Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Cam Cần Dạy Dỗ

Chương 2: Chương 1.1

Hương Di

12/02/2018

"OMG, bên ngoài mưa to!"

Phát hiện ngoài cửa sổ đột nhiên mưa to rơi tí tách, tiến vào trong phòng họp cao cấp của công ty, giám đốc điều hành mở cửa chuẩn bị mở phiên họp kín, trên khuôn mặt xanh lét của mọi người hiện lên vẻ thảm hại.

Không phải là bởi vì không mang áo mưa, lo lắng sau khi tan việc sẽ bị ướt, mà là trong một ngày mưa lớn như vậy, sẽ xảy ra chuyện thậm chí còn khủng khiếp hơn so với chuyện bị ướt sũng.

"Hi vọng chờ một chút lúc tổng giám đốc bước vào, mưa to đã ngừng." Giám đốc Thái quản lý nhân sự, chắp tay trước ngực bắt đầu thành kính cầu nguyện.

"Anh không cần nằm mơ, cục khí tượng thông báo hôm nay trận mưa này sẽ kéo dài tới ngày mai." Giám đốc Hà phụ trách hành chính tổng hợp lắc đầu thở dài, đã chuẩn bị tâm lý xong.

"Ai, kéo rèm che, không để cho tổng giám đốc nhìn thấy bên ngoài trời mưa, không phải không có việc gì rồi sao." Giám đốc Diêu phòng tài vụ đề nghị ý nghĩ kỳ lạ.

Mọi người bên trong phòng họp ánh mắt xem thường tới kinh bỉ cô gái ngu ngốc.

"Cô cho rằng kéo rèm cửa sổ chỗ này, tổng giám đốc cũng không biết bên ngoài đang mưa sao?" Giám đốc Chung bộ phận R&D (nghiên cứu và phát triển) từ đầu cho cô ánh mắt kinh bỉ, rất hoài nghi người không có đầu óc như vậy, làm thế nào thăng lên chức giám đốc tài vụ.

Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của cô, làm như không biết mình có lỗi chỗ nào, giám đốc Vạn bộ phận kế hoạch tốt bụng nhắc nhở cô.

"Tổng giám đốc tới phòng họp, sẽ đi qua một con đường, đường kia khác cửa sổ chỗ này, cô có cách phái bọn họ đi che tất cả sao?"

Giám đốc Diêu sững sờ trả lời, "Chỗ đó lại không có rèm cửa sổ." Bảo cô che thế nào? Lấy báo và hồ dán sao.

"Vậy thì đúng rồi, cho nên, cô kéo rèm cửa chỗ này có tác dụng hay không?" Giám đốc Vạn rất có kiên nhẫn mà nói.

". . . . . . Vô dụng." Nghĩ thông suốt điểm này, Giám đốc Diêu như đưa đám rũ hai vai buông xuống.

Đang lúc bọn họ nói chuyện, có người mở cửa phòng họp ra, sắc mặt mấy người bên trong rét lạnh, không hẹn mà cùng khẽ ngừng thở, giống như sắp đối mặt với linh hồn quỷ dữ gì.

"Bắt đầu đi. Cuộc họp lần này do ai chủ trì?" Một người đàn ông mang vẻ mặt âm trầm bước vào phòng họp, liền có chút kinh người, đưa tầm mắt nhìn qua mọi người bên trong.

"Là tôi." Giám đốc Thái giơ tay, bắt đầu chủ trì cuộc họp.

Năm phút sau khi cuộc họp được tiến hành, xuất hiện người thứ nhất hy sinh.

"Giám đốc Dương, khi nào ông trở thành một con bò rồi, tùy ý để người khác dắt mũi ông đi?" Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa lạnh nhạt.

Giám đốc Dương phụ trách nghiệp vụ run run rẩy rẩy giải thích, "Bởi vì Triệu Minh là đại lý hợp tác mua bán lâu dài với chúng ta, cho nên tôi mới chịu đồng ý cho anh ta giá tương đối ưu đãi."

"Thật sao?" Giọng nói người đàn ông hơi nhẹ, giờ phút này giống như lạnh lùng trong trẻo., "Đại lý hợp tác với chúng ta lâu dài nhiều như vậy, có phải ông muốn cấp cho toàn bộ bọn họ giá ưu đãi không?"

"Dĩ nhiên không phải, bởi vì Triệu Minh mua nhiều hơn các đại lý khác nhiều , cho nên tôi mới giảm giá cho anh ta một chút vậy cũng không quá đáng."

"Giám đốc Dương, ông cho ông là một người kinh doanh tài năng sao? Ông nặng bên này nhẹ bên kia, nếu để cho các đại lý khác biết được chuyện này, mọi người cũng nháo muốn đối chiếu doanh số, đến lúc đó ông tính giải quyết như thế nào?" Giọng điệu của anh lạnh lùng đến khiến người ta thở không nổi.

Thần kinh giám đốc Dương căng thẳng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

"Tôi...tôi hiểu, tôi sẽ lập tức hủy bỏ giá ưu đãi cho Triệu Minh."

Tiếp đó, ngay cả người chủ trì cuộc họp giám đốc Thái cũng không thể may mắn thoát khỏi.

"Giám đốc Thái, gần đây ông rất thích ăn dâu tây phải không?"

"Không có ạ." Vẻ mặt giám đốc Thái khó hiểu, không hiểu vì sao Tổng giám đốc lại đột nhiên quan tâm tới sở thích của mình.

"Vậy sao ông có thể gây khó khăn với một lượng hàng hóa lớn kia vào đây, cả ngày chỉ nghĩ để lại mỗi dâu tây?"

"Tôi. . . . . ." Giám đốc Thái nhất thời á khẩu không trả lời được.



Sau đó, mỗi tên giám đốc lúc đang báo cáo, cũng khó thoát khỏi phê bình nghiêm khắc của anh.

Bên trong phòng họp, tràn ngập một cỗ áp suất thấp trấn áp người, tất cả mọi người đang cố sức nhịn.

Thật ra thì, bình thường Cam Nhĩ Khiêm cũng không khó chung đụng, nhưng chỉ cần nổi lên một cơn mưa, liền giống như có linh hồn quỷ dữ nhập vào thân anh, nháy mắt bàn thân thay đổi.

Không ai biết nguyên nhân, có người lén lút phỏng đoán, thật ra anh bị chứng rối loạn nhân cách, cho nên mỗi khi trời mưa, tâm tình của anh mới trở nên tồi tệ như thế.

Có người suy đoán, một ngày mưa to nào đó, nhất định có đã có chuyện gì xảy ra, cho nên anh mới ghét ngày mưa như vậy.

Cũng có người nói, người phụ nữ anh yêu, trong một ngày mưa vứt bỏ anh theo người đàn ông khác, cho nên mỗi khi gặp trời mưa thì tâm tình anh mới trở nên khó chịu như vậy.

Lời đồn có rất nhiều loại, chỉ có một số ít các người già mới hiểu nguyên nhân chân cính, nhưng những lão thành này không ai dám tùy tiện tiết lộ chuyện riêng của tổng giám đốc.

Cuộc họp kết thúc thì đã là sáu giờ rưỡi, trên mặt mỗi giám đốc đều như được đại xá, bằng tốc độ nhanh nhất rối rít rời phòng họp.

Nhìn bên trong phòng trống rỗng, đôi mắt Cam Nhĩ Khiêm hung ác nham hiểm liếc về phía ngoài cửa sổ nhìn mưa rơi không ngừng.

Thật lâu sau, anh mới đứng dậy rời khỏi công ty.

*********

"Chị, bên ngoài mưa lớn như thế, chị muốn đi ra ngoài sao?" Giang Tử Kỳ từ lầu hai xuống, phát hiện chị đang chọc cái ô bên cạnh, mặt mất hồn nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, cô đi chân trần, đạp trên sàn gỗ phong đi tới bên người chị.

Giang Tử Tự thu hồi ánh mắt, nhìn em gái, trên mặt mang theo nụ cười.

"Ừ, chị với Trân Trân có hẹn, hôm nay muốn gặp mặt." Trong tay cô chỉ có một chiếc ô đơn giản màu vàng nhạt.

"Trời mưa lớn như vậy, em lái xe đưa chị đi, hai người hẹn ở đâu?" Giang Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn thấy ngoài phòng mưa không nhỏ, quan tâm nói.

Cô nhẹ lay đầu."Không cần, Không phải em còn đợi đưa mẹ đi đến nhà dì sao?"

"Còn kịp, mẹ tám giờ mới chịu ra cửa. Em sợ là chị nhiều năm như vậy mới trở về, không quen đường."

Giang Tử Tự cười khẽ, "Ý định của chị là đến đầu hẻm đón tắc xi đi, em không phải lo lắng chị sẽ bị lạc đường."

"Vậy được rồi." Thấy chị kiên trì không muốn mình chở đi, Giang Tử Kỳ cũng sẽ không miễn cưỡng chị, đưa chị tới cửa.

Mở dù ra, Giang Tử Tự đi vào trong mưa to.

Đi tới đầu đường, bình thường luôn có thể thấy tắc xi màu vàng khắp nơi, hôm nay mặc cho cô vươn tay vẫy mạnh như thế nào cũng không có một chiếc xe nào đồng ý dừng lại, bởi vì trên mỗi chiếc xe đều đã chở khách.

Cô chỉ đành đi về phía trước, đi đến đầu đường tìm một chút xem, có chiếc tắc xi nào trống hay không.

Bầu trời đầy mây đen đột nhiên truyền đến một hồi sấm sét vang lên, thình lình làm cô hoảng hốt.

Vừa hoàn hồn, liền nhìn thấy cách cô ước chừng sáu mét, có một người đàn ông từ một chiếc xe màu đen bước xuống, trong tay anh ta cầm một chiếc ô màu đen, đang muốn mở ra.

Khi thân thể cao lớn của anh ta giọi vào trong mắt của cô thì ngực cô đột nhiên run lên một cái, không có suy nghĩ nhiều, vội vã trốn vào sau chiếc xe bên cạnh, cúi người xuống che lại bóng dáng của mình.

Cô hít thở mấy hơi thật sâu, trên ngực bằng phẳng trái tim đập có chút dồn dập.

Một lát sau, cô khẽ thò đầu ra, theo dõi người đàn ông có rời đi không, ánh mắt quan sát khắp nơi, không có thấy bóng dáng cao lớn kia, cô lúc này mới thong thả từ sau xe bước đi, lắc tay thì thầm, "Mình đang làm gì vậy? Giống như người không muốn nhìn thấy!"

Hơi thở trong lòng rối loạn sau đó bình thường lại, rốt cuộc nhìn thấy một chiếc tắc xi trống, cô vội vã đưa tay chặn lại, mơ hồ nghe giống như có người gọi tên cô.

Cô ngồi ở ghế sau, thoáng quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông cô cho là đã rời đi, đang cất bước đuổi theo, giống như bộ dạng nhiều năm trước khi cô rời khỏi Đài Loan.

Trong lòng cô chấn động, vội vàng nhờ tài xế.



"Bác tài, làm phiền đi nhanh một chút."

"Người kia đuổi theo cô sao?" Tài xế nghiêng mắt nhìn trong kính chiếu hậu có một người đàn ông đang đuổi theo bọn họ.

". . . . . . Ừ." Cô khẽ vuốt cằm.

Tài xế đại ca không có hỏi nhiều nữa, đạp chân ga, không lâu đã để anh lại xa phía sau, làm cho người đàn ông không có cách nào đuổi theo nữa.

Giang Tử Tự thở khẽ một hơi, ánh mắt không có mục tiêu nhìn mưa bên ngoài cửa sổ.

Ngay lúc tim cô còn đập mạnh và loạn nhịp hoảng hốt thì đi tới nhà hàng, sau khi cô đi vào, liền nhìn thấy có người vẫy tay về phía cô.

Cô vừa đi đến gần, Kha Trân Trân liền cho cô một cái ôm niềm nở.

"Tử Tự, người chết tiệt này, mấy năm nay làm tớ nhớ muốn chết !"

Một người bạn tốt khác Tô Dung Ngọc cũng nhiệt liệt ôm cô.

"Hoan nghênh trở lại, Tử Tự."

Sau khi hai người ngồi xuống đối diện nhau, Giang Tử Tự mỉm cười quan sát họ.

"Mấy năm không gặp, hai người các cậu lại trở nên hấp dẫn quyến rũ, tớ thậm chí không nhận ra." Trước kia hai người bạn tốt này đều là cả người T shirt, quần jean cách ăn mặc tùy tiện, giờ phút này hai người trang điểm son phấn nhẹ, mặc mỗi một chiếc váy vừa vặn, mười phần ra dáng thiếu nữ.

Dung Ngọc cười yếu ớt, hât tóc xoăn ra sau tai, chống cằm nhìn cô.

"Ngược lại cậu, rõ ràng một chút cũng không thay đổi." Cô vẫn nuôi tóc dài ngang vai, toàn thân phối hợp bộ đồ đơn giản áo sơ mi cùng quần dài, phong cách đơn giản vẫn như năm đó, không có thay đổi gì.

"Chính là phảng phất, giống như thời gian chỉ qua năm ngày, mà không phải năm năm, một chút thay đổi cũng không có." Kha Trân Trân tiếp tục nhắc đi nhắc lại, "Cậu nha, nhiều năm như vậy, cũng không biết trở lại xem chúng tôi, thật quá đáng!"

"Thật xin lỗi, bởi vì ở bên kia rất bận, trừ đi học còn phải kiêm chức đi làm, cho nên mấy năm này vẫn chưa trở về." Giang Tử Tự áy náy nói.

Dung Ngọc quan tâm hỏi cô, "Tử Tự, mấy năm nay cậu ở bên đó có khỏe không?" Năm đó sau khi cô vội vàng rời khỏi Đài Loan, liền cắt đứt tất cả tin tức, không liên lạc lại cho họ, cho đến ngày trước khi cô trở về, mới chủ động hẹn gặp bọn họ.

Giang Tử Tự sau khi tự mình ăn đơn giản, gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm, cậu và Trân Trân thì sao?Đang làm việc hay vẫn còn đi học?"

Kha Trân Trân trả lời, "Tớ đang làm việc, Dung Ngọc vẫn còn đang học nghiên cứu ở viện, cái người này lần này trở lại tính làm gì, sẽ không đi nữa chứ?"

"Ừ, sẽ không. Trước đây tớ làm việc ở tập đoàn Bách Sĩ ở nước Anh, lần này đặc biệt được gọi về chi nhánh tập đoàn Bách Sĩ ở Đài Loan." Năm đó ước định kỳ hạn năm năm một lần, cô liền lập tức chuẩn bị hành trang trở về quê hương mình sinh ra và lớn lên, không muốn nán lại tha hương thêm một ngày.

"Ô, Tử Tự, mặt của cậu dính cái gì bẩn rồi, tới gần một chút, tớ lau giúp cậu." Dung Ngọc cầm khăn giấy ướt lên, giúp cô lau vết bẩn trên mặt.

"Cám ơn, có thể là dính vào lúc núp ở phía sau lúc nãy ." Giang Tử Tự không suy nghĩ bật thốt nói lên.

"Cậu núp sau xe làm gì?" Kha Trân Trân không hiểu hỏi.

Đôi mày thanh tú của cô nhẹ nhíu lại, im lặng một lúc mới nói.

"Lúc tớ ra đây. . . . . . Gặp anh ta."

"Anh ta. . . . . ." Kha Trân Trân sững sờ, sau đó bừng tỉnh hiểu ra trợn to mắt."Cậu nói là Cam Nhĩ Khiêm?Vậy anh ta có thấy cậu không?"

"Có thể. . . . . . Thấy được." Nếu không cũng sẽ không điên cuồng đuổi theo xe cô ngồi, cá tính của anh xem ra hình như hoàn toàn không thay đổi.

"Vậy anh ta không nói gì sao?" Kha Trân Trân nhíu mày.

Giang Tử Tự khẽ gật đầu một cái, "Anh ta không có cơ hội nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Cam Cần Dạy Dỗ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook