Nhật Quang Ái Nhân

Chương 46: Mỹ nhân ước hẹn

Thiên Nhai Chi Dực

23/04/2013



Cùng Mộ Dung Danh ở chỗ này đàn xong khúc nhạc, vẫn đang không có gì thu hoạch, hơn nữa lúc chiều sinh ra kỳ quái cảm xúc, Mộ Dung Linh trong nội tâm rất khó bình tĩnh trở lại, càng muốn tìm được cái gì, thế nhưng mà một khúc kết thúc lại vẫn không thu hoạch được gì, muốn đem cảm giác không thoải mái buổi chiều quên đi, nhưng là khuôn mặt thân thiết mà sáng lạn tươi cười của Dương Quang lại thỉnh thoảng thoáng hiện trong đầu, không phai được.

Dưới tình huống tâm phiền ý loạn, nên đã quên đem cửa phòng âm nhạc đóng lại, đi thẳng đến bên ngoài cao ốc mới nhớ lại, vì vậy cùng với Mộ Dung Danh quay lại.

Thật không ngờ mới vừa lên đến lầu hai thì chợt nghe đến tiếng Pianotrong phòng học truyền ra , diễn tấu cùng một tiếng ca tràn đầy đau thương tưởng niệm , mà là trọng yếu hơn là, đây chính là nàng tìm kiếm cảm xúc âm nhạc nhưng vẫn chưa tìm ra gọi la “nhạc tâm”.

Yên lặng đứng tại cửa ra vào, nghe tiếng ca tràn đầy sức cuốn hút , Mộ Dung Linh ngây dại.

Phục hồi tinh thần lại thời điểm, phía trước Piano đã không có người, kinh kêu một tiếng Mộ Dung Linh chạy tới hành lang, chỉ thấy bóng lưng cao lớn biến mất ở cuối hành lang.

Mộ Dung Danh không nói thêm nhanh chóng phóng ra ngoài, hắn chưa từng thấy Mộ Dung Linh kinh hoảng như vậy, biết rõ vừa rồi người kia rất trọng yếu, cho nên hắn lao ra thời điểm toàn lực triển khai thân pháp, cùng tên rời cung không có gì khác nhau.

Thế nhưng mà lúc trở lại thì cái mủi tên này lại uể oải cúi thấp đầu, "thôi bỏ đi, hắn cũng không phải người bình thường. " có thể làm cho đạt được võ công chân truyền Mộ Dung gia ,Mộ Dung Danh đuổi theo không kịp thì không nhiều lắm, bất quá những lời này bao nhiêu cũng có chút khoe khoang thành phần...

Mộ Dung Linh nhưng vẫn là ngơ ngác nhìn về phía Dương Quang biến mất, đối với Mộ Dung Danh nói xem như không nghe thấy, trong nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh...

Sau khi điều chỉnh tốt tâm tình , lúc Dương Quang trở lại ký túc xá còn không xem là muộn, Nghiêm Đông mấy người cũng ở tại ký túc xá lên mạng chơi trò chơi, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng bi thảm kêu to, quả thực chính là một bầy gia súc

Thấy Dương Quang vào cửa, Nghiêm Đông cũng không quay đầu lại nói: "Ah Quang, vừa rồi có một mỹ nữ tìm ngươi, đánh điện thoại di động cho ngươi thì không được. "

Dương Quang buổi chiều bởi vì đi thư viện nên tắt máy, về sau cũng quên mở máy.

Vi Lương quay đầu lại cười nói: "Nếu như là hướng ngươi thổ lộ đấy, vậy vì ngươi vô cớ tắt máy thì cực kỳ bi thương a! "

Dương Quang nghi ngờ nói: "Mỹ nữ? Người nào a? "

Tiếu Hoài Thành lúc này mới nói: "Chúng ta cũng không nhận ra, bất quá hẳn là ngành chúng ta đó. "

Dương Quang suy nghĩ một chút cũng nghĩ không ra, cũng không quan tâm nó, dù sao nếu có chuyện thì nàng cũng gọi lại.

Vừa nghĩ như vậy thì điện thoại ký túc xá vang lên.

Vi Lương lập tức lẻn đến bên cạnh điện thoại, vượt lên trước nhận điện thoại, nghe xong hai câu sau thì mập mờ nhìn Dương Quang, học trong điện thoại thanh âm âm nhu nói: "Xin hỏi Dương Quang trở về rồi sao ~~~" khiến cho ba người da gà nổinhư măng mọc sau mưa mãnh liệt hướng ra phía ngoài bốc lên.

Dương Quang tiếp nhận điện thoại, "Xin chào, ta là Dương Quang. "

Ống nghe trong truyền đến một thanh âm dễ nghe : "Dương Quang sao? Biết ta là ai không? "

"Cái này... Có chút khó khăn. " nghe thanh âm bên trong đã có chút ít biến đổi, hơn nữa cái thanh âm này rõ ràng có chút làm bộ hương vị, cho nên Dương Quang cũng nghe không hiểu.

"Ta là Trữ Hải Cầm, không nhớ sao? "

"Ah! Nhớ rõ rồi, như thế nào? Có chuyện gì sao? "

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là việc lần trước còn không có cám ơn ngươi, cho nên muốn mời ngươi ăn một bữa cơm, không biết có thể hân hạnh được đón tiếp ngươi sao? "

Dương Quang nghe nguyên lai là muốn mời ăn cơm, cũng không có cái lý do gì cự tuyệt, cười nói: "Tốt, có người mời ăn cơm ngu gì không đi? "

Trữ Hải Cầm thấy dễ dàng như vậy, hết sức cao hứng, "Vậy thì tốt, khoảng sáu giờ ngày mai ta đến lớp tìm ngươi. "

Dương Quang đáp ứng rồi cúp điện thoại, quay đầu lại phát hiện ba người đều là đem lỗ tai kéo gần điện thoại, tay tuy nhiên vẫn còn trên máy vi tính đánh chữ, bất quá mấy chữ đánh ra không có nghĩa gì.

Vừa thấy hắn quay đầu lại thì lập tức quay đầu giả bộ như bề bộn nhiều việc , mà ngay cả ngu ngốc đều có thể thấy được ba người diễn trò.



Dương Quang buồn cười nói: "Làm gì như làm trộm vậy? Chỉ là lần trước ta giúp Quách Sảng lớp hắn châm cứu một ít nữ sinh, cho nên vì cám ơn ta mà mời ta ăn bữa cơm mà thôi. "

Vi Lương lập tức quay đầu, hưng phấn nói: "Nguyên lai là có mỹ nữ muốn lấy thân báo đáp a, chúng ta ah Quang quả nhiên là mị lực vô song ah ~ "

Dương Quang một cước đem hắn từ trên ghế đá xuống , sau đó đi tắm rửa , Nghiêm Đông lại cười ha ha nói: "Ta nhìn ngươi là đốt đèn lồng bên trên nhà xí. " Tiếu Hoài Thành lập tức phối hợp nói: "Nói như thế nào? "

"Muốn chết! " Nghiêm Đông cùng Tiếu Hoài Thành hai người nhìn Vi Lương đang xoa nắn mông cười nói.

Buổi chiều ngày hôm sau vừa mới tan học, Trữ Hải Cầm xuất hiện ở cửa ra vào lớp Dương Quang, nam sinh trong lớp học bắt đầu nóng nảy.

Hôm nay nàng mặc chính là một bộ váy liền áo màu xanh da trời , trên chân mang đôi giày cao gót màu hồng, trên cổ còn đeo dây chuyền màu tím, làm cho da thịt nhìn càng thêm trắng nõn; trên mặt có hóa trang qua, hiển nhiên là trải qua tỉ mỉ ăn mặc, phối cộng thêm nụ cười mê người, quả nhiên so hoa càng đẹp.

Dương Quang dọn dẹp đồ vật, cười đón đi ra ngoài, Lâm Gia thấy người ngồi cùng bàn được một cô gái xinh đẹp hơn mình gọi ra, lập tức quay đầu lại hỏi Nghiêm Đông nói: "Người kia là Dương Quang bạn gái sao? "

Nghiêm Đông cười đến rất thần bí: "Rất khó nói ah. "

Lâm Gia nhăn lại lông mi nói: "phải hay không phải, có gì khó nói? "

Nghiêm Đông ha ha cười nói: "Bây giờ không phải là, bất quá về sau sẽ rất khó nói. "

Dương Quang cùng Trữ Hải Cầm sóng vai trên đường đi tới.

Trữ Hải Cầm hỏi: "Chúng ta đi ăn cái gì a? "

Dương Quang cười nói: "Ngươi mời khách, đương nhiên là nghe lời ngươi. "

Trữ Hải Cầm nghĩ nghĩ mới nói: "Không bằng t đi trường học "Hàng rào trúc ba" a, như thế nào đây? "

"Có ăn là được, ta không có ý kiến. " Dương Quang đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, kỳ thật hắn là người rất dễ ăn, bất quá ăn lại không phải rất tinh, yêu cầu không cao, chỉ cần là ăn ngon chính là hắn thích , không cần cái gì sắc ,hương vị đẹp.

Kỳ thật nếu nói về thức ăn, càng quý chưa hẳn là càng ăn ngon, những thứ đắt tiền thực chất là có tính an ủi, tỷ như ngươi ăn phần món ăn một bữa mười vạn , sau đó có thể đối với người bên cạnh nói mỗi ngày ta đều ăn những thứ kia đắt tiền, kỳ thật những thứ này bên ngoài bán vài chục đồng tiên a.

"Nguyên lai ngươi dễ dàng như vậy thỏa mãn à? " Trữ Hải Cầm che miệng cười khẽ.

"Thấy đủ thì thõa mãn thôi. " Dương Quang cũng học bộ dáng của nàng che miệng cười khẽ.

Hai người tùy tiện trò chuyện, rất nhanh đã đến hàng rào trúc ba.

Nam An đại học tuy nhiều mỹ nữ, nhưng là đẳng cấp như Trữ Hải Cầm thì không có mấy a, mọi người bởi vì thường xuyên nhìn thấy mỹ nữ, cho nên sẽ không xuất hiện như trong tiểu thuyết vừa nhìn thấy mỹ nữ liền xông tới, nhưng là có nhiều người nghị luận a.

Dương Quang đối với tình huống như vậy xem như la không thấy , đối với thường xuyên cùng Lê Thải Dĩnh loại cao cấp mỹ nữ này sống chung một chỗ mà nói, chuyện như vậy cũng sớm đã thành thói quen, huống hồ hắn bản chính là một người không dễ bị ngoại giới quấy nhiễu .

Dựa theo bản thân của hắn mà nói , thì là, xem thì xem, chẳng lẽ còn có thể làm ngươi mất đi một miếng thịt à?

Lần này Trữ Hải Cầm đem Dương Quang dẫn tới lầu hai hàng rào trúc ba , Dương Quang là lần đầu tiên đến tầng 2, lên tới đây mới phát hiện ở đây cùng Vi Lương nói cũng không khác nhau mấy, rất là lịch sự tao nhã, đến nơi này có thể nói rõ một cái đạo lý, có thể khoác lác nhưng vẫn dựa theo thực tế đó, bất quá hắn nói như thế cũng không phải là lương tâm phát hiện mà là vì về sau có thể làm cho càng nhiều người tin tưởng hắn khoác lác mà nhận biết.

Hai người tìm một cái chỗ ngồi gần cửa sổ, mặt đối mặt ngồi xuống.

Trữ Hải Cầm lại để cho Dương Quang đến gọi, hắn một chút cũng không khách khí, cầm qua menu gọi mấy món ăn nổi tiếng, Trữ Hải Cầm cuối cùng chỉ là bổ sung một chai rượu đỏ.

Rượu và thức ăn dọn ra, Trữ Hải Cầm vốn là cảm tạ Dương Quang lần trước giúp nàng, sau đó hai người hàn huyên tình hình gần đây.

Thấy mặt bàn nhiều đồ ăn như vậy đã đi hơn phân nửa, Trữ Hải Cầm giơ lên chén rượu cùng Dương Quang nhẹ nhàng đụng một cái, nhấp thoáng một cái rồi nói: "Nguyên lai ngươi ăn nhiều như vậy a? "



Dương Quang cười nói: "Ta lúc nhỏ đói nhiều hơn, cho nên trưởng thành đặc biệt thích ăn, cũng đặc biệt ăn nhiều, bất quá muốn nói bình luận về thức ăn mà nói..., vậy thì không tới phiên ta rồi, những người của các đại gia tộc mới rành về khoảng này. "

"Ngươi khi còn bé sống rất khổ sao? "

"Không có, chỉ làta là ở cô nhi viện lớn lên, cho nên ăn không quá no bụng mà thôi. " Dương Quang tươi cười cũng không có vì chủ đề như vậymà ảm đạm.

Trữ Hải Cầm nhưng thật giống như đối với cái này rất cảm thấy hứng thú, lập tức hỏi: "Vậy ngươi về sau có hay không người nhận nuôi a? "

"Không có. Tại sao có thể có người nhận nuôi ta? Khi đó ta rất xấu xí bẩn thỉu a. "

"Ta nghe nói cô nhi viện kia bị phá hủy phải không? Không ai nuôi ngươi làm sao bây giờ? " Trữ Hải Cầm hỏi tiếp.

Dương Quang kỳ quái nhìn nàng một cái, nói: "Lúc kia ta đã có thể chính mình nuôi sống chính mình rồi. "

Trữ Hải Cầm cũng cảm nhận được mình thất thố, lập tức nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, ngươi như vậy có bản lãnh, có nghĩ qua về sau nên làm gì không? "

"Không có ah, vội vả như vậy làm gì, ta mới là năm thứ nhất đại học thôi. " Dương Quang cười nói.

"Cũng không thể nói như vậy a, rất nhiều người đều là đại học thì bắt đầu sự nghiệp của mình rồi. Như thế nào đây? Nếu như ngươi có chủ ý..., ta nói không chừng có thể trợ giúp ngươi nha. " Trữ Hải Cầm thăm dò nói.

Dương Quang cười cười, vừa muốn nói chuyện, điện thoại di động của mình vang lên, Dương Quang nói một tiếng xin lỗi tiếp di động .

"Này, Thải Dĩnh tỷ có chuyện gì sao? " là Lê Thải Dĩnh gọi điện thoại tới.

"Ah Quang, ngươi ở đâu đâu vậy? " thanh âm ôn nhu của Lê Thải Dĩnh theo ống nghe truyền tới.

"Ta cùng Trữ Hải Cầm đang dùng cơm đây này. " Dương Quang một điểm giấu diếm ý tứ đều không có, viêc về Trữ Hải Cầm cũng đã nói với Lê Thải Dĩnh.

"Hừ, nguyên lai chạy tới cùng mỹ nữ ăn cơm! Vốn còn muốn buổi tối hôm nay mời ngươi ăn cơm đấy! " Lê Thải Dĩnh nói lời này lộ ra một ít ê ẩm mùi vị.

"Như vậy ah, vậy thì thật là lỗ lớn rồi, ngươi sớm một chút nói nha, ta sớm biết như vậy thì hôm nay ai mời cũng không đi a. " nói xong hướng Trữ Hải Cầm cười nhìn, Trữ Hải Cầm cũng cười đáp lại.

"Hừ, ngươi nói cũng hay a. " Lê Thải Dĩnh vốn giúp Dương Quang việc làm, hứng thú bừng bừng gọi Dương Quang đi ăn cơm thuận tiện nói cho hắn biết tin tức này, thật không ngờ đã ăn, hơn nữa cùng một mỹ nữ a, tuy nói Dương Quang không có gì sai, nhưng là Lê Thải Dĩnh chỉ có người khác mời nàng không có nàng mời người khác ăn cơm , đối với điểm này vẫn sẽ có một chút khó chịu, nhưng mà đối với Dương Quang nàng lại không phát ra cái gì tức giận, bị hắn câu nói đầu tiên liền xong rồi.

Dương Quang nghe giọng nói của nàng hòa hoãn, biết rõ nàng cũng không phải là thực tức giận, nói: "Chúng ta ngày mai cùng một chỗ ăn có được hay không, bất quá vẫn là ngươi mời ah. "

Lê Thải Dĩnh "phụt" cười nói: "Quỷ hẹp hòi, vẫn không quên ta mời khách a! Tốt rồi, ngày mai thì ngày mai mời. "

"vậy thì tốt, chuyện cụ thể buổi sáng ngày mai chạy bộ lại thương lượng. "

"Vì cái gì buổi sáng ngày mai nói? Ngươi muốn đi cùng mỹ nữ có đúng hay không? " Lê Thải Dĩnh cố ý bất thiện nói.

"Đúng vậy a, mặc dù là nàng mời ta, nhưng là ta cũng không thể quá thất lễ a. " thật không ngờ Dương Quang thật đúng là dám nói.

Lê Thải Dĩnh còn là lần đầu tiên nghe được có nam nhân dám tại trước mặt nàng nói muốn đi cùng một mỹ nữ khác đấy, nhưng là đối với Dương Quang nói như vậy, cũng không thấy tức giận, ngược lại cảm thấy hắn rất chân thành, bất quá một chút ê ẩm vẫn phải có, cho nên quyết định muốn nho nhỏ trừng phạt hắn một phát.

"Tốt! Vốn có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi, hiện tại ta không nói cho ngươi , chính ngươi từ từ ăn a, hừ. "

Dương Quang buồn cười nói: "Tin tức tốt? Tám phần là giúp ta tìm được việc làm a. "

"Ngươi... Làm sao ngươi biết hay vậy? " Lê Thải Dĩnh lại càng hoảng sợ, tin tức này nàng cũng là vừa vặn mới được đấy.

"Đương nhiên là chúng ta lòng có linh tê rồi. " Dương Quang cười hắc hắc nói, "Tốt rồi, đợi lát nữa ta lại gọi cho ngươi , trước như vậy a. "

"Tức chết người đi được... Vậy được rồi, đi cùng tiểu mỹ nhân của ngươi a. " Lê Thải Dĩnh cũng không phải không biết làm người, chỉ là đối với Dương Quang, khó tránh khỏi có nhiều một ít tiểu tính tình, cuối cùng còn muốn sặc hắn một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Quang Ái Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook