Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Quyển 1 - Chương 4

edunguyen

11/07/2013

Vừa mò mẫm mở lại máy, nghĩ cách trả thù thì mất điện ! *mặt ngu*. Mẹ mình gọi với lên, giọng vang khắp nhà

- Hoàng ! Xuống đây ngay ! Sang nhà cô Thi đòi hộ mẹ cái đèn tích điện !

Gì vậy mẹ ơi ? Sang nhà nhỏ hàng xóm lấy đèn á ? Không đời nào ! Mình run rẩy lết ra cầu thang thương lượng :

- Mẹ xinh đẹp ơi, mẹ lấy hộ con. Con không có quần !

- Một là mặc quần dài vào sang lấy, hai là từ mai mẹ cắt mạng !

Không đời nào ! Cắt mạng vào lúc này ngang với cắt tiết mình. Lần mò tìm quần dài mặc không khác gì người mù. Mình chỉ ước giờ có điện, mình nguyện làm thân trâu ngựa lấy em nào ế con bác thợ điện để trả công.

Bấm chuông nhà nhỏ mãi không thấy nhỏ ra. Mình lững thừng về nhà. Mẹ đợi lâu quá nên cáu, gắt um lên :

- Thiếu i ốt hả Hoàng ? Mất điện bấm chuông ai nghe ?

Lại lững thững sang. Cô Thi đi công tác mấy ngày nay. Chỉ có nhỏ ở nhà. Mình gọi chắc gì nhỏ đã ra. Bực quá nhặt đá ném chó. Con chó becgie nhà nhỏ sủa ẩm lên, sồ chân lên cổng. Nó mà thoát ra được mình chỉ còn nước vào viện nằm.

Nhỏ mở cửa đi ra. Mặt nghiêm như đi họp quốc hội. Nhỏ quát con chó im lặng, đứng trong sân hỏi:

- Gì đây? Định tát lại hay đòi quần!

Choáng! Nghe nhỏ nói mà ù cả tai.



- Định làm cả 2! Sao không?

Nhỏ cúi xuống tháo xích chó. Mình nhìn thấy thế bủn rủn chân tay. Đấu với nhỏ còn có cơ thắng chứ đấu với chó thì hết đường lành lặn.

- Ế… không! Mẹ đằng này bảo đằng này sang đòi đằng ấy cái đèn tích điện!

- Đây chả mượn mẹ đằng ấy!

- Đằng ấy không mượn nhưng mẹ đằng ấy mượn.

- Thế thì đằng ấy đi mà đòi mẹ đằng này.

Nói xong nhỏ quay vào nhà luôn. Quá quắt! Mình đứng như trời trồng ở cổng nhà nhỏ. Muốn lao vào bóp cổ nhỏ chết tươi mà sợ con becgie. Cú quá. Nhỏ chơi trò chó thì mình chơi trò mèo. Mình về cửa nhà rồi hét ầm lên:

- Mẹ ơi! Con đòi đèn nhưng cô Thi không trả.

Chó mấy nhà đối diện nghe thấy tiếng hét, sủa ầm ĩ. Mấy đứa trẻ hàng xóm ló đầu ra cổng nhìn. Ngượng quá, đành… đứng huýt sáo chống chế.

Có vẻ có hiệu quả. Nhỏ hàng xóm mở cửa cái XOẠCH, mở cổng cái RẦM, hằm hằm bước đến gần mình. Mình vẫn còn hãi cái tát hôm trước nên tư thế phòng thủ. Nhỏ mà tát nữa là mình không nhịn nữa đâu. Ai dè nhỏ đứng nhìn mình chăm chăm, mình cũng đứng nhìn nhỏ chăm chăm. Chỉ cần không tát mình hay sàm sỡ mình mà cứ nhìn thế này, mình đấu đến khi nào có điện thì thôi.

Nhìn chán, chắc thấy mình đẹp trai quá, nhỏ quắc mắt nhìn chỗ khác. Mình đang mừng thầm thì nhỏ quay lại phía mình, tống thẳng cái đèn tích điện vào ngực mình, tiện thể lúc mình đang đau đớn, nhỏ nã cái guốc vào dóng chân mình. Học võ hay sao mà đá đau điếng. Trong lúc hoảng loạn quá, lại sợ trời tối, nhỏ đạp cho mình mấy phát nữa thì mình hết đường sống, mình hét ầm lên:

- Mẹ ơi con cô Thi đánh con!



Nhanh như cắt, nhỏ thụi cho mình một quả đấm nóng hổi ngay mũi rồi chạy biến vào nhà. Bỏ mặc mình ngã dúi dụi dưới gốc cây xà cừ. Ngàn lần trong giấc mơ, vạn lần trong ác mộng, cũng không có cảnh tượng nào hãi hùng đến thế này.

Mẹ hốt hoảng chạy ra đỡ mình dậy. Bật đèn lên soi. Vừa nhìn thấy mình, mẹ chửi ầm ngõ:

- Mất dậy. Mới ra đường đã gây sự với thằng nào để nó đấm cho sưng mặt thế này?

Mình mếu máo thanh minh:

- Con cô Thi đánh con!

- Thằng mất dậy, mày nói vớ vẩn cô ra tát vỡ mồm mày giờ. Đi vào nhà ngay.

Mẹ cầm đèn vô nhà luôn. Đau lòng quá. Vừa lết vào nhà thì có điện. Mẹ nhét vào tay mình lọ dầu rồi ngó xem mình có xây xát gì không. Vừa dòm xuống phía dưới, mẹ cười ầm lên:

- Ra ngoài đường mà quần chưa kéo khóa. Mất nết!

Mình tia ngay xuống, thấy cửa sổ mở tung, cái quần kẻ sọc của bố còn lòi cả ra ngoài. Nhăn nhó cầm lọ dầu đi lên gác. May mà trời tối om chứ không mình lại thành hot new trên facebook nhỏ đáng ghét kia.

Ngồi phịch xuống giường, cởi quần dài ra. Chân mình đã kịp đỏ và chuẩn bị chuyển sang thâm tím. Mũi mình đau đến mức phải thở bằng mồm. Mình nằm vật ra giường. Với lấy điện thoại vào facebook.

Trạng thái mới: “Qua mất quần đùi, hôm nay vỡ mũi”

Giấc mơ của mình đêm nay không còn có nhíp với quần. Luẩn quẩn trong tâm thức là hình ảnh mấy cái đèn tích điện chạy tứ tung, đấm đá nhau vỡ kính vỡ quai

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook