Nhạn Phi Thế Thân Của Tà Vương

Chương 8: Lễ vật của bạo quân

Hướng Vũ Tuyết

06/03/2017

Tuyết rơi suốt một đêm, Tuyết Dạ trằn trọc không ngủ, rốt cục đợi đến phía chân trời hiện lên ánh sáng, mặt trời nhô lên ở phương đông.

Rửa mặt qua, Vân Thư cầm lược ngọc bích nhẹ nhàng thay nàng chảy vuốt những sợi tóc. Tóc nàng quả thực mượt mà, tựa như sa tanh (lụa) mềm mại tốt nhất, cầm trong tay, thấm lạnh như tơ.

Lấy từ trong tráp, Vân Thư cầm lấy một cây trâm kim phượng dưới ánh sáng mặt trời, sáp nhập cùng những sợi tóc tối đen như mực của Tuyết Dạ.

Phượng sai có tứ vĩ, là song phượng đoạt châu. Phượng vĩ kết lại từng hạt từng hạt châu ngọc, chỉ cần nhẹ nhàng cài trên đầu, hoàn thúy đinh hương.

Nhìn chằm chằm dung nhan tái nhợt, Tuyết Dạ lắc lắc đầu, đem cây trâm đang cài trên đầu hạ xuống, lại lấy ra trong hộp một chiếc trâm ngọc lưu ly, phía đầu tỏa ra ánh sáng nhẹ.

Tuy là kiểu tóc mộc mạc đơn giản, lại tô điểm tuyệt thế dung nhan tỏa ra kiều mỵ, thanh nhã như sen, tươi mát như lan, nữ tử như vậy, thật khuynh quốc khuynh thành a, diễm tuyệt khó cưỡng. Vân Thư thở dài, không khỏi vì nương nương tiếc hận.

Giai nhân như thế, nên để nâng trên tay mà che chở, trìu mến, e dè sợ gặp thương nát, nhưng là Hoàng thượng, lại không biết quý trọng. Thử hỏi trên đời này, có bao nhiêu vưu vật như vậy, có thể nhượng Hoàng thượng đạp hư đâu.

Thức ăn sáng được mang lên, ước chừng chiếm hết một bàn. Hương vị cháo ngọt ngào, ăn sáng mỹ vị, nhìn một bàn lớn phong phú món ngon, nàng bỗng dưng hoảng hốt một chút.

Nơi này kỳ thật tốt lắm, nguyệt cung thanh tịnh, chưa từng có người đến quấy rầy, nàng có thể thực yên lặng ngắm tuyết, thưởng tuyết,tựa như trong sơn cốc giống nhau, yêntĩnh lại an bình.

Chính là, có tên ác ma kia, thiên đường cũng biến thành địa ngục. Từ ngày hắn đánh hai bạt tay ấy, hắn liền không xuất hiện. Có lẽ, hắn đã muốn đem nàng quên đi, hoàng cung lớn như vậy, phi tử của Hoàng đế nhiều như vậy, nàng an phận ở một góc, tên bạo quân kia có lẽ đã không nhớ nổi nàng.

Quên là tốt, tốt nhất cả đời cũng không cần nhớ lại, như vậy, nàng liền có thể nghĩ biện pháp chạy khỏi nhà giam này.

Nghĩ như thế, tâm tình của nàng nhất thời vui sướng, hơi ngẩng đầu, đối với Vân Thư nói “Ngươi cũng cùng ngồi xuống đi”.

Vân Thư ngẩn ra, lập tức cuống quýt quyết liệt từ chối “Vạn vạn không thể, nô tỳ thân phận thấp hèn, có thể nào cùng nương nương ngồi chung một bàn”

Nàng có chút kỳ quái, nô tỳ cũng là người phân cái gì cao quý thấp hèn đâu?

“Ta cho ngươi ngồi xuống, không cần chọc ta tức giận” Nàng biết, chính mình nếu tức giận, nữ tử này nhất định sẽ thất kinh.

Quả nhiên, Vân Thư nơm nớp lo sợ một bên ngồi xuống, nhoẻn miệng cười như hoa như nắng xuân tháng ba.



Nàng thậm chí còn vì Vân Thư kia thụ sủng nhược kinh, nàng không khỏi lộ ra một chút ý cười nghịch ngợm “Vân Thư, đừng coi ta là nương nương, tỷ muội chúng ta tương xứng là tốt rồi”. Đôi mắt nàng mãn nguyệt, vui sướng, nói cười vui vẻ.

Vân Thư cả kinh nhảy dựng người, cuống quýt quỳ xuống “Nương nương, điều này không hợp cấp bậc lễ nghĩa”.

Thật đáng ghét, cái gì đều là cấp bậc lễ nghĩa, cấp bậc lễ nghĩa, nàng thích cùng nàng ta làm bằng hữu, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?

Nàng chậm rãi đứng dậy “Ngươi cứ thế này, ta sẽ rất khó khăn”

Vân Thư có chút khó hiểu, càng có nhiều nghi hoặc. Nữ tử trước mắt, xinh đẹp động lòng người như trước, nhưng cùng với lúc trước, xác thực không đồng nhất, nương nương ở bên ngoài đến tột cùng đã xảy ra cái gì?

Quý phi trước kia, tuy rằng cũng đau buồn thay nàng, nhưng tuyệt đối không biết dùng loại ánh mắt bình thản này nhìn nàng, đó là một loại quan tâm bằng hữu, tỷ muội che chở, không có quý tiện, không có tôn ti.

“Nương nương” Nàng cảm động, nước mắt liền rơi xuống.

“Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì a!” Nàng cười, thay Vân Thư lau nước mắt.

“Nương nương, về sau mặc kệ phát sinh cái gì, nô tỳ đều đem hết toàn lực bảo hộ nương nương, cho dù là muốn mạng nô tỳ, nô tỳ cũng sẽ không tiếc!” Ngực càng phập phồng, nàng quỳ xuống, cơ hồ mang theo khóc nức nở nói.

“Ai nha, ngươi làm cái gì vậy?” Tuyết Dạ mạnh mẽ đem Vân Thư nâng dậy, hơi giận dữ “Không phải nói sao, chúng ta là tỷ muội, làm gì có những lời khách khí đó. Đến, ta đưa cho ngươi cái này giống nhau”

Nàng nói xong, đem một miếng ngọc thạch trong lòng đưa ra, màu tím huỳnh quang, mang theo ánh bạc thản nhiên lấp lánh, đẹp mắt đến cực điểm. Đây là năm nàng mười tuổi ở trong sơn cốc nhặt được, bởi vì cảm thấy đẹp mắt liền kết dây thừng tạo thành trang sức.

Màu tím ngọc thạch kia đẹp đến không giống phàm vật, Vân Thư nhìn nữ tử thanh nhã trước mắt, run run tiếp nhận gói màu tím ngọc thạch kia.

“Được rồi, đừng nhìn nữa, để ta đeo cho ngươi” Tuyết Dạ lấy ngọc thạch, thay Vân Thư đeo vào.

Đột nhiên, nhớ tới sư phụ vì chính mình hạ một mộc bài khi có biến, trái tim hơi hơi loạn nhịp, ngón tay theo đó run lên, nút thòng lọng thành một cái nút thắt.

“Ai nha, kết thành nút thắt rồi a” Nàng ảo não nói, muốn lấy kéo ra một lần nữa kết lại.



Vân Thư vội vàng xoay người nói “Không cần nương nương, Vân Thư về sau vẫn mang theo nó, không bao giờ tháo xuống” Nhìn đến thần sắc Vân Thư như hài đồng, nàng không khỏi mỉm cười.

Lúc này, nghe thấy ngoài cửa có thanh âm cung nữ hơi kinh ngạc “Ngươi là từ đâu chạy đến, mau làm đi, đừng kinh động đến nương nương”.

Nàng mi tâm hơi nhíu, theo sát đi ra ngoài điện.

Trên tuyết, vài cung nữ đang truy đuổi một con thỏ màu trắng, xem thỏ bạch kia động tác chạy khó khăn, dường như là đã bị thương đi.

Cung nữ thấy nàng đi ra, đều dừng truy đuổi, hướng nàng hành lễ.

Nàng cũng không để ý, chính là bước nhanh lên trước, cúi xuống đem thỏ bạch ôm trên tay, đối với Vân Thư đứng một bên nói “Có dược trị thương không?”

“Có, nương nương, người đợi chút, nô tỳ đi lấy” Vân Thư nói xong, xoay người rời đi.

Đợi trong chốc lát, Vân Thư mang theo một cái hộp gỗ trở về, Tuyết Dạ mở ra, phát hiện bên trong hộp có một ít dược trị thương, mặc dù có chút tò mò nhưng vẫn là không nói ra.

Sau khi băng bó cẩn thận thỏ bạch, nàng nhìn thỏ bạch, cười yếu ớt thản nhiên. Không biết vì sao, nàng nhìn ánh mắt màu đỏ của nó, bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc, đỏ tươi như vậy, nàng tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào.

Suy nghĩ miên man, con thỏ trong lòng cả kinh, đột nhiên bắt đầu giãy giụa, nàng trong phút chốc hoàn hồn, thỏ bạch cũng đã nhảy khỏi lòng bàn tay của nàng, cấp tốc hướng phía trước phóng đi.

Nàng theo sát phía sau, đến ngoài cửa đại điện, một đôi giày thêu rồng mạ vàng đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Nàng nâng mắt liền nhìn thấy, thỏ bạch kia nàng chỉ vừa băng bó thỏa đáng, đang ở trong tay Hiên Viên Kỳ Ngọc gian nan giãy giụa.

“Nguyệt nhi, xem ra thân thể ngươi đã muốn khôi phục, thỏ bạch này, xem như là trẫm đưa cho ngươi làm lễ gặp mặt đi” Hiên Viên Kỳ Ngọc lộ ra mỉm cười làm người kinh hãi, chậm rãi đi về trước hai bước.

Tuyết Dạ hai tay đan nhanh, một loại hơi thở lãnh liệt phảng phất như tử thần, hướng nàng thổi đến.

Hiên Viên Kỳ Ngọc một đôi mắt lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên, hắn dùng sức đánh ra một chưởng, thỏ bạch kia không kịp phát ra một tiếng kêu, sự sống đã bị hắn bóp chết trên bàn tay.

Tim đập chợt ngừng lại, Tuyết Dạ nhìn con thỏ kia bị nghiền thành một dòng máu, hoảng sợ kinh hô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhạn Phi Thế Thân Của Tà Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook