Gia cười vô thanh, tia ánh sáng vừa biến mất lúc nãy giờ lại xuyên tới, mặc dù anh kiệt lực khắc chế vẫn lộ ra một tia đau đớn vô thanh vô tức lúc bình thường không thấy được trộn lẫn vào tia sáng ấy: “ Anh chỉ muốn cho em đi nhờ xe về nội thành, sau đó em muốn về trường học thì về trường học, chẳng lẽ lúc đó anh sẽ ngăn em lại sao.”

Anh không nuốt lời, lúc xe đi qua cổng trường Hoa Đại, Trần Tử Gia kêu bác tài dừng xe lại.

Hai người đều không nói chuyện suốt đường đi. Trần Tử Gia lúc này mới mở miệng: “ A Thố, Tô Trí gửi đồ cho em, hiện tại để trong hành lý của anh, nhưng bây giờ hành lý đang rất bừa bộn không cách nào đưa ngay cho em, ngày mai anh sắp xếp lại, sẽ đưa cho em.”

Tô Thố “Uhm” một tiếng.

Lúc chạng váng hôm sau, Trần Tử Gia ở trong trường học tìm được cô, khi đó Tô Thố đang mặc đồng phục tốt nghiệp cử nhân đang cùng Dương Tuyết chụp hình ở bên ngoài. Tối hôm trước có đổ một trận mưa lớn, tẩy sạch sẽ khí nóng của suốt mấy hôm nay đọng lại. Ngày đó là một ngày trời đầy mây khó gặp nhất trong mùa hè này, làn gió hây hây, mang theo hơi nước mà phương Bắc ít có được, các bạn học ẩn núp đã lâu nay mới ló mặt ra ồ ạt, mặc áo cử nhân bịn rịn chụp hình chia tay trong trời chiều, ở trong hoàn cảnh ấy, mỗi bức hình đều biến thành có thơ có họa trong ấy.

Sắp tới lúc hoàng hôn, ráng chiều tráng lệ khác thường, gieo rắc giải tràn lên khắp vườn trường rộng lớn, đỏ thẫm dệt lên như dòng máu. Đây là ấn tượng cuối cùng trong cuộc đời sinh viên của Tô Thố. Rồi sắc trời chầm chậm ảm đảm xuống.

Lúc bọn họ đi đến Căn tin người đã không còn bao nhiêu, đồ ăn rất ít. Hai người họ mua cơm xong ngồi xuống vị trí sát cửa sổ. Trần Tử Gia lấy ra sách đưa cho Tô Thố: “Đọc văn chương của em thấy có trích dẫn sử dụng khá nhiều đoạn trong cuốn “Phi điểu tập”, anh nghĩ em chắc rất thích cuốn sách đó, lần này mang về cho em, cuốn này vốn là bản gốc tiếng Anh.”

Tô Thố nhận lấy, lật đến trang bìa trong, là Trần Tử Gia trích một đoạn trong đó ra, lại không phải là tiếng Anh sao chép lại, dùng loại chữ Khải rất đẹp viết lại, “ Em đang mỉm cười nhẹ nhàng, bất đồng tôi nói điều gì. Mà tôi cảm thấy, vì điều này, tôi đã chờ đợi từ rất lâu.”

Tô Thố nhìn anh một cái thật sâu, nhẹ giọng nói: “ Cám ơn.”

Sau đó liền không ai nói gì nữa, mà lẳng lặng quan sát tia sáng còn vương lại nhảy nhót trên hành lang, tràn ra đến tòa giảng đường, dọc theo con đường trải nhựa, cuối cùng từ cửa Căn tin chuồn mất vô ảnh vô tung.

Đến tận khi căn tin vắng bóng hoàn toàn, bọn họ mới rời đi.

Tô Thố hơi cúi người xuống với Trần Tử Gia, “ Em về kí túc xá nhé.”

Cách thật lâu Trần Tử Gia mới “ Uhm ” một tiếng, ánh mắt anh luôn dừng ở chỗ khác, không hề nhìn bóng dáng rời đi của Tô Thố. Trong lòng anh rất rõ, cô vĩnh viễn đều đứng ở ngoài đám đông, đứng bên ngoài bất kì cuộc sống người nào, cho tới bây giờ, chưa từng đứng ở nơi mà anh giơ tay ra là có thể chạm vào được. Trong lòng cô có quá nhiều tòa núi lạnh thấu xương được đúc bằng sự chết chóc mà thành, không có người sống nào có thể vượt qua nổi.

Anh đột ngột ngẩng đầu lên. Bỗng nhiên, anh nghĩ muốn thử một lần, ngay cả là băng cứng, cũng phải có một ngày tan rã.

Lúc trên đường quay về kí túc xá Tô Thố rẽ đi đường khác, cô đi đến trong vườn hoa nhỏ, ngồi ở trên ghế sau hòn giả sơn, nơi này trước nay vẫn yên tĩnh, ít có người ra đây. Dưới ánh đèn đường cô lật cuốn “ Phi điểu tập”, kẹp trong sách có vài trang giấy, nét bút trên đó vô cùng quen thuộc, như nhìn thấy ở đâu đó rồi?

Tô Thố không ngẩng đầu, trong sự hoảng hốt nghe được tiếng bước chân tới gần, mấy tờ giấy trong tay rơi trên mặt đất. Cô cúi người nhặt, lại bị người đi tới nhặt lên trước một bước..

Ngẩng đầu lên vừa thấy, Tô Thố nói: “ Mễ Thi bạn cũng đã trở lại?”

Nhưng Mễ Thi đã không giống như Mễ Thi nữa rồi. Cô ấy vẫn đẹp như xưa, nhưng mi tâm phát ra u ám, trên hai gò má tỏa ra một loại lệ khí. Nhưng cô ấy lại cũng đang cười, được chiếu rọi dưới đèn đường xanh trắng mà mất hết huyết sắc, biểu tình bởi thế cũng cực kì quỷ dị. “Tô Thố, cô đã hứa với tôi điều gì?”

Tô Thố lo lắng nhìn cô ấy, cười khổ: “ Tôi từng hứa với bạn, không tranh cướp Trần Tử Gia.”

“ Nhưng cô đã không làm được.” Nét mặt Mễ Thi vô cảm đến cực độ, thanh âm vô cùng bén nhọn.

Cắn môi, Tô Thố muốn lui xuống một bước, nhưng sau lưng cô là hòn giả sơn, thật sự không có nơi nào để lùi. Trầm mặc một lát sau, cô nói: “ Đúng vậy, tôi nuốt lời rồi.”

Tay phải Mễ Thi giấu ở phía sau, tay trái quơ đi quơ lại trước mặt mấy tờ giấy đó, thanh âm đột nhiên ôn nhu lại: “ Cô có biết tôi yêu anh Tử Gia biết bao nhiêu không? Vì anh ấy ngay cả mạng sống tôi cũng không cần, thật đó, tôi bắt đầu thích anh ấy từ rất nhỏ, sẽ thích cả đời, cả đời này tôi sẽ chỉ yêu một người là anh ấy thôi. Tôi đã tưởng tượng rằng nếu không có anh ấy trong cuộc đời này tôi sẽ sống ra sao. Nhưng trong lòng anh ấy chỉ có mỗi cô thôi. Cô có biết anh ấy nói gì với tôi không hả, anh ấy nói từ đầu tới cuối, anh ấy đều coi tôi là em gái, chưa từng thích tôi. Cô đã xem mấy bài viết đó chưa? Tất cả đều là anh ấy viết cho cô, mỗi một chữ đều là vì cô mà viết. Một chữ cũng chưa từng viết cho tôi. Cô dựa vào đâu mà chiếm lấy anh ấy hả, dựa vào cái gì! Cô có thể vì anh ấy làm cái gì? Cô từ đầu tới cuối đều làm tổn thương anh ấy.”

Lúc này đèn đường lắc lư vài cái, dưới ánh sáng chợt lóe chợt mất ấy Tô Thố nhìn thấy biểu tình nanh ác của cô ấy, nói hết lời xong, hai mắt Mễ Thi đờ đẫn, khóe miệng cong lên một nụ cười, gần như vô thức nói ra: “Nếu không có cô thì sẽ tốt biết mấy.”

Tay phải cô móc ra từ túi áo, Tô Thố nhìn thấy ánh sáng chợt lóe lên, thời điểm cô tỉnh ngộ lại, tia ánh sáng đó đã cắm ở ngực cô.

Cô cúi đầu, tức tốc nhắm mắt lại rồi lại nhanh chóng mở mắt ra; cô trước tiên là thấy trên mặt dao đó phản chiếu ánh đèn đường xanh trắng, trong ánh sáng đó như còn nhìn thấy đường nét của hòn giả sơn; sau đó mới nhìn thấy máu từ ngực phun ra, giống như từng hạt hoa lựu đỏ tươi, lấy tốc độ điên cuồng lan tràn ra thân dao, chuôi dao và vạt trước áo, cuối cùng chảy vào thế giới bóng tối vô biên.

Sau lúc ấy cô mới thấy đau, bắt đầu từ lồng ngực, rồi đến mỗi ngóc ngách trong khắp người.

Trước khi ngã xuống ngất lịm đi cô đã nhìn thấy một màn, một thân ảnh màu trắng từ xa đến trong bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook