Nhóc Đau... Vì Tôi Ư?

Chương 4

The Blue Heart

19/10/2015

Chương 4

- Bắt chúng lại cho tao.- Một tên cướp nói, chắc hẳn hắn là đại ca. Theo sau đó, nhóm đàn em của hắn bao vây xung quanh của hai người.

Bầu không khí trở nên hồi hợp, khuôn mặt ai nấy cũng đều rất tập trung, đám đàn em của hắn nhìn con mồi của mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Bỗng, một trong năm tên ấy bước vào và chuẩn bị tấn công...

Minh Tuấn nhanh nhẹn quay lưng lại, cô cũng nhanh chóng biết mình cần phải làm gì, thụt chân phải của mình vào bụng của tên-cướp-can-đảm ấy từ phía sau, hắn như bị một sức mạnh vô thức làm cho nhào về phía sau một cách nhanh chóng và khó có thể đở lại hay tránh né, một thứ chất đỏ từ miệng hắn trào ra ngoài, mùi tanh của máu cũng nồng lên sau đó.

Tên thứ hai có vẻ bức xúc, nhào lên cầm lấy chân của cô, da thịt mềm mại lẫn mịn màng như bị đôi tay ấy làm cho dơ bẩn. Đôi tay cô siết chặt vào cỗ Minh Tuấn, trong tít khắc, anh quay người lại, đôi tay tạo thành một nắm đấm, nổi tức giận dường như được dồn vào cú đánh ấy. Tên-can-đảm-thứ-hai nằm bịt xuống đất, chất lỏng màu đỏ từ mũi tuôn ra không ngớt.

Lần này như rằng không giống hai lần trước, lần này là sự hợp tác của hai tên dũng cảm còn lại. Hai tên ấy cùng nhau xông vào cứ như rằng mình biết võ thuật. Điểm tấn công vẫn là... Cô, chiếc lưng của anh hơi khòm xuống, cô theo nhịp đó mà nhẹ nhàng xoay lưng lại, hai tay đồng thời bám trụ lấy đôi tay của anh từ phía sau. Tình hình giờ đây là anh và cô đan lưng lại với nhau, chỉ có đều là anh đang trụ cho cô, người đang ở trên không trung, đôi chân của cô cứ như là đang múa vậy, nhẹ nhàng đạp thẳng vào vai, ngực của hai tên còn lại.

Và giờ đây, chỉ còn mỗi tên-đại-ca là nguyên-vẹn. Khuôn mặt của hắn có chút sợ sệt, nhưng nỗi sợ của hắn dường như biến đi mất ngay sau đó. Đôi mắt của hắn như hằng lửa khi nhìn thấy đôi mắt thách như của cô và anh như muốn nói rằng "nhào vô".

- Lũ vô dụng. - Theo sau lời nói, hắn ta chọi mạnh điếu thuốc trên tay của mình xuống đất, nhè nhẹ bước chân đi về phía anh và cô đang đứng, nhưng trong lòng dường như đang rất hấp tấp, một nỗi lo lắng dèn ép tâm trí của hắn, hắn chỉ còn hai sự lựa chọn cuối cùng, một thắng, hai thua. Hắn biết, một mình hắn sẽ không dễ để chóng lại hai tên trước mặt, huống chi hai người ấy lại có võ thuật tài đến thế. Đôi tay đút vào túi, dường như hắn đang âm mưu về một kế hoạch bỉ ổi nào đó. Như một con dã thú, hắn lao vào với những nắm đấm dành cho Minh Tuấn, anh nhẹ nhàng tránh né mặt dù trên lưng mình, cô gái bé nhỏ của anh vẫn còn ở trên. Tên đại ca thay đổi kiểu đánh, thụt ngay vào bụng Minh Tuấn một cách tàn bạo. Minh Tuấn nở một nụ cười nữa miệng tỏ vẻ khinh thường, đặt nhẹ cô em gái của mình xuống để chuẩn bị chiến đấu với tên trước mặt. Nhưng...

Phập...

Theo sau đó là tiếng "Aaaaaaa" của... cô. Đó là một trong những thủ đoạn của tên đại ca, ngay trong lúc Minh Tuấn định thả cô xuống, tên ấy đã nhanh chóng lấy từ trong túi của mình ra một con dao và mục tiêu là cô, dâm vào chân cô để bên Minh Tuấn mất đi một trợ thủ, nhưng hướng đâm có chút sai soát nên đã không mấy sâu, nhưng chỉ thế đã đủ làm chân cô đau điếng, rất khó có thế duy chuyển.

Bây giờ đây, Minh Tuấn đở lấy cô, đôi mắt dịu dành nhìn cô thật ấm áp như nhắc lại câu nói lúc sáng, rằng "Đã có anh ở đây rồi, sẽ không ai dám bắt nạt em đâu". Trong tít tắc, anh quay đầu lại nhìn tên ấy, đôi mắt như đang ngấn lửa, toàn lửa và lửa, hắn có thể đụng đến anh, điều đó thì anh có thế bàn thảo nhưng bây giờ, giờ phút này đây hắn đã đụng đến cô, người em gái bé nhỏ mà anh hết lòng ưa chuộng. Sự tức giận của anh đang ở mứt độ 100 phần trăm, từng tia lạnh lùng trong anh nổi lên một cách dữ dội trong mắt anh giờ chỉ còn mỗi mình tên đó, và hắn bây giờ đang là còn mồi của anh, con mồi mà anh muốn nuốt xé. Anh lao vào khiến tên đó không chuẩn bị trước, một nắm đấm yên vị trên khuôn mặt giả tạo của hắn, hắn đấm vào ngực anh một lần nữa khiến anh hơi nhăn mặt lại, nhưng nó không đau, nỗi đau của anh giờ đấy là cô gái đó, người con gái đang nhìn anh với vẻ mặt lo lắng. Dù gì đi nữa anh sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá, hình ảnh tên ấy cắt vào chân của cô làm anh như nổi điên. Dồn lực vào đầu gối của mình, anh đâm mạnh vào bụng tên đó, máu đã xuất hiện trên đôi môi của hai người, chỉ có điều rằng, máu của tên ấy tuôn ra nhiều hơn, xem ra hắn đã đụng không đúng người rồi.

Éo éo éo éo... Ò éo... Ò éo... Éo éo éo éo...



Là tiếng của xe cảnh sát, trong giây phút hỗn loạn khi nãy, cô đã kịp thời gọi cho cảnh sát đến, và đồng thời cũng ngăn cản anh kịp thời, tên đại ca ấy hôm nay xem như xui.

Thế là họ, tất cả bị tống lên xe cảnh sát để về đồn lấy lời khai. Cô và anh cũng phải lấy, đây có lẽ là lần đầu tiên, hai người được-người-khác-lấy-khẩu-cung như vậy.

- Trâm Anh, lấy xong rồi thì lên đây nhanh, anh chở em đến bệnh viện. - Giọng Minh Tuấn gắp gáp, anh tưởng tượng nếu không nhanh thì vị bác sĩ đáng sợ sẽ cưa luôn chân cô mất.

- Dạ, em đến ngay đây. - Cô vào xe rồi mới ngạc nhiên, khi nãy họ đi bộ, xe đâu mà... - Sao xe của anh ở đây thế?

- Anh mới bảo anh tài xế đem lại, sao rồi? Em thấy chân của em có ổn không?- Anh liếc qua nhìn cô đầy lo lắng.

- Anh đừng lo lắng quá, ổn cả mà. - Cô khẽ rõ mĩm cười trấn an, nhưng thật ra cô cứ muốn khóc to vì đau vậy.

Bàn tay to lớn của Minh Tuấn khẽ đặt lên bàn tay nhỏ nhắn của cô, ấm áp.

- Cho anh xin lỗi nhé. - Anh nở một nụ cười hối lỗi, cô nhìn anh như muốn nói rằng "em không sao đâu, thật đó".

Chiếc xe hướng vào cánh cổng bệnh viện, anh cho luôn em siêu xe của mình vào thẳng nơi đậu. Bế cô vào trong, anh gắp gáp gọi cô y tá chuẩn bị phẩu thuật. Nhưng chỉ tiếc là các cô ấy chỉ mẩn mê ngắm nhan sắc của anh mà quên mất việc quan trọng.

- Tôi nói gì cô nghe không? - Anh lạnh lùng đến lạ.

- Hơ hơ. - Cô cười cứ như là mếu, hai mắt mệt mỏi, đôi môi khô tái, nhợt nhạt.



Anh quay bước đi thẳng vào... "Phòng phẩu thuật".

Thế là anh ngồi ở ngoài chờ đến hai tiếng thì cánh cửa ấy mở ra, sự chờ đợi đối với anh cứ như là chết chốc vậy.

- Lo lắng thế à?- Vị bác sĩ như đã có tuổi nhìn Minh Tuấn, giọng nói có vẻ đùa cợt.

- Ôn...Ông? Hôm nay ông trực ạ?-Minh Tuấn có vẻ ngạc nhiên.

Người bác sĩ ấy là ông nội của anh, một vị bác sĩ trưởng rất có kinh nghiệm theo thời gian.

- Anh vẫn còn nhớ tôi đó à? - Giọng ông có vẻ hờn trách.

- Tất nhiên rồi ạ, mà cô ấy thế nào rồi ông? - Anh vào thẳng vấn đề một cách khéo léo.

- Cái chân vừa mới cưa do được đưa đến quá trể. - Ông đáp tỉnh bơ, giọng không có chút gì là đùa giỡn cả.

- Dạ? - Vẻ mặt của anh nhăn nhó không thể tả, đôi tay theo sau đó mà bức tóc vò đầu, cảm giác tội lỗi cứ thế mà lấn ác vào anh.

Từ phía cánh cửa, một cô gái đang ngồi trên chiếc xe lăn đang hướng ra phía anh.

- Trời ơi! Anh hại em rồi Trâm Anh ơi.

_The Blue Heart_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóc Đau... Vì Tôi Ư?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook