Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp

Chương 4

Dạ Man

29/08/2020

Edit: Doãn Uyển Du

Beta: Doãn Thiên

Trong lòng Ninh Quân buồn man mác. Cộng thêm việc dạ dày vào buổi sáng còn chưa được tích đủ nước nên anh càng khó chịu hơn.

Lộ Minh ăn xong bánh ngọt, còn "Ợ" một tiếng, rồi nói: "Cậu cho tớ mượn bài tập toán để tớ chép đi."

Ninh Quân lạnh lùng nhìn thoáng qua người bạn ngồi cùng bàn này.

Lộ Minh thấy vậy, đành phải tự mình đi tìm bài tập của người khác để chép...

Ninh Quân cũng không phải người hẹp hòi. Ăn bánh ngọt thì cũng đã ăn rồi, anh đương nhiên sẽ không so đo với cậu ta làm cái gì nữa. Lộ Minh, con người này cũng vô tư vô cùng. Ngoại trừ học tập thì cậu ta không quá để bụng, còn những cái khác thì củng “khá“ để tâm. Cậu ta có thể thi đậu trung học trực thuộc đại học D cũng đã là cả một kỳ tích.

Đường Nhụy, cán bộ môn tiếng Anh một mực chú ý tới tình hình lớp học ở phía sau. Thấy bọn họ đang nói chuyện thì cô nhanh chân đi đến: "Lộ Minh, hôm nay cả lớp đang đọc tiếng Anh, cậu lấy bài tập ra làm gì hả! Cất lại chỗ cũ mau, nếu không tớ sẽ báo cáo với thầy đó."

Lộ Minh bất mãn hừ một tiếng: "Nếu tớ không cất thì cậu làm gì được tớ?"

Cả người Đường Nhụy như bị cái gì đó xuyên qua, cô nói: "Tớ là cán bộ môn tiếng Anh của lớp, tớ phải chịu trách nhiệm với hành vi của các cậu trong giờ học này."

Lộ Minh gấp vở bài tập Toán lại, lấy sách tiếng ra, lớn tiếng đọc: "Good morning!"

Đến khi Đường Nhụy bỏ đi, Lộ Minh lại bắt đầu lấy vở bài tập Toán ra chép.

Ninh Quân vẫn trầm mặc, không nói gì. Ánh mắt anh như có như không nhìn về phía chỗ ngồi của Nguyễn Chanh. Hôm nay cô không chép bài tập nữa, mà ngược lại, cô kẹp một cuốn truyện tranh trong sách tiêng Anh, thoải mái đọc mà không sợ bị thầy cô phát hiện.

Lộ Minh dùng cùi chỏ chọc vào anh: "Cậu nghĩ gì thế? Trông rầu rĩ vậy. "

Ninh Quân vẻ mặt nghiêm nghị: "Tớ đang suy nghĩ đổi chỗ ngồi cho bạn cùng bàn."

Lộ Minh ngẩn người: "...Ninh Quân, cậu muốn đổi tớ đi sao?"

Ninh Quân nhìn cậu ta một chút: " Tớ vẫn đang suy nghĩ.”

Lộ Minh: "Sao lại đổi chỗ của tớ?"

Ninh Quân mím khóe miệng, im lặng.

"Đừng mà! Chúng ta vừa mới ngồi cùng nhau có một tuần. Cậu ghét bỏ tớ là vì tớ là người đứng đầu từ dưới đếm lên của lớp phải không?"

Ninh Quân nhức đầu.

Cùng lúc đó, Nguyễn Chanh đem bánh bông lan mình làm chia cho các bạn học xung quanh. Tất cả mọi người ăn xong đều khen không dứt.

Tống Hề: "Chanh Tâm là tay làm bánh ăn ngon nhất đấy. Tan học tớ sẽ dẫn mẹ tớ tới mua."

Mọi người đều tỏ ra nhất trí.



Nguyễn Chanh có chút xấu hổ: "Nếu các cậu thích, lần sau tớ sẽ làm nhiều một chút."

"Cũng đâu thể để cậu tự bỏ tiền túi ra làm được cơ chứ? "

"Cũng không nhiều tiền gì đâu, các cậu thích là tốt rồi. Đúng rồi, các cậu cảm thấy hương vị này có cần phải điều chỉnh gì không?"

"Không cần đâu."

“Ăn ngon lắm rồi."

Nguyễn Chanh hơi thất vọng nhưng lại có chút vui. Không biết thủ khoa ăn rồi sẽ có ý kiến gì nhỉ?

Nghỉ giữa buổi, Nguyễn Chanh định đi tìm Ninh Quân, kết quả lại thấy Đường Nhụy đang cùng Ninh Quân thảo luận bài tập.

Đường Nhụy có thành tích học tập rất tốt. Thi vào cao trung, thành tích của cô ấy xếp vào top năm của lớp.

Tống Hề hừ hừ nói: "Đường Nhụy có mục đích không hề tốt tí nào! Thành tích đã tốt như vậy rồi, làm gì có bài nào mà không biết làm bài cơ chứ!"

Nguyễn Chanh hơi ngạc nhiên: "Ý cậu là Đường Nhụy thích Ninh Quân?"

Tống Hề nhíu mày: "Chắc chắn là vậy rồi! "

Nguyễn Chanh cười: "Vậy cậu tức cái gì? Thần tượng được người khác thích là chuyện rất bình thường mà."

Tống Hề: "Lỡ Ninh Quân không kìm được lòng mà thích lại cậu ta thì làm sao?"

Nguyễn Chanh: "... Tớ cảm thấy bạn học Ninh Quân không giống như người sẽ yêu sớm đâu. Học bá có khả năng sẽ xem việc học quan trọng hơn tình yêu đấy."

Tống Hề nghiêm túc suy tư trong chốc lát: "Đúng!" Vừa nói xong cô lại cảm thấy không đúng lắm. Nguyễn Chanh cũng đâu phải học bá, vậy tại sao cậu ấy lại hiểu được suy nghĩ của học bá nhỉ?

Nguyễn Chanh đứng dậy: "Tớ đi thu bài tập đây." Cô được cô giáo Cao chọn làm cán bộ môn Ngữ Văn. Lúc ấy cô đã có ý định muốn từ chối, nhưng cuối cùng cô vẫn phải làm.

Cô đã thu gần đủ bài tập, chỉ còn tổ thứ ba của Ninh Quân với Lộ Minh là chưa thu.

Nguyễn Chanh cũng không để cho tổ trưởng đi thu hộ mà chính cô đi tìm Ninh Quân. Sự xuất hiện của cô qua là đã quấy rầy hai vị học bá.

"Ninh Quân, bài tập ôn luyện ngữ văn của cậu đâu? "

Ninh Quân ngẩng đầu lên, nói: "Chờ tớ một chút."

Sắc mặt Đường Nhuy đỏ bừng, giống như là đánh má hồng. "Vậy cậu cứ làm việc của cậu trước đi, chờ cậu có thời gian rồi tớ sẽ hỏi lại sau. "

Nguyễn Chanh ôm bài tập đứng chờ đợi.

Ninh Quân chậm rãi tìm, nhưng lại không tìm được.

Nguyễn Chanh: "Cậu không làm sao?"



Ninh Quân: "Không biết tớ để chỗ nào rồi nữa. Cậu đi nộp trước đi, tớ tìm một lát rồi sẽ tự mang đi nộp sau."

Nguyễn Chanh gật gật đầu: "Bánh ngọt tớ làm cậu thế nào?"

Ninh Quân mập mờ suy đoán: "Cũng không tệ lắm."

Nguyễn Chanh cười ấm áp.

Khi Lộ Minh đi rửa tay trở về, liền thấy Ninh Quân đang nói chuyện với Nguyễn Chanh, cậu ta phát hiện cái gì đó: "Nguyễn Chanh, cậu đã thu bài tập rồi à?" Cậu ta tranh thủ thời gian lật tìm bài tập, rồi ngay sau đó Ninh Quân cũng giao ra.

"Đúng rồi, thứ bảy có buổi tụ họp lớp sơ trung, cậu có tới được không?"

"Tụ họp gì cơ?"

"Bọn tớ có một bạn học vừa đổ bệnh, mọi người chuẩn bị cùng nhau quyên góp tiền giúp đỡ cậu ấy. Giản Tri Ngôn là người khởi đầu trước, đoán chừng cậu ta hôm nay sẽ tìm cậu đấy."

"Được."

Ninh Quân dường như nhớ tới điều gì đó, anh nói: "Đêm nay lớp thi Olympic toán có tiết học, cậu không được quên đâu đấy."

Thái dương Nguyễn Chanh đột nhiên giật liên hồi.

Đợi cô đi rồi, Lộ Minh nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút: "Ninh Quân —— "

Ninh Quân nhướng lông mày: "Nói —— "

Lộ Minh nhịn thật lâu, rốt cục cậu ta cũng nhịn không nổi nữa, hỏi: "Cậu muốn làm con rể Nguyễn gia phải không?"

Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, chắc Lộ Minh sớm đã chồng chất vết thương rồi.

Ninh Quân lạnh lùng nhìn cậu ta.

Lộ Minh co rúm người lại một chút: "Là bạn học ngồi cùng bàn, tớ tốt bụng nhắc nhở cho cậu biết, Giản Tri Ngôn là một đối thủ nặng ký đấy. "

Giản Tri Ngôn đã làm lớp trưởng của lớp 3 liên tiếp. Cậu từ tiểu học đã bắt đầu đảm nhiệm chức trưởng lớp, năng lực ngoại giao rất mạnh, là người ôn hòa, không có bạn học nào là không thích cậu.

Từ miệng của Lộ Minh, Ninh Quân biết được, Giản Tri Ngôn có ba là giáo sư đại học D, mẹ là bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện nhân dân tỉnh.

"Mặc dù cậu rất được các bạn nữ hoan nghênh, nhưng lực hấp dẫn của Giản Tri Ngôn không hề kem cậu chút nào. Với lại, trước kia, Nguyễn Chanh đã cùng với Giản Tri Ngôn chủ trì tiết mục ở trường học đấy."

Hiện tại, Ninh Quân có được danh hiệu thủ khoa của thành phố, danh tiếng rất tốt. Nhưng cao trung chỉ ba năm, nói không chừng lại có một lần nữa đảo ngược tình thế thì sao.

Ninh Quân không để ý lắm.

Kết quả là đến buổi tối, anh đến lớp Olympic toán thì phát hiện Giản Tri Ngôn cũng tới, ngồi kế bên cạnh Nguyễn Chanh. Hai người không biết đang nói cái gì, trên mặt cả hai đều mang ý cười.

A! Người ta là bạn học sơ trung đó nha...! ( Jane: Nghe giọng anh Quân cứ như ghen ý nhề

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook