Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 6: Hổ thẹn hổ thẹn, quá khen quá khen rồi.

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

01/05/2017

Editor: Hy

Ăn xong bữa cơm, Nhan Khê đối với chức vụ của mấy người đồng nghiệp này cơ bản đã nắm rõ. Quay phim Triệu Bằng đã hơn 40 tuổi, là một nhân vật làm cho có lệ, biên đạo Trần Bội là người phải kéo đưa đẩy một chút, nghe nói trước kia là một chủ nhiệm của một liên hội phụ nữ ở một thôn xã, bây giờ hơn 40 tuổi làm biên đạo của đài truyền hình, đối với người bình thường mà nói, cũng coi như vô cùng thành công rồi. Còn lại hai nhân viên hậu kì khá trẻ tuổi, nhìn bọn họ nói chuyện và làm việc, xem ra ở trong đài cũng không phải là người có tiếng nói.

Kim đài trưởng cố ý cùng Nhan Khê nói chuyện, cho nên ở trước mặt đám đồng nghiệp, ông ta giống như là một trưởng bối đã quen với Nhan Khê nhiều năm. Loại hành vi này, so với nói lời khen ngợi thì còn có ích hơn, Nhan Khê nhận ân tình của ông ta, nên thừa dịp lúc đi vào phòng rửa tay, đi ra đại sảnh thanh toán bữa cơm này.

Cũng không tốn nhiều tiền, nhưng sau khi mọi người biết Nhan Khê đã thanh toán tiền, thái độ đối với cô càng phải thân thiết thêm một chút.

Thân là một nhân viên mới, cho dù có hậu thuẫn, chuyện nên làm thì cũng muốn làm cho thích hợp, nếu không thì muốn chân chính dung nhập vào cái vòng này thật không dễ dàng.

Anh tốt với tôi, tôi tốt với anh, vậy thì cả hai cùng tốt.

Sau khi trở về, Tống Nhan hỏi Nhan Khê đồng nghiệp thế nào, cô đem các đồng nghiệp ra khoe một lần, thuận tiện nói rõ Kim đài trưởng rất chiếu cố cô.

Không tới hai ngày, còn chưa phát sóng "Những câu chuyện bên mình" mà đã tìm được nhà tài trợ, công ty Hải Dương.

Vì vậy ngày đầu tiên Nhan Khê chính thức đi làm, được đồng nghiệp nhiệt tình tiếp đãi, thậm chí còn có hẳn một phòng làm việc riêng, bàn ghế bên trong và máy tính đều là đều là đồ mới cả.

Đài truyền hình của Đế Đô có tổng cộng gần 10 tầng, đài truyền hình Đế Đô là Quang Thị một mình chiếm 4 tầng, bên trong còn có mấy phòng thu, người chủ trì đều là nhân vật nổi tiếng toàn quốc. Không giống với kênh số 8 đơn độc của Đế Đô, và kênh số 9 cùng ở một tầng, không có việc gì thì liền nhàn rỗi đánh muỗi.

Sau khi Nhan Khê tới làm, không quá vài ngày liền cùng đồng nghiệp ở hai kênh quen biết, bởi vì hai kênh này cộng lại, cũng chỉ có hơn 20 đồng nghiệp, có vài đồng nghiệp còn làm chung cho cả hai kênh. Hai người lãnh đạo lớn của hai kênh mặc dù được gọi là đài trưởng, nhưng thực tế là ở trong tòa nhà này, còn không bằng địa vị của những người lãnh đạo kênh khác.

"Tiểu Nhan, nội dung tập một của chương trình của chúng ta đã quyết định rồi," Trần Bội đem phương án đưa tới bàn làm việc của Nhan Khê, "Tập một nội dung về phương diện giao thông, nhưng cần em phải ra ngoài một chuyến, không sao chứ?"

Dù sao chị ta cũng tính xong rồi, tùy tiện quay mấy cái quy tắc giao thông của người đi đường hoặc của xe cộ, sau đó hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, ở trong chương trình nhấn mạnh tuân thủ an toàn giao thông có vai trò quan trọng như thế nào, kiểu gì cũng có thể mở được chương trình.

Phương án làm hết sức đơn giản, trong lòng Nhan Khê rất rõ, tổ chương trình cũng không có ý định làm chương trình này cho tốt, chỉ là ứng phó với yêu cầu của tổng đài mà thôi.

Cô nhìn phương án vài lần: "Không thành vấn đề. Chị Trần, em thấy chương trình này mấy nữa là phải phát sóng, không biết thời gian có kịp không?"

"Ôi," Trần Bội không quan tâm nói, "Chỉ cần đủ hình ảnh và tài liệu, hậu kì tùy tiện cắt một ít, liền xong ngay." Cô gái này mới từ trường ra nên kinh nghiệm đúng là chưa đủ, tiết mục giống này cũng không phải kéo dài một mảng lớn, có thể tốn bao nhiêu thời gian chứ.

"Hóa ra là như vậy." Nhan Khê cười cười, không tranh luận cùng Trần Bội, bày tỏ khôn khéo mới là tư thái của hậu bối.

Thấy Nhan Khê như vậy, Trần Bội ngược lại có chút áy náy, chị ta đành mềm lòng khuyên mấy câu: "Cái kênh này của chúng ta đã không có ai coi rồi, nếu không phải phía trên có chỉ tiêu cứng nhắc, kênh của chúng ta không chừng đã sớm đóng cửa rồi. Em cũng không cần quá sức, sau này có cơ hội, liền được điều lên phía trên thôi."

Ít khi chị ta nói nhiều như vậy, thấy Nhan Khê không nói gì, liền giảng giải với Nhan Khê những nơi cần ứng phó qua loa.

Sớm hôm sau, Nhan Khê cùng với một chuyên viên quay phim ra khỏi cửa, phương tiện giao thông mà đài cung cấp là một chiếc xe Van, phía trên có đánh dấu đài truyền hình Đế Đô thật to, phía sau có đánh dấu một số 8.



Thời tiết hơi nóng, Nhan Khê đung đưa cây quạt: "Anh Triệu, máy lạnh của xe này có phải có vấn đề không."

Triệu Bằng điều chỉnh ống kính một chút, nói với Nhan Khê: "Quen rồi là tốt thôi, kênh của chúng ta chỉ có một chiếc xe này để tác nghiệp thôi, tháng trước điều hòa đã hỏng một lần, vận khí của em tốt, đúng lúc điều hòa được sửa đó."

Nhan Khê móc gương ra soi soi mặt mình, may mắn đồ trang điểm của cô không thấm nước, không dễ bị nhòe, nếu không thì bây giờ mắt cô đã thành mắt gấu trúc rồi.

Triệu Bằng thấy cô soi gương, thở dài nói: "Trước kia lúc anh làm việc ở đài vệ tinh, cùng ra ngoài với một người chủ trì có chút địa vị, bên người đều phải mang theo thợ hóa trang và trợ lý..."

Hắn ngừng một lát, dường như không muốn nói tiếp nữa. Nhan Khê tưởng cảm xúc của hắn sa sút, không ngờ hắn đang mởcửa kính chụp liên tiếp một chiếc xe.

Bây giờ rất nhiều ngoại cảnh đều quay bên trong hiện trường thu âm, Nhan Khê đúng lúc nói: "Loại chụp ảnh trực tuyến này, lái xe giống như hành động của con cua vậy, vô cùng nguy hiểm, các bạn tài xế đừng nên học thói xấu này, chúng ta cùng lên xem một chút xem người bạn lái xe này là ai, thuận tiện cùng anh ta lãnh giáo một chút luật lệ giao thông."

Triệu Bằng quay đầu nhìn mắt Nhan Khê, không ngờ người mới này đã tìm được lời thoại, xem ra có chút kinh nghiệm.

Lúc sắp đuổi kịp xe riêng ở phía trức, đèn xanh còn dư mấy giây liền thành đèn đỏ, Nhan Khê lên tiếng lần nữa: "Các bạn lái xe còn phải ghi nhớ, có lúc thà chậm một chút, cũng không nên vượt đèn vàng, an toàn là trên hết."

Triệu Bằng tán thưởng nhìn Nhan Khê, lời của cô bình thường rất tiêu chuẩn, thanh âm êm dịu dễ nghe, tập này nếu cắt ở trong chương trình, cho dù mọi người không thấy mặt cô, cũng sẽ rất có cảm tình với cô.

Chỉ tiếc.... Không có mấy người xem chương trình của họ.

Mùa hè nóng bức, có người bề bộn nhiều việc, có người kế sinh nhai mà bôn ba, cùng vậy nhưng cũng có người đang hưởng thụ cuộc sống.

"Nguyên nhị," Trương Vọng chậm bước đuổi theo Nguyên Dịch, "Tiểu Vi vừa rồi có chút quá lời, tôi thay cô ấy xin lỗi."

Nguyên Dịch dừng bước nhìn về phía Trương Vọng, nhíu mày nói: "Trương Vọng, cậu cả ngày bị phụ nữ gây khó dễ trong tay, còn là đàn ông không vậy?"

"Ha ha," Trương Vọng xin lỗi cười nói, "Cô ấy là bạn gái tôi, tôi chỉ có thể làm vậy."

Lông mày Nguyên Dịch càng nhíu chặt hơn: "Cậu thế nào tôi mặc kệ, nhưng tôi là loại đàn ông gì, không cần cô ta phải đánh giá."

"Cô ấy tính cách nóng nảy, sau này bạn bè chúng ta tụ hội, tôi sẽ không mang cô ấy theo nữa, cậu đừng so đo với cô ấy." Trương Vọng cười đến hơi ngượng ngùng, hắn cũng không tới bạn gái của mình sẽ có mâu thuẫn với Nguyên Dịch.

"Tôi là đàn ông, tính toán với phụ nữ như cô ta làm gì." Nguyên Dịch nhìn Trương Vọng, cười nhạo một tiếng, "Dù sao sau này nếu như tôi tìm bạn gái, tuyệt đối sẽ không cho xách túi xách giày cho cô ấy. Vì phụ nữ, ngay cả khí khái đàn ông cũng không có, cậu cầm cái gì vậy?"

"Tôi cầm đồ của cô ấy," Trương Vọng nở nụ cười, "Đợi sau này cậu tìm được một người con gái mà mình yêu thật lòng rồi sẽ hiểu."

Xì.

Nguyên Dịch khinh thường cười một tiếng, cho dù anh muốn tìm bạn gái, cũng sẽ tìm một cô gái ôn nhu làm cho người khác hài lòng, cuộc đời của Nguyên Dịch anh, tuyệt đối không có khả năng xách túi cho con gái.

Thấy Nguyên Dịch hếch cằm, không để ý gì tới mình, Trương Vọng biết rõ anh không mang lời nói của mình để vào trong lòng.



"Được rồi, chỉ cần cậu vui là được," Nguyên Dịch không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, anh hơi không kiên nhẫn mà đút tay vào túi quần, "Tôi còn có việc phải xử lí, đi trước đây."

Biết Nguyên Dịch là người có gì nói đó, Trương Vọng cũng không giữ lại nữa: "Được, lần sau chúng ta lại tụ họp."

Nguyên Dịch gật đầu rồi xoay người đi, anh vừa mới vào chỗ để xe, liền thấy một chiếc xe riêng đang đi vào, tài xế còn chưa ngừng, lại có một chiếc xa Van tiếp tục tiến vào.

Trên xe Van đi xuống một nam và một nữ, nữ thì cầm micro, nam thì khiêng máy quay trên vai, hai người đi thẳng tới trước mặt chiếc xe riêng, đưa micro về phía người tài xế vừa bước xuống xe.

"Chào tiên sinh, tôi là phóng viên của kênh số 8 đài truyền hình Đế Đô..."

Nguyên Dịch dừng chân, ngẩng đầu nhìn nữ phóng viên đang nói chuyện, chẳng phải cô gái vừa đáng thương vừa điềm đạm đáng yêu đó sao?

Không hiểu sao anh có chút tò mò, cô gái này ngăn tài xế lại định nói cái gì.

"Tiên sinh, vừa rồi tôi thấy xe của anh không chỉ thỉnh thoảng ép xe khác để vượt lên, có lúc còn không bật đèn xin nhan để rẽ nữa, vô cùng lo lắng cho cách đi xe của anh, cho nên liền đuổi theo hỏi anh một câu," Nhan Khê đem micro đưa tới trước mặt tài xế, lộ ra chiêu thức mỉm cười ôn nhu của mình.

Tài xế thấy có người chặn ở trước mặt mình, vốn trong lòng đã có một bụng tức giận, nhưng nghe đối phương nói mình là phóng viên của đài truyền hình, giọng lại mềm mại êm tai, một bụng tức giận nhất thời giảm xuống.

Nghe thấy đối phương nói mình vi phạm luật giao thông, mặt người đàn ông có chút không được tự nhiên, hắn vụng trộm nhìn thoáng qua ống kính, hơi ngượng ngùng.

"Anh cứ yên tâm, chúng tôi đuổi theo chỉ muốn nhắc anh chú ý an toàn, mặt anh và biển số xe của anh chúng tôi sẽ làm mờ," Đoán được điều đối phương đang lo lắng, một câu của Nhan Khê liền xóa tan nghi ngại của anh ta, sau đó nói đến những hậu quả của việc không tuân thủ an toàn giao thông gây ra, cuối cùng lấy một tai nạn giao thông có thật để làm hồi kết.

Câu chuyện rất bình thường, nhưng bởi vì giọng cô quả thực có tính xúi giục, làm cho đại hán tài xế cao 1m8 này rất cảm động, thiếu chút nữa thì khóc luôn tại chỗ, sau đó hắn hướng tới ống kính để hối lỗi, còn hỏi Nhan Khê xem đứa bé sống sót trong câu chuyện cũ kia bây giờ thế nào rồi, hắn muốn quyên góp một ít tiền cho cậu bé đó.

"Tiên sinh cứ yên tâm, cậu bé đó đã được quốc gia nuôi dưỡng rồi, cuộc sống cũng không quá tệ, chỉ là không ai thay thế được địa vị của bố mẹ trong lòng cậu bé đó," Nhan Khê cười nhìn người đàn ông mặt đỏ tai hồng kia, "Hy vọng khi anh đi ra khỏi nhà, nhớ suy nghĩ cho người nhà của anh, mỗi ngày bọn họ đều đang đợi anh bình an trở về."

"Ra khỏi nhà vui vẻ, về nhà bình an, mặc dù là một câu hết sức bình thương nhưng," Nhan Khê cười đến cả khuôn mặt cũng dịu dàng, cả người tràn đầy vinh quang, "Nhưng tôi vẫn chúc anh như cũ, còn có trước máy truyền hình rộng lớn này trước người xem và bạn bè, chúc ra khỏi nhà thì vui vẻ, về nhà bình an."

Tài xế gật đầu liên tục, liên tục đảm bảo mình sau này mình nhất định sẽ sửa thói quen xấu này, không vi phạm quy tắc giao thông nữa, rồi xấu hổ rời đi.

Triệu Bằng tắt máy quay, quay đầu giơ ngón tay cái với Nhan Khê: "Tiểu Nhan, tài ăn nói của em rất giỏi." Bọn họ đi chuyến này, có thể kích động ân huệ của người chủ trì, chính là được tổ sư gia thưởng cơm.

Người mới này, có vài phần bản lĩnh thực sự.

Nhan Khê cười đến mặt đầy ngượng ngùng.

"Hổ thẹn hổ thẹn, quá khen quá khen rồi."

Nhưng thêm nhiều lời khen nữa cũng không sao, cô nhận được hết

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook